Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 917
Cập nhật lúc: 2024-10-28 20:28:55
Lượt xem: 53
Cái này, cho dù là ông chủ đang bày sạp, cũng nhịn không được liên tiếp nhìn xung quanh, canh thời gian đến bảy giờ năm mươi, mọi người lập tức nói với phía khách hàng: "Chờ một chút, chúng ta đi xem TV."
Khách hàng vốn có chút mất hứng, vừa nghe nói, lúc trước video phỏng vấn lên CCTV, lực chú ý của mọi người cũng bị hấp dẫn.
"Vậy chẳng phải chúng ta cũng bị quay vào sao?"
Lúc đó phóng viên Lâm chụp ảnh toàn bộ quảng trường, không chỉ có ông chủ, còn có khách hàng.
Lần này, tất cả mọi người kích động, trông coi hàng vỉa hè quảng trường nữa mà tụ tập trước ba cái TV, chờ đợi đến tám giờ.
Tám giờ tối.
Quảng cáo CCTV đúng giờ tiếp nhận, sau khi xem xong toàn bộ video.
Trong đám người không biết ai là người đầu tiên kêu lên: "Tôi thấy mình rồi, tôi đang nấu cơm chiên, phóng viên Lâm quay hình tôi, tôi lên CCTV rồi."
"Còn có tôi, còn có tôi, tôi đang xếp cơm cho khách hàng, cũng quay phải tôi."
"Tôi đang ăn, miệng há thật lớn, cũng quay tôi vào rồi." Là một khách hàng, có chút ngượng ngùng: "Sao chụp tôi ăn ngon như vậy."
Anh ta vừa nói, mọi người ầm ầm cười.
"Nếu không quay anh ăn ngon một chút, TV phát trước mọi người, làm sao biết Đại Hoa chúng ta có đồ ăn vặt ngon được?"
"Đúng vậy, còn có quần áo của Đại Hoa cũng đẹp."
"Khách sạn Đại Hoa tuyệt đối thoải mái."
"Còn có toà đơn nguyên của chúng tôi, sống ở trên lầu, xuống lầu là có thể ăn cơm, cái này cũng quá tốt rồi."
Thẩm Mỹ Vân không nghĩ tới, chỉ là một cái video quảng cáo ngắn ngủn một phút thoáng cái khiến tất cả mọi người ở Đại Hoa cho ngưng tụ cùng một chỗ, bọn họ tự thấy mình là người Đại Hoa mà kiêu ngạo.
Thẩm Mỹ Vân xem xong video, cô lập tức biết đã ổn thoả.
Ngày hôm sau.
Bộ trưởng La gọi điện thoại tới: "Đồng chí Thẩm, không ít khán giả trước TV, yêu cầu chúng tôi phát lại quảng cáo."
Anh ta cũng không nghĩ tới, phản ứng tới nhanh như vậy.
Quảng cáo kia trực tiếp khiến tỉ lệ người xem của CCTV tăng lên.
Đây là chuyện chưa từng có trước đây.
Thẩm Mỹ Vân vừa nghe, lập tức biết cơ hội đã tới: "Còn có khoảng thời gian khác quảng cáo có thể tiếp nhận sao?" Trước mắt bọn họ hát vào tám giờ buổi tối, là giờ vàng.
Bộ trưởng La: "Tin tức buổi trưa còn có thể dành ra một tin, cô có muốn không?"
Thẩm Mỹ Vân: "Muốn muốn muốn."
Buổi trưa và buổi tối giống nhau, đều xem như giờ vàng.
"Vậy giá cả vẫn là ban đầu, cô định phát bao lâu?"
Thẩm Mỹ Vân suy tư một chút: "Vẫn phải ba tháng."
Ba tháng trôi qua, dựa theo hình thức spam, cô nghĩ dân chúng hẳn là đều nhớ kỹ Đại Hoa.
Bộ trưởng La tất nhiên không từ chối: "Buổi chiều cô nhớ tới ký hợp đồng hiệp nghị, trưa mai lập tức phát quảng cáo cho cô.
Thẩm Mỹ Vân tất nhiên không từ chối.
Chuẩn bị mười vạn, cầm tiền buổi chiều hôm đó lập tức đến đài phát thanh truyền hình, ký xong hợp đồng, cô lại đi bộ ra khỏi đài truyền hình.
Cô bây giờ coi như là doanh nhân thuê quảng cáo quen thuộc của đài truyền hình thương, nhất là tối hôm qua sau khi quảng cáo kia lên men sau, đừng nói người ngoài, chính là bọn họ làm trong đài truyền hình đều thán phục.
Một cái quảng cáo, trực tiếp tăng tỉ lệ người xem, đây là chuyện trước đó chưa từng xảy ra.
"Đồng chí Thẩm."
"Đồng chí Thẩm."
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười chào hỏi, Trương Cạnh Văn vừa phát xong, anh ta nói với Thẩm Mỹ Vân: "Quảng cáo này của cô bùng nổ bạo rồi."
Ngay cả số điện thoại của đài truyền hình bọn họ, cũng bị người ta gọi nổ tung.
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Nhờ phúc của đài truyền hình."
Nếu không có đài truyền hình, cô bên này cũng sẽ không lập tức bạo nhanh như vậy, đương nhiên, Lâm Phương Ca quay tốt cũng là một lí do.
Thậm chí, ngay cả Trương Du cũng có tác dụng rất lớn.
Không chỉ đài truyền hình bên này nổ tung, ngay cả điện thoại của quầy lễ tân khách sạn Đại Hoa Bằng Thành cũng bị gọi nổ tung.
Cô lắp hai bộ điện thoại, từ sáng đến tối trên cơ bản cũng không ngừng, về sau thật sự là không có biện pháp, Hậu Thiên Lượng đặc biệt sắp xếp hai người phụ trách nghe điện thoại.
Một tuần sau, nhìn căn phòng khách sạn gần như đầy khách, cùng với căn hộ bên kia, khách hàng không thuộc tầng lớp nghèo đến xem phòng.
Hậu Thiên Lượng cảm khái nói: "Lúc này đây, Đại Hoa chúng ta mới thật sự bùng nổ."
Quảng cáo của đài truyền hình CCTV lập tức nổi tiếng, ngay cả khách sạn Đại Hoa, trung tâm thương mại Đại Hoa, tòa nhà đơn nguyên Đại Hoa, thậm chí là hàng vỉa hè quảng trường Đại Hoa.
Tất cả đã được kích nổ.
Đừng coi thường người có tiền ở bất cứ thời đại nào.
Hiện giờ xuất hành lại không cần chứng minh, không ít người đều vội vàng đến đường Nam Sơn Bằng Thành tham quan.
Thậm chí, còn có không ít người yêu cầu muốn mua cửa hàng Đại Hoa cùng phòng thương gia, dự định sẽ cắm rễ đầu tư ở đây.
Hậu Thiên Lượng nói hết yêu cầu của mọi người cho Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân thẳng thắn từ chối: "Đại Hoa chỉ cho thuê, không bán, đây là nguyên tắc. Nói tin tức này cho mọi người. Ai đến hỏi cũng nói y hệt."
Đùa hả, Đại Hoa chính là trung tâm thành phố Nam Sơn trong tương lai, quyền sở hữu đất đai đương nhiên cô phải nắm thật chặt trong tay mình, cô vừa không có ý định làm nghề bất động sản này, chỉ muốn an phận kinh doanh.
Nhà cửa tất nhiên chỉ có nắm được trong tay mình mới là đáng tin cậy nhất.
Hậu Thiên Lượng còn cảm thấy đáng tiếc: "Dì Thẩm, nếu như chúng ta bán nhà của Đại Hoa, tiếp tục khai phá Đại Hoa thứ hai, như vậy -"
Những lời còn lại của cậu ta còn chưa nói xong, đã bị Thẩm Mỹ Vân ngắt lời: "Sẽ không có Đại Hoa thứ hai đâu."
Cô không có dã tâm lớn như vậy, làm triệu phú mới là thoải mái nhất, làm tỷ phú thì trách nhiệm gánh vác cũng lại càng lớn.
Cô chỉ cần kinh doanh Đại Hoa cho tốt, tương lai chỉ cần không tìm đường chết, cô ít nhất cũng là tỷ phú, nhưng nếu tiếp tục gây dựng sự nghiệp, muốn làm tỷ tỷ phú, vậy thì không giống nhau.
Cô có thể trở thành một con rối tỷ đô bất cứ lúc nào.
Trong tương lai tỷ phú bậc nhất lên voi xuống chó thành ăn mày còn ít sao?
Thẩm Mỹ Vân không muốn lặp lại sai lầm đó.
Thấy cô kiên trì không khuếch trương, Hậu Thiên Lượng cảm thấy đáng tiếc.
Thẩm Mỹ Vân biết dã tâm của người trẻ tuổi: "Ăn cơm phải nhai kỹ, bước chân phải đi từng bước một, không gấp được, chờ sau khi Đại Hoa hoàn toàn đứng vững gót chân, sau đó dì có thể còn tiếp tục mua đất ở Bằng Thành. Nhưng cũng chỉ giới hạn ở đây."
Hậu Thiên Lượng nghe hiểu, cậu ta thở dài.
"Làm sao vậy?"
Hồ Hạ Lan lại đây kiểm tra sổ sách hỏi một câu.
"Tôi muốn dì Thẩm tiếp tục khuếch trương sự nghiệp, tham khảo hình thức của Đại Hoa để xây Đại Hoa thứ hai, dì Thẩm từ chối."
Hậu Thiên Lượng nghĩ mãi không ra, cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, sao dì Thẩm lại từ chối chứ?
Hồ Hạ Lan ngược lại rõ ràng, từ đầu tới cuối Thẩm Mỹ Vân bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, có thể nói nếu như không phải Đại Hoa, Thẩm Mỹ Vân đã sớm nằm thẳng.
Vì nuôi Đại Hoa, mấy năm nay cô nhanh chóng mở rộng sản nghiệp, từ đầu tới cuối cũng không ngừng.
Cô ấy suy tư một chút: "Dì Thẩm có khảo sát của riêng mình, chúng ta chỉ cần đi theo bước chân của dì ấy là được rồi. Đúng rồi, hôm nay thuê được hai mươi tám căn hộ, cậu đưa biên lai và hợp đồng cho tôi xem, tôi muốn nhập sổ lần nữa."
Cô ấy bận rộn xong bên này, còn phải đến văn phòng kế toán Dương Thành của cô giáo hỗ trợ.
Hậu Thiên Lượng mới lấy lại tinh thần.
Quảng cáo CCTV phát sóng hai mươi lăm ngày.
Khách sạn Đại Hoa hoàn toàn chật kín người, mỗi ngày thang máy đều ở trạng thái quá tải.
Trung tâm thương mại Đại Hoa khách khứa đầy ắp.
Tòa nhà thương gia Đại Hoa cho thuê đối ngoại, từ mười mấy căn ban đầu, đến hơn ba trăm căn phía sau, đến hơn năm trăm căn.
Trung bình mỗi ngày đều cho thuê khoảng hai mươi căn.
Đây là chuyện trước đây chưa từng dám nghĩ tới.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân nhận được tin tức, cô lập tức biết con đường của Đại Hoa đã ổn định, một phát s.ú.n.g này của CCTV, hoàn toàn khiến Đại Hoa bại lộ trước mặt nhân dân cả nước.
Nhưng chưa đủ nổi tiếng.
Bọn họ còn cần Xuân Vãn đốt một mồi lửa.
Đảo mắt, bộ trưởng La thông báo cho Thẩm Mỹ Vân: "Danh sách Xuân Vãn đã định, cậu dẫn nhà thiết kế tới đây một chuyến, đo trang phục cho mọi người."
Thẩm Mỹ Vân nhận được tin tức, lập tức gọi điện thoại cho Cao Dung ở Dương Thành xa xôi.
"Cao Dung, đài truyền hình báo tin cho tôi, bên này đã xác định danh sách, các cô mau chuẩn bị, dùng tốc độ nhanh nhất đến Bắc Kinh."
Cao Dung vừa nghe: "Vậy tôi đi đặt vé máy bay gần nhất."
Ngoài ra, họ còn mang theo các công cụ. Bởi vì nhà máy quần áo của bọn họ chủ yếu kinh doanh nữ phục, nhưng nhân viên đài truyền hình lại có đồng chí nam.
Cho nên, trước khi Cao Dung đi, còn gọi ông Tiền theo, khi làm trang phục nam, ông Tiền là dân chuyên.
Lão Tiền biết phải đến đài truyền hình Bắc Kinh, đo kích thước làm quần áo cho những người dẫn chương trình, vui mừng cười toe toét: "Mẹ ơi, trên trời thật sự có bánh nhân thịt rơi xuống."
Cái bánh này còn đập vào đầu ông ấy.
Ông ấy cả đời này cũng chưa từng nghĩ tới.
Lời này khiến Cao Dung xem thường: "Ông phải nói là Thẩm Mỹ Vân đút bánh vào miệng chúng ta."
Ông Tiền gật đầu: "Sau này Thẩm Mỹ Vân chính là thần tượng của tôi!"
Cao Dung xì một tiếng: "Đồ nịnh hót!"
Cô dẫn học trò Minh Chiêu Đễ, hay gọi là Minh Hy, cùng với ông Tiền ba người nhanh chóng mua vé máy bay chạy tới Bắc Kinh, Minh Chiêu Đễ đổi tên, cô không hề tên là Chiêu Đễ nữa.
Tên cô ấy là Minh Hy.
Hy vọng cho ngày mai.
Cô ấy hy vọng tương lai của Minh Chiêu Đễ, là tràn ngập hy vọng, mà không phải chỉ là vì sống cho em trai.
Ba người vào ngày cuối tháng mười hai vừa vặn chạy tới Bắc Kinh.
Sáng sớm Thẩm Mỹ Vân đã đón họ ở sân bay: "Cao Dung, Minh Hy, ông Tiền."
Vừa gặp mọi người, Cao Dung vẫn bình tĩnh, ông Tiền đi lên lập tức nắm tay Thẩm Mỹ Vân: "Bà chủ Thẩm, sau này cô chính là ba mẹ tái sinh của tôi. Mẫu thân đại nhân, xin nhận của con một lạy."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Cô cũng không muốn làm mẹ cho ông Tiền mặt đầy nếp nhăn.
"Câm miệng, còn muốn đi đài truyền hình hay không?"
Ông Tiền lập tức làm một tư thế khoá miệng lại.
Thẩm Mỹ Vân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau khi đón được người, ngựa không dừng vó mang theo bọn họ đi đài phát thanh truyền hình.
Bởi vì đã báo trước, cho nên đi vào rất thuận lợi.
Chờ sau khi tiến vào, Minh Hy nhịn không được nhìn chung quanh, nhỏ giọng nói với Cao Dung: "Cô ơi, em thật sự đã tới đài truyền hình CCTV sao?"
Trước đây cô ấy chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như vậy.
Cao Dung nhìn học trò bây giờ lớn lên có thể một mình đảm đương một phía, cô ấy cười cười: "Đúng vậy, đây là đài phát thanh truyền hình Bắc Kinh."
Chỉ nói ra cái tên này, cũng đủ để cho người ta nhiệt huyết sôi trào.
Cô ấy đi đến đây.
Minh Hy cũng đi tới nơi này.
Minh Hy tại một khắc này có chút muốn khóc, cô ấy một đường này đi rất không dễ dàng, từ khi sinh ra đã không được chào đón, Minh Chiêu Đễ, Minh Chiêu Đễ, tên của cô ấy đưa tới một em trai, đây là người nhà bày tỏ khát vọng qua tên cô ấy.
Sau này lớn lên, trong nhà nghèo không được đi học, cô ấy sớm đi khắp nơi làm việc vặt, may mắn vào xưởng may của cô giáo, được cô giao phát hiện tài năng.
Sau đó nuôi dưỡng đến vị trí ngày nay.
Cô ấy đứng ở đài phát thanh và truyền hình Bắc Kinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-917.html.]
Cô ấy sẽ đi may quần áo cho những người dẫn chương trình từng thấy trên TV!
Chỉ suy nghĩ một chút, đã rất vui vẻ.
Minh Hy.
Cô ấy cũng có một tương lai tươi sáng.
Minh Hy lau nước mắt: "Cô ơi, em nhất định sẽ làm tốt."
Cô ấy sẽ không phụ lòng cô giáo, cũng sẽ không phụ lòng bà chủ Thẩm.
Cao Dung xoa xoa đầu cô ấy: "Được rồi, đi theo Mỹ Vân."
Thẩm Mỹ Vân quay đầu lại, nụ cười ôn hòa, vẻ mặt cổ vũ: "Cao Dung, Minh Hy, ông Tiền, nơi này sẽ là hành trình mới của mọi người."
Trước kia bọn họ trốn trong văn phòng tối tăm của xưởng may, bọn họ ở nơi chật hẹp kia, thiết kế ra một bộ lại một bộ quần áo.
Bọn họ đến Y Gia từ xưởng may Dương Thành, lại đi ra Bằng Thành.
Mà nay, bọn họ lại muốn Y Gia xuất phát từ đài truyền hình, đi về phía cả nước!
Lời này chỉ nghe cũng đủ để cho người ta nhiệt huyết sôi trào.
Minh Hy chính là kích động nắm chặt tay: "Cô ơi, chúng ta sẽ như vậy sao? Cô có nghĩ đến chuyện đưa sản phẩm của chúng ta ra cả nước không?"
Cao Dung gật đầu, giọng nói như đinh đóng cột: "Có."
Bọn họ sẽ từ một nhà máy quần áo nhỏ tịch mịch vô danh, đi về phía cả nước!
Ông Tiền nghe được thầy trò hai người các cô nói chuyện, trong lòng cũng nhịn không được kích động theo.
Ông ấy khẩn trương quan sát chung quanh.
Ai có thể nghĩ đến, ông ấy cũng sắp bốn mươi lăm, không nghĩ tới có một ngày sẽ tới Bắc Kinh, còn đứng ở bên trong đài phát thanh truyền hình Bắc Kinh.
Nhìn những người dẫn chương trình tin tức đã từng chỉ có thể nhìn thấy trên TV.
Ông Tiền xoa tay: "Thần tài ơi, ông Tiền tôi đây tới rồi."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Cô phát hiện trong mấy người này, người mất bình tĩnh nhất chính là ông Tiền.
Cô ho nhẹ một tiếng: "Ông Tiền, ổn định lại, còn chưa đo kích thước quần áo đâu."
Lão Tiền ừ một tiếng, hai tay sau lưng làm bộ dáng cao nhân, trên thực tế cái đuôi nhỏ trong lòng kích động đều sắp vểnh lên trời.
Bên trong trạm phát thanh.
Bọn Thẩm Mỹ Vân vừa đến, thư ký Hà bên cạnh bộ trưởng La lập tức xuất hiện, bộ trưởng La bận muốn chết, ngay cả Thẩm Mỹ Vân mỗi lần tới, đều là may mắn mới có thể nhìn thấy đối phương.
"Đồng chí Thẩm. Các nhà thiết kế đều đến rồi sao?"
Ông Tiền bọn họ vừa nghe, thầm nghĩ người Bắc Kinh đúng là biết nói chuyện, há mồm chính là các nhà thiết kế, không giống như là trước kia bọn họ ở Dương Thành.
Gọi nhau là thợ may chết.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Đến rồi, tổng cộng có ba nhà thiết kế, hai đồng chí nữ phụ trách đo kích thước cho nhân viên nữ, một đồng chí nam phụ trách nhân viên nam."
Thư ký Hà đánh giá ba người Cao Dung, Minh Hy, cùng với ông Tiền một chút, chợt dẫn bọn họ vào nghỉ ở phòng khách, cho bọn họ bốn người mỗi người pha một chén trà.
Tiếp theo mới nói: "Mọi người ở bên này chờ một lát, tôi đi gọi người tới đây."
Bọn Thẩm Mỹ Vân tất nhiên không từ chối.
Thư ký Hà vừa đi ra ngoài, ông Tiền nhất thời thả lỏng mình ra, ông ấy không nhịn được đứng lên, sờ soạng trong phòng tiếp khách.
"Sofa ở đây đẹp quá."
"Cái này e là da thật đi."
"Còn có trà này, ta uống giống như trà thượng hạng?"
"Ừ, cửa sổ nơi này cũng đẹp, ánh mặt trời toàn bộ có thể chiếu vào."
Bắt đầu từ khi thư ký Hà đi ra ngoài, ông Tiền vừa mở miệng lập tức nói không ngừng, trên thực tế ông ấy đang khẩn trương, ông ấy vừa khẩn trương, miệng lập tức không dừng lại được.
Thẩm Mỹ Vân đưa một cốc nước cho ông ấy: "Ngồi một lát?"
Ông Tiền: "Tôi muốn đứng."
Cao Dung lạnh lùng nói: "Tiền Đức Phát!"
Ông Tiền: "Đến đây!"
Trong nháy mắt đặt m.ô.n.g ngồi xuống sô pha, an tĩnh như gà.
Quả nhiên, ông Tiền còn cần Cao Dung trị, ông ấy an tĩnh lại, bên tai Thẩm Mỹ Vân bọn họ nhất thời thoải mái.
Ngay cả Minh Hy cũng thở phào nhẹ nhõm theo, may mà cô giáo có thể quản được xưởng trưởng Tiền, nếu không lỗ tai này của bọn họ sẽ bị mài mòn.
Ước chừng đợi chừng mười phút.
Thư ký Hà lập tức dẫn theo ba người tới: "Đo cho bọn họ trước đi."
Người đến còn có một người quen cũ của Thẩm Mỹ Vân là Trương Cạnh Văn, đối phương còn chưa tới thời gian phát sóng, vốn đang luyện tập phát biểu, lúc này tạm thời bị gọi tới, bản thảo trong tay còn chưa bỏ xuống.
"Đồng chí Thẩm." Vừa tới, Trương Cạnh Văn lập tức chào hỏi Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, gọi ông Tiền: "Ông đo kích thước cho đồng chí Trương, phải làm cho thích hợp nhất."
Ông Tiền vỗ vỗ ngực: "Yên tâm yên tâm, tôi làm nam phục hơn ba mươi năm, chút trình độ này vẫn phải có."
Trương Cạnh Văn vốn đang đọc bản thảo, nghe vậy nhìn thoáng qua ông Tiền: "Tôi thấy ông cũng không lớn tuổi lắm, đã may quần áo hơn ba mươi năm rồi?"
Ông Tiền vừa nghe đối phương nói ông ấy tuổi không lớn lắm, lập tức trên mặt cười thành một đóa hoa: "Tôi đã bốn mươi lăm tuổi rồi, mười ba tuổi bắt đầu học nghề thợ may, bây giờ cũng không phải là hơn ba mươi năm sao?"
Ba mươi hai năm.
Ai mà ngờ được, làm một lần chính là cả đời.
Trương Cạnh Văn duỗi cánh tay, bảo ông ấy đo kích thước, còn không quên giơ ngón tay cái lên: "Trâu bò."
Được MC trên TV khen, trong lòng ông Tiền nổi bong bóng: "Cậu yên tâm, đồng chí Trương, tôi nhất định may quần áo của cậu thật đẹp để khi cậu mặc ở trên người là đồng chí đẹp trai nhất!"
Trương Cạnh Văn nở nụ cười: "Vậy tôi phải cảm ơn ông rồi."
Đo xong, tiếp theo chính là một nữ đồng chí, các nữ đồng chí đo kích thước không tiện, thư ký Hà rất tri kỷ, còn cố ý kéo một tấm rèm, tất cả nữ đồng chí đều đi vào trong rèm đo kích thước.
Đo xong mất hơn nửa ngày.
Từ mười hai giờ trưa đến chín giờ tối.
Đài truyền hình bên này trên cơ bản đều phát sóng, lúc này Cao Dung bọn họ mới dọn dẹp, không có biện pháp, nhân viên công tác ở đây đều là người sau bận rộn hơn người trước.
Tất cả mọi người đều tranh thủ đi buổi trưa, buổi chiều để đi WC, uống nước.
Thế nhưng, coi như là không tệ, ít nhất là đều đo xong cho tất cả nhân viên đài truyền hình.
Thư ký Hà đi tới nói với Thẩm Mỹ Vân: "Nhân viên đài truyền hình của chúng tôi đều đi đo kích thước rồi, nhưng khách mời và người dẫn chương trình đến vào ngày Xuân Vãn, bọn họ bây giờ còn chưa rảnh để tới đây, tôi thu thập một tin tức đại khái, các cô dựa theo tin tức này mà may quần áo đi.
Thư ký Hà đưa chiều cao cân nặng vòng eo mình thu thập được cho Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân nhìn thoáng qua, hỏi Cao Dung và ông Tiền: "Có khó khăn gì không?"
Dù sao, không có may đo, lấy một kích thước đại khái để làm quần áo, làm ra quần áo có thích hợp hay không thì không biết.
Cao Dung: "Có, nhưng có thể vượt qua."
Cô ấy nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân: "Cô quên rồi sao, chúng ta trước kia làm quần áo, không có cỡ của khách, còn làm cỡ lớn cỡ nhỏ trong một phạm vi."
"Đúng vậy."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Vậy được, kế tiếp phải xem hai người làm thế nào."
Những thứ này cô không giúp được, trên phương diện may quần áo cô là người thường.
"Nửa tháng, có thể làm xong không?"
Thư ký Hà hỏi.
Bây giờ là ngày ba mươi mốt tháng mười hai, năm nay ngày mười bảy tháng một là giao thừa, lần nữa trước đó, bọn họ có thể còn phải diễn tập lần nữa.
Anh ta suy tư một chút: "Có thể không tới nửa tháng."
Thời gian này đúng là khẩn trương.
Anh ta đang đang hỏi Cao Dung và ông Tiền bọn họ, thư ký Hà cũng biết, làm quần áo không phải sở trường đặc biệt của Thẩm Mỹ Vân.
Cao Dung: "Có thể, trước hai mươi chín tháng chạp nhất định sẽ đưa quần áo đến tay các vị."
Đó là lời hứa với tất cả những người có mặt. ở đây
Có lời này, thư ký Hà lập tức yên tâm.
Chỉ là, chờ ra đài truyền hình sau, ông Tiền còn đang thò đầu về sau, từ khe cửa bên trong nhìn lén phòng phát thanh, thật tốt.
Hoá ra đó là những gì họ thấy trên bản tin truyền hình, phòng phát thanh thì ra là trông như vậy.
Ông Tiền mới lạ không chịu được, vẫn là Cao Dung nhéo cánh tay ông ấy, lúc này mới nhéo ông Tiền đến hoàn hồn, lúc này đi theo ra khỏi đài truyền hình.
Lúc này đã hơn chín giờ tối, sắc trời cũng tối, thế nhưng ban đêm trên đường Bắc Kinh vẫn có người, nhưng không nhiều lắm.
Thẩm Mỹ Vân suy tư một chút: "Đi thôi, đến nhà họ Lỗ ăn cơm, lại đến nhà khách gần sân bay ở một đêm."
Ngày mai bọn họ sẽ trở về, đây là đang tranh thủ thời gian.
Nếu không, những quần áo đo ni đóng giày này sợ là không kịp làm.
Cao Dung cùng Minh Hy, cùng với ông Tiền tất nhiên không từ chối.
Lúc bọn họ đến quán ăn nhà họ Lỗ, đối phương đều sắp tan tầm, cũng may Thẩm Mỹ Vân là người một nhà, lại gọi thầy Lỗ làm mấy bát mì Dương Xuân, cộng thêm một món kho.
Nhìn còn có nửa con vịt quay, lấy ra cùng nhau ăn nốt.
Coi như là người một nhà ăn, cho nên cũng không chú ý nhiều như vậy.
Ăn uống no đủ xong, Thẩm Mỹ Vân ra bên ngoài tìm một cái xe, bắt xe chở ba người bọn họ đưa đến khách sạn gần sân bay.
"Tôi hỏi rồi, chuyến bay sớm nhất ngày mai là hơn sáu giờ, hai người phải tranh thủ một chút. Đến lúc đó đừng đến muộn."
Mấy người Cao Dung đương nhiên là biết.
"Khi nào thì cô trở về Dương Thành?"
Thẩm Mỹ Vân: "Tôi muốn xem tình hình, đài truyền hình bên này không xác định còn có thể có chuyện gì khác hay không, tôi muốn ở lại đây một khoảng thời gian, cô trở về nói với Hậu Thiên Lượng một câu, trong lúc lễ mừng năm mới giữ vững tinh thần, đừng xảy ra sai lầm, nếu không chỉ có bên ta là thiệt."
Đậu Hoa ở đường Nam Sơn đã hoàn toàn giao cho Hậu Thiên Lượng phụ trách.
Cao Dung tất nhiên không từ chối.
Tiễn Cao Dung về, Thẩm Mỹ Vân lúc này mới xem như nghỉ ngơi, từ khi trở về Bắc Kinh một tháng này, cô trên cơ bản đều là liên tục xoay chuyển.
Chỉ là...
Chờ nghỉ ngơi xong mới phản ứng lại một chuyện rất quan trọng, lại quên dặn dò Cao Dung.
Cô chỉ có thể chờ sau khi Cao Dung đến Dương Thành, gọi một cú điện thoại qua: "Cao Dung, cô làm mẫu quần áo trước, chờ quần áo mẫu làm xong, bảo công nhân phía dưới chuẩn bị bắt đầu làm theo mẫu, tiếp tục chuẩn bị hàng."
Cao Dung sửng sốt: "Ý cô là?"
"Đúng." Thẩm Mỹ Vân nói thẳng: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tất cả người dẫn chương trình và khách mời đêm giao thừa lần này sẽ mặc quần áo của Y Gia chúng ta, tất nhiên sẽ nổi lên một cơn gió xuân."
Bởi vì, trong tương lai chính là như vậy.
Đêm giao thừa hàng năm hầu như đều mang theo một làn lửa.
Cao Dung vừa nghe, thần sắc rùng mình: "Tôi biết rồi, vậy chuẩn bị bao nhiêu hàng cho đủ?"
Thẩm Mỹ Vân suy tư một chút: "Trên cơ sở mỗi một bộ trên người nữ MC, trước tiên chuẩn bị một vạn bộ."
Nghe được con số này, Cao Dung theo bản năng nhíu mày: "Có phải nhiều quá không?"
Mỗi một bộ của nữ MC chuẩn bị thêm một vạn bộ, đó chính là mấy chục vạn kiện hàng.
Bởi vì, người chủ trì bọn họ đã xác định, nữ MC có ba người, mỗi người là hai bộ đến ba bộ quần áo không giống nhau.
Như vậy tính ra, ít nhất mười vạn kiện hàng.
"Sẽ không nhiều."
Vân Mộng Hạ Vũ
Thẩm Mỹ Vân rất bình tĩnh: "Coi như là quần áo quảng bá ở Xuân Vãn không bạo, cô tính một chút, mỗi một loại một vạn kiện, Y Gia chúng ta ở Dương Thành và ở Bằng Thành, cộng thêm cửa hàng quần áo ở chợ Tây Đan Bắc Kinh, trung bình một cửa hàng cũng phải chia làm ba ngàn bộ quần áo, có đôi khi lượng xuất hàng một ngày của những cửa hàng này cũng không chỉ ba ngàn. Hơn nữa, tôi còn lo bị ít. Đêm giao thừa tối hôm đó tôi sẽ xem từ đầu tới cuối, một khi tôi phát hiện ra manh mối nào bùng nổ, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho cô, đúng rồi, cô phải sắp xếp công nhân không được nghỉ ngơi, tất cả mọi người đều phải làm việc."