Tướng quân suy nghĩ, gật đầu : “Có thể.”
“Rất . Ngày mai, ngươi tuyển 3000 từ trong nhóm viện binh, hộ tống binh lính yếu ốm rời , còn theo bổn vương.”
Tướng quân sửng sốt, vội : “Chủ công, mạt tướng xin ngài hãy lên thuyền, còn binh lính thì theo mạt tướng thống lĩnh trở về bằng đường bộ là .”
“Ngươi tự nhiên ở , nhiệm vụ hộ tống giao cho phó tướng của ngươi !” Vu Việt xong câu thì rời luôn, để tướng quân hãy còn phiền não.
Khi Vu Việt trở bên trong lều một nữa, Mặc Phi vặn tỉnh , nàng hành lễ với Vu Việt, đó ánh mắt thỉnh thoảng lên mặt .
Người dường như lập tức khôi phục tinh thần, ít nhất từ bề ngoài, căn bản đang bệnh.
Vu Việt thấy dáng vẻ của “Hắn” như thế, nhíu mày , “Nhìn đủ ?”
“Cái … Thân thể Chủ công việc gì ?” Mặc Phi chần chờ hỏi.
“Đương nhiên việc gì.” Vu Việt khoát tay , “Ngày mai Lý tướng quân sẽ đưa binh lính lên thuyền, ngươi cũng theo .”
Mặc Phi một lúc lâu, thản nhiên : “Phù Đồ cùng với Chủ công.”
“Ngươi nên , cùng bổn vương theo đường bộ khả năng sẽ chạm trán với quân địch, một khi giao chiến, thể bổn vương sẽ chú ý tới an nguy của ngươi.”
“Không , mặc dù Phù Đồ tinh thông võ nghệ, nhưng tự bảo vệ thì vấn đề lớn gì.”
Lúc Vu Việt mới nhớ hình như Phù Đồ còn một võ nghệ kỳ quái, mặc dù thể lực yếu nhược, nhưng thắng ở sự linh hoạt, vẫn thấy Phù Đồ g.i.ế.c , trong lòng vẫn coi “Hắn” như một gã văn sĩ văn nhược.
Giờ phút “Hắn” như thế, cũng phản đối nữa.
Ngược là Mặc Phi Vu Việt đang chiếu, ngón tay giật giật, loại xúc động sờ cái trán của . Trong đầu vòng vo mấy vòng, vẫn nghĩ một cái lý do thích hợp.
lúc , binh lính tiến đưa cơm, ánh mắt Mặc Phi sáng ngời, chủ động tiến lên sắp chén đũa cho Vu Việt, so sánh với thức ăn của binh sĩ, đồ ăn của cũng chỉ nhiều hơn nửa miếng thịt.
Binh lính lui , trong lều chỉ còn tiếng va chạm nhỏ của bát đũa, Vu Việt yên lặng động tác của Phù Đồ, trong lòng cảm thấy kinh ngạc “Hắn” công việc của hạ nhân vì , cũng cảm giác vui sướng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-do-nu-tuong/chuong-166-phu-do-nu-tuong.html.]
Mặc Phi hai tay đưa bát cơm đến mặt Vu Việt, : “Chủ công, mời dùng bữa.”
Vu Việt đưa tay nhận lấy, lòng bàn tay sạt qua ngón tay Mặc Phi, Mặc Phi nhíu nhíu mày, vẫn còn nóng như , còn chút mồ hôi.
Mặc Phi cũng cái gì, chỉ cùng Vu Việt ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Mặc Phi khỏi lều, dặn dò binh lính nấu canh gừng, cho tất cả trong doanh địa đều uống một chén.
Khi Mặc Phi đem canh gừng đến mặt Vu Việt, sửng sốt, hỏi: “Đây là cái gì?”
Mê Truyện Dịch
“Canh giải cảm.”
Vu Việt hỏi nhiều, ngửa đầu uống.
Mặc Phi giống như lơ đãng : “Chủ công, bệnh phong hàn của ngài lành, cơ thể nóng sốt, cần tĩnh dưỡng cho mới .”
“Không .” Vu Việt chút nghĩ ngợi, nhân tiện , “Bổn vương còn thể cái bệnh nho nhỏ khó ?”
Sau khi xong, mới cảm thấy chút thích hợp.
Mặc Phi hít sâu một , : “Chủ công, nếu là như thế, ngài thể đường dài mệt nhọc , Phù Đồ đồng ý việc ngài mang binh đường bộ, càng đồng ý ngài tham dự chiến đấu kịch liệt lúc .” Thời đại , bệnh nho nhỏ cũng thể uy ***** tới tính mạng con , càng cần ở trong cảnh như , là dịch bệnh còn , nếu Vu Việt cứ cậy mạnh, cho dù lúc nghiêm trọng, ngày cũng thể để bệnh tật.
hiển nhiên là Vu Việt thèm để ý đến điều , yên lặng một lát : “Phù Đồ đừng lo lắng, bổn vương tự chừng mực.”
Ngươi chừng mực cái P ! Mặc Phi oán thầm trong bụng. Nam nhân chẳng những là chủ soái một quân, còn là vị vua tương lai của Chiếu Quốc, thể đối đãi qua loa với sức khỏe của bản như thế ?
Cái gọi là quân tử vây trong nguy nan, thì cũng giống như vương giả.
Mặc Phi đang nghĩ thể khiến Vu Việt bỏ qua ý định đánh lén quân địch trong đầu, chợt tiếp tục : “Muốn bản Vương tha cho hạng nham hiểm , lặng lẽ trở về thành như , bổn vương tuyệt đối ! Thà rằng tử chiến đẫm máu, cũng thể chịu nhục mà trở . Huống hồ bây giờ cơ hội , bổn vương thể buông tha cho ?”
Giọng điệu của Vu Việt kiên quyết, Mặc Phi khỏi im lặng. Vì thành đại nghĩa mà tổn hại đại cục, đây rốt cuộc là đúng sai? Vu Việt vẻ lãnh khốc, kì thực vẫn là yêu ghét rõ ràng, ở lập trường của Mặc Phi, nàng thực thưởng thức tính cách đặc biệt như , nhưng mà…