Đây là một cái bế tắc! Trở thành chướng ngại lớn nhất giữa hai lúc .
Vu Việt gắt gao nắm vạt áo của Phù Đồ, trong lòng như tảng đá ngàn cân rơi xuống, một luồng uất nghẹn ngăn trong ***** tiêu tan .
Hắn từng trải qua một sự việc nào bất lực như thế , Phù Đồ luôn luôn thể ảnh hưởng đến cảm xúc của , lo lo mất thấp thoáng cho cảm thấy thể nào nắm giữ Phù Đồ, khát vọng của ngày càng trói buộc, nhưng mà cuối cùng Phù con đường , hoặc là “Hắn” thực chút tình cảm nào với , cho nên vô cùng chán ghét chuyện như .
Loại ý tưởng cho điên cuồng lo sợ, sợ rằng thể chịu đựng Phù Đồ coi cảm tình của giống như một thứ đồ vật dơ bẩn.
“Đau!” Mặc Phi hô nhỏ một tiếng, bàn tay Vu Việt siết quá chặt, gần như bẻ gãy xương cốt của nàng.
Vu Việt hồn, buông lỏng lực đạo tay, nhưng vẫn buông “Hắn”, chỉ mở miệng : “Phù Đồ, bổn vương sẽ tạo cho ngươi thói quen tiếp xúc với bổn vương.”
Trong lòng Mặc Phi rung lên, đang chuyện, Vu Việt tiếp tục : “Bổn vương cho phép một dòng chảy ngăn cản giữa hai , chỉ cần ngươi thích bổn vương, bất kể lời đồn đại, lễ giáo thế tục gì cũng thể trở thành chướng ngại .”
Xem Vu Việt hạ quyết tâm vượt qua giới hạn quân thần. Nàng nên cái gì bây giờ? Chấp nhận tạm thời đề cập tới, một khi phát hiện phận nữ nhi, như , nghênh đón nàng sẽ là kết cục như thế nào…
Sáng sớm hôm , thu dọn hành trang chuẩn tiếp tục lên đường.
“Mau bên !” Lúc , là ai kêu lên một tiếng sợ hãi.
Mê Truyện Dịch
Mọi đầu , chỉ thấy ở phía xa xa, Yển Thành dâng lên một luồng khói đặc, bầu trời vốn trong xanh nhiễm một tầng vẩn đục.
“Yển Thành thiêu hủy .” Vinh Tư lẩm bẩm , “Tốc độ của bọn họ nhanh thật.”
“Đi!” Vu Việt vung tay lên, mang theo chạy đến bên .
Khi tới một đoạn rẽ, gió lạnh vút qua, mũ chùm đầu của Mặc Phi thổi bay, lộ một đầu tóc ngắn hỗn độn. Nàng đội một cái mũ mới, đoàn cũng biến mất ở đoạn rẽ cuối.
Tất cả đều phát hiện, ngay dãy núi cách đó xa, cất giấu một đội binh mã vạn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-do-nu-tuong/chuong-220-phu-do-nu-tuong.html.]
Người cầm đầu mang theo khăn che mặt, ánh mắt lợi hại, nhỏ: “Không ngờ rằng đợi đám Xiển Tu Quân, mà đợi một mẻ cá lớn khác.”
Đi tới giữa trưa, đám Vu Việt dừng một đất đỉnh núi nghỉ ngơi lấy sức, nơi là phạm vi của Kỳ Cảnh Sơn, bên vách núi là dòng Linh Hà chảy xiết, tiếp tục dọc theo bên trái sơn đạo, đến hoàng hôn là thể tới Hà Thành, từ nơi đó lên thuyền là thể trực tiếp xuyên qua thành thị còn của Khánh Quốc, tới biên giới phía đông Chiếu Quốc.
Sau khi bổ sung đồ ăn, lên đường.
lúc , một mũi tên tên xẹt qua phía chân trời, mạnh mẽ xuyên thấu phía cổ một thị vệ của Vu Việt.
Có địch tập kích! Hơn mười mũi tên liên tiếp phi tới, đám Vu Việt nhanh chóng rút vũ khí chắn lui.
Vu Việt bảo vệ hai Mặc Phi và Lạc Thần, quan sát bốn phía, trong lòng nhanh chóng đoán phận của địch nhân.
Híp mắt nơi nào đó, Vu Việt thấy nơi đó sát ý lẫm liệt, nếu mà đối phương gần thêm chút nữa, tuyệt đối thể phát hiện , nhưng cách cũng thể là hi vọng thoát của bọn .
Hắn quyết định nhanh chóng hạ lệnh: “Chạy! Khi cần thiết thì tản rừng, ba ngày hội hợp tại Hà Thành.”
Mọi bắt đầu giục ngựa chạy như bay, phía ngọn núi lao mấy trăm kỵ binh, đuổi theo sát nút.
Kỵ sĩ cầm đầu đuổi theo kéo căng trường cung, nhắm ngay phía lưng Vu Việt, nhưng mà hiểu rằng mũi tên sẽ đối phương đỡ , do dự một lúc, hướng mũi tên về phía Mặc Phi.
Ngón tay khẽ run, ánh mắt hiện lên một tia tàn khốc, nhẹ buông tay, tên b.ắ.n như tia chớp ngoài.
Hí ầm lên, tọa kỵ của Mặc Phi dựng thẳng , nếu phản ứng nhanh, “Hắn” cùng với Lạc Thần lăn khỏi lưng ngựa. Có điều bọn “Hắn” vẫn thoát khỏi nguy hiểm, ngựa b.ắ.n trúng, bắt đầu dùng sức chạy như điên, chịu sự khống chế của Mặc Phi.
Mặc Phi lưng ngựa che chở Lạc Thần, cách nào thấy rõ con đường mặt, bên tai chỉ Vu Vệt quát lên một tiếng: “Phù Đồ!”
Sau đó cảm thấy cả thể nhẹ bẫng, ngừng giữa lao nhanh xuống phía .
Nguy ! Là vách núi, lúc c.h.ế.t chắc chứ!