Hơn 20 năm vua, chỉ lo ăn chơi hưởng lạc và sở thích là sưu tập hoa thạch cương và thích khác suy tôn là “Đạo quân Hoàng đế”, thì cuối cùng cũng để vết nhơ trong lịch sử Trung Quốc.
Sáng sớm, Mặc Phi Đề nhi hướng dẫn tìm hiểu cảnh trong uyển.
Trong lúc tản bộ, Mặc Phi kỹ Đề nhi đang rập khuôn theo bên , phát hiện sắc mặt của nàng tối tăm, giữa hai đầu lông mày mang vẻ mệt mỏi, vì thế bèn hỏi: “Thân thể Đề nhi khoẻ ? Sắc mặt vẻ .”
Đề nhi sửng sốt, vội trả lời: “Đêm qua tiểu nô ngủ trằn trọc, ngừng gặp ác mộng, thế cho nên hôm nay mới mất tinh thần, thật sự thất lễ, xin công tử đừng trách phạt.”
“Không .” Mặc Phi cần nhiều lời nữa. Xem tối hôm qua phần lớn đều xảy tình huống thế , Đề nhi cách nơi xuất hiện gần nhất mà cũng mới chỉ gặp ác mộng, cho nên những còn chắc cũng đáng ngại gì.
Hai tới một cái lương đình nghỉ ngơi sơ qua. Không cái Phượng Tường Uyển diện tích bao nhiêu, chỉ sợ là trong thời gian ngắn hết , hơn nữa chân nàng mang xiềng xích, chậm chạp và gian nan.
“Công tử khát nước ? Tiểu nô gọi mang cho công tử chút bánh.”
Mặc Phi từ chối cho ý kiến, gật gật đầu, nàng nghiêng dựa biên đình, lẳng lặng thưởng thức phong cảnh trong viện, ánh mắt thản nhiên, phong thái tao nhã.
Đề nhi thường liếc mắt lén một cái, luôn cảm thấy vị công tử tựa như một đóa mây trắng, nhẹ nhàng ấm áp, cho nỡ dời ánh mắt. Hay là chân tướng giống với phán đoán của , “Hắn” chính là nam sủng chủ nhân coi trọng?
Đang lúc Đề nhi suy nghĩ miên man, nơi hành lang gấp khúc hai vị nữ tử, một một tới. Đề nhi kỹ, sắc mặt biến đổi, đợi các nàng đến gần quỳ xuống nghênh đón: “Tiểu nô bái kiến Mật Ngọc phu nhân.”
Mặc Phi sửng sốt, đầu về phía tới. Chỉ thấy vị phu nhân mặt chừng bốn mươi tuổi, mặc hoa phục, quý khí ung dung, búi tóc chải đoan trang, dung mạo tuyệt mỹ, hai bên tóc mai điểm bạc, lông mày giương lên, ánh mắt như hồ sâu, lạnh nhạt mà hờ hững.
“Công tử, vị là mẫu của chủ nhân—— Mật Ngọc phu nhân.” Đề nhi quỳ phục mặt đất nhỏ giọng nhắc nhở.
Khó trách quen mắt, hóa nàng chính là mẫu của Tê Túc.
Mặc Phi do dự một hồi, lập trường hiện tại của nàng, thật sự lý do gì để hành lễ với mẫu của địch nhân, nhưng mà khi đối mặt với lớn tuổi, nàng cũng thể coi như thấy , chỉ cung kính khom .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-do-nu-tuong/chuong-187-phu-do-nu-tuong.html.]
Mật Ngọc phu nhân lương đình, thản nhiên Mặc Phi, cũng câu nào.
Trong lòng Mặc Phi buồn bực, đợi một lát mới thấy thị nữ phía Mật Ngọc phu nhân mở miệng : “Vị công tử là Phù Đồ?”
“ .”
“Khúc sáo hôm qua là do công tử thổi?”
“.”
Thị nữ liếc mắt Mật Ngọc phu nhân một cái, : “Phu nhân nhà thích công tử thổi sáo, thể mời công tử tấu một khúc ?”
Mê Truyện Dịch
Mặc Phi yên lặng một lát, : “Xin , tại hạ là linh nhân*.”
* Linh nhân: đào kép; diễn viên (tuồng).
Bị Tê Túc giam lỏng vô lý , còn nàng giải trí cho nhà của ? Huống hồ vị phu nhân cao ngạo như thế, ngay cả tự chuyện với nàng mà cũng tiếc rẻ?
Hiển nhiên là thị nữ ngờ “Hắn” cự tuyệt, vẻ mặt kinh ngạc, một lúc lâu mới : “Ta công tử là linh nhân, tiểu chủ nhân thể mang linh nhân trong Phượng Tường Uyển ? Ta vốn dám mạo phạm công tử, điều phu nhân nhà ưu tư lâu, chỉ xong khúc nhạc của công tử mới hoài niệm, cho nên mới thỉnh cầu .”
Mặc Phi khỏi liếc mắt đánh giá cẩn thận thị nữ một cái, cách năng của nàng giống với hầu bình thường. Càng kỳ quái là, khí chất của Mật Ngọc phu nhân cũng giống với phán đoán ban đầu của nàng, là một Cơ địa vị thấp. mà nếu nàng là phu nhân chính thức của Xiển Tu Quân, vì đến nay Tê Túc vẫn tiếng tăm gì?
Lúc , Mật Ngọc phu nhân bỗng mở miệng : “Âm thanh ưu chất, khiến cho an hồn, bao giờ một khúc sáo như thế cả.” Giọng của vị phu nhân như suối nước, trong trẻo nhưng lạnh lùng, cao thấp.
Đồng thời Mặc Phi còn để ý nàng tự xưng là “Ta” chứ xưng là “Thiếp ”, xưng “Thiếp” mà là “Ta”, đây lẽ chỉ là tùy ý nhất thời, nhưng Mặc Phi cảm thấy vị phu nhân luôn một cỗ quý khí, cử chỉ đoan trang, hẳn là một chú ý đến lễ nghi.