“Cái , cái quả thực là…” Mặc Phi nhất thời nghĩ từ ngữ thích hợp, chỉ thể hỏi. “Làm như sợ sẽ đắc tội với chủ nhân của mỹ nhân ?”
“Cho nên loại sự tình , chỉ từ xuống của thượng tầng, kẻ nắm giữ quyền hành đều miễn tội.” Tê Túc từ từ .
“Cũng tức là , thể tránh ?”
“ .” Tê Túc bất đắc dĩ khoát tay, “Hơn nữa khi tỷ thí mỹ nhân, ngươi còn phép thua.”
Mặc Phi loại cảm giác nghẹn cứng, “Hắn” hỏi: “Tỉ thí cái gì?”
“Tài năng và dung mạo.”
Mặc Phi hít một , : “Tê Túc cho rằng, mới thể tỉ thí với những mỹ nhân đó?”
“Không .” Tê Túc đột nhiên vài tiếng.
“Vì Phù Đồ cảm thấy Tê Túc ngươi đang vui sướng khi gặp họa ?” Mặc Phi liếc mắt thiện ý.
“Không , .” Tê Túc vội vàng xua tay , “Chỉ là tại hạ cho rằng, lấy tài năng của Phù Đồ, đối phó với vài nữ tử còn dễ như trở bàn tay ?” “Nếu bàn luận, đương nhiên Phù Đồ sợ, nhưng mà Phù Đồ tỉ thí ca múa và cầm sắt cùng nữ tử, thế thì khả năng?”
Trong đầu Tê Túc đột nhiên hiện hình dáng Phù Đồ mặc nữ trang nhẹ nhàng nhảy múa, bất tri bất giác ngốc trệ.
“Tê Túc!” Mặc Phi lên tiếng cắt đứt mơ màng của , , “Việc bắt đầu từ ngươi, cho nên cũng chấm dứt từ ngươi, lấy trí thông minh của ngươi, chắc chắn nghĩ đối sách.”
“Khụ.” Tê Túc mất tự nhiên khụ một tiếng, , “Phù Đồ đừng quá lo lắng, chỉ cần thuận theo tự nhiên là .”
Mê Truyện Dịch
Thuận theo tự nhiên? Như thế nào là thuận theo tự nhiên?
Mặc Phi nhíu nhíu mày, tuy rằng nàng cố ý mượn điều để khiến cho Tê Túc thể sống yên ở Trung Đô, nhưng mà nếu đưa nơi bất lợi sẽ nguy hiểm, nàng cũng nghĩ tới việc thú tiêu khiển hoang đường cho nhóm sĩ tộc xa hoa lãng phí .
Vấn đề là, nàng thể tin tưởng Tê Túc ? Hắn thật sự bảo vệ nàng ?
Đồng thời, nàng cũng xâm nhập , tìm hiểu thượng tầng Trung Đô để thu nhiều tin tức tình báo hơn. Trung Đô, quả thật là tòa thành trì khó thể công phá, nếu thể tìm mâu thuẫn bên trong nơi , hơn nữa lợi dụng thích hợp, chừng thể tạo cơ hội cho Vu Việt. Chỉ điều…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-do-nu-tuong/chuong-131-phu-do-nu-tuong.html.]
Cái thật sự là một ván cược đường lui!
Váy áo bồng bềnh như mây bay, như nhuộm với tầng sương mù, mái tóc như tơ lụa, làn da như ngọc, mi dài khẽ chớp, sắc môi nhạt.
Mặc Phi ngay ngắn ở gương, gương đồng phản chiếu mơ hồ, nàng thấy rõ hình dáng giờ phút của chính , nhưng theo ánh mắt thị nữ kinh diễm hâm mộ, thể đoán đại khái hiệu quả như thế nào.
Nữ nhân, nàng gần như quên mất chính là nữ nhân. Nếu thể thuận lợi vượt qua lúc , như , nàng sẽ cần lo lắng cho phận nữ tử của sáng tỏ.
Thở dài một , thị nữ nâng nàng dậy, chậm rãi khỏi phòng. Tê Túc đang chờ bên ngoài cửa thấy nàng, trong nháy mắt ngây dại…
Mặc Phi vài bước, phát hiện Tê Túc còn lên, gọi: “Đại nhân, cần .”
“A! Ừm!” Tê Túc áp chế xao động trong lòng, bước vài bước đuổi kịp. Nếu như Phù Đồ mặc y phục màu trắng thuần là giai nhân thanh nhã, như Phù Đồ mặc y phục đỏ lúc , đó là khí chất bao gồm cả sự cao quý và mỹ mạo.
Hắn hối hận, cho dù xác định biện pháp bảo đảm Phù Đồ vô sự, nhưng mà thật sự là nàng quá xuất sắc.
Thân là nam tử, danh chấn thiên hạ, chẳng lẽ giả trang thành nữ tử cũng tạo nên phong vân ?
Đi tới cửa, Mặc Phi nhận lấy mũ sa thị nữ đưa tới, che khuất dung mạo. Tê Túc thấy bộ dáng của nàng, trong lòng dần dần bình tĩnh trở . Nếu quyết định như , thế thì cứ dựa theo kế hoạch mà tiến hành !
Hai lên xe ngựa, đến phủ Thái Thú.
Tới phủ Thái Thú, Tê Túc giúp đỡ Mặc Phi xuống xe, trong phủ theo hướng dẫn của hầu.
Mặc Phi vẫn mang mũ sa đầu, thấy rõ cảnh bốn phía, chỉ đó điều những âm thanh thăm hỏi, trò chuyện dứt bên tai, đồng thời nàng còn cảm thấy nhiều tầm mắt di chuyển ở .
Đi đến cửa một căn phòng lớn, Tê Túc dừng : “Đợi ở đây, ngươi theo thị nữ , yên lặng theo dõi chuyện là .”
Yên lặng theo dõi chuyện là ? Mặc Phi tỏ vẻ hoài nghi, Tê Túc đang chủ ý gì. nàng cũng hỏi nhiều, xoay rời theo thị nữ.
Không bao lâu, Mặc Phi đưa đến một gian phòng bình phong ngăn cách, bên trong một cái bàn, bàn vài món bánh, trừ những thứ đó , xung quanh còn trưng bày gì nữa.