Ta tiếp lời: “Ta muốn bọn họ chôn cùng.”
Hắn đáp: “Không thể nào.”
“Được thôi.”
Lời ta thốt ra nhanh đến khác thường, ngay cả Ngụy Diên Lễ cũng sững người, lập tức ngẩng đầu nhìn ta:
“Nàng vừa nói gì?”
“Ta nói... ‘được thôi.’” Ta sẽ dùng cách của chính mình.
Ta không cho bất kỳ kẻ nào dựng linh đường cho Chúc Châu.
Tất cả bọn họ đều không xứng.
Rồi ta sai người đi thu hồi toàn bộ những gì có liên quan đến Chúc Châu.
Hàn Dương cầm kiếm cản lại.
Thẩm Sở Sở quỳ bên cạnh, hàm răng cắn chặt bờ môi, không nói một lời.
Ta nhấc tay, cung nhân liền ùa vào, ép Hàn Dương xuống đất, gối đập mạnh lên nền ngọc.
[Cung nhân: hạ nhân trong cung bao gồm cung nữ và thái giám]
Máu loang cả một mảng.
Năm đó, khi hắn đến cầu hôn Chúc Châu, cũng từng quỳ gối như thế trước mặt ta.
Khi hắn cùng Chúc Châu tư tình bị ta phát hiện, vì bảo hộ danh tiết cho nàng, ta ngăn cản họ tiếp tục qua lại.
Hàn Dương quỳ xuống giữa đông đảo cung nhân trong hậu cung, cầu xin ta gả nàng cho hắn.
Ta không gật đầu, dù hắn có thân thiết với Ngụy Diên Lễ đến đâu, cũng không cầu được một đạo thánh chỉ tứ hôn.
Năm ấy, ta từng hỏi Chúc Châu:
“Lấy hắn rồi, ngươi sẽ không thể quay đầu.”
Chúc Châu đỏ mặt: “Phù Ngọc, hắn nói đời này chỉ có mình ta, ta muốn thử một lần.”
“Nếu sai thì sao?”
“Thì cứ để sai vậy.”
Chúc Châu nhìn bên ngoài thì mềm yếu, nhưng thực ra nàng vừa thông minh vừa cứng cỏi và ta là người rõ hơn ai hết.
Khi nàng chọn lấy Hàn Dương, kiên định đến nhường nào, thì khi nàng quyết định rời đi, cũng tuyệt tình đến thế.
Từ nhỏ, nàng vẫn dạy ta rằng:
“Thượng binh phạt mưu, công tâm vi thượng.”
(Dụng binh tối cao là dùng mưu, công phá lòng người mới là thượng sách.)
Năm ấy, ta mới tám tuổi, tiểu muội cùng phụ thân trong phủ, đã cướp mất di vật mà mẫu thân lưu lại cho ta, đó là một chiếc áo gấm.
Ta đến cáo trạng với phụ thân.
Phụ thân chỉ nói:
“Áo gấm bị mèo hoang cào rách rồi, sau này phụ thân sẽ mua cho con cái mới.”
Hôm sau, khi đi ngang viện của tiểu muội, ta thấy nàng đang khoe khoang với bọn nha đầu: nào là áo mới đẹp nhường nào, thêu thùa tinh xảo ra sao, trên áo còn nạm đủ bảo thạch quý hiếm đến mức nào.
Giữa một đám xuýt xoa trầm trồ, ta cầm kéo, từng nhát từng nhát cắt nát chiếc áo kia, đến khi nó hóa thành từng mảnh vụn.
Phụ thân chạy tới, thấy ta đè tiểu muội xuống đất, nàng hoảng sợ đến mức khóc cũng quên, chỉ khi thấy người, mới kinh hãi kêu “cứu mạng”.
Ta cầm cây kéo dính máu, bình thản nhìn phụ thân:
“Mèo hoang cào rách áo con, phụ thân nhớ mua cho con cái khác nha.”
Có lẽ ánh mắt ta quá điềm nhiên, đến nổi phụ thân cũng quên việc trách phạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-ngoc-truyen/chuong-2.html.]
Ta bước qua một đám người đang lặng im dạt sang hai bên, từng bước rời đi.
Sáng hôm sau, một chiếc áo gấm giống hệt được đưa đến viện ta.
Nghe nói, mẫu thân của tiểu muội vì lo chữa thương cho nàng, mà vét sạch của hồi môn, thân thể cũng đổ bệnh.
Từ đó về sau, nàng ta không dám bước chân đến gần viện ta nữa.
Kinh thành từ đó bắt đầu lan truyền lời đồn về ta, nói ta tàn nhẫn m.á.u lạnh, ban đêm hay bỏ trốn ra ngoài, chuyên làm chuyện hại người.
Chính trong những năm tháng đó, Chúc Châu xuất hiện bên cạnh ta.
Tiểu thư nhà Lễ bộ Thượng thư từng đẩy ta xuống hồ.
Ta bám vào tảng đá tự bò lên, rồi lôi nàng ta, ném thẳng xuống nước.
Nàng suýt nữa mất mạng.
Phụ thân nàng dâng tấu lên Hoàng thượng, đòi nghiêm phạt ta.
Hoàng thượng tra xét sự việc, ai ai cũng im lặng, chẳng ai nguyện đứng ra làm chứng.
Chỉ có Chúc Châu, bước ra nói:
“Là Lý cô nương vô lễ trước với Cận cô nương. Nếu phải phạt, xin hãy xử lý công bằng.”
Hoàng thượng sau khi biết rõ căn nguyên sự việc, chẳng những không trách phạt ta, mà còn khiển trách Lễ bộ Thượng thư dạy con không nghiêm.
Trước kia, ta chỉ biết: kẻ nào ức h.i.ế.p ta, ta g.i.ế.c kẻ đó.
Nhưng Chúc Châu lại dạy ta:
“Đừng vì trừng phạt người khác mà tự hủy chính mình. Điều đó là không đáng.”
“Muốn người khác chịu khổ thôi là không đủ, chúng ta còn phải khiến họ không thể oán hận ngươi.”
Ta từng cảnh cáo nàng: “Đừng lại gần ta. Ta có độc.”
Chúc Châu mỉm cười. “Không sao. Ta có mang theo giải dược.”
Từ đó về sau, mỗi lần ta gây chuyện, luôn có Chúc Châu ở phía sau thu dọn tàn cuộc.
Chẳng còn ai nói ta tâm địa rắn rết, mà bây giờ người người đều bảo ta là đứa trẻ tội nghiệp mất mẹ từ nhỏ, bị di nương và thứ muội ức hiếp.
Ta từng hỏi Chúc Châu: “Sao ngươi lại giúp ta?”
Chúc Châu cười:
“Danh tiếng như ngươi, lại có thân phận như thế, biết đâu tương lai sẽ gả vào hoàng thất. Ta chỉ muốn ôm chặt cái đùi này thôi.”
Ta không tin.
Cho đến năm ta cập kê, đính hôn với Thái tử, Chúc Châu mới nói thật với ta.
Nàng bảo: Nàng vốn đến từ dị giới, chỉ vì muốn cứu rỗi ta mà đến thế gian này.
Nếu nàng không nhúng tay, ta sẽ bước lên con đường hủy diệt cả vương triều.
Nay vận mệnh đã chuyển dời, cuộc đời ta đã trở về đúng lối.
Nàng cũng phải chuẩn bị rời đi.
Nàng nói: Chỉ cần c.h.ế.t đi trong thế giới này, nàng sẽ lập tức quay về nơi cũ.
Nàng nói mình rất yêu thích nơi đó, ta không thể giữ nàng lại.
Là Hàn Dương, đã giữ nàng ở lại.
Khi ấy, ta từng vui mừng.
Nhưng ta chưa bao giờ nghĩ, lại còn có một Thẩm Sở Sở.
Cái c.h.ế.t của Chúc Châu, thật sự khiến Hàn Dương chịu đả kích không nhỏ.
Hiện giờ, hắn đang chìm trong thống khổ, nhưng chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ quên đi tội lỗi bản thân từng gây nên, lại tiếp tục con đường huy hoàng rực rỡ của hắn.