Không cần nghĩ, nhất định là Khánh Vương Phong Đình. Mặc Phi khom hành lễ : “Phù Đồ của Chiếu Quốc bái kiến Khánh Vương bệ hạ.”
Phong Đình đến xuống ở vị trí phía , hừ một tiếng: “Hạ thần bái kiến Cô chính là kiểu hành lễ như thế ?”
“Hử?” Phong Đình đánh giá “Hắn”, ánh mắt sáng lên, quả nhiên giống như trong lời đồn, là một tuấn tú, lịch sự, tao nhã, “Phù Đồ là một tài sĩ, Cô cũng sẽ so đo, mời .”
Mặc Phi giương mắt Phong Đình, khi đáp lễ thì xuống.
Phong Đình thấy “Hắn” đối mặt với mà vẫn thong dong bình tĩnh, trong lòng âm thầm tán thưởng.
“Cái tên Phù Đồ, Cô sớm , hôm nay gặp quả nhiên khí độ bất phàm.”
“Khánh Vương quá khen.” Mặc Phi , “Không hôm nay Khánh Vương triệu Phù Đồ cung là vì chuyện gì?”
“Chẳng việc gì lớn.” Phong Đình , “Cô chỉ tò mò về Phù Đồ mà thôi. Phù Đồ đến Đế Phách cũng nhiều ngày , cảm giác như thế nào?”
Mặc Phi trả lời: “Đế Phách hổ là một tòa danh thành, phát triển hơn nhiều so với Tiệm Hề.”
“Vậy thì Phù Đồ nguyện ý ở nơi đây ? Làm thượng khanh của Cô?”
“Đa tạ Khánh Vương khen ngợi, Phù Đồ là thượng khanh của Chiếu Quốc, thể sửa đổi .”
Phong Đình cũng tức giận, nâng lên chén rượu , mí mắt khép nửa đang suy nghĩ cái gì, một lúc lâu mới thấp giọng một câu: “Hắn cũng sắp tới đó nhỉ.”
Mặc Phi hiểu, đang định hỏi thì chợt thấy thị vệ ngoài cửa thông báo: “Tê Túc đại nhân yết kiến.”
Khóe miệng Phong Đình vẽ một chút ý , liền dậy tới bên cạnh Mặc Phi, : “Mời .”
Mặc Phi thấy Khánh Vương tới, vội dậy, đầu gối trái đột nhiên nhói lên, tự chủ nghiêng về phía bên cạnh.
Phong Đình lập tức đưa tay giữ lấy “Hắn”, cúi đầu nhẹ giọng : “Cẩn thận.”
Hương nhuyễn trong ngực, Phong Đình nhíu mày.
Tê Túc tiến điện thấy một màn Phong Đình ôm Mặc Phi, trong lòng căng lên, vội bước vài bước tiến lên hành lễ , “Thần bái kiến bệ hạ. Bệ hạ, ngài đây là…”
Phong Đình buông tay , Mặc Phi thẳng, khom lui phía mấy bước.
“Khanh cần đa lễ.” Phong Đình đưa tay phía lưng , “Cô vô cùng ngưỡng mộ tài năng của Phù Đồ, đang lĩnh giáo một phen.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-do-nu-tuong/chuong-199-phu-do-nu-tuong.html.]
Tê Túc liếc mắt Mặc Phi một cái, đến gần vài bước, dấu vết chắn “Hắn” ở phía , : “Bệ hạ lĩnh giáo Phù Đồ cái gì? Có thể cho phép thần dự thính ?”
“Ha ha, gì thể?” Ánh mắt Phong Đình đảo qua hai , , “Vừa lúc phong cảnh hoa viên , hãy theo Cô đến uống rượu tâm sự nào.”
Nói xong dẫn nội thị rời .
Mê Truyện Dịch
Tê Túc tiến lên giữ chặt Mặc Phi, thấp giọng : “Vì cho một tiếng cung?”
“Ta cũng ngờ, đột nhiên thị vệ trong cung mang đao đến mời, thể cự tuyệt ?” Mặc Phi giật giật cánh tay của , rút , ngẩng đầu phía Tê Túc, chỉ thấy đang yên lặng nàng. Mặc Phi sửng sốt: “Sao ngươi như ?”
Tê Túc nghiêng đầu, cứng giọng : “Đợi một lúc tìm cơ hội rời , Khánh Vương …”
Câu kế tiếp cũng xong, hai cùng bước về phía hoa viên.
Khi đến cửa nội điện, bỗng nhiên Mặc Phi ngẩng đầu thoáng qua một phương hướng, trong lòng sinh một loại cảm giác hiểu.
Nàng hỏi: “Ngươi mang chuôi d.a.o của đến ?”
Tê Túc trả lời: “Mang theo, tạm thời thủ vệ nội điện đang bảo quản.”
Mặc Phi trầm mặc, trong lòng chút bất an.
lúc , cách đó xa vang lên một tiếng thét kinh hãi: “A! Bệ hạ, thích khách, mau tới!”
Hai Tê Túc và Mặc Phi , đồng thời nhanh chóng chạy về phía phát âm thanh.
Đến khi bọn họ chạy tới, chỉ thấy trong hoa viên hơn mười , nội thị, cung nữ kinh hoảng lui ở một bên, tạm thời đề cập tới, cho ngạc nhiên chính là Khánh Vương vẫn còn êm nhiễm m.á.u đầy ngã mặt đất, mà cách đó xa, một gã nam tử mang trang phục thị vệ đang mấy tên thị vệ còn áp chế, tay còn cầm một chuôi d.a.o rỉ máu, mặt tràn đầy vẻ kinh hoàng.
“Bệ hạ.” Tê Túc tiến lên vài bước đỡ lấy Phong Đình, phát hiện lưng trái của trúng một dao, vị trí, ngay cạnh trái tim. Hắn với nội thị: “Mau gọi Thái y!”
“Đã thông báo ạ.” Một gã nội thị nơm nớp lo sợ trả lời.
“Rốt cuộc xảy chuyện gì?”
Một thị vệ trả lời: “Vừa , khi bệ hạ qua cửa đại điện, Tiểu Kình đột nhiên chồm lên, vung d.a.o ám sát bệ hạ.”
“Không, .” Thị vệ đang áp chế bên cạnh thanh minh, , “Tiểu nhân chẳng gì cả! Vừa thể giống như thể khống chế, tự tiến lên. Địa vị của tiêu nhân hèn mọn, nào dám chuyện tình đại nghịch bất đạo !