PHU NHÂN CỦA TA CHỈ CÓ THỂ LÀ NÀNG - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-06-30 18:00:40
Lượt xem: 62
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đang cúi đầu suy nghĩ, bỗng có người ngang qua bên cạnh, cố tình nghiêng vai va mạnh vào ta.
Ta không giữ vững, suýt ngã nhào.
Người thì không sao, nhưng nhành hải đường trong tay đã bị giẫm gãy.
Ta ngẩng đầu, trừng mắt nhìn cô gái vừa cười nhạo mình, trong lòng nghẹn một cục tức.
Trước khi ra cửa, mẹ ta đã căn dặn phải cẩn trọng lời ăn tiếng nói, tuyệt đối không gây tranh cãi.
Nhưng cứ nhịn mãi thế này, chẳng phải càng khiến người ta coi thường sao?
Vậy nên, ta làm bộ choáng váng, nghiêng người ngã lên nàng ta, mượn lực đẩy ngược nàng ta ngã xuống đất.
“Á, tỷ tỷ cũng yếu ớt như vậy, chi bằng sớm về phủ tĩnh dưỡng, tránh lây bệnh cho người khác. Nếu không biết nên dùng thuốc gì, cứ hỏi muội là được.”
“Ngươi!”
Cô gái tức đến run người, đang định đứng dậy kéo lấy ta.
Thì một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng vang lên từ không xa, lập tức khiến nàng khựng lại.
“Chu đại cô nương.”
Ta quay đầu nhìn theo tiếng gọi.
Dưới ánh nắng, một bóng người cao lớn đứng quay lưng về phía sáng khiến ta bất giác thất thần.
Hôm nay, Cố Triệu Ngang vận một bộ trường bào rộng tay màu lam bảo thạch.
Từ chất vải, kiểu dáng, đến hoa văn thêu trên áo…
Đều giống hệt bộ mà kiếp trước ta từng đặt may riêng cho chàng.
Bộ ấy, chàng từng mặc vào sinh nhật bốn mươi tuổi. Khi đó ta còn khen chàng một câu: “Rất hợp với chàng.”
Sao… lại trùng hợp đến thế?
Giữa ánh mắt bao người, Cố Triệu Ngang từ từ bước qua hoa viên, dừng lại cách ta ba thước.
“Phu nhân họ Ôn biết cô thích hải đường, đặc biệt nhờ ta đến nhắn: phía sau vườn còn trồng rất nhiều.”
Ta hiểu ngay.
Phủ họ Ôn đông người hầu như vậy, sao lại phải nhờ tới thế tử truyền lời?
Rõ ràng là Cố Triệu Ngang đến để giúp ta giải vây.
Tim ta khẽ ấm lên.
Ta cúi mắt, chuẩn bị hành lễ cảm tạ.
Không biết là do gần đây tâm trí ta rối loạn vì nhiều chuyện…
Hay bởi bộ y phục lam bảo ấy quá mức chói mắt, khiến lòng ta d.a.o động.
Ta chăm chăm nhìn họa tiết nơi vạt áo chàng, miệng buột lời không suy nghĩ—
“Đa tạ phu quân.”
Cố Triệu Ngang sững người: “……?”
Ta: “……!”
8
Họa vô đơn chí, phúc chẳng đến hai lần.
Chuyện từ hôn còn chưa lắng xuống, ta lại vô tình gây ra một rắc rối mới.
Liên tiếp mấy đêm liền, ta trằn trọc không sao ngủ được.
Hôm đó… Cố Triệu Ngang, rốt cuộc có nghe rõ lời ta nói hay không?
Nếu nghe rõ rồi, vì sao chàng chẳng hỏi gì?
Nếu không nghe rõ, thì nụ cười mơ hồ trên gương mặt ấy là có ý gì?
Những món quà gần đây được gửi tới dưới danh nghĩa lão phu nhân hầu phủ – rốt cuộc nên lý giải ra sao?
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-nhan-cua-ta-chi-co-the-la-nang/chuong-5.html.]
Chuỗi ngọc san hô, bội Quan Âm bằng bạch ngọc, gấm thêu tơ vàng…
Tất cả đều là những thứ kiếp trước chàng từng trao ta.
Thậm chí có cả chiếc nhẫn ngọc tổ mẫu của chàng chuẩn bị cho ngày thành thân.
Kiếp trước, phải đến khi kết hôn hai năm, mối quan hệ đôi phần dịu lại, chàng mới đưa nó cho ta.
Vậy mà giờ, lại có thể tùy tiện tặng người khác như một món lễ thường?
Tổng hợp lại mọi chi tiết, trong đầu ta nảy lên một suy nghĩ điên rồ.
Ta không dám nghĩ sâu thêm.
Suốt mấy ngày liền ta ru rú trong phòng, ôm đầu than thở, mẹ ta cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.
“Nếu con thật sự khổ sở vậy, chi bằng để cha mẹ làm chủ, định luôn hôn sự với nhà họ Ninh.”
“Có thế, cho dù phủ Định Quốc Công quyền thế ngút trời, cũng không thể nhúng tay phá hoại nhân duyên người khác.”
Ta bất đắc dĩ lắc đầu, chẳng biết nên bắt đầu giải thích từ đâu.
Chỉ đành dỗ dành mẫu thân lui xuống, sau đó sớm lên giường nghỉ ngơi.
Đầu hạ, sao sáng đầy trời, ve kêu râm ran.
Nửa đêm, ta lăn qua lật lại không tài nào chợp mắt.
Chợt phát hiện cửa sổ hé mở một khe nhỏ.
Gió đêm mát lạnh khẽ lùa qua, vẽ nên một cái bóng đen quen thuộc.
Khi thấy rõ mặt người ấy, ta sững người, nghẹn cả cổ họng.
Tự nhéo lòng bàn tay để xác định không phải đang mộng.
Dưới ánh trăng nhạt, Cố Triệu Ngang vận một thân dạ hành phục màu đen, đứng lặng bên khung cửa.
Thân hình chàng chắn hết ánh trăng tràn vào phòng.
Không nói một lời lễ nghĩa, vừa thấy ta đến gần, chàng liền nắm lấy cổ tay ta, kéo đến trước n.g.ự.c mình.
“Phu nhân, nàng thật sự muốn gả cho tên Ninh Trác Viễn đó sao?”
9
Có lẽ chàng đến rất vội, trên người còn vương hơi sương lạnh buốt.
Trán lấm tấm mồ hôi, hơi thở gấp gáp.
Khoảng cách giữa ta và chàng, chỉ bằng một cái vươn tay.
Nhìn vào đôi mắt thăm thẳm như mực kia, ta bỗng không phân biệt nổi mình đang ở kiếp nào.
Một khắc mơ hồ.
Cố Triệu Ngang đã dần ổn định hô hấp.
Chàng nhận ra vẻ bối rối của ta, liền buông tay, xoa xoa mi tâm, khẽ nói lời xin lỗi:
“Xin lỗi, là ta hấp tấp, làm nàng sợ rồi.”
Ta im lặng một lúc, cụp mắt, khẽ lắc đầu: “Vì sao chàng lại hỏi vậy?”
Chàng đã gọi ta là “phu nhân”.
Vậy bao nhiêu nghi vấn ta vắt óc suy nghĩ bao ngày qua, đã có lời giải.
Chàng cũng ngầm hiểu, không nhắc đến hai chữ “trọng sinh”, chỉ thành thật thừa nhận:
“Ta đã sai người mua chuộc tiểu nha hoàn mới đến trong viện của nàng…”
Ta lập tức nhớ tới cô bé khoảng mười hai, mười ba tuổi kia.
Ban ngày, khi mẫu thân tới, nó còn làm vỡ chén trà ở ngoài cửa.
Chắc lúc ấy lén nghe được đoạn đối thoại, hiểu sai rằng ta đã đồng ý chuyện hôn sự, rồi truyền đạt nhầm.
“Thế tử nên thận trọng lời nói, hôn sự của ta còn chưa định.”