“Trước giờ Cô luôn dùng thì nghi ngờ , nếu tín nhiệm Phù Đồ, thế thì cần gì do dự.” Vu Việt lẳng lặng nàng, “Huống hồ Cô tin tưởng,Phù Đồ sẽ phụ sự tín nhiệm của Cô.”
Không thể Mặc Phi cho cảm động. Đã nghĩ rằng khi công bố kế hoạch triều sẽ khiến cho bao phản đối. Chắc chắn Vu Việt cũng hiểu, nhưng chỉ kế hoạch của nàng vài đồng ý ủng hộ nàng hết . Quả nhiên Vu Việt quyết đoán bình thường, điều chỉ bởi vì là mà sủng ái, mà là bởi thấy lợi ích và triển vọng tương lai của kế hoạch .
“Được, bệ hạ ủng hộ, Phù Đồ chắc chắn sẽ lực ứng phó.” Mặc Phi thở một thật dài, thận trọng .
Vu Việt cầm tay nàng, nhẹ nhàng đáp: “Phù Đồ, chỉ cần Phù Đồ vĩnh viễn ở bên Cô, rời bỏ, Cô sẽ tạo cho Phù Đồ một đôi cánh để bay cao lên bầu trời. Phù Đồ là nữ nhi bình thường, Cô cũng Quân vương bình thường. Chúng hãy cùng sáng lập nên một thời thịnh thế phồn hoa độc nhất vô nhị.”
“Quân hứa một lời, cả đời tất thủ.”
Trời đông giá rét tháng mười hai, bình minh đạp lên sương giá.
Sau ba tháng dài thảo luận, cuối cùng sách lược di cư mà Mặc Phi đề xuất và thuyết phụcđã giành sự tán thành của phần lớn triều đình. Quá trình di cư dự trù trong ba năm, đặt nền tảng cho sự phát triển phồn vinh của Chiếu Quốc.
Cùng lúc đó, nghiên cứu của Tư nông tự về những hạt giống Mặc Phi đưa về cũng kết quả, trong đó khoai tây, quả Thủy Mộc Châu, v.v… gieo trồng diện tích lớn, trong những năm khó khăn, mấy loại củ quả trở thành một nguồn thương thực chính. Mặt khác,các sứ giả phái Man vực trở và mang về nhiều tin tức đáng mừng, trong đó bông là phát hiện quan trọng nhất, những mùa , Chiếu Quốc vẫn chỉ chăn, nệm vải mà sử dụng cây bông, kỹ thuật kéo sợi bông cũng phổ biến cho nông phụ, từ nayvề , chất liệu y phục của thời đại càng trở nên đa dạng và đẽ hơn.
Khi tuyết bắt đầu tan, Mặc Phi dự định di cư một nhóm lưu dân , địa điểm là vị trí bên ngoài núi Ngõa Đát sáu trăm dặm, mặc dù nơi đây là nơi hẻo lánh, nhưng cách đến Tiệm Hề xa, ven đường cũng nhân tiện sửa chữa đường xá, định sơ năm nghìn cùng , cũng lệ thuộc. Triều đình gánh bộ chi phí di chuyển, khi tới nơi, phân phát hạt giống, nông cụ xong là coi như thuận lợi, thậm chí còn thể kịp lúc bày bừa vụ xuân.
Đề nghị nhanh chóng xét duyệt, đó coi như một thực hành, đường vấn đề gì là thể xử lý đúng lúc.
“Phù Đồ.” Cô Hạc tìm thấy Mặc Phi, , “Ta theo di cư .”
“Vì ?” Mặc Phi nghi hoặc .
Cô Hạc : “Ta trở Nhung Trăn, lúc đồng ý nhận Mặc Thương đồ , đúng lúc thể thực hiện lời hứa.”
“Cô Hạc… ngươi rời khỏi phủ Mặc Quân ?”
Cô Hạc yên lặng Mặc Phi một lúc lâu, đó thản nhiên : “Bên cạnh Phù Đồ còn Chiếu Vương bảo vệ, ở Tiệm Hề an lo nghĩ gì, yên tâm .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-do-nu-tuong/chuong-295-phu-do-nu-tuong.html.]
Mặc Phi nắm chặt tay, thôi.
“Ha ha.” Cô Hạc vươn vai , “Phù Đồ ?”
Mê Truyện Dịch
Mặc Phi khẽ gật đầu. Nam tử mặt chính là nàng quen lâu nhất, mấy mất tích đều do quản ngại khó khăn kiếm tìm, yên lặng giúp sức, bao giờ cầu mong báo đáp, nàng thực sự thiếu nhiều lắm.
Cô Hạc : “Nhìn Phù Đồ từng bước trở thành lương sĩ của quốc gia, trong lòng vui, nhưng … ngưỡng vọng Phù Đồ.”
“Phù Đồ luôn coi Cô Hạc là trưởng.” Mặc Phi , “Có Cô Hạc bạn, trong lòng an bình.”
“Đáng tiếc…” Cô Hạc phần tiếc nuối , “Ta chỉ là một thường, bằng , cho dù tranh đoạt với trời, cũng quyết lùi bước.”
Mặc Phi trở nên yên lặng, trong lòng nàng áy náy, là nữ tử, tư cách gì mà nhận sự chân thành ?
“Được , đừng thế nữa, cũng chớ thương tâm, Phù Đồ vĩnh viễn ở trong lòng của Cô Hạc, bất kể ở xa ở gần, nhất định Cô Hạc sẽ quản ngàn dặm tới.”
Đừng như thế nữa, càng càng khiến nàng buồn lòng.
“Giờ phút tạm biệt đến , thể cho một cái ôm .” Cô Hạc giơ hai tay với nàng.
Mặc Phi do dự, ôm chặt .
Cô Hạc nghiêng đầu, khẽ hôn lên mặt Mặc Phi, nhẹ giọng : “Phù Đồ , Vu Việt chúng thế nổi giận ?”
Vẻ mặt Mặc Phi chút đổi đẩy , : “Có giận cũng bằng Cô Hạc .”
“Ha ha.” Cô Hạc gãi gãi đầu, xoay vẫy tay , “Thay gửi lời chào đến Dư Sơ, nàng là một nữ tử .”