Người tên Triệu Hàm dám ở trong cảnh đưa quan điểm “Trọng nông khinh thương”, thể thừa nhận là một dũng khí.
Lúc , Lô Ngôn bên cạnh Mặc Phi mở miệng : “Triệu Hàm như khỏi bất công. Xem việc lo cho đế nghiệp, mở đầu châm ngôn, phú quan trong nước cũng như trong thiên hạ, chỉ nhờ sự trợ giúp của nghề nông để phát triển mà còn hướng tới nơi khác buôn bán thông thương. Dùng đồ vật để trao đổi lương thực, nhà cửa, sống sung túc. Làm giàu là một kỹ thuật, cần lao động vất vả, cứ thế mà lợi.”
Ý của Lô Ngôn là, quốc gia giàu , ở ruộng điền mà là ở thông thương.
“Lo cho đế nghiệp?” Triệu Hàm to, “Nay Ngu Quốc bộ dáng gì, cần tại hạ giải thích nhiều lời cho chư vị. Phú quan bên trong Ngu Quốc cùng thương nhân tập hợp, lẽ chính vì mà quốc gia xa xỉ thành phong trào, quý tộc suốt ngày hưởng lạc, binh tinh luyện, điều họ vẫn hiểu, bây giờ mới tai họa. Lô Ngôn coi đây là lẽ thường, là cho Chiếu Quốc nối tiếp giống như thế ?”
Lô Ngôn biến sắc, ánh mắt thoáng nhanh qua Vu Việt.
“Ha ha ha.” Nhị vương tử Lệ Kiêu , “Vu nên kiểm tra thực khách của quý phủ cho , nếu cứ nuôi mấy tên gây rối, Vu thấy mệt !”
Vu Việt Lô Ngôn bên cạnh đang lạnh run, chỉ thản nhiên một câu: “Đa tạ Nhị điện hạ khuyên bảo, sẽ tự chừng mực.”
Lúc sắc mặt Lô Ngôn trắng bệch : “Triệu Hàm nghiêm trọng vấn đề lên , Lô mỗ trung tâm như một với Chiếu Quốc, tâm gây rối cho ?”
“Hừ hừ.” Triệu Hàm bỏ qua tiếp tục , “Ngu Quốc buôn bán hưng thịnh, hiển nhiên khí cạnh tranh mà bại hoại, nữ vô cùng nhỏ bé, bản lĩnh thủ công vô cùng thành thạo, chỉ vì điêu khắc mà tìm vật hiếm lạ, chui núi đá mà tìm bạc vàng, xuống biển sâu mà tìm châu ngọc, giăng lưới để bắt chim, giao nghìn vạn của cải, hao phí công sức những đồ vật vô ích, thậm chí đưa tới họa diệt quốc. Nhìn thấy như , chẳng lẽ Chiếu Quốc nên nghĩ đến việc đề phòng ?”
Không thể phủ nhận, Triệu Hàm là một ăn , miệng lưỡi lưu loát, khiến cho thốt nên lời.
Sau vài tranh luận thành công cho Đại vương tử vốn còn phần cho là đúng bắt đầu chấp nhận quan điểm . Chiếu Quốc thịnh võ trọng văn*, mặc dù thương nghiệp phát triển bằng hai nước Ngu, Khánh nhưng cuộc sống của thương nhân thị tộc cũng xa xỉ ngang , phát sinh ít chuyện lấy cường quyền mà mưu cầu tư lợi. Lúc tất cả đều coi là đương nhiên, nhưng khi Triệu Hàm như , Lệ Thần lập tức trở nên thận trọng, đồng thời cũng quyết định, nhất định chiêu nhập trong phủ của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-do-nu-tuong/chuong-31-phu-do-nu-tuong.html.]
* Thịnh võ trọng văn: coi trọng võ thuật và chữ nghĩa.
Mê Truyện Dịch
Hoàn bất đồng với suy nghĩ của , Mặc Phi ở một bên, trái lắng một cách hứng thú. Đây chính là biện luận trực tiếp ở cổ đại. Tuy rằng cảm thấy Lô Ngôn đáng thương, nhưng nàng cũng vì thế mà mặt, dù thì náo động trong cũng chẳng ý nghĩa gì, nhiều một chuyện bằng bớt một chuyện.
Tuy rằng Mặc Phi nghĩ như , nhưng cố tình cho nàng sống yên . Tất cả đều mang vẻ mặt trầm tư, chỉ Mặc Phi bình tĩnh tự nhiên, chú ý cũng khó. Huống hồ bản Triệu Hàm cũng hứng thú với “Hắn”, cho nên khi thấy “Hắn” trong ngoài lạnh nhạt với biện luận của , Triệu Hàm hỏi “Hắn”: “Phù Đồ , tại hạ thấy hình như suy nghĩ khác, thể chỉ giáo một phen ?”
Sắc mặt Mặc Phi chút đổi , : “Các hạ kiến thức sâu rộng, Phù Đồ gì để chỉ giáo.”
“Phù Đồ giấu tài quá mức.” Triệu Hàm , “Lô Ngôn của quý phủ cũng phát biểu, Phù Đồ tán thành ?”
Lời chẳng là giăng bẫy cho nàng chui đầu ? Vừa lấy Lô Ngôn để bắt đầu câu chuyện, chính là dìm Lô Ngôn xuống mà nâng lên cao. Nếu như lúc nàng tán thành, chẳng là chờ chế nhạo ư? Mà nếu như nàng tán thành, như sẽ sinh mâu thuẫn với Lô Ngôn, ảnh hưởng tới hòa bình, còn tăng thêm khí thế cho nữa, cho của phủ Nhung Trăn hạ bậc.
Tuy rằng nàng mặt, nhưng cũng để cho lấn áp thể diện.
Vì thế nàng gật đầu: “Lời của Lô Ngôn cũng sai .”
Lời , ồ lên.
Triệu Hàm mang ý mặt: “Phù Đồ tán thành với Lô Ngôn? Chẳng lẽ học theo Ngu Quốc, phát triển buôn bán, cổ vũ xa hoa lãng phí?”