PHU NHÂN CỦA TA CHỈ CÓ THỂ LÀ NÀNG - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-06-30 18:02:10
Lượt xem: 54
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tim ta thắt lại.
Tính theo thời gian, tai họa phía nam vẫn chưa xảy ra.
Vậy thì lần này, Cố Triệu Ngang xuống phía nam là vì điều gì?
Nghĩ tới vết thương ở vai chàng từng chịu, tim ta không ngừng đập loạn, chẳng thể yên lòng.
11
Ngày tháng trôi qua không vội vã, cũng không quá gấp gáp. Ta cũng dần quen với việc người hầu kia thường xuyên lui tới.
Gần đây, ngày nào ta cũng ngóng lên đầu tường, chờ tin tức đoàn hát được gửi đến.
Hắn nói, Cố Triệu Ngang có để lại một cuốn sổ kỳ quái, đoán sự như thần.
Từ chuyện đoàn hát khi nào vào kinh, biểu diễn vở nào, đều được ghi sẵn từ mấy tháng trước.
“Cô nương nói xem, thế tử nhà chúng ta có phải là thần tiên không?”
Ta chỉ cười, không đáp.
Đoàn hát đó là đoàn chàng yêu thích nhất, dĩ nhiên nhớ rõ từng chi tiết.
Kiếp trước, ta cũng vì chàng mà yêu luôn ca kịch, chỉ tiếc khi ấy đã quá muộn, không còn cơ hội xem những vở cũ.
Hiện tại phải tranh thủ, xem cho thật đã.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Ta gần như ngày nào cũng ra ngoài, từ sáng đến tối ngồi trên gác hát, tự do tự tại.
Mẫu thân thấy ta có tinh thần trở lại, yên tâm hơn, cũng không vội sắp xếp chuyện hôn nhân nữa.
Chỉ có một điều khiến ta không vui – là Chu Cẩm Hinh đã trở về.
Hết kỳ cấm túc, nhưng nàng vẫn mang đầy oán khí.
Gặp ta là buông lời móc méo.
Hôm nay, nàng lại chặn đường:
“Tỷ tỷ thật sự đi xem hát sao? E rằng lòng chẳng ở hát, chỉ là muốn gặp ai đó thôi?”
“Đáng tiếc, sự đời đâu thể như ý tỷ tỷ mãi được. Bằng không, muội sống thế nào?”
Ta đã quá quen với kiểu mỉa mai này, chẳng thèm để tâm, cũng không liếc nàng một cái.
Vừa lên đến nhã gian trong gác hát, vở diễn còn chưa mở màn.
Người hầu đã hồ hởi chạy đến:
“Cô nương, thế tử nhà ta về rồi!”
“Ngài đang trên đường đến đây, nói muốn cho cô một bất ngờ!”
“Tiểu nhân không nói nữa, còn phải về lấy y phục chỉnh tề cho thế tử!”
Ta mắng yêu mấy câu, trừng mắt nhìn hắn.
Chờ người đi rồi, ta cũng không kìm được mà chỉnh lại tóc mai.
Lòng dâng lên một cảm giác khó tả, như thể ngay cả thời gian cũng chậm lại.
Không biết đã đợi bao lâu, cuối cùng cũng có tiếng gõ cửa.
Ta vội đứng dậy, ra mở cửa.
Nhưng người đứng trước mặt… lại không phải Cố Triệu Ngang.
Mà là Cát Quận Vương, toàn thân nồng nặc mùi rượu, thần trí hỗn loạn.
Hắn nhìn ta từ đầu tới chân, ánh mắt dâm đãng:
“Quả nhiên là mỹ nhân.”
Ta đảo mắt tìm đường thoát.
Nhưng thân hình hắn đồ sộ, đã chắn kín cửa, không chừa cho ta lối thoát nào.
“Đừng chạy, đừng chạy mà…”
Hắn lảo đảo tiến lại gần.
Phía sau, cánh cửa từ từ khép lại.
Chu Cẩm Hinh đứng đó, cười khẽ:
“Tỷ tỷ cứ yên tâm mà hưởng thụ, đã có muội thay tỷ canh chừng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-nhan-cua-ta-chi-co-the-la-nang/chuong-7.html.]
Dưới lầu, chiêng trống vang trời, vở diễn mở màn náo nhiệt.
Nhấn chìm hết mọi lời kêu cứu của ta.
……
Khi Cố Triệu Ngang xông vào phòng, thứ đầu tiên chàng thấy là cảnh một nam một nữ trên nền đất trong tư thế mờ ám.
Không chút do dự, chàng rút kiếm.
Một nhát dứt khoát xuyên qua người Cát Quận Vương, m.á.u không kịp văng ra giọt nào.
“Cẩm Diệu, Cẩm Diệu…”
Chàng hoảng loạn gọi tên ta, tháo áo khoác định đắp cho người nữ nằm dưới đất.
Nhưng vừa nhìn rõ mặt, thân hình chàng đột nhiên khựng lại.
Lúc ấy, ta mới từ sau bình phong bước ra, nhẹ giọng gọi chàng:
“Ta ở đây…”
12.
Ta dù gì cũng đã sống hai đời người, gặp phải loại tình cảnh thế này,
tất nhiên sẽ không hoảng loạn như một tiểu cô nương chưa hiểu chuyện đời.
Tên Cát Quận Vương kia vốn đã say đến không biết trời đất,
thân hình lại thấp nhỏ,
ta tiện tay cầm một vật đập mạnh vào sau gáy hắn,
hắn liền ngã xuống bất tỉnh.
“Cửa ngoài bị khóa rồi,
ta sợ hắn tỉnh lại gây chuyện,
nên tạm trốn sau bình phong.”
Trong gian phòng ấm,
ta thuật lại mọi chuyện cho Cố Triệu Ngang nghe.
Chàng đưa ta đến một căn nhà dưới danh nghĩa phủ Quốc Công,
nói là để ta nghỉ ngơi an thần.
“Có lẽ là do muội muội ta không nghe thấy động tĩnh trong phòng,
mới bước vào xem thử.”
“Đúng lúc ấy tên Cát Quận Vương kia tỉnh lại,
liền kéo nàng ta vào thay chỗ…”
Chu Cẩm Hinh tính toán ngàn điều, cũng không ngờ được,
quả báo lại đến nhanh như vậy.
Ta cúi đầu nhấp một ngụm trà,
len lén nhìn người đàn ông ngồi trước mặt.
Sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng như sấm giông vần vũ.
Từ nãy tới giờ, hắn luôn chìm trong tự trách.
“Chu Cẩm Hinh có sống lại cũng chẳng thông minh hơn là bao.”
Ta nhẹ giọng,
“Thế tử, ta thật sự không sao, dù nàng ta không xông vào, ta cũng tự lo được cho mình.”
“Nàng có chuyện giấu ta.”
Cố Triệu Ngang kiên quyết nói.
“Ta không có!”
Nói một hồi dài, hắn vẫn cứng đầu như đá, khiến ta tức không thở nổi.
Hắn im lặng, bỗng đứng dậy, quỳ một chân trước mặt ta.
“Nhưng mà Chu Cẩm Diệu,
từ khi gặp lại nàng, nàng cứ luôn run rẩy.”
Hắn cụp mắt,
rất chậm rãi,
rất dịu dàng,
nắm lấy tay ta.
“Nàng có thể nói với ta.”
13
Xung quanh im lặng như tờ.
Ta ngẩng lên, gặp ánh mắt trong veo kia.
Còn chưa kịp mở miệng, lệ đã rơi xuống.