“Cái gì? Tin tức là thật ?” Tê Túc phần dám tin. Sao thể nhanh như ? Không đại quân Đạc Hối còn hồi đô ?
“ , bọn họ g.i.ế.c đến trung điện.”
Tê Túc trầm tư một hồi, : “Tất cả thị vệ theo !”
Nói xong, kéo tay Mặc Phi, khi qua La đại nhân, : “La đại nhân cần theo, chắc những đó cũng g.i.ế.c ngươi nhỉ.”
Mặc Phi nhất thời đuổi kịp thế cục biến chuyển , điều khi Tê Túc lôi kéo, thuận tay cầm chuôi d.a.o của .
Mọi chạy tới chỗ tẩm cung của Khánh Vương, dọc theo đường , quả nhiên thấy ít thị vệ đang khẩn cấp điều động.
Sau khi Tê Túc đưa tiềm long lệnh, bọn họ giao quyền chỉ huy cho .
Tê Túc cũng nghĩ biến chuyển trong , chỉ chừa mười mấy thị vệ bên , còn bộ phái ngăn địch.
Lần tập kích quá đột ngột, khắp nơi lộ vẻ cổ quái, thị vệ bẩm báo, lượng tấn công vốn chỉ trăm , những mặc y phục thủ vệ hoàng thành phân tán khắp nơi ở Bắc môn, đánh trốn, xung quanh trở nên hỗn loạn. Thế mà mới chỉ nửa canh giờ, một lượng lớn binh của Đạc Hối xông tới Tây Môn, đánh dẹp hết cờ hiệu, hướng thẳng tới nội điện, cuối cùng càng thể vãn hồi.
Khi Tê Túc đuổi tới tẩm cung, trong lòng phán đoán đại khái.
Mê Truyện Dịch
Hắn cũng kích động, thực tế, khi thương thế của Khánh Vương vẫn biến chuyển , còn dự tính tạm thời buông tha cho hoàng cung. Hiện nay, cùng lắm thì thị vệ trong cung củng chỉ thể lưỡng bại câu thương với phản binh, ai chiếm lợi thế. Mà quân Kim Long thì chỉ khi thủ dụ và binh phù của Khánh Vương mới thể điều động, căn bản là kịp cứu viện. Nhiệm vụ hàng đầu bây giở chính là bảo vệ tính mạng của Khánh Vương.
Mặc Phi vẫn lạnh lùng việc xảy , nghĩ rằng: Âm mưu đột ngột thế , chẳng lẽ là do Vu Việt âm thầm sắp đặt?
“Phù Đồ.” Một giọng cắt đứt trầm tư của nàng, chợt Tê Túc bên cạnh nàng , “Ngươi và cùng theo mật đạo rời khỏi hoàng cung thôi.”
“Mật đạo?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-do-nu-tuong/chuong-207-phu-do-nu-tuong.html.]
“ .” Tê Túc về phía thị vệ đang nâng Khánh Vương, trả lời, “Trong cung một mật đạo hướng ngoài thành, chỉ ít , phản quân sẽ đuổi kịp.”
Mặc Phi cầm chuôi d.a.o trong lòng, ánh mắt hiện lóe sáng.
“Đại nhân, bệ hạ an trí xong, chúng thể rời bất kỳ lúc nào.” Một thị vệ tới bẩm báo.
Tê Túc gật đầu: “Chúng ! Ra ngoài thành tìm đội quân Kim Long chỗ dựa. Phù Đồ, mau cùng thôi.”
Tê Túc đưa tay nắm lấy Mặc Phi, Mặc Phi lui mấy bước, Tê Túc bắt , kinh ngạc về phía “Hắn”.
Mặc Phi lui về phía mấy bước, đó chút do dự xoay chạy phía ngoài.
“Phù Đồ.” Tê Túc hô to, vội chỉ cho thị vệ một phương hướng, để bọn họ mang theo Khánh Vương , đó nhanh chóng đuổi theo Mặc Phi.
Đau c.h.ế.t mất! Xương cốt hai chân dường như gãy vụn, mỗi một bước đều vô cùng đau đớn. mà Mặc Phi thể ngừng , nếu như phán đoán của nàng là chính xác, biến loạn chính là thời cơ nhất cho nàng đào tẩu, bởi vì chắc chắn của Vu Việt lẻn hoàng cung, Cho dù , nàng cũng tin tưởng thể tránh khỏi sát hại của phản quân. Thế nhưng nếu rời theo Tê túc, như thì hi vọng trở về sẽ vô cùng xa xôi. So với việc chờ đợi một cơ hội phía , bằng hiện tại đánh một canh bạc.
“Phù Đồ, !” Tốc độ của Tê Túc nhanh hơn Mặc Phi nhiều, chỉ chút nữa thôi sẽ đuổi kịp nàng. Ngay tại lúc đưa tay định bắt, một đoạn trường đao bổ tới , Tê Túc dừng một chút, Mặc Phi chạy xa thêm vài bước.
Ánh mắt Tê Túc lạnh lùng, tránh sang một bên ngăn cản công kích, vặn thấy phía một nam tử cao lớn, mặc y phục thị vệ, râu ria xồm xoàm, cả phát một luồng khí lạnh. Nhìn vài phần quen mắt.
“Phù Đồ, cẩn thận!” Tê Túc đang cứu “Hắn”, thấy Phù Đồ chút do dự chạy tới phía nam nhân , khi tiếp cận đối phương thì lảo đảo, gần như ngã sấp xuống, cái nam nhân đưa tay ôm “Hắn” ngực.
“Phù Đồ!” Tê Túc lộ vẻ mặt khó thể tin, cẩn thận đánh giá cái nam nhân , giật : “Vu Việt!”
, nam nhân chính là Vu Việt. Không ngờ tới Đế Phách, thậm chí còn lớn mật tiến nhập hoàng cung.
Trong đầu Tê Túc vang lên một tiếng, lập tức hiểu phản loạn chắc chắn nam nhân trợ giúp, nếu , khả năng đột nhiên như thế , chỉ là còn rõ tình hình cụ thể trong đó mà thôi.