“Như …” Mặc Phi đang định đồng ý, một giọng trầm thấp bỗng truyền đến: “Phù Đồ cưỡi ngựa, bằng để bổn vương tiếp ngươi?”
Nghe tiếng, Mặc Phi xoay , đám Vu Việt xuất hiện ở đây từ khi nào. Nàng chầm chậm hành lễ, mà Mộc Hề và mã phu thì lập tức quỳ rạp xuống đất.
Vu Việt cũng bọn , chỉ với Mặc Phi: “Thế nào?”
Còn thể như thế nào? Ngài mặc trang phục như , ngựa cũng mang đến đây, nàng còn thể cự tuyệt ? Khóe miệng Mặc Phi giật giật.
“Chủ công rảnh rỗi, Phù Đồ đương nhiên vui lòng.”
Mê Truyện Dịch
Vu Việt nhận lấy ngựa của từ tay hầu, đây là một con tuấn mã cao lớn khỏe mạnh màu ngăm đen, khí thế kiệt ngạo, kết hợp với chủ nhân càng tăng thêm sức mạnh.
“Chủ tử mang theo vài thị vệ ?” Khi Vu Việt đang chuẩn cưỡi ngựa , Yên Kiều bên cạnh mở miệng hỏi.
“Nơi còn ai dám xung đột với bổn vương?” Vu Việt đầu , .
Mặc Phi lập tức đuổi kịp, Yên Kiều tiến lên vài bước với nàng: “Cẩn thận chiếu cố một chút.”
Hả, nếu như thực sự gặp nguy hiểm, nên chiếu cố là nàng mới đúng chứ.
Tuy nghĩ như nhưng Mặc vẫn gật đầu.
Chỉ điều, tuy Vu Việt cần mang thị vệ, nhưng lẽ Yên Kiều vẫn sẽ bố trí âm thầm bảo hộ.
Vốn là Vu Việt đang chuẩn xem thử hiệu quả của yên ngựa thì vặn gặp Mặc Phi, vì thế gọi tên “Hắn” chút nghĩ ngợi gì.
Ra khỏi cửa thành, khi với Mặc Phi một tiếng, phóng ngựa chạy băng băng lên phía , tốc độ lướt nhanh như gió.
Chân đạp yên cương, điều khiển ngựa quả nhiên vô cùng thoải mái, dùng một tay cũng thể khống chế tự nhiên, thực sự là vui sướng nên lời.
Chạy nhanh nửa nén hương, Vu Việt mới dừng ngựa, khó hiểu vì phía tiếng vó ngựa nào, đầu , con đường một bóng .
Hắn nhíu mày, suy nghĩ một chút phá lệ chờ tại chỗ.
Phải qua một lúc lâu , cái bóng quen thuộc mới khoan thai đến, chỉ lững thững chạy chậm, vô cùng nhàn tản thảnh thơi, thảo nào bỏ xa như .
Đợi cho một một ngựa tới gần, Vu Việt vui : “Phù Đồ quả là nhàn nhã thong dong, bắt bổn vương đợi lâu như thế.”
Phù Đồ : “Để cho Chủ công đợi lâu quả thực là của Phù Đồ.” Ngoài miệng thì như , nhưng Vu Việt thấy mặt “Hắn” biểu lộ một chút “Lỗi” nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-do-nu-tuong/chuong-39-phu-do-nu-tuong.html.]
Chỉ Phù Đồ tiếp tục : “Phù Đồ văn nhược*, thuật cưỡi ngựa giỏi, đầu cưỡi con ngựa , vì cần trao đổi chút cảm tình với nó .”
* Văn nhược: nho nhã yếu đuối.
“Ồ? Thế trao đổi đến ?”
“Ừm, thành lập bước đầu hữu nghị.”
Nghe như thế, Vu Việt vốn còn chút vui bỗng nhiên loại xúc động to, nhưng do hình tượng lạnh lùng nhiều năm cho cuối cùng chỉ thể giật giật khóe miệng.
“Chủ công yên tâm, kế tiếp Phù Đồ thể cưỡi ngựa băng băng . Hà Ngọc ngoan ngoãn thông minh, hợp với ý .”
“Hà Ngọc?”
“Là tên mà Phù Đồ đặt cho con ngựa .”
“Vì gọi nó là ‘Hà Ngọc’?” Vu Việt hứng thú hỏi.
Mặc Phi trả lời: “Chủ công cái đốm của nó , chẳng giống như tì vết mỹ ngọc ? Thà rằng vết mà là ngọc, còn hơn tựa ngọc mà là đá. Phù Đồ thấy tên và nó thực sự là tuyệt phối.”
“‘Thà rằng vết mà là ngọc, còn hơn tựa ngọc mà là đá’. Hà Ngọc, quả nhiên là tuyệt phối.” Vu Việt tọa kỵ của Mặc Phi một chút về phía Mặc Phi, thầm nghĩ, nếu như con ngựa là ngọc khiếm khuyết, thì “Hắn” sẽ là mỹ ngọc vô khuyết.
Mặc Phi : “Con ngựa của Chủ công gọi là ‘Sất Nhận’ ý nghĩa gì ?”
“Phù Đồ cho rằng thế nào?” Vu Việt , “Lấy tên cũng chỉ do hứng khởi nhất thời, chẳng Phù Đồ thể nghĩ cho nó một tầng ý nghĩa sâu xa hơn .”
Mặc Phi suy nghĩ, : “Chủ công phận tôn quý, trời sinh vạn , bách chiến bất đề nhận, song nhãn miệt quần dung*, nhất định bễ nghễ thiên hạ.”
* Bách chiến bất đề nhận, song nhãn miệt quần dung: trăm trận cần dùng đao, hai mắt miệt thị quần hùng. Khí khái vượt lên quần hùng ( cần chiến đấu cũng thể khuất phục quần hùng).
“Ha ha ha.” Rốt cuộc Vu Việt vẫn tiếng, “Hay cho một câu ‘Bách chiến bất đề nhận, song nhãn miệt quần dung’. Được, theo bổn vương cưỡi ngựa ***** núi, thì đừng bỏ xa đấy.”
Dứt lời, dẫn đầu cưỡi ngựa chạy .
Mặc Phi lập tức đuổi theo, miễn cưỡng chỉ bỏ phía một chút, nguyên nhân đại khái vẫn là do Vu Việt kìm tốc độ của .
Một đường chạy như bay đến đỉnh núi.