Hắn nhịn về phía Phù Đồ, nọ đầu liếc một cái.
Phù Đồ, Phù Đồ…
Lúc đầu Mặc Phi đầy mồ hôi hột, nơi đau đớn ở mắt cá chân cho nàng gần như ngất xỉu, nếu là bình thường, nàng tuyệt đối sẽ càn mà tựa trong lòng Vu Việt như , nhưng mà hiện tại thật sự nàng sức lực vững.
Vu Việt một tay ôm Mặc Phi, một tay vung đao về phía Tê Túc, ánh mắt lạnh như băng, hai nam nhân cứ đối diện thật lâu như , sát ý mênh mông.
Một lúc , Vu Việt một tiếng: “Đi.” Tuy rằng g.i.ế.c cái tên nam nhân ngay lập tức, nhưng mà mắt thời gian .
Vu Việt vốn định kéo Mặc Phi chạy, phát hiện sắc mặt “Hắn” tái nhợt, bước chân lảo đảo. Sắc mặt trầm xuống, kịp nghĩ , giang tay ôm chặt lấy “Hắn”, chạy nhanh phía ngoài cung.
Tê Túc chỉ thể trơ mắt bọn họ rời , hiểu rằng giờ đây đại thế mất, lúc Vu Việt tính kế bộ, Khánh Quốc lập tức sẽ nghênh đón nội chiến, tạm thời cơ hội cướp Phù Đồ về.
Gắt gao nắm chặt hai nắm đấm, ánh mắt âm ngoan, cắn chặt răng xoay trở về.
Tê Túc cùng Vu Việt và Mặc Phi, mỗi một phương, càng lúc càng xa…
Mê Truyện Dịch
Toàn bộ hoàng cung lâm một màn huyết sắc, khi phản quân chiếm lĩnh hoàng cung, phát hiện Khánh Vương và quốc tỷ* đều biến mất thấy
Toàn bộ khu vực vương đô bên ngoài hoàng cung đều giới nghiêm, đám Vu Việt liên tục tránh né binh lính tuần tra, vòng một vòng lớn, rốt cuộc cũng an trở Phương trạch.
Vu Việt ôm Mặc Phi trong phòng, hô: “Mau gọi đại phu đến!”
Mọi trong trạch dám chậm trễ, vội vàng dặn dò.
Vu Việt cẩn thận đặt Mặc Phi giường, vội hỏi: “Phù Đồ, bọn họ dùng hình với ngươi ? Bị thương ở chỗ nào?”
Mặc Phi lắc lắc đầu, đáp lời, chỉ đưa tay kéo ống quần lên, bên ngoài vớ nhuộm mấy vết máu.
Ánh mắt Vu Việt rét lạnh, xổm xuống chuẩn giúp Mặc Phi cởi giày, một hầu bên cạnh bước lên , quỳ : “Đại nhân, vạn , hãy để cho tiểu nô .”
Tuy rằng phần lớn trong Phương trạch phận chân thật của Vu Việt, nhưng mà chỉ cần thái độ của Phương Thần đối với , cũng chắc chắn thể sơ suất .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-do-nu-tuong/chuong-208-phu-do-nu-tuong.html.]
“Cút!” Vu Việt lạnh lùng liếc mắt hầu một cái.
Người hầu dám nhiều lời nữa, nhưng mà Mặc Phi mở miệng : “Chủ… Đại nhân, vẫn nên để hạ nhân . Sao ngài thể những việc đó ? Phù Đồ chỉ thương nhẹ thôi, cần lo lắng.”
Vu Việt bình tĩnh chăm chú Mặc Phi một lúc lâu, cuối cùng lên, tránh một vị trí. Người hầu rời đến, cẩn thận cởi giày cho Mặc Phi.
Khi Vu Việt thấy hai cái khóa sắt màu đen mắt cá chân Mặc Phi, sắc mặt chợt biến đổi, lớn tiếng : “Chuyện gì đây? Cái mà là thương nhẹ ngươi ?”
Mặc Phi do dự, trả lời: “Lần ở Bân Châu từng cố chạy trốn, đường còn ***** vài thủ hạ của Tê Túc, Tê Túc phát hiện võ nghệ, để hạn chế hành động của , cho nên đưa hạ sách .”
Trong mắt Vu Việt dấy lên ngọn lửa, vết thương kinh khủng chân Mặc Phi, sát khí rét lạnh. Tê Túc, tính thêm một món nợ nữa với ngươi.
Người hầu một bên sợ đến mức ngậm miệng như ve sầu mùa đông, tay chân run rẩy, cho tới bây giờ, từng gặp một đáng sợ như , một hàn khí thể g.i.ế.c .
Đang lúc Mặc Phi định , Phương Thần mang theo một ông lão râu bạc trắng đến.
“Tiên sinh, đại phu đến đây.” Trước mặt ngoài, Phương Thần xưng Vu Việt là “Tiên sinh”, chỉ mấy ở Phương gia quan hệ phụ tử với Vu Việt.
Phương Thần xong, cùng theo đại phu tiến đến mặt Mặc Phi, khi thấy hai cái khóa sắt cũng lắp bắp kinh hãi.
Đại phu cẩn thận kiểm tra một chút, đó : “Trước hết bỏ cái khóa sắt .”
“Điều thành vấn đề.” Phương Thần vội hỏi, “Trong nhóm môn khách của tiểu tử một vị thần trộm diệu thủ, am hiểu nhất chính là bẻ khóa như thế.”
Vu Việt gật đầu với .
Phương Thần lập tức cho tìm vị thần trộm đến, dáng thần trộm nhỏ gầy, làn da ngăm đen, thể thích nổi, nhưng mà quả thật vài phần bản sự, lấy mối chuỗi dài các loại chìa, chọn một cái ở giữa, chọc trong khóa sắt, chỉ tùy tiện xoay xoay vài cái mở khóa .
Ánh mắt Mặc Phi lộ vài phần kinh ngạc, Phương Thần, tạ ơn với thần trộm .
Thần trộm nhếch miệng , nhiều lui ngoài.