Lúc , đội quân của Ngư gia phía cũng đến trợ chiến, thế cục lập tức nghiêng về phía Chiếu quân.
Địch Kha thở dài một tiếng, trận còn phần thắng, vì thế hạ lệnh cho binh lính rút lui, từng nhóm rời theo đường nhỏ trong sơn cốc.
mà Minh Hàn sớm phái ngăn chặn đường lui của bọn họ, bọn họ chỉ thể lựa chọn c.h.ế.t trận sa trường, hoặc là lập tức xin hàng phục.
“Bọn họ chiến ý.” Ngư gia khẽ .
Minh Hàn cũng về phía Vu Việt, trầm giọng : “Chủ công nhập ma …”
“Cái gì?” Ngư gia cũng về phía Vu Việt, quả nhiên thấy Vu Việt g.i.ế.c chóc ngừng, mặc dù địch binh cách đó xa quăng mũ cởi giáp, nhưng vẫn mang dáng vẻ đuổi tận g.i.ế.c tuyệt.
“Xem Địch Kha thật sự khiến cho Chủ công giận đến cực điểm .” Minh Hàn như thế.
Ngư gia nhíu mày: “Không xong, nếu cứ tiếp tục g.i.ế.c chóc, thể sẽ khiến cho quân địch cùng đường mà phản công, khiến cho quân hy sinh vô ích. mà phía ai dám tiếp cận Chủ công cả.”
Điều đó thì chắc. Minh Hàn híp mắt về phía một .
Mặc Phi luôn ở phía lẳng lặng quan sát thế cục chiến trường, khi thắng cục định, nàng mới nhẹ nhàng thở , nhưng khi Vu Việt vẫn g.i.ế.c chóc buông tha, nàng khỏi nhíu mày.
Có điều tình huống như nhanh sẽ còn đổi, những địch binh còn sót chạy trốn khỏi vòng vây thì còn Chiếu quân bên ngoài bắt tù binh, nhưng mà bên cạnh Vu Việt còn nào sống sót, rốt cuộc cũng ngừng g.i.ế.c chóc, nắm lấy trường đao nhuộm máu, lẳng lặng ở bên trong một mảng t.h.i t.h.ể lớn.
Thân binh của Vu Việt phía xa xa, nhưng một ai dám tới gần.
Ngư gia thu địch binh tù nhân, thoáng đếm, hơn ba ngàn , trong đó Địch Kha cũng bắt sống.
Lúc tất cả còn chú ý, Vu Việt vốn đang yên chậm rãi đến phía của tù binh.
“A!” Một tiếng hét thảm đột nhiên vang lên, Ngư gia cả kinh , rõ ràng thấy Vu Việt đang liên tiếp vung đao g.i.ế.c tù binh.
“Chủ công, đừng!” Ngư gia kêu to.
mà dường như Vu Việt , tiếp tục tiến lên tàn sát.
Trong lúc nhất thời, bộ chiến trường, ngoại trừ tiếng ***** sợ hãi của tù binh thì còn tiếng động nào khác. Tất cả đều rõ, Vu Việt nhập ma ai thể ngăn cản, đây mới là điều mà thế nhân thực sự e ngại bất bại “Quỷ” tướng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-do-nu-tuong/chuong-168-phu-do-nu-tuong.html.]
“Chủ công!” lúc , một giọng trong trẻo vang lên lưng Vu Việt, “Đủ , g.i.ế.c đánh, đợi về Trung Đô hãy quyết định?”
Trong lòng Mọi đồng thời căng thẳng, khỏi lo lắng cho mới lên tiếng .
Mặc Phi nội tình trong đó, chậm rãi tới phía Vu Việt.
“Không…” Ngư gia đang ngăn cản, Minh Hàn ngăn , chỉ thản nhiên : “Nhìn kỹ hẵng .”
“ mà Phù Đồ nguy hiểm.” Ngư gia thấp giọng quát.
Vẻ mặt Minh Hàn lạnh lùng, yên lặng bên .
Mặc Phi đến nơi cách Vu Việt chỉ năm thước, gọi: “Chủ công.”
Vu Việt đoạt tính mạng của một gã tù binh, thấy giọng , mạnh mẽ xoay , một đao hướng ngang đầu Mặc Phi.
Mọi xung quanh đều hít một ngụm khí lạnh, dám tận cảnh đầy m.á.u tươi của Phù Đồ.
mà qua một lúc lâu vẫn thấy động tĩnh khác, khi kỹ, hóa đao của Vu Việt quét tới bên cổ Mặc Phi thì ngừng , chỉ để ở nơi một vệt máu.
Tình cảnh lúc vô cùng giống với tình cảnh khi Mặc Phi nhận Vu Việt rơi g.i.ế.c chóc, chỉ điều một cái là vì ý thức mờ mịt, một cái còn là sát khí vây quanh.
Trái tim Mặc Phi thiếu chút nữa thì ngừng đập, nhưng mà mặt than cho phép, vẻ sợ hãi vẫn lộ , ở bên ngoài thấy “Hắn” đang trấn định như thường, trong lòng đều khỏi bội phục.
Vẻ mặt Vu Việt chút đổi , một lúc lâu mới chậm rãi buông đao.
Mọi đồng thời thở dài nhẹ nhõm một .
Lúc Mặc Phi mới : “Đã xong, về thôi!”
Vu Việt gật đầu, lạnh nhạt : “Quay về.”
Ngư gia cách đó xa sợ hãi than: “Phù Đồ thật lợi hại, chỉ gọi một tiếng khiến cho Chủ công ngừng việc g.i.ế.c chóc.”
Mê Truyện Dịch
Trong mắt Minh Hàn cũng lóe lên ánh sáng. Từ sớm lúc Vu Việt một khuyết điểm, mỗi khi căm hận dị thường, thấy m.á.u sẽ thể nhập ma, trừ phi cho g.i.ế.c chóc tận hứng, nếu thì ai thể ngăn cản. Làm một phía , đây là điều cực kì nên , luôn tìm kiếm phương pháp giải quyết vấn đề , cho đến khi Phù Đồ xuất hiện, phát hiện chỉ cần Phù Đồ ở bên Vu Việt, sát khí Vu Việt sẽ ít vài phần, khi thậm chí biến mất.