Ủa, bây giờ nàng nghĩ đến những chuyện vô dụng đó gì nhỉ?
“Ngươi mặc cả áo khoác ngủ ?” Vu Việt mặc một áo đơn lên giường, Mặc Phi vẫn động tác nào, khỏi .
“Không .” Mặc Phi quỳ xuống, chậm rãi cởi bỏ áo ngoài, may mà hiện giờ trời đang rét lạnh, y phục dày, bình thường mặc cả hai áo ngủ cũng gì kì lạ.
Vu Việt xuất thần Phù Đồ đang đưa lưng về phía mà cởi áo, chỉ cần duỗi tay là thể chạm “Hắn”, nhưng mà dám.
“Chủ công nghỉ ngơi !” Mặc Phi đặt áo khoác ngoài ở bên gối, đó lấy một chiếc chăn bên đắp cho Vu Việt.
Vì việc , nàng gọi riêng chuẩn nhiều hơn một chiếc chăn. Không là nàng từng ngủ chung với bằng hữu là nam, , khi khảo cổ, nhiều chen chúc mà ngủ bên trong một cái lều trại, nhưng mà khi đó phân biệt nam nữ, cho nên nàng cảm xúc ngại ngùng như thế .
Nếu như chỉ đơn thuần là ngủ, nàng thể thèm để ý, nhưng sợ là sợ Vu Việt đột nhiên bộc phát thú tính…
“Vì hai cái chăn?” Vu Việt bất mãn.
Mặc Phi dang tay miêu tả dáng Vu Việt một chút, : “Chủ công, ngài cao thể tráng, chỉ sợ một chăn đủ cho hai . Nay trời đông rét lạnh, cẩn thận sẽ dễ cảm.”
Vu Việt rằng ngủ trong lòng sẽ lo lắng cảm lạnh, cuối cùng nghĩ đến kháng cự của Phù Đồ, đành nghiêm mặt bảo trì trầm mặc.
Hai , mỗi ôm một chăn, quy củ mà , ánh mắt chằm chằm ***** giường, hề buồn ngủ.
Hơi thở ôn nhu mà thanh nhã Mặc Phi khiến cho Vu Việt xao động thôi.
Sự tồn tại mãnh liệt thể xem như của Vu Việt cũng cho Mặc Phi khẩn trương hiểu.
“Phù Đồ…”
“Chủ công…”
Hai đồng thời mở miệng, cùng im tiếng.
Mặc Phi cố nhịn xúc động, : “Chủ công, ngài .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-do-nu-tuong/chuong-214-phu-do-nu-tuong.html.]
“Khụ, từ từ, đêm dài, buồn ngủ, bằng Phù Đồ kể chuyện cho bổn vương !” Phù Đồ giỏi việc ẩn dụ đạo lý bên trong câu chuyện, hứng thú, vặn cũng thể giảm bớt khí ngưng trệ hiện thời.
“Vâng.” Mặc Phi nhẹ nhàng thở , nàng cũng chuẩn đề nghị như .
“Tương truyền lâu , một tiểu quốc…”
Giọng của Mặc Phi chậm rãi vang lên trong căn phòng yên tĩnh mờ ảo, từ lúc câu chuyện kể lên, cảm giác hổ tràn ngập giữa hai biến mất.
Cho đến khi đêm muộn, giọng của Mặc Phi dần dần đứt quãng, hai mới mệt mỏi tiến mộng …
Mê Truyện Dịch
Sáng sớm hôm , Phương Thần mang theo tinh thần no đủ gọi Mặc Phi rời giường, mới đến cạnh cửa thấy một thị nữ đang định đẩy cửa , vội hỏi: “Phù Đồ dậy ?”
Thị nữ hành lễ : “Chưa ạ, tiểu nô đang định gọi.”
“Ngươi múc nước , để gọi !”
Thị nữ lên tiếng, lui xuống.
Phương Thần nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, rón rón rén , chuẩn dọa Mặc Phi một cái.
Ai ngờ mới tiến đến bên giường, ngược hoảng sợ. Trên giường chẳng những Mặc Phi, còn cả phụ Vu Việt của . Cái chăn vốn Vu Việt rũ nửa xuống mặt đất, mà bản chui chăn của Mặc Phi, hai tay gắt gao ôm chặt “Hắn” trong ngực, trán của hai đối diện , thở giao hòa, thoạt hài hòa ái …
Phương Thần che miệng , động tác lui về phía nàng trở nên nhẹ nhàng.
Phụ đại nhân và Phù Đồ, rốt cuộc là như thế nào thế…
Xiển Tu Quân mưu loạn khiến cho bộ Đế Phách rung chuyển, việc xảy quá mức đột ngột, chỉ mới gần một ngày mà phong vân biến sắc, hoàng cung đổi chủ, Khánh Vương cùng Vương hậu mất tích, quân thủ thành Đế Phách nhanh chóng đổi tướng, dân chúng yêu cầu cấm ngôn luận, chúng sĩ tử cũng thể nghị luận bừa bãi về triều cục.
Sau khi khống chế hoàng cung, Xiển Tu Quân mới Đạc Hối vẫn hành động gì, hơn nữa cũng bởi điều mà chỉ trích, liên minh giữa hai khỏi xuất hiện hiềm khích. Tuy nhiên sư việc đến nước , bọn họ chỉ thể chung một con đường, tiên là phái binh lính đóng giữ ở cửa thành, đó phái mật thám đến nơi trú đóng của quân Kim Long, truy xét hành tung của đám Khánh Vương, đồng thời thúc giục quân viện trợ mau chóng tiến trú Đế Phách…
Tê Túc mang Khánh Vương đang hôn mê chạy theo mật đạo khỏi hoàng thành, trải qua hơn một ngày, rốt cuộc chạy tới nơi đội quân Kim Long Kim trú đóng.
Thượng tướng Thiển Mục của đội quân Kim Long tình hình cụ thể, vô cùng tức giận, thẳng thừng khiển trách đám Xiển Tu Quân đại nghịch bất đạo, ngay lập tức dẫn quân tiến hoàng thành quét địch.