Sau khi ăn xong cơm chiều, rốt cuộc hầu cũng tới truyền lệnh. Mấy La Chương cách vách cũng bái kiến , chỉ còn một là Mặc Phi
Mặc Phi chậm rãi theo hầu, trong lòng vô cùng bình tĩnh.
Mấy tên mãng phu đê tiện, cần gì e ngại ?
Mặc Phi bước đại sảnh đường, một luồng hương rượu thịt phả mặt, ngay đó thấy đại sảnh đường bảy, tám đang hoặc , thủ lĩnh là một tên tráng hán mặt đỏ má xệ chừng bốn mươi tuổi, mày rậm mắt báo, dáng vẻ cường tráng, mặc áo khoác da thú, một tay nâng chén rượu, tay đang ôm mỹ nhân.
Hai bên hai gã nam tử, đều ba, bốn mươi tuổi, một tên mặt trắng tuấn lãng, dáng thon dài, đáng tiếc ánh mắt bất chính, ý nơi khóe miệng tà nịnh; một tên khác tương đối thấp bé, mày ngắn mắt híp, gắn thêm hai sợi râu cá trê, rộ lên phần *****.
Dựa theo đặc thù diện mạo của bọn chúng, kết hợp với miêu tả của Tát Đa, Mặc Phi thể đoán tên ở thủ tọa là đại thủ lĩnh, tên nam tử mặt trắng là tứ thủ lĩnh, tên râu cá trê còn là nhị thủ lĩnh.
Chỉ ba tên thôi ? Năm thủ lĩnh trấn Đông Cao chỉ tới ba ?
Sự mặt của Mặc Phi nháy mắt khiến cho mấy ở đây chú ý. Phong thái tao nhã, khí chất độc đáo, thong dong quy luật, dung mạo tuấn gợi tình, mắt phượng ngậm hàm ý vị, cho dù ở bên trong nhóm sĩ tử của quốc gia lớn cũng là một khó gặp chứ càng cần tại xa nơi xôi , độc nhất vô nhị cũng đủ.
Mặc Phi tiến lên vài bước, chắp tay hành lễ : “Cao Đồ của Trì Yểm Hương, Nam Ám Sơn bái kiến mấy vị thủ lĩnh đại nhân.”
“Trì Yểm Hương?” Tên đại thủ lĩnh cầm đầu đánh giá Mặc Phi, , “Nghe khẩu âm của ngươi cũng giống Trì Yểm Hương, hơn nữa lạ mắt, đầu tiên đến trấn Đông Cao hả?”
“ .” Mặc Phi trả lời nhanh chậm, “Tại hạ sinh ở Trì Yểm Hương, nhưng hàng năm buôn bán bên ngoài, cho nên khẩu âm pha tạp, xin thủ lĩnh đừng để ý.”
“Ha ha, thì là thế.” Đại thủ lĩnh ăn đồ ăn tay mỹ nhân, thuận tiện ngậm tay nàng, ánh mắt chằm chằm Mặc Phi đang yên tĩnh, tao nhã như ngọc giữa đại sảnh đường.
Cảm giác như rắn độc chằm chằm, trong lòng Mặc Phi phát buồn nôn, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như một.
“Cao Đồ?” Bên cạnh truyền đến giọng của tên còn , “Nhìn phong thái của các hạ giống với buôn bán nhỏ bình thường. Cao buôn bán cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-do-nu-tuong/chuong-240-phu-do-nu-tuong.html.]
Mặc Phi xoay , là tên tứ thủ lĩnh mặt trắng, nàng trả lời: “Chủ yếu buôn bán ngọc thạch. Tại hạ mới đến, nhiều chỗ còn cần dựa chư vị thủ lĩnh, mấy vị lãnh chủ vô cùng ưu đãi thương nhân, cho nên tới đây tiếp kiến, cũng mang theo một phần lễ mọn.”
Nói xong, lấy từ trong tay áo một cái hộp gấm của Cao Đằng.
Thị nữ bên cạnh đang định dậy đón lấy, đại thủ lĩnh khoát tay ngăn , tự vòng qua bàn, đích đến mặt Mặc Phi.
Không vội vã nhận lấy cái hộp gấm mà là vuốt chòm râu đánh giá Mặc Phi đang , trong miệng còn thầm: “Không tệ, tệ.” Vòng quanh Mặc Phi vài vòng, nàng một cách kỹ lưỡng.
Mặc Phi nhíu nhíu mày, : “Thủ lĩnh đại nhân, xin hãy nhận lấy tấm lòng thành nhỏ bé .”
Lúc đại thủ lĩnh mới nhận hộp gấm, mở , trong mắt hiện lên vài phần kinh dị, cầm lấy một miếng trong đó gật đầu ngừng.
Hai tên cũng yên, dậy tới cầm lấy miếng ngọc thưởng thức.
“Đồ tệ.” Đại thủ lĩnh Mặc Phi, lộ một nụ rõ ẩn ý, , “Có điều chúng năm , ngươi chỉ chuẩn một phần lễ vật phần hợp lễ nghĩa ?”
Cái gì? Rõ ràng trong hộp năm miếng ngọc, thế mà coi thành một phần, Mặc Phi âm thầm hít một , bình tĩnh : “Là do tại hạ thất lễ, mấy ngày , tại hạ nhất định sẽ mang thứ khác đến tạ .”
“Cái đó cần.” Đại thủ lĩnh ghé sát Mặc Phi, chằm chằm cái gáy trơn bóng của “Hắn”, , “Đêm nay Cao nể mặt bồi chúng vài chén rượu là .”
Hóa là chủ ý ? Mặc Phi chuyển vài bước sang bên cạnh dấu vết.
“ , đây là đầu tiên kẻ hèn thấy giống Cao đây, hi vọng thể cận hơn một chút.” Tên nhị thủ lĩnh râu cá trê cũng mở miệng phụ họa, nhếch mép lộ một hàng răng vàng.
Trong lòng Mặc Phi ghê tởm một trận. Mấy tên là thực ? Quá biến dị, diện mạo gần như chẳng chỗ tượng tự nào.
Mê Truyện Dịch