Dư Sơ thành tiếng, vẻ mặt ngượng ngùng: “Tiên sinh đừng đùa Dư Sơ.”
“Sao là đùa?” Mặc Phi vui vẻ , “Dư Sơ dịu dàng hiền lành, tương lai nhất định tìm cho Dư Sơ một vị hôn phu thật .”
Dư Sơ thấp giọng : “Dư Sơ vị hôn phu gì cả, chỉ cần vẫn thể theo cạnh là .”
Mặc Phi : “Ta sẽ đuổi Dư Sơ, dù tương lai Dư Sơ gả thì vẫn thể ở bên cạnh , chỉ sợ đến lúc đó vị hôn phu của Dư Sơ sẽ oán thầm thôi.”
“Tiên sinh mà, Dư Sơ từng kẻ …, hơn nữa chỉ như thế, từ khi nhân của Dư Sơ lượt qua đời, Dư Sơ nơi nương tựa, nếu sự kiên định sống cho những khuất, chỉ sợ Dư Sơ sớm còn . Dư Sơ chút mong đợi nào đối với chuyện thành hôn cả.”
Mặc Phi vỗ vỗ tay nàng, an ủi : “Đau khổ đều qua , Dư Sơ đừng để ý quá.”
Dư Sơ : “ , đau khổ qua, Dư Sơ từng giống như cái xác hồn, chỉ sống vì bắt buộc sống. mà khi gặp , Dư Sơ mới phát hiện cảnh vật thể tươi như thế, cuộc sống cũng thể phong phú như thế, nữ tử cũng thể kiên cường như thế.”
Mặc Phi thấy một tia sáng lóe lên trong mắt nàng, đây là đầu tiên nàng thấy nữ tử ánh mắt như thế trong thế giới .
Thu dọn xong xuôi, Dư Sơ gọi hầu ngoài cửa đổ nước tắm, mấy dáng vẻ hai như mới tắm uyên ương, vẻ mặt chút ái .
Mặc Phi và Dư Sơ đều để ý, nàng thấy tóc của Dư Sơ rối, thậm chí còn lấy lược, tự chải đầu giúp nàng.
Lúc đầu Dư sơ còn chịu, dù quan niệm chủ tớ cũng khó thể đổi, nhưng sự kiên trì của Mặc Phi thì nàng cũng mặc kệ.
Đây cũng là chỗ khác biệt của nàng và khác. Bị Mặc Phi ảnh hưởng, sự hèn mọn của hầu dần dần biến mất, ngoại trừ xác định rõ phận thì nàng thể đối thoại bình thản cùng với Mặc Phi, hơn nữa còn suy nghĩ và chủ kiến của .
Mặc Phi bao giờ với hầu về quan niệm ngang hàng, càng bỏ những lễ nghi khúm núm của bọn họ, nàng chỉ dùng chính hành vi của để ảnh hưởng dần dần tới xung quanh, đáng tiếc loại quan niệm và thói quen cũng thể đổi ngay chỉ trong một sớm một chiều .
“Tiên sinh, tập với .” Dư Sơ bỗng .
“Tập ? Đây là chuyện , thành vấn đề.”
“Cảm ơn .” Dư Sơ vui vẻ nở nụ .
Trí nhớ của Dư Sơ , lời Mặc Phi từng , sách Mặc Phi từng , gần như nàng thể học thuộc sai một từ. Nếu như là ở thế giới , nhất định nàng sẽ là một nữ nhân tài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-do-nu-tuong/chuong-276-phu-do-nu-tuong.html.]
Dáng vẻ Mặc Phi giúp Dư sơ chải đầu vô cùng đẽ, hai tự nhiên, cho nhóm hầu ngoài cửa vô cùng hâm mộ.
Nam nhân vui vẻ cùng với cơ hoặc thị nữ bên chẳng gì lạ, thế nhưng bằng lòng chải đầu cho họ thì ít càng ít.
Mặc Phi cũng loại hành vi gì , nhưng mà ở trong mắt của nào đó thì vô cùng cùng khó coi.
Sau khi Vu Việt tắm rửa xong, nhẹ nhàng khoan khoái đến tìm Mặc Phi, định cùng ngủ chung giường với nàng, mấy ngày vẫn như thế, Vu Việt ôm nàng ngủ thành thói quen.
Kết quả mới viện thấy một màn như , nổi giận trong lòng đương nhiên chẳng nhiều lời.
Hắn bước về phía hai Mặc Phi, sắc mặt lạnh lùng, khí thế lạnh băng khiến cho run sợ.
Mặc Phi dừng động tác, đầu cùng Dư Sơ.
Dư Sơ thấy là Vu Việt, vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Mê Truyện Dịch
Mặc Phi cũng khom thi thễ.
“Ngươi, cút ngoài.” Vu Việt đoạt cái lược trong tay Mặc Phi ném về phía Dư Sơ, Dư Sơ đau kêu lên một tiếng.
“Chủ công.” Mặc Phi nhịn mà kinh sợ mấy phần.
Dư Sơ quỳ lùi mấy bước, ngẩng đầu Mặc Phi vài , Mặc Phi nháy mắt với nàng, bảo nàng rời .
Dư Sơ hiểu ý, cáo vài tiếng lui ngoài, khi còn lo lắng Mặc Phi vài .
“Chủ công, nổi giận chuyện gì thế?” Mặc Phi thản nhiên rót cho một chén .
“Nàng phận gì? Mà để ngươi chải đầu giúp nàng ?” Vu Việt lạnh giọng chất vấn.
Mặc Phi bình thản : “Dư Sơ và Phù Đồ, tuy là chủ tớ nhưng tình như , Chủ công chớ trách mắng nàng.”
“Huynh ? Làm gì nào chải đầu cho ? Lại còn ***** với muôi ? Ngươi nghĩ bổn vương là kẻ ngốc ?” Vu Việt nghĩ đến dáng vẻ ái của hai , lửa giận trong lòng bùng nổ.