Đang chìm đắm trong bi thương, Dư Sơ ngẩng đầu về phía Mặc Phi, chỉ thấy “Hắn” đang nhắm hai mắt, vẻ mặt trang trọng, giọng điệu niệm tụng giống như cánh tay của đất , vỗ về an ủi những linh hồn đau thương.
Dư Sơ dần dần bình tĩnh , chuyên chú Mặc Phi niệm tụng, đó nàng quỳ mặt đất, cũng học Mặc Phi khép hai tay , nhắm mắt mặc niệm.
Sau vài , Mặc Phi buông tay, Dư Sơ đang quỳ bên cạnh, nàng xoay phía ngoài thôn.
Dư Sơ khôi phục , loạng choạng lên, theo .
Mặc Phi thấy tiếng động phía , đầu : “Đi thu thập một đồ vật hữu dụng , chờ cô ở cổng thôn.”
Lúc hai rời khỏi Quan Sơn thôn thì là hoàng hôn, về phía Tấn thôn hơn một canh giờ, cho đến khi sắc trời tối mịt, hai mới tìm một nơi tương đối kín đáo dừng .
Trong thời gian Dư Sơ vẫn một lời oán giận nào, kéo lê bước chân nặng nề, theo sát Mặc Phi.
Hai đống lửa ăn lương khô nghỉ ngơi một lúc, Mặc Phi rút chuôi d.a.o , bắt đầu luyện tập võ nghệ Trạm Nghệ truyền thụ. Mấy ngày nay đều luyện tập gián đoạn, Mặc Phi vẫn thể thành mục tiêu đầu tiên Trạm Nghệ đặt , chỉ thể tiếp tục thong thả mà luyện tập loại động tác .
Dư Sơ lẳng lặng bóng dáng Mặc Phi vũ động trong đem tối, vẻ mặt chuyên chú, bất tri bất giác ghi nhớ kĩ động tác của “Hắn” trong đầu.
Đợi Mặc Phi dừng , nàng mới tò mò hỏi: “Ân nhân đang luyện võ ?”
Mặc Phi lau mồ hôi, trả lời: “ . Rời nhà ngoài, thể thiếu thứ phòng .”
Dư Sơ há mồm hỏi thể học , nhưng ngay đó bỏ suy nghĩ trong đầu. Nàng hèn mọn như thế, thể hi vọng xa vời đây?
Theo bản năng, Dư Sơ sờ sợi dây màu đen cổ tay.
Mặc Phi xuống, lơ đãng chú ý tới động tác của nàng, hỏi: “Sợi dây đen tay cô ý nghĩa nào đó ?”
Dư Sơ hồn, về phía cổ tay, vẻ mặt mang đau thương, nhẹ giọng trả lời: “Đây là tập tục trong thôn, mỗi khi một qua đời, còn sống sẽ tết một cái dây đen, đại biểu cho việc sống cho những nhân đó. Năm sợi dây lượt là phụ , nương, ca ca, , và của .”
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-do-nu-tuong/chuong-230-phu-do-nu-tuong.html.]
Mặc Phi im lặng.
“Ân nhân cần buồn bã vì Dư Sơ .” Dư Sơ , “Qua thì cũng qua , Dư Sơ tổ tiên phù hộ, vẫn tuyệt mạng, gặp ân nhân, nhất định thể gặp dữ hóa lành, an mà sinh sống.”
“Dư Sơ, cô đừng gọi là ‘Ân nhân’ nữa.” Mặc Phi .
“Vậy thì gọi là gì đây?”
“Ta tên.”
Dư Sơ vội lắc đầu : “Không , Dư Sơ thể gọi thẳng tên tự của ân nhân ? Ừm… Không bằng gọi là ‘Tiên sinh’ ?”
Cho dù Mặc Phi ăn mặc tầm thường, nhưng mà khí chất bất phàm, ôn nhã như gió, thấy thôn dã.
“Được, gọi là ‘Tiên sinh’ .” Mặc Phi đồng ý với cách xưng hô .
Sáng sớm ngày thứ hai, hai tiếp tục lên đường, tốc độ nhanh hơn một chút, cũng may mà đường núi khó , cuối cùng lúc mặt trời lặn tới Tấn thôn. Trên đường mới chỉ uống vài ngụm nước, hai mệt đói.
mà Mặc Phi vẫn tìm thôn trưởng , cho bộ chuyện xảy ở Quan Sơn thôn.
Thôn trường Tấn thôn là một trung niên gần bốn mươi tuổi, cao lớn khỏe mạnh, thì giống như *****, kì thực trọng. Sau khi Mặc Phi tự thuật, bèn triệu tập vài vị trưởng giả trong thôn đến thương nghị, khi tổng hợp ý kiến của , thôn trường quyết định ý kiến của Mặc Phi, phòng việc.
Chỉ là dân cư của Tấn thôn và Quan Sơn cũng chẳng chênh lệch bao nhiêu, trong đó tráng niên chỉ chiếm một phần ba , tuy rằng thủ tệ lắm, thế nhưng tuyệt đối thể chống đám Thanh Lĩnh Trại, điều bọn họ cũng sẽ chịu khuất phục cho dù đám cường đạo cướp bóc. Bọn họ cũng sẽ hoài nghi lời của hai Mặc Phi, bởi vì bọn họ tiếng ác của đám Thanh Lĩnh Trại. Nay Quan Sơn thôn hủy diệt, khó bọn chúng sẽ chạy đến quấy rối ở nơi đây.
Là thôn trưởng của Tấn thôn, tuyệt đối sẽ cho phép xảy chuyện như , cuối cùng quyết định, xin tộc Tháp Y trong núi trợ giúp.
Đêm đó, Mặc Phi và Dư Sơ ngủ ở Tấn thôn, lúc nhờ một vị đại thẩm giúp Dư Sơ đổi thuốc, ngờ hóa Tấn thôn một vị đại phu tên là “Vân Tung”, Mặc Phi giật , rằng đại phu ở thời đại vô cùng khan hiếm, một vài thành thị cỡ trung cũng chắc một vị đại phu y thuật cao, ngờ ở nơi sơn thôn xa xôi một vị ẩn cư. Mặc Phi vội gọi một đứa bé trong thôn mời vị đại phu tới.