Ngày tháng yên   qua  hai ngày,  Phương gia  tới cửa,   là tiểu cô Phương Khinh Ngữ, nàng  đầu tóc tán loạn,  còn nửa phần dáng vẻ tiểu thư khuê các, nhào tới  mặt  cầu  cứu mạng.
Ta cũng  quên chuyện nàng giễu cợt  "chết sớm một chút, đừng dính  xui xẻo", chỉ nhàn nhạt bảo  đỡ nàng dậy: "Phương tiểu thư ăn  cẩn thận,  đã bị nhà ngươi hưu,  gánh nổi tiếng tẩu tử  của ngươi,   hôm nay tới đây  chuyện gì?"
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Phương Khinh Ngữ hai mắt đỏ hoe,  giống như là giả bộ, mà thật sự là vô cùng sợ hãi: "Tẩu... Quý nương tử, cầu xin ngươi cứu , ca ca của   gả  cho Vương gia, gả cho tên khốn nạn Vương gia!"
“Vương gia ư?" Ta ngẩn  một chút, đột nhiên nhớ  một chuyện: "Ý ngươi là biểu ca của Lâm Bàn Nhược, nhà họ Vương ở Kim Lăng?"
Phương Khinh Ngữ nước mắt như mưa, mắng: "Trương tú tài  đòi tiền, ca ca   lấy   liền  ép Lâm Bàn Nhược nghĩ cách, con tiện nhân , con tiện nhân   dám , chi bằng tìm cho  một nhà phu quân  gả , cũng  thể lấy một khoản sính lễ hậu hĩnh. Lại    một biểu ca, trong nhà núi vàng núi bạc, năm vạn lượng nhất định lấy  ."
Biểu ca của Lâm Bàn Nhược   cũng từng  qua,   là hiền danh gì, mà là ác danh hiển hách.
Mười mấy tuổi  vì ghen tuông mà đánh c.h.ế.t , những năm gần đây bao nuôi kỹ nữ, hoa nương rối loạn hết cả lên, con gái nhà lành đều tránh còn  kịp, mặc dù trong nhà núi vàng núi bạc ăn uống  lo, cũng  ai nguyện ý đẩy con gái  hố lửa.
Xem  Lâm Bàn Nhược là hận Phương Khinh Ngữ đến xương tủy: "Ngươi xem đây là ca ca  đánh,   con tiện nhân   đến mê  tâm trí , nhất quyết  gả  qua đó, còn trói  . Tẩu tử, , Quý cô nương,  là vất vả lắm mới trốn  , cầu xin ngươi cứu , ngươi cứu  !"
“Cứu ngươi?" Ta đẩy mạnh nàng ,  lạnh : "Ta nào  bản lĩnh cứu ngươi, Phương cô nương, ngươi vẫn là nên sớm về nhà ."
Nàng ôm lấy chân   buông, đầu lắc như trống bỏi: "Ngươi , ngươi , ca ca  đều  với  , chuyện của Trương tú tài chính là do ngươi  , chỉ cần ngươi rút đơn kiện, ngươi đừng đòi tiền nhà ,  sẽ  cần gả cho Vương gia,  vẫn còn đường sống."
Ha ha, thì  là chủ ý .
Ta liếc mắt một cái, mấy ma ma  thể cường tráng xông vào, giữ chặt Phương Khinh Ngữ kéo : "Người , đưa Phương cô nương trở về Hầu phủ."
"Không,   , ngươi hại , đồ già c.h.ế.t tiệt, ngươi cố ý  hại c.h.ế.t !" nàng  tóc tai bù xù, kêu gào như lệ quỷ.
Ta  bộ dạng  của nàng, trong lòng  thật sự  hiểu nổi, kinh thành nhiều nhà như ,  nàng cứ nhất thiết  dây dưa với Viên gia?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-nhan-hau-phu/chuong-11.html.]
Phương Khinh Ngữ dường như đột nhiên xìu xuống, cả  giống như quả bóng  xẹp lép.
Rất lâu   mới  nàng nhẹ nhàng : "Bất cứ ai, chỉ cần  gặp qua Viên Nhị lang, trong lòng  còn  thể chứa  khác."
Thì  là thật sự thích  ,   chút cảm thán, nên  nàng là  duyên  phận,  là vận mệnh  ?
Người khác liều mạng  tác hợp thì nàng  chịu, đến khi bản  thật sự  trúng,  trời  đất đòi gả thì    sớm   của nàng nữa .
Không  ai mãi mãi  tại chỗ chờ đợi ngươi,  những , chỉ cần một   lưng, một  ngoảnh đầu, chính là cả một đời.
"À, đúng , ngươi  chuyện với  như   , nhưng về nhà thì  khách khí với Lâm Bàn Nhược một chút, dù  thì bây giờ nàng  cũng đang mang thai."
Ta  chút gánh nặng đem bí mật của Lâm Bàn Nhược   cho nàng  biết,  đều  bỏ qua cho ,  thì các ngươi cứ chó cắn chó .
"Phu nhân!" Nửa đêm, ma ma tâm phúc  cài  vội vã chạy tới, ghé  tai   nhỏ: "Có chuyện lớn ."
Ta đoán chắc  liên quan đến vụ của Phương Khinh Ngữ mấy ngày , bèn trấn an bà :
“Bà cứ từ từ .”
“Thiếu phu nhân hôm nay băng huyết suýt nữa thì  cứu nổi.” Bà  nhớ  cảnh tượng đó,  nhịn  mà nhắm mắt ,   tiếp:
“Chuyện thiếu phu nhân mang thai vốn được giấu  kỹ,  ai  cả. Nàng  lén sai nha   mua thuốc để phá cái nghiệt thai ,  ngờ   đại tiểu thư phát hiện. Gần đây vì chuyện nhà họ Vương mà nàng  cãi vã kịch liệt với hầu gia và thiếu phu nhân, thế là sai  động tay động chân  thuốc của thiếu phu nhân.”
Ta nhíu mày: “Nàng    gì?”
Ta  ngay mà, khi  đem tin   cho Phương Khinh Ngữ, nàng  nhất định sẽ  bỏ qua cơ hội .