Lan Hạ Ánh theo Quốc Sư  Hoàng Cung,   tường thành liền kề   cao vút  vững vàng mà bao quanh lấy các cung điện lớn nhỏ,  kèm những binh lính nghiêm túc canh gác mỗi lối , tổng thể tạo lên vẻ ngoài uy nghi và chặt chẽ khiến  khác  trầm trồ .
 
Cảnh vật bên trong Hoàng Cung  càng thêm tráng lệ vì xây kiến trúc cầu kì mang sắc vàng kim xen kẽ màu đỏ chói lóa,  kể từng loại cây cảnh  mắt  vun trồng khắp đường lớn nhỏ.
 
Lan Hạ Ánh chẳng    trong bao lâu chỉ  khi ngang qua Ngự Hoa Viên thì chạm mặt Thái Tử, Quốc Sư  chào hỏi đối phương  nhất chí cùng  sang nơi khác  chuyện. Nàng  ở một xó  bọn họ  uống  trao đổi chủ đề và liên tục  cợt vui vẻ, trông giống những lời Nguyệt Kỳ bảo.
 
Hai nam nhân  quan hệ  thiết hơn cả tri kỉ, ban ngày cùng ngắm cảnh mà hàn huyên đêm đến uống rượu  tâm sự, tháng năm qua tình cảm đậm sâu tới khó diễn tả.
 
Thật đáng ghen tị!
 
Thái Tử liếc mắt xem Lan Hạ Ánh ngây  tại đằng xa,  thấp giọng hỏi Quốc Sư: “Tiểu Ái trở   mừng nhất là ngươi nhỉ?”
 
“Đương nhiên  mừng, dù  A Tình vẫn luôn là  thần quan tâm  từng  đổi gì.” Quốc Sư nhẹ đáp trả đôi mắt quan sát Lan Hạ Ánh  chuyển sang Thái Tử, phát hiện   cau mày tỏ   vui.
 
Có điều Quốc Sư  như chẳng để ý tiếp tục : “Nếu năm đó A Tình  đột ngột xuất giá, thần khẳng định sẽ rước nàng   phủ.”
 
Lúc  thánh chỉ hạ xuống định thời gian thành hôn của A Tình và Dạ Vương Gia nhanh chóng cử hành, chỉ một tháng  xong xuôi hết tất thảy. Ban đầu còn nghĩ sẽ  cơ hội nhưng bỗng hiểu  bản  đánh mất nó  nhiều .
 
Quốc Sư nghĩ tới đây đôi mắt trở nên đượm buồn còn Thái Tử trông thế thì mặt mày càng tối tăm hơn,  kìm chế sự khó chịu cất tiếng; “Tiểu Ái chấp nhận mối hôn sự  chứng tỏ  thích ngươi nữa, bây giờ cũng nào thấy tia tình ý ở ánh mắt khi đối phương  ngươi.”
 
“Thái Tử hiểu rõ A Tình thế ư?” Quốc Sư khẽ hỏi , nét mặt nghiêm túc chờ câu trả lời từ  đối diện.
 
Thái Tử dự cảm điều chẳng lành tuy nhiên vẫn giải thích: “Chỉ là dựa  biểu hiện để suy đoán chứ   gì hiểu Tiểu Ái, ngươi cứ nghĩ xem từ  đến nay nàng  hành động gắn bó cùng Dạ Vương Gia ắt hẳn  tình cảm .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-cong-luoc-bach-nguyet-quang/chuong-12-vi-quoc-su-nay-qua-yeu-nguyen-chu-roi.html.]
 
Quốc Sư  chằm chằm Thái Tử  từng câu chữ  tuôn, cuối cùng cong môi đột ngột nhắc chuyện khác: “Thần để ý tay nải của A Tình chứa vài bức thư vì tò mò nên mở  xem thử, cảm thấy nét chữ bên trong  quen mắt…”
 
Giọng  Quốc Sư nửa vời cùng lời mang hàm ý nào đó lọt qua tai Thái Tử,  giả vờ  bày dáng điệu hứng thú: “Ta  cho rằng những bức thư  vô cùng thu hút ngươi? Là thư tình  .”
 
Thái Tử ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng sớm lo lắng chuyện bản thản  thư gửi sang sẽ lộ tẩy, bao gồm   mắt phát hiện sự lừa lọc nhiều năm .
 
Rằng  là kẻ xúi Đường Tình Ái  yêu Dạ Vương Gia, bởi khi  Quốc Sư vẫn luôn can ngăn nữ nhân  theo trượng phu  Biên Cương.
 
Thời khắc Đường Tình Ái bỗng tìm tới thì bản  đang đau đầu tính toán tiêu diệt những kẻ thù, vì   quyết lợi dụng đối phương để hại Dạ Vương Gia. Mà nữ nhân  cũng giữ tâm tư riêng nào đó nên ngoan ngoãn  theo  sắp xếp.
 
Thái Tử  nghĩ  âm thầm  sang Lan Hạ Ánh, đôi con ngươi  vô thức lóe lên tia sắc lạnh như  như  ghi thù nàng. Quốc Sư  đối diện để ý thấy chỉ thở dài  dậy  từ tốn : “Thái Tử hãy cân nhắc chuyện lợi dụng A Tình, đừng để thần càng thêm thất vọng về  nữa.”
 
Thật  bản  Quốc Sư luôn  nam nhân đằng  tiêu khiển A Tình của  thế nào, cũng từng nhiều  nương theo tỉnh cảm giữa họ xong nhắm mắt mặc kệ  hành động xằng bậy.
 
 ngày xem  nội dung  bức thư và  Nguyệt Kỳ kể   sự việc A Tình trải qua khiến Quốc Sư   đổi suy nghĩ đó, nàng là  nữ nhân yếu mềm  chịu khổ chịu khó nơi Biên Cương   xung quanh bắt nạt mà vẫn cam nguyện. Sau hứng lấy lời Thái Tử răn đe dọa nạt, tiếp tục dùng sinh mạng  thành nhiệm vụ.
 
Rõ ràng A Tình dành chân thành  đối đãi thế nhân dành tình cảm đặc biệt cho một ai,  mà nhận  kết quả bi thương từ chính kẻ nàng xem trọng nhất.
 
Nếu thời gian  Quốc Sư nghĩ  thông suốt  trân trọng bảo vệ thì  lẽ A Tình  cực nhọc mưu sinh  đau lòng vì tình…
 
Đáng tiếc đời  chẳng tồn tại chữ nếu với những điều xảy  vô phương cứu vãn, cơ mà hiện tại còn kịp bù đắp, ít nhất khiến A Tình sống trong phú quý nửa đời  an nhàn.
 
(BẤM SAO ĐÁNH GIÁ ĐỂ cho  TÁC GIẢ thêm động lực NHÉ!)