Tê Túc vẫn tiếng kêu dọa đến, lấy thủ của , chế trụ giọng của đối phương kể từ thời điểm phát , nhưng mà âm điệu bén nhọn khác biệt so với Phù Đồ của đối phương cho ngây ngẩn cả .
Bị đùa giỡn! Trong cơn giận dữ, Tê Túc nhanh chóng chạy khỏi phòng, khi của phủ Thừa tướng tiến tới chạy ngoài.
Không khả năng! Làm Vu Việt thể tìm tháo khóa hồn khấu của Phù Đồ nhanh như ? “Hắn” mới đến, nào ?
Đợi chút! Tê Túc lẻn một cái góc âm u chợt dừng , sắc mặt ngưng trọng, lập tức nghĩ đến chắc chắn Vu Việt thế lực ở Đế Phách, mà lúc Phù Đồ chắc chắn liên lạc với bọn họ .
mà, Phù Đồ liên hệ với bọn họ như thế nào? “Hắn” vẫn luôn giám thị mà.
Đáng chết! Quá sơ suất !
Vu Việt, quả nhiên thể khinh thường ! Ở sâu trong trận địa của địch mà cũng thể hành động dễ dàng.
Tê Túc nắm chặt hai nắm đấm, trong mắt lộ hàn ý sâu sắc…
Ngày hôm , trong thành truyền một lời đồn kỳ quái, Tối hôm qua, thiên kim của Thừa tướng gặp hái hoa tặc, chà đặp cực kì tàn ác, trận chiến đêm đó thật là kinh thiên động địa, trăng cũng ngượng ngùng. Hái hoa tặc tận hứng, rống một tiếng cao, sự công của thị vệ mà thản nhiên rời , còn một bóng dáng nào…
Tương truyền thiên kim của Thừa tướng tai heo mũi bò, mắt như chuông đồng, qua hai mươi tuổi lấy chồng, khẩu vị của hái hoa tặc quả là đặc biệt mà.
Tê Túc hộc máu…
Khi trận tuyết đầu tiên của mùa đông buông xuống, đám Vu Việt nhận thư của Minh Hàn, đại ý là: U Quốc rơi đại loạn, lập xuân là lúc thể thu lưới, mong Vu Việt sớm ngày về nước.
Lúc , Đế Phách vô cùng huyết vũ tinh phong, ít tài sĩ trong thành bất mãn với việc Xiển Tu Quân soán vị, lên án tới tấp, kết quả là phần lớn bắt giết, tuy nhiên, cuối cùng thì quân viện trợ của Xiển Tu Quân cũng tới, dẫn tới một lượng lớn dân chúng bắt đầu kéo rời , đám Vu Việt cũng xen lẫn trong đám đội ngũ rời khỏi Đế Phách, tới Yển Thành chờ đợi tuyết tan.
“Không .” Sắc mặt Vinh Tư ngưng trọng trong phòng, bẩm báo, “Vừa mới lấy tin tức, Xiển Tu Quân mang binh cướp sạch của cải của phú hộ, đó hỏa thiêu thành Đế Phách.”
Vu Việt nhíu nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Cái gì? Vì như ?”
“Không chi tiết cụ thể, điều Vinh Tư nhận định, lẽ Khánh Vương chuyển biến , sắp xuất binh tới Đế Phách, đồng thời Xiển Tu Quân và Đạc Hối chờ lâu thấy quân viện trợ, chắc chắn sẽ khiếp sợ trong lòng, cho nên làm thì thôi, đã làm thì làm tới cùng, cướp đoạt tài vật, lương thực tìm đường thoát .”
Vu Việt lộ vẻ trầm tư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-do-nu-tuong/chuong-218-phu-do-nu-tuong.html.]
Mặc Phi hỏi: “Bọn họ đến chỗ nào ? Đi bằng con đường nào?”
“Đây cũng là lo lắng của Vinh Tư, Xiển Tu Quân hướng thẳng đến Yển Thành, dọc theo đường phóng hỏa, cướp bóc, g.i.ế.c , cưỡng ép, bắt binh lính nhập ngũ, phỏng chừng đến hai ngày nữa sẽ tới nơi .”
Mặc Phi trầm ngâm : “Chư vị cảm thấy cách thức việc ti bỉ thế quen thuộc ?”
Mê Truyện Dịch
Vinh Tư sửng sốt một lúc.
Vu Việt trả lời: “Ngươi đến đám giặc cỏ từng xuất hiện ở các quốc gia ?”
Mặc Phi gật đầu: “Lúc đầu đều cho rằng đó là bại binh của tiền Ngu Quốc lẻn , tuy nhiên mấy đám giặc cỏ trang vũ khí tối tân, lương thảo sung túc, việc hung ác, giống như đám bại binh đang đào vong.
“Cũng tức là ,” Vu Việt bổ sung, “Rất khả năng đó là bố cục từ đầu của Xiển Tu Quân? Mục đích là khiến cho binh lực bên trong Khánh Quốc trống rỗng?”
Lạc Thần ở một bên lẳng lặng mấy phân tích, khá hứng thú.
Vinh Tư : “Trước mắt thảo luận cũng tác dụng gì, quan trọng là tiếp theo chúng nên ứng đối như thế nào đây?”
“Xem , chúng đợi đến lập xuân .” Vu Việt ngẩng đầu ngoài cửa sổ, sắc mặt bình tĩnh , “Lệnh cho chuẩn sẵn sàng, sáng mai chúng lập tức rời khỏi đây, tới cửa sông gần nhất, thuyền rời .”
“Vâng.”
Sáng sớm hôm , Mặc Phi khoác áo choàng dày, đón gió lạnh, gian nan giục ngựa mà .
Tiểu Lạc Thần chung một con ngựa với nàng, tọa kỵ của đám Vu Việt đều chuyên chở nhiều vật tư.
“Đi thêm mấy dặm nữa một ngọn núi khuất gió, nơi đó mấy cái hang động thiên nhiên, chúng thể dựng trại ở nơi đó. Kiếm sư Phổ Trúc mở miệng .
Vu Việt gật gật đầu, sai đẩy nhanh tốc độ cuộc hành trình.
Chuyến đại khái bốn mươi, năm mười , ngoại trừ mấy văn sĩ , còn đều là võ giả và thị vệ thủ bất phàm, dọc theo đường vẫn trì hoãn nhiều.