Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Phù Ngọc Truyện - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-06-01 03:55:04
Lượt xem: 1,242

Khi Chúc Châu c.ắ.t c.ổ tay mình, nàng không hề do dự nửa phần.

Vị đại phu xem xong thương thế của nàng rồi bảo rằng:

Vết thương sâu đến tận xương, nếu chẳng do ôm lòng muốn chết, người thường tuyệt chẳng cách nào ra tay tàn nhẫn đến thế.

Huống chi Chúc Châu vốn là người sợ đau.

Chỉ một vết xước nhỏ nơi da thịt, nàng cũng phải ôm nước mắt lừa ta cho ăn bánh quế hoa.

Ta đứng trước ngọc cữu, nhìn gương mặt trắng bệch của nàng, ngoài sắc diện hơi tái đi, trông nàng vẫn tựa người còn sống.

Lang quân nàng thương yêu đang đứng cạnh ngọc cữu, bên người hắn là một thiếu nữ mặc phấn y kiều diễm, tay dắt một tiểu đồng có đến bảy phần giống Chúc Châu.

Ánh mắt ta đảo qua từ đầu đến chân một lượt, sau khi quan sát rõ ràng, ta mới hiểu vì sao Chúc Châu chẳng còn lưu luyến nhân gian.

Thiếu nữ ấy bước lên trước, khom người hành lễ:

“Thỉnh an Hoàng hậu nương nương, kim an.”

Ta lạnh mắt nhìn nàng, chẳng đáp lời, chỉ chằm chằm dõi theo hai gối nàng chỉ khẽ khuỵu.

Sau lưng, cung nữ đã sớm hiểu ý, một cước đá vào khuỷu chân nàng,

Chỉ nghe một tiếng “phụp” vang lên thanh thúy, giữa hai mày ta rốt cuộc giãn ra đôi phần.

“Chu di!”

Hai tiếng kinh hô đồng loạt vang lên.

Hàn Nhất Nặc muốn bước tới đỡ nàng dậy, nhưng vì e sợ sắc mặt ta mà không dám động.

Hàn Dương thì chỉ đăm đăm nhìn vào linh cữu, tựa như với thế gian này, chẳng còn gì đáng để bận tâm.

Chỉ có Thẩm Sở Sở, khấu đầu thật sâu:

“Nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, dân nữ thất lễ, mong nương nương thứ tội.”

Ta nheo mắt.

Thẩm Sở Sở quả nhiên là kẻ lanh lợi.

Nàng biết ta hiện giờ đang trong cơn tức giận, lời khuyên gì cũng vô ích, đặc biệt là đến từ phụ tử Hàn gia, chỉ khiến ta thêm chán ghét.

Thế nên cúi đầu nhận sai, trái lại chiếm được tiên cơ.

Chúc Châu quả thật không đấu lại nàng.

Ta bước lên hai bước, giày gấm sáng lòa dẫm lên tà váy thêu hoa tỉ mỉ.

Phía sau, có người dâng ghế.

Ta thản nhiên ngồi xuống, nắm lấy cổ tay Thẩm Sở Sở.

Trên cổ tay nàng là một chiếc vòng ngọc lục bảo.

Vòng không phải vật quý báu gì, chỉ là ta nhớ rõ… nó là do Hàn Nhất Nặc khi bảy tuổi, thắng cuộc ở thư viện, rồi trước mặt bao nhiêu tiểu hài tử, nói sẽ tặng nó cho mẫu thân.

Là ta dặn tiên sinh, đem phần thưởng ấy ban cho hắn.

Không ngờ hôm nay lại nằm trong tay Thẩm Sở Sở.

Ta siết lấy chiếc vòng, hung hăng giật ra.

“Bản cung tay trượt, cô nương chớ trách.”

Cổ tay Thẩm Sở Sở lập tức hiện lên hai vết đỏ, trên làn da trắng như tuyết, nổi bật đến ghê người.

“Dân nữ không dám.”

Thẩm Sở Sở cắn môi, bộ dạng yếu đuối, y hệt như tên nàng.

Chúc Châu luôn vốn mềm lòng với kiểu người như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-ngoc-truyen/chuong-1.html.]

Mỗi lần nàng giận ta, chỉ cần ta làm ra vẻ đáng thương như thế, nàng dù giận đến mấy cũng phải bật cười.

Mà một khi cười rồi, thứ gì ta muốn cũng đều có được.

Nhưng Thẩm Sở Sở, rốt cuộc là cái thá gì?

Ta giơ tay vuốt vành tai nàng, trên ấy là một đôi Đông châu lớn.

Là lễ vật thành thân ta ban cho Chúc Châu năm ấy.

Khi ta tháo xuống, không hề lưu tình.

Máu tươi từ vành tai Thẩm Sở Sở ròng ròng tuôn chảy.

Hàn Nhất Nặc không nhịn được nữa, quỳ sụp bên nàng.

“Đông châu là con tặng cho Chu di, mẫu thân cũng đã đồng ý rồi, xin Hoàng hậu đừng trách tội Chu di!”

Ta cầm lấy viên châu đẫm máu, thần sắc lãnh đạm:

“Nếu bản cung cứ nhất định muốn trách tội thì sao?”

Không có Chúc Châu, trong mắt ta, Hàn Nhất Nặc chỉ là một đống thịt hư thối.

Xưa nay ta hiếm khi dùng giọng điệu này nói với hắn.

Hắn định kéo lấy áo ta làm nũng như xưa.

Chỉ tiếc ta đã lạnh mặt, sau lưng, thị vệ lập tức vung đao c.h.é.m tới muốn phế luôn cánh tay hắn.

“Thứ hạ tiện như ngươi, cũng xứng chạm đến nương nương?”

Ta không thèm để ý đến vẻ mặt trắng bệch của Hàn Nhất Nặc.

Phất tay ra hiệu khiêng ngọc cữu đi.

Hàn Dương như bừng tỉnh, rút kiếm chặn trước linh cữu của nàng:

“Ai cũng không được mang Châu nhi đi!”

Hắn dù gì cũng là mệnh quan triều đình, lại thân thiết với Ngụy Diên Lễ, cho nên đám thị vệ không dám mạo phạm.

Không sao, tự tay ta ra mặt vậy.

Kiếm trong tay, ta đ.â.m thẳng vào Hàn Dương không một chút do dự.

Ngay khi mũi kiếm chạm đến thân thể hắn, một vật nặng giáng mạnh lên cổ ta.

Thế giới chìm trong bóng tối.

Kẻ ra tay, chính là Ngụy Diên Lễ.

Dẫu đám người trong cung không dám nói thẳng, nhưng trong thiên hạ này, kẻ dám động thủ với ta… Ngoài hắn ra, tuyệt không có người thứ hai.

Hắn không dám đến gặp ta, chỉ sai người đưa đến một đạo thánh chỉ.

Truy phong Chúc Châu làm Đại Trưởng Công chúa.

Ta cầm lấy cây trâm vàng Ngụy Diên Lễ tặng, rạch nát thánh chỉ trước mặt bọn hạ nhân trong cung.

tất cả hạ nhân trong Trường Lạc cung quỳ rạp dưới đất, không một tiếng động, lặng như tờ.

Cho đến khi Ngụy Diên Lễ thân chinh đến nơi.

Hắn nói:

“Phù Ngọc, Chúc Châu đã chết. Nếu nàng không hài lòng, trẫm có thể truy phong nàng ấy địa vị tôn quý hơn nữa.”

Ta cười lạnh:

“Nếu ta g.i.ế.c Thẩm Sở Sở, rồi truy phong nàng ta làm Hoàng hậu, ngươi nghĩ thế nào?”

Ngụy Diên Lễ im lặng.

Loading...