Lúc  Phương Trị mới thực sự hoang mang lo lắng, mẹ ruột của đương kim thiên tử chính là  yêu phi hãm hại,  ghét nhất là chuyện gia đình  khác  yên  mà gây  những chuyện ô uế, nhơ nhuốc như , hiện tại ngay cả quan văn cũng  chú ý đến chuyện , nếu như để ầm ĩ đến tai thiên tử, thì cái ghế Hầu gia của  cũng coi như là xong đời.
"Đưa tiền! Nhất định  đưa tiền!" Hiện giờ Lâm Ban Nhược đang  chủ gia đình, Phương Trị đương nhiên là đưa tay đòi tiền nàng : "Đưa cho  ba vạn lượng, nhanh lên!"
Lâm Ban Nhược kinh hãi kêu lên một tiếng  ngã  xuống đất: "Ba vạn lượng, trong nhà lấy   nhiều tiền như  chứ!"
Phương Trị  nóng nảy đến đỏ cả mắt, mắng: "Lúc ngươi gả  đây chẳng  của hồi môn  nhiều ? Cầm cố, bán bớt , cố gắng thu đủ ba vạn lượng cho !"
Lâm Ban Nhược kiên quyết  chịu: "Dạo , từ  xuống  Hầu phủ ăn mặc dùng đều là tiền của nhà  đẻ , chẳng lẽ còn  đem cả của hồi môn  đổ ?"
"Ngươi!" Phương Trị giận quá hóa rồ, giơ tay tát nàng  một cái, nhưng  là công công, dù  cũng  thể  gì con dâu, chỉ đành buông lời đe dọa: "Nếu ngươi  lấy   ba vạn lượng,  sẽ bảo con trai  hưu ngươi!"
Lâm Ban Nhược tức giận đến nghẹn họng, nghênh cổ lên  lớn: "Hưu thì hưu, cái cuộc sống   cũng chán ngấy lắm !"
Lâm Ban Nhược  đưa tiền, Phương Trị cũng thật sự hết cách.
Hắn bao nhiêu năm nay  quản gì đến chuyện trong nhà, giờ mới lôi sổ sách  xem thì thấy  là những khoản thiếu hụt, lấy   mà kiếm  ba vạn lượng cơ chứ?
Phương Trị bệnh nặng chạy chữa lung tung, đột nhiên nghĩ đến , đúng ,  đây  là  giải quyết những chuyện rối rắm  cho ,  nhất định sẽ  cách, dù   cách thì trong tay cũng luôn  chút tiền bạc chứ .
Hắn nửa đêm nửa hôm đội mưa chạy đến gõ cửa viện .
Ta   mắc bệnh lao phổi, sợ lây cho ,  từ ngoài cửa hỏi     với chuyện .
"Hôm  con dâu ngất xỉu,   chịu cho lang trung đến khám,  liền mời một ma ma thông hiểu y thuật bên cạnh  giúp nàng bắt mạch,  đoán xem thế nào?"
Ta đem chuyện  của Lâm Ban Nhược kể hết đầu đuôi cho Phương Trị .
Hắn tức giận đến   run rẩy, mắng: "Đồ nữ nhân lăng loàn, đồ nữ nhân lăng loàn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-nhan-hau-phu/chuong-8.html.]
Ta đổ thêm dầu  lửa: "Là một nữ nhân lăng loàn, nhưng cũng là một nữ nhân  tiền."
Lâm Ban Nhược  sợ  hưu, dù  trong tay cũng  tiền, chẳng lo gì  sống sung sướng? 
  sợ tai tiếng, một khi chuyện    vỡ lở , nàng  dù  sống , thì cha  nàng  e là cũng  tìm đến dải lụa trắng để tự vẫn ̣ tội.
Sắc mặt Phương Trị từ cơn giận dữ chuyển sang vẻ đắc ý, vốn dĩ con dâu tư thông với  khác là một chuyện , nay  trở thành một chuyện vui. 
Nắm giữ chuyện  của Lâm Ban Nhược trong tay, chẳng sợ nàng   ngoan ngoãn móc tiền .
Không  Phương Trị   chuyện với Lâm Ban Nhược như thế nào,  chỉ  nha   đèn trong phòng nàng  sáng cả đêm, còn truyền  tiếng  đứt quãng, đến ngày hôm  thì rương của hồi môn trong phòng nàng   vơi  một nửa, lấy  hai vạn lượng bạc.
"Hai vạn? Sao chỉ  hai vạn?" Phương Trị tức giận đến nhảy dựng.
Lâm Ban Nhược với đôi mắt sưng húp như quả đào, lạnh lùng : "Tiền thì  , nhưng  một cách  để giải quyết khó khăn."
Mắt Phương Trị sáng lên: "Nói nhanh!"
Lâm Ban Nhược từ lâu  chán ghét cái đám  trong hậu viện , đang  nhân cơ hội  đuổi hết bọn họ  ngoài, liền : "Đằng nào thì chủ trương ban đầu của Trương Tú Tài cũng là đòi , chi bằng trả  về cho xong."
"Trả?" Phương Trị ngớ , trả kiểu gì đây chứ?
Người cũng  ăn, con cũng  , ở trong nhà  lâu như  ,   mà trả  một cô nương thanh thanh bạch bạch cho   ?
Lâm Ban Nhược nhếch mép , hiến lên một kế độc địa: "Chuyện   gì khó , cha cứ việc  với Trương Tú Tài rằng ba vạn lượng thì  , chỉ  hai vạn thôi, cha bằng lòng trả  về cho . Coi như  tiền  là chút bồi thường cho . Nếu một   đủ, thì cả hai tỷ   thể 'đóng gói' đưa hết về Trương gia."
Phương Trị  xong thì mắt sáng lên, thấy Lâm Ban Nhược  cũng  lý, thế là ngay trong đêm   xông thẳng đến hậu viện để bắt đầu đuổi ,  cả ba  con họ cuốn gói  khỏi phủ.
Khi   tin  thì  muộn, vội vàng nắm lấy tay a  truy hỏi: "Sau đó thì ?"
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Chuyện rình rang  Hầu phủ    đủ nhục nhã, giờ đây mất  sự trong sạch, danh tiếng cũng tiêu tan,  còn  đuổi  ngoài.