Hai uống mấy chén, Địch Kha cảm thán : “Lần thật sự nhờ Tê .”
“Tướng quân quá khen.” Tê Túc khiêm tốn , “Đại quân của Vu Việt khí thế to lớn, kế sách của tại hạ chẳng qua chỉ thể kéo dài một chút thời gian, để đánh đuổi khỏi U Quốc, còn dựa vũ dũng của tướng quân.”
Địch Kha lắc đầu , trong mắt ẩn hàm sầu lo.
Tê Túc thể hiểu khó khăn của , đừng Trung Đô phòng nghiêm ngặt, nội bộ bên trong đủ loại mâu thuẫn, trong đó, lớn nhất là ngờ vực và kiêng kị của Thái Thú với .
Tê Túc bưng chén rượu lên, giấu ý khóe miệng, lạnh nhạt quốc gia của tranh đấu gay gắt, nhưng thật chỉ là một loại tiêu khiển thú vị.
“Trước mắt Trung Đô đang lâm hiểm cảnh, còn nhờ Tê tiếp tục bày mưu tính kế cho .” Địch Kha kính rượu .
Mê Truyện Dịch
Tê Túc đang định trả lời, một hầu tiến lên : “Mỹ nhân trang điểm xong, công tử gặp một ?”
“Mỹ nhân?” Tê Túc trả lời, Địch Kha mở miệng , , “Hóa Tê đến ái tình cũng giấu mỹ nhân trong nhà ?”
Tê Túc dấu vết liếc mắt hầu một cái, trả lời: “Ha ha, tướng quân đùa, gì nam nhân nào đến ái tình? Tại hạ cũng là thích chưng diện.”
“Ồ?” Địch Kha lộ vẻ hứng thú, “Có thể khiến cho tê ái mộ, chắc chắn là một giai nhân phong hoa tuyệt đại*, Tê ngại cho bản tướng quân chiêm ngưỡng nhan sắc chứ?”
* Phong hoa tuyệt đại: Tao nhã tài hoa, một hai.
Thói đời ở đây, trừ bỏ chính thất, Cơ bình thường đều thể dùng để tiếp khách, cho nên cái gọi là nam nữ phân biệt, nếu như khách nhân thích, thậm chí thể trực tiếp lấy về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-do-nu-tuong/chuong-128-phu-do-nu-tuong.html.]
Vừa hầu bẩm báo là “Mỹ nhân” mà “Phu nhân”, như trực tiếp nhận định phận của Mặc Phi là Cơ địa vị thấp hèn, cái khiến cho Tê Túc tức giận trong lòng, nhưng thể biểu lộ .
Địch Kha yêu cầu gặp “Mỹ nhân” một , yêu cầu hợp tình hợp lý, cho nên thể cự tuyệt.
Bất đắc dĩ, đành sai mời “Mỹ nhân” .
Khụ, chỉ mong Phù Đồ mặc nữ trang quá mức dọa vị đại tướng quân , càng hi vọng sẽ lộ sơ hở gì…
Trong lòng Tê Túc yên, tiếp tục với Địch Kha, lúc , giọng của Địch Kha mặt đột nhiên biến mất, tầm mắt thẳng tắp một hướng khác.
Trong lòng Tê Túc rung động, chậm rãi đầu , đó cũng ngây dại.
Chỉ thấy cách đó xa, một nữ tử chậm rãi tới, nàng mặc áo dài thêu hoa màu hồng nhạt, qua đường viền cổ áo lộ bên trong, bên mặc váy hồng thẫm buông xuống từ eo nhỏ, bước nhẹ nhàng mang theo một loại tao nhã lịch sự động lòng . Dáng nữ tử cao gầy, cao hơn thị nữ phía nàng gần một cái đầu, đơn độc mà , mặt phấn son trang điểm, bất kỳ tỳ vết nào. Càng cho kinh ngạc là khí chất thoát tục khác biệt với thường của nàng, phảng phất như hàn tuyết bạch mai*, sạch sẽ vết bẩn, còn đôi mắt phượng của nàng nữa, trong thanh nhã mang theo vài phần xinh , khi giương mắt, ánh mắt trầm tĩnh như nước, giống như thể rửa sạch phiền nhiễu trong lòng.
* Hàn tuyết bạch mai: Tuyết lạnh mai trắng.
Tê Túc cũng kinh sợ, nghĩ tới Phù Đồ mặc nữ trang còn đặc biệt hơn cả mặc nam trang, lẽ nhất, nhưng tuyệt đối là độc nhất vô nhị. Hơn nữa, tóc dài như thế thích hợp với nàng, giấu vài phần tuấn lãng, nhiều thêm vài phần ôn nhu, cho dù bất kỳ đồ trang sức nào, nhưng một loại cao nhã tự nhiên hình thành bên trong, lẽ ngược , đeo trang sức sẽ phá mất khí chất của nàng…
Mặc Phi thấy bên cạnh Tê Túc còn một xa lạ, trong lòng kinh ngạc, mặt lạnh nhạt gợn sóng, nàng tiến lên hành lễ, trong nháy mắt, thiếu chút nữa nàng dùng lễ của văn sĩ, may mắn ngừng đúng lúc, điều nàng chỉ cúi . Đối với một Cơ địa vị thấp mà , lễ tiết như là chút vượt quá quy củ, nhưng mà mấy ở đây vẫn cảm giác thất lễ, ngược cứ tự nhiên mà tiếp nhận.
“Khụ!” Địch Kha lấy tinh thần, , “Khó trách Tê hề hứng thú với mỹ nhân Trung Đô, giống như giai nhân , bản tướng quân thấy cũng sẽ liếc mắt những nữ tử khác nữa.” “Ha ha, tướng quân đùa, mỹ nữ Trung Đô xinh động lòng , kỳ thật vị trong nhà của tại hạ thể sánh bằng?” Bây giờ Tê Túc hối hận , quả thực nên để cho Phù Đồ gặp , vốn dĩ mượn phận nữ nhi mà che giấu “Hắn”, ai ngờ ngược . Trước chứng kiến nam tử mặc nữ trang rõ ràng thiếu tự nhiên như thế, đến lượt Phù Đồ đổi thành dạng ?