Phú Bà Xuyên Về Cổ Đại: Mang Không Gian Chạy Nạn Nuôi Manh Bảo - Chương 190

Cập nhật lúc: 2025-12-03 01:59:20
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời răn dạy

Cuộc sống của nhà họ Tống cũng tồi.

Trong nhà ao cá, mỗi năm ít nhất cũng kiếm năm lượng bạc.

Hiện tại cây đào trong ruộng cũng bắt đầu kết quả, mặc dù nhiều, nhưng qua hai năm nữa thu hoạch chắc chắn sẽ càng ngày càng .

Lý Chính mối bán đào, cuộc sống sẽ tệ.

Ôn Thiển thật lòng xem Giang Nguyệt như , nên mới tặng nàng những thứ , nhưng thấy nàng nhận thì Ôn Thiển cũng miễn cưỡng.

thì hai nhà bọn họ sống sát vách , nếu Giang Nguyệt thật sự gặp khó khăn, đến lúc đó nàng và Giang Đình Chu tay giúp đỡ cũng còn kịp.

Đường Đường xáp gần hỏi Giang Nguyệt, “Cô cô, cũng sắp sinh cho con ?”

Giang Nguyệt mặt mày mỏng manh, ngại ngùng gật đầu, dấu: “Sau còn nhờ Đường Đường chăm sóc nhiều hơn.”

Đường Đường thở dài một , “Chăm sóc cùng lúc hai , con cũng thể chăm sóc .”

Cái vẻ mặt lo lắng tột độ đó khiến mấy lớn bật .

“Đường Đường là hài t.ử giỏi giang nhất, nhất định thể chăm sóc tiểu bảo bảo.”

Đường Đường hiểu lắm về thủ ngữ, nhưng cũng cô cô nhất định đang khen .

Suy nghĩ kỹ , chăm sóc một đứa trẻ và chăm sóc hai đứa trẻ cũng gì khác biệt.

Ra ngoài, con bé còn thể khoe khoang với , con bé là hai đấy!

Nghĩ , tiểu gia hỏa đắc ý nhếch cằm lên.

Tưởng tượng hai tiểu oa nhi theo , sai bảo, Đường Đường nhịn thành tiếng.

Học theo dáng vẻ của lớn che miệng , cố vẻ điềm đạm, “Ta thật nhiều , quá .”

Ôn Thiển bật , nha đầu sẽ là đang ảo tưởng niềm vui khi thủ lĩnh nhóm trẻ con đấy chứ?

Ngồi trong nhà nửa canh giờ, Tống Vân Thanh liền đến đón về nhà.

Tiện thể đưa đến một con cá, “Tặng tẩu t.ử và Đường Đường bồi bổ thể.”

“Lại khổ dượng .”

Tống Vân Thanh nhịn , tiểu nha đầu thật là ăn .

Không hài t.ử của và Giang Nguyệt đáng yêu như Đường Đường .

“Hai hôm nữa dượng đưa cá cho con ăn, bây giờ chúng về .”

Đường Đường gật đầu, “Hai thong thả.”

Cái vẻ mặt lo lắng tột độ khiến mấy lớn bật .

Tống Vân Thanh trong lòng ngừng lẩm nhẩm, giá mà con một nửa sự hiểu chuyện như Đường Đường thì mấy.

Đưa khách xong, Giang Đình Chu hậu viện g.i.ế.c cá, Ôn Thiển và Đường Đường cũng theo xem.

“Thê tử, nàng ăn canh thanh chua cay?”

Ôn Thiển hiện tại còn nghén nữa, “Canh thanh .”

“Nương ăn canh thanh sẽ nôn.”

Đường Đường vẫn còn nhớ những khổ sở nương trải qua thời gian , trong mắt đầy vẻ xót xa.

“Con thể ăn cá, cha cứ nấu cho nương loại chua chua cay cay đó.”

Con gái đúng là áo bông nhỏ tri kỷ, lời quả nhiên sai.

Vì nàng, Đường Đường từ bỏ món ăn yêu thích, đủ để chứng minh tiểu oa nhi yêu nàng đến nhường nào.

Ôn Thiển ôm vai nữ nhi nhỏ, “Đồ chua chua cay cay tuy ngon, nhưng cũng thể ăn nhiều, ăn nhiều cho sức khỏe.”

Đường Đường rối rắm cực kỳ, “Đã cho sức khỏe, tại cha nương vẫn ăn?”

“Bởi vì nó ngon.”

“Người sợ sinh bệnh ?” Mỗi con bé ăn cay nhiều đều đau bụng, đó cha nương cho con bé ăn nữa.

Ôn Thiển : “Miệng thèm thì chuẩn sẵn tâm lý gánh chịu hậu quả, và cha con là lớn, chúng chịu đựng .”

Đường Đường sờ sờ gáy.

Người lớn thật kỳ lạ, con bé thật sự hiểu.

Trong lúc chuyện, Giang Đình Chu dọn dẹp sạch sẽ con cá.

Hắn nhổ ít hành lá trong vườn rau, rửa sạch mang về tiền viện, bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-xuyen-ve-co-dai-mang-khong-gian-chay-nan-nuoi-manh-bao/chuong-190.html.]

Gà Mái Leo Núi

Giang Đình Chu cho Ôn Thiển đụng bất cứ việc gì, nàng chỉ thể giống như Đường Đường, theo Giang Đình Chu xem bận rộn.

“Thê tử, nếm thử xem mặn nhạt thế nào.”

Nghe thấy lời Ôn Thiển nhịn , “Chàng xem là trẻ con ư?”

Giang Đình Chu một cách đường hoàng, “Trong bụng nàng một hài tử, xem nàng là tiểu bảo bảo thì hình như cũng gì sai.”

“Ngụy biện.”

Giang Đình Chu chỉ cưng chiều thê tử.

Mặc dù ngày nào cũng ở nhà, nhưng đây đều là thê t.ử chăm lo ăn uống cho , hiện tại thê t.ử mang thai, thể tiện, đương nhiên chăm sóc chu đáo.

Hắn múc một bát canh cá trắng sữa đưa đến tay Ôn Thiển, “Nếu mùi vị , bây giờ vẫn thể cứu vãn .”

Ôn Thiển nếm một ngụm, “Rất tươi, mặn nhạt vặn.”

Giang Đình Chu chằm chằm Ôn Thiển uống, thấy nàng chỗ nào khó chịu mới yên tâm.

“Cha, con cũng uống.”

“Được.”

Múc cho Đường Đường một bát, hai con thành hàng ghế dài chờ Giang Đình Chu đút ăn.

Khoảnh khắc , cảm giác thành tựu của Giang Đình Chu bùng nổ.

Hắn hận thể đút tất cả đồ ăn ngon miệng hai con, nuôi dưỡng họ trắng trẻo mập mạp mới .

“Nếu đậu phụ thì , nấu với canh cá cũng ngon.”

“Chuyện dễ thôi, mai sẽ đậu phụ.”

“Cha, con uống sữa đậu nành, còn ăn tào phớ ngọt.”

“Được.”

Ôn Thiển : “Ta ăn loại mặn.”

Ánh mắt Giang Đình Chu cong cong, thật sự cảm giác nuôi hai đứa trẻ.

“Ta sẽ hết cho các nàng.”

Làm đậu phụ vất vả, Ôn Thiển : “Hay là nhiều một chút, chúng mang đầu thôn bán, tiện thể còn kiếm chút bạc.”

“Đều theo nàng.”

Điều Giang Đình Chu thiếu nhất chính là sức lực, đậu phụ đối với chỉ là chuyện nhỏ.

Ăn cơm xong, liền bận rộn phân loại đậu.

Đường Đường cũng đến giúp, tiểu gia hỏa cẩn thận, mắt còn tinh, là một tay chọn đậu giỏi.

Hai cha con việc để , Ôn Thiển chỉ thể một dạo trong sân.

Đại Hoàng từng bước theo sát phía , Ôn Thiển cảm thấy ch.ó cưng đang bảo vệ nàng.

Đứng giàn nho, những chùm quả xanh biếc, nghĩ đến việc hai tháng nữa là thể ăn nho, tâm trạng Ôn Thiển vô cùng.

Một hậu viện, tranh thủ lúc rảnh rỗi ăn chút hoa quả, còn cho Đại Hoàng ăn một miếng thịt bò. Có lẽ vì lâu lắm ăn riêng, ch.ó mừng rỡ chạy khắp sân.

Đường Đường đến hậu viện, thấy chính là cảnh tượng .

“Cha, Đại Hoàng nổi điên !”

Giang Đình Chu còn tưởng Đại Hoàng gây chuyện , vội vàng chạy đến hậu viện, đối diện chính là ánh mắt vô tội của ch.ó cưng.

Hắn vội vàng đến bên cạnh Ôn Thiển, nàng từ xuống một lượt, “Thê tử, nàng chứ?”

“Lời lời còn ? Con gái cố ý trêu chọc thôi.”

Giang Đình Chu bộ gõ đầu Đường Đường, “Không nghịch ngợm.”

Đường Đường lộ hàm răng nhỏ như hạt nếp, “Cha gan bé quá, với , gõ đầu con, con biến thành tiểu ngốc tử.”

Giang Đình Chu nghẹn lời, là gan bé ?

Đại Hoàng dù thông nhân tính đến mấy thì nó cũng , thê t.ử hiện đang mang thai, nếu để nó va thì hậu quả khôn lường.

Thế là, túm lấy tai ch.ó cưng mà bắt đầu răn dạy.

“Sau ở nhà chạy quá nhanh, càng va , nếu phạm sẽ phạt ngươi một ngày ăn cơm.”

Đại Hoàng hiểu , rên rỉ hai tiếng.

Thấy vẻ mặt đáng thương của nó, Ôn Thiển vội : “Ở nhà đùa giỡn một chút thôi mà, đừng răn dạy nó nữa.”

“Nhắc nhở nó một chút, tránh cho nó phạm sai lầm.”

Vỗ vỗ đầu chó, Giang Đình Chu về tiền viện việc.

Loading...