Không bao lâu, đại phu Vân Tung đạp bóng đêm đến đây, đây là một vị lão giả khỏe mạnh tuổi chừng năm mươi, râu tóc bạc trắng, vài phần tiên phong đạo cốt*. Ở phía còn một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi theo, làn da ngăm đen, tướng mạo tuấn lãng, ánh mắt linh động, tay khiêng hòm thuốc, nhắm mắt theo đuôi sát Vân Tung.
* Tiên phong đạo cốt: hình dáng và cốt cách của tiên nhân.
Mặc Phi tiến lên đón chào, Vân Tung cẩn thận liếc mắt đánh giá một cái, trong lòng kinh ngạc, mặc dù nam tử mắt ăn mặc bình thường, nhưng dung mạo thì tầm thường, khí chất siêu phàm, mang theo khí của nam tử cùng với vẻ của nữ tử, cho một loại cảm giác khó thể phân biệt.
Vân Tung cảm thấy phần nghi hoặc, cùng theo Mặc Phi tới cạnh Dư Sơ. Dư Sơ thấy đại phu thì chút nao núng, Mặc Phi an ủi : “Dư Sơ, bất kể thế nào cũng để đại phu khám bệnh, tránh việc lưu mầm bệnh trong tương lai.”
Lúc Dư Sơ mới cúi đầu vươn cánh tay .
Vân Tung bắt mạch cho Dư Sơ, đó xem xét ngoại thương tay chân của nàng, trong lòng là hiểu rõ, nhưng cũng hỏi dư thừa gì, mở hòm thuốc, thuần thục lấy mấy gói, dặn dò: “Dược lão phu kê đều dùng để uống, tác dụng bổ huyết ích khí, ngoại thương của cô xử lý , tay vị tiểu ca thuốc trị thương như , lão phu sẽ kê đơn nữa.”
Mặc Phi chắp tay tạ ơn.
Vân Tung : “Thế đạo hỗn loạn, cô nương gặp kiếp nạn , thể xác và tinh thần thương tổn, hôm nay thể sẽ nhiều ưu tư, nên tĩnh tâm dưỡng khí.”
“Đa tạ đại phu.” Dư Sơ chân thành lời tạ ơn, vị đại phu ôn hòa hiền lành, khiến cho nàng cảm thấy an tâm.
Mặc Phi tiễn Vân Tung cửa, khi , đột nhiên Vân Tung hỏi: “Không vị tiểu ca xưng hô như thế nào? Vì đến nơi hẻo lánh .”
Mặc Phi trả lời: “Tại hạ Phù Đồ, gặp nạn đến tận đây, núi non trùng điệp, tạm thời xem xét .”
Vân Tung “Hắn” một cái, gật gật đầu, mang dược đồng rời khỏi.
Ngày thứ hai, thôn trưởng gọi Mặc Phi và Dư Sơ tới, hộ tống “Hắn” cùng lên núi bái kiến tộc trưởng tộc Tháp Y.
Tộc Tháp Y di cư đến nơi đây hơn một trăm năm, bọn họ sinh sống bằng việc đánh cá và săn bắt, thường xuyên dùng đồ vật da thú để đổi lấy lương thực của thôn dân Tấn thôn, hai bên chung sống hòa hợp, giúp đỡ lẫn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-do-nu-tuong/chuong-231-phu-do-nu-tuong.html.]
Đi hơn nửa ngày, xa xa thấy một dãy nhà xắp xếp hàng loạt đỉnh núi, thềm đá, tường gỗ, mái tranh, hiên nhà đều treo một chuỗi các đồ vật trang sức bắt mắt, cây leo quấn quanh, lá xanh bóng mát, gió xuân phe phẩy, yên tĩnh mà tường hòa.
Bên ngoài các gian nhà đều phơi da thú, của tộc Tháp Y lúc nào cũng bận rộn, bọn họ thấy thôn trưởng thì đều mỉm chào hỏi.
Không bao lâu thì nhận bẩm báo tộc trưởng tộc Tháp Y đang đến.
Chỉ thấy tới hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, dáng cao to cường tráng, mày kiếm, ánh mắt sáng ngời, tóc búi, trán buộc dây đai, lông chim rủ xuống bên trái. Mặc một y phục chắp vá, bên hông còn thắt một cái dây lưng màu đỏ thẫm, lưng vác trường cung, chân đạp giày da, thực sự là khí phách, tư thế oai hùng bất phàm.
Mê Truyện Dịch
“Thôn trưởng, dạo thế nào?” Y Mục Hãn vẫy tay với thôn trưởng, .
“Mọi việc đều .” Thôn trưởng cũng đáp , theo Y Mục Hãn phòng.
Y Mục Hãn tiếp đón xuống, đó đám Mặc Phi hỏi: “Hai vị thực là lạ mặt, là nơi nào?”
Thôn trưởng giới thiệu : “Vị là tiểu ca Phù Đồ, vị cô nương là Dư Sơ của thôn Quan Sơn.”
“Thôn Quan Sơn?”
Thôn trưởng thu vẻ tươi , bắt đầu kể rõ cho Y Mục Hãn chuyện xảy ở thôn Quan Sơn, cuối cùng lo lắng : “Thôn Quan Sơn hủy hoại, đám cường phỉ thể đến quấy nhiễu ở Tấn thôn ? Đến lúc đó Tấn thôn khó thể ngăn cản, hi vọng tộc trưởng thể trợ giúp.”
Y Mục Hãn hừ : “Mấy cái bang phái đầu sỏ , nếu mà đám Thanh Lĩnh Trại dám vượt khỏi ranh giới, bản tộc trưởng nhất định sẽ khiến cho bọn chúng mà về.”
Thôn trưởng mừng rỡ: “Vậy xin đa tạ tộc trưởng .”
Mặc Phi mở miệng : “Nếu như Thanh Lĩnh Trại cố ý tấn công Tấn thôn, thì ngược , nơi đầu tiên bọn chúng tấn công sẽ là Tấn thôn, mà là tộc Tháp Y. Thực lực của tộc Tháp Y so với Thanh Lĩnh Trại ?”
Y Mục Hãn liếc mắt kỹ Mặc Phi một cái trả lời: “Thực lực tương đương, nếu mà mạnh mẽ hợp lực, tộc còn thể chiếm chút thượng phong nữa.”