“Rốt cuộc “Hắn” dặn dò cái gì, ngươi từng việc một .”
“Dạ.” Người hầu khom , “Phù Đồ đại nhân dặn dò, sáng sớm súc miệng bằng nước muối, một ngày ba bữa cơm đúng giờ, đồ ăn hàng ngày thanh đạm, ít uống rượu, uống nhiều canh, giờ hợi* thì ngủ, khi ngủ thì súc miệng nước muối, ngâm chân nước ấm, đóng kín cửa sổ…”
* Giờ hợi: 21h đến 23h.
Nghe hầu tự thuật, vẻ mặt Vu Việt từ từ trở nên nhu hòa, trong lòng tràn đầy một loại cảm giác khó thể hình dung , giống như nắng ấm giữa trời đông, cả dường như tan .
Phù Đồ …
Một tháng , Vu Việt mang theo ba ngàn binh mã rời khỏi Trung Đô, một đường trở Nhung Trăn.
Mặc Phi tự nhiên cũng theo, điều hành trình gấp, tâm tình của tương đối thoải mái.
Hoàng hôn ngày thứ tư, đám Vu Việt dừng ven bờ một con sông nhỏ. Nơi là một nhánh của Sông Xám, bờ sông bụi lau sậy sinh trưởng, so với lau sậy ở thế giới của Mặc Phi, đám mắt chẳng những tươi , còn cao tới gần hai thước, nhánh cây dẻo dai, hoa lau vàng nhạt bao quanh lớp lớp, nhàng đung đưa trong gió thu, phát triển rậm rạp.
Ban đêm, nửa vầng trăng che khuất, bầu trời thưa u tĩnh, ngoại trừ lửa trại từ doanh địa, bốn phía đều là một tối đen.
Vu Việt và Mặc Phi đều lượt giấc ngủ, cứ cách một canh giờ sẽ gặp binh lính gác đêm tuần tra bốn phía, thứ vẻ đều yên như thường.
lúc , một vật thể hình ống giữa sông chậm rãi di chuyển tới bờ sông, trong màn đêm tối đen , cho dù thị lực con cũng khả năng phát hiện vật thể nhỏ như .
Vào lúc vật thể hình ống tới gần bờ, một cái đầu lặng yên nhô lên khỏi mặt nước, cỏ lau che chắn, lẳng lặng quan sát doanh địa cách đó xa, cho đến tận lúc thăm dò quy luật gác đêm của binh lính tuần doanh, mới thừa dịp một trống mà bò lên bờ, thể linh hoạt tiến nhập doanh địa.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-do-nu-tuong/chuong-172-phu-do-nu-tuong.html.]
Mục tiêu của tới tựa hồ rõ ràng, khom , lách mà tiến tới doanh trướng của Mặc Phi.
Doanh trướng của Mặc Phi cách Vu Việt đến mười thước, tới tránh khỏi kinh động đến Vu Việt, cho nên đặc biệt lượn một vòng, tiến trong trướng của Mặc Phi từ một hướng khác.
Mà lúc , Ngọc Phù trong y phục của Mặc Phi lòe lòe phát sáng, đáng tiếc nàng đang ngủ, mặc dù cảm thấy chút thoải mái, nhưng lập tức tỉnh . Động tác của tới nhanh nhẹn, đầu tiên là mở một cái lọ, quơ quơ bên mũi Mặc Phi, đầu Mặc Phi nghiêng, rơi mê man.
Tiếp theo tới lấy một cái túi đen lớn, từ lên , nhẹ nhàng ôm Mặc Phi trong túi, đó khiêng túi lưng, dùng dây thừng buộc chắc, lẳng lặng đợi một lát, tính toán xong thời gian tuần tra, liền trốn theo đường cũ.
Lần mang thêm một , hiển nhiên khó khăn hơn nhiều, nhưng cũng may hữu kinh vô hiểm*, tới vẫn thuận lợi trốn trong nước, thoáng một cái, nhanh chóng ẩn đám cỏ lau biến mất vô tung…
* Hữu kinh vô hiểm: tâm lý kinh sợ nhưng gặp nguy hiểm gì.
Vu Việt đột nhiên mở choàng mắt, nghiêng lên. Hắn quanh bốn phía, nhíu nhíu mày, tùy tay phủ thêm áo choàng lều trại.
Xem tất cả doanh địa đều bình thường, thoáng an tâm, theo bản năng tới trướng của Mặc Phi, do dự một lát, cuối cùng mạo , nhưng mà ngay tại lúc xoay , bỗng nhiên ngửi một luồng hương khí nhàn nhạt, biến sắc, vén vải lên vọt trong trướng của Mặc Phi.
Trong trướng một bóng .
Hô hấp của Vu Việt đình chỉ, khỏi doanh trướng tức giận hét: “Người , đánh thức bộ binh lính trong doanh địa, lập tức tìm kiếm các nơi xung quanh, lẻn doanh địa, cướp Phù Đồ .”
Doanh địa nhanh chóng ồn ào náo động một trận, binh lính mơ mơ màng màng lượt gọi tỉnh , khi tin tức , bọn họ đều vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt binh lính tuần doanh phụ trách gác đêm càng bi thảm, mà coi , lẻn doanh địa cướp , đây còn là một chuyện mất mặt nữa.
Vu Việt sai châm đuốc, tiến doanh trướng của Mặc Phi, trong trướng chút hỗn độn nào, hành lý của Mặc Phi vẫn còn nguyên tại chỗ, điều bề mặt dường như mấy giọt nước, dựa theo vết nước , Vu Việt dẫn tìm bờ sông, đến phiến cỏ lau rậm rạp mắt, thấp giọng cả giận : “Đốt lửa, thiêu hủy đám lau sậy cho !”