Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 884

Cập nhật lúc: 2024-10-28 20:24:52
Lượt xem: 50

Nhưng đất dùng còn chưa tới một phần ba, quả thực là lãng phí phần đất trống kia. Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút, lại bảo Quý Trường Tranh từ bên Mạc Hà tìm tới năm sáu lính xuất ngũ.

Những người này ban đầu đều ở trú đội trồng trọt qua, cô dự định giao mảnh đất này cho đối phương quản lý.

Vốn có thể dùng nông hộ địa phương, nhưng Thẩm Mỹ Vân lo lắng phía sau dễ xảy ra phiền toái, đơn giản lập tức thay đổi toàn bộ người nơi này.

Như vậy, cô dùng yên tâm một chút.

Có lính xuất ngũ bọn họ đến, nông hộ địa phương ban đầu còn nhớ thương miếng đất nhà mình, nhìn đất của Thẩm Mỹ Vân trống không bọn họ dự định len lén trồng rau, nhất thời tắt máy.

Thật sự là Thẩm Mỹ Vân mời tới những người kia, không giống như là dễ chọc, mọi người chỉ có thể từ bỏ.

Thẩm Mỹ Vân mời những lính xuất ngũ này lại đây, vốn chính là để cho bọn họ trồng trọt, trồng ra đồ vật có thể tạm thời nuôi những súc vật ở trại chăn nuôi.

Thức ăn trồng ra, chính bọn họ cũng có thể ăn.

Đương nhiên, quan trọng nhất một khâu là nơi này có người trông coi, chứng minh là vật có chủ.

Đời sau nơi này chính là tấc đất tấc vàng địa phương, Thẩm Mỹ Vân cũng không muốn trong tương lai cùng bọn họ cãi cọ.

Cho nên tốn chút tiền nhỏ, canh giữ nơi này là rất cần thiết.

Chờ những thứ này toàn bộ được sắp xếp xong, lập tức đến tháng tư rồi, Thẩm Mỹ Vân ban đầu còn dự định đi một chuyến phía nam.

Kết quả, Tống Ngọc Thư bị động thai.

Lúc Trần Hà Đường nói với cô chuyện này, Thẩm Mỹ Vân bị dọa nhảy dựng, suốt đêm chạy tới bệnh viện.

Cũng may anh họ Trần Viễn cũng ở đây, anh ấy vì có thể tích góp thêm một ít thời gian nghỉ để dự sinh, lễ mừng năm ngoái cũng không trở về.

Khi Thẩm Mỹ Vân đi tới bệnh viện, cô thật nhanh chạy đến phòng sinh, Trần Viễn, Trần Hà Đường, cùng với ba mẹ Tống đều ở bên ngoài.

Thậm chí, ngay cả Tống Ngọc Chương cũng ở bên ngoài.

Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy Tống Ngọc Chương thì hơi sửng sốt, cô gật gật đầu, lập tức đi về phía Trần Viễn: "Thế nào rồi?"

Trần Viễn sắc mặt có chút trắng bệch, xương ngón tay rõ ràng: "Hơn tám giờ vào cấp cứu, hiện tại đã ba giờ."

Bọn họ ở cửa, chỉ nghe thấy tiếng kêu thống khổ của Tống Ngọc Thư bên trong, nhưng không có bất kỳ chỗ nào có thể giúp đỡ.

Thẩm Mỹ Vân hít sâu: "Nếu như đã cấp cứu, bây giờ chỉ có chờ." cô xem như là người từng trải, có người bị động thai còn phải đau hai ba ngày mới sinh ra được.

Có người bị động thai, giống như là đi đại tiện, lập tức sinh đứa nhỏ ra.

Về phần Tống Ngọc Thư là loại nào, ai cũng không biết.

Tiếng kêu bên trong càng lúc càng lớn.

Sắc mặt Trần Viễn cũng càng ngày càng tái nhợt, mồ hôi trên đầu lăn xuống.

Đột nhiên...

Cửa phòng sinh bị mở ra, một y tá vội vã đi ra: "Thai vị sản phụ bị lệch, phải sinh mổ, người nhà, ai là người nhà tới ký tên. Vốn tưởng rằng có thể sinh tự nhiên. Kết quả không nghĩ tới lúc kiểm tra cửa tử cung lại sờ tới chân đứa nhỏ, cái này phiền toái."

Cô y tá nói xong.

Hiện trường một mảnh yên tĩnh.

Bà Tống khóc ngay tại chỗ: "Nếu sinh mổ thì đau lắm sao?"

Trên bụng bị rạch một đao, con gái của bà ấy làm sao chịu nổi?

Ông Tống cũng rưng rưng nước mắt.

Đến lúc đó Tống Ngọc Chương mặt lạnh như ngọc, giọng nói cũng phát lạnh: "Trần Viễn, cậu ký đi."

Từ quan hệ pháp lý mà nói, bọn họ đều là người ngoài.

Chỉ có Trần Viễn mới là người thân nhất của Tống Ngọc Thư.

Trần Viễn lúc này mới kịp phản ứng, Thẩm Mỹ Vân cũng thúc giục: "Anh, lúc này chỉ có anh mới có thể ký."

Trần Viễn nhận lấy bút, run rẩy ký tên mình.

Y tá cầm danh sách vội vàng chạy vào: "Chờ."

Bỏ lại một chữ.

Sau khi cô y tá rời đi.

Tống Ngọc Chương lạnh lùng nhìn anh ấy: "Cậu tốt nhất cầu nguyện Tống Ngọc Thư không sao."

Anh ta thậm chí còn không gọi cô ấy là em gái mình.

Nếu là đặt trong tình huống bình thường, Trần Viễn sẽ lạp tức vung một nắm đ.ấ.m lên, hành hung anh vợ.

Nhưng vào giờ khắc này, Trần Viễn thật sự là không có tâm trạng, anh ấy ngồi phịch trên mặt đất đá cẩm thạch lạnh như băng, nhìn cũng không nhìn Tống Ngọc Chương.

Thẩm Mỹ Vân hết cách, ngồi xổm xuống an ủi anh ấy: "Anh, anh không thể hoảng hốt."

Cô không nghĩ tới anh họ bất động như núi nhà mình lại có lúc hoảng hốt như vậy.

"Mỹ Vân..." Trần Viễn nhìn đèn phòng phẫu thuật, giọng nói tối nghĩa: "Em nói có phải chuyện này nên trách anh không?"

Nếu không vì anh ấy, Ngọc Thư sẽ không mang thai.

Cũng sẽ không dạo qua Quỷ Môn Quan.

Thẩm Mỹ Vân: "Anh, chị dâu vẫn luôn muốn có một đứa con, anh quên rồi sao?"

Tống Ngọc Thư vẫn trưởng thành trong hoàn cảnh không có cảm giác an toàn.

Cô đối với một đứa nhỏ huyết mạch tương liên, là bức thiết, là hy vọng.

Hôm nay, coi như là nguyện vọng đạt thành.

Biết là đạo lý này, nhưng Trần Viễn vẫn sẽ sợ hãi.

Nửa tiếng sau.

Cửa phòng phẫu thuật lại mở ra, y tá ôm một đứa bé mặt đỏ bừng đi ra: "Là con gái, ba đứa bé lại đây ôm con mình đi."

Sau khi nghe những lời này.

Trần Viễn vịn tường đứng lên, run rẩy nhận lấy, ánh mắt đứa nhỏ chỉ mở một khe nhỏ, như thể kỳ quái bên ngoài sao lại sáng như vậy.

Giây tiếp theo lập tức khóc nỉ non.

Tiếng khóc này, làm Trần Viễn hoảng sợ, thiếu chút nữa ném cô bé ra ngoài, vẫn là bà Tống nhanh tay lẹ mắt nhận lấy.

Còn không quên trừng mắt liếc Trần Viễn một cái.

Trần Viễn trầm mặc, hỏi y tá: "Vợ của tôi thế nào rồi?"

Anh ấy vừa hỏi, bà Tống bọn họ cũng vội vàng nhìn tới.

"Sản phụ còn đang phải khâu vết mổ, ước chừng nửa tiếng là có thể ra ngoài, ở đây phải có người đứng chờ."

Có lời này, mọi người mới yên tâm đi.

Một lần nữa, sự chú ý dành cho đứa trẻ.

Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ nuôi, trước tiên ôm đứa nhỏ vào phòng bệnh đi, hành lang có gió."

Bà Tống: "Vẫn là con cẩn thận, vậy mẹ đưa cháu về phòng bệnh trước. Trần Viễn, nơi này giao cho con."

Trần Viễn tất nhiên không từ chối.

Sau khi bà Tống ôm đứa bé đi, lúc này Thẩm Mỹ Vân mới chú ý tới, Tống Ngọc Chương vốn đang chờ đợi trong đám người, không biết khi nào đã rời đi.

Người này thật kỳ quái.

Không đặt quá nhiều tâm tư lên người Tống Ngọc Chương, bởi vì, Tống Ngọc Thư còn chưa ra.

Khoảng mười lăm phút sau, cửa phòng sinh lại mở ra.

Y tá đẩy Tống Ngọc Thư ra, cô ấy vẫn tỉnh táo, chỉ là cả người run lẩy bẩy.

"Người nhà đâu? Đẩy sản phụ vào phòng bệnh."

Thẩm Mỹ Vân ý thức được điều gì, nhanh tay lẹ mắt cởi quần áo của mình ra, thuận thế đắp lên người Tống Ngọc Thư.

Tống Ngọc Thư cảm kích nhìn cô một cái.

Trần Viễn học theo, cũng đem quần áo của mình đắp lên người cô ấy, anh ấy cúi đầu nhìn cô ấy, trong mắt tràn đầy đau lòng.

"Không đau." Tống Ngọc Thư nặn ra một nụ cười, còn muốn an ủi anh ấy, nhưng cô ấy quá lạnh, răng nanh đều run rẩy, thế cho nên lời nói vừa ra lập tức bị thổi tan.

Cô ấy không biết sắc mặt mình đang tái nhợt đến mức nào.

Xanh xao đến mức đáng sợ.

Trần Viễn nhìn cô ấy như vậy, hốc mắt lập tức đỏ lên, quay đầu lau nước mắt.

Thẩm Mỹ Vân cũng thấy khó chịu, cô hít hít mũi: "Đẩy vào trước."

"Đúng đúng đúng." Trần Hà Đường cũng ở đó thúc giục.

Lúc này Trần Viễn mới đẩy Tống Ngọc Thư đến phòng bệnh, sau khi đi vào, Thẩm Mỹ Vân lập tức để cho nam đồng chí ở đây đi ra ngoài, cũng chỉ để lại Trần Viễn.

"Anh đắp thêm cho chị ấy hai lớp chăn." Bởi vì là sinh mổ, nửa người dưới Tống Ngọc Thư cũng không mặc quần áo.

Trần Viễn gật đầu, chờ Thẩm Mỹ Vân đi vào lần nữa, phát hiện trên người Tống Ngọc Thư đắp ba tầng chăn.

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Mắt thấy cô không nói gì, Trần Viễn mới giải thích: "Ngọc Thư nói lạnh."

Thẩm Mỹ Vân thở dài, sản phụ vừa sinh con xong, bởi vì gây mê cộng thêm phòng phẫu thuật lạnh như băng, cho nên cả người đều lạnh.

"Em gọi điện thoại cho mẹ, bảo bà đưa mấy túi nước nóng tới đây."

Trong nhà phải để người nấu cơm, cho nên Trần Thu Hà lập tức bị làm chủ ở lại phòng, trấn thủ hậu phương lớn.

Trần Viễn cảm kích nói cảm ơn.

Thẩm Mỹ Vân có chút tức giận: "Chị ấy là chị dâu em, đây là việc em nên làm."

Sau khi cô ra ngoài, Tống Ngọc Thư muốn xem đứa nhỏ, đứa nhỏ sinh ra đến bây giờ, cô ấy còn chưa nhìn thấy qua một cái.

Bà Tống nghe nói như thế, ôm đứa bé để bên vai cô ấy: "Ngọc Thư, con xem đứa bé này giống hệt con khi còn bé."

Tống Ngọc Thư cũng không biết mình làm sao vậy, khi nhìn cục cưng hồng hồng, nhăn nhúm, nước mắt không thể khống chế chảy xuống.

Đây là con của cô ấy.

Đây là đứa nhỏ cô ấy kết hôn gần mười năm mới cầu được.

Đây là đứa nhỏ cô ấy hoài thai mười tháng, cửu tử nhất sinh sinh ra.

Cô ấy không tiếng động rơi lệ, giọng nói nhỏ dần đứt đoạn: "Mẹ, con, rốt cuộc cũng có con rồi."

Con đường cầu con này, cô ấy đi, đi thật sự là quá mức gian khổ.

Bà Tống nghe nói như thế, ngẩng lên một cái, ôm cổ con gái, thất thanh khóc rống lên.

Người khác làm mẹ dễ dàng như vậy.

Con gái bà ấy vì làm mẹ, không biết đã chịu bao nhiêu khổ sở, chịu bao nhiêu tội lỗi.

Khổ tận cam lai, khổ tận cam lai.

"Sau này ngày lành của con còn ở phía sau."

Bà ấy nhìn con gái tuy rằng sinh con gái, nhưng con rể không có bất kỳ bộ dáng mất hứng nào, nghĩ đến cả nhà con rể, cũng không có ý trọng nam khinh nữ.

Trần Viễn nhìn mẹ vợ và vợ khóc, hốc mắt anh ấy cũng có chút đỏ, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, không tiếng động lau nước mắt.

Nỗi khổ của Ngọc Thư, anh ấy biết.

Ngọc Thư muốn có con bao nhiêu, anh ấy càng biết.

Hôm nay, cuối cùng cũng bình an sinh đứa bé ra.

Anh ấy hít sâu, múc một chậu nước tới, lau mặt cho Tống Ngọc Thư: "Được rồi đừng khóc nữa, ở cữ rơi lệ không tốt."

Anh ấy nhắc nhở.

Bà Tống cũng vội lau nước mắt: "Đúng đúng đúng, ở cữ rơi lệ về sau dễ dàng để lại mầm bệnh, được rồi được rồi, Ngọc Thư, sinh con là chuyện tốt, nhân sinh cũng viên mãn, mau mau lau mặt, ngủ một giấc thật ngon."

Ngủ kiểu gì.

Trên bụng đau thấu tim, chỉ là Tống Ngọc Thư một mực chịu đựng, cô không muốn người nhà lo lắng.

Bên ngoài.

Sau khi Thẩm Mỹ Vân gọi điện thoại về nhà xong, không bao lâu sau Trần Thu Hà đã tới, bà ấy nấu canh nhân sâm củ cải, trước tiên bổ nguyên khí, về sau xả khí.

Tống Ngọc Thư sinh mổ, chính là phải bài tiết nhiều, mới có thể ăn cơm.

Hơn nữa, ngoài ra, Trần Thu Hà còn mang theo thuốc giảm đau, là bảo Thẩm Hoài Sơn mỗi ngày mang hai viên từ bệnh viện bọn họ, mang hai viên tích góp lại.

"Nào, uống cái này trước đi, tránh đau dữ dội."

Nhìn thấy thuốc giảm đau kia, Tống Ngọc Thư giống như nhìn thấy cứu tinh.

Bà Tống còn sợ có tác dụng phụ: "Uống nhiều như vậy, có thể không tốt cho sức khỏe không?"

Trần Thu Hà thở dài: "Lúc này bất chấp những thứ kia, trước hết để Ngọc Thư không đau rồi nói."

Bà cũng chú ý tới, Tống Ngọc Thư đau đến mức sắc mặt trắng bệch, trán đổ mồ hôi.

Rõ ràng cực kỳ lạnh, lại còn đang đổ mồ hôi, ra mồ hôi lạnh.

Thấy bà nhắc nhở như vậy, bà Tống lúc này mới nhìn thấy.

Đỡ Tống Ngọc Thư uống thuốc giảm đau xong, lại uống một ít nước củ cải nhân sâm.

Lúc này mới để cho cô ấy nhắm mắt nghỉ ngơi trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-884.html.]

Bọn trẻ đang theo dõi.

Thẩm Mỹ Vân thì mang hai cái túi nước nóng, cầm đến phòng công cộng lấy một ít nước nóng vào, thế nhưng không dám lấy nước quá nóng, chỉ có thể lấy nước hơi nóng, sợ làm bỏng Tống Ngọc Thư.

Chờ làm xong hết thảy nhét vào chăn sau đó.

Thuốc giảm đau của Tống Ngọc Thư cũng phát huy tác dụng, cô ấy nặng nề ngủ thiếp đi.

Đứa nhỏ này sợ là muốn ăn, khóc gào lên, đứng lên dỗ dành cũng vô dụng.

"Nhưng Ngọc Thư nhà chúng ta bây giờ còn không có sữa, có thể làm sao bây giờ?"

Sản phụ không thể cho b.ú nhanh như vậy.

Thẩm Mỹ Vân: "Con đi chuẩn bị sữa bột." Lúc cô tới, mang sữa bột tới.

"Anh, anh biết pha không?"

Trần Viễn lắc đầu, anh ấy đối với những thứ này thật đúng là không biết.

"Quên đi, để em pha."

Thẩm Mỹ Vân tìm một cái chén nhỏ, ngâm chừng ba mươi ml, cầm tới: "Đứa nhỏ dùng thìa nhỏ đút sữa."

Trần Viễn lập tức lấy ra, bọn họ một mình chuẩn bị cho đứa nhỏ, ban đầu chuẩn bị cho đứa nhỏ uống nước ấm, không nghĩ tới Thẩm Mỹ Vân ngay cả sữa bột cũng chuẩn bị.

Thẩm Mỹ Vân nhận lấy thìa, dạy Trần Viễn: "Anh có thấy không, cứ cảm thấy đủ nguội không nóng là có thể đút."

Trong nháy mắt sữa bột đút vào, cục cưng lập tức trong nháy mắt ngừng khóc, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, tìm khắp nơi ăn.

Là đói bụng.

Thẩm Mỹ Vân đem chén cùng thìa đưa cho Trần Viễn: "Anh tới đút."

Trần Viễn căn bản chưa từng tiếp xúc với sinh vật nhỏ như vậy, anh ấy hít sâu, lúc này mới chiếu theo biện pháp của Thẩm Mỹ Vân đút xuống.

Anh ấy đút, mắt cục cưng mở ra một khe đánh giá anh ấy.

Trong lòng Trần Viễn có một loại cảm giác rất kỳ quái, loại huyết mạch tương liên này, khiến nội tâm của anh ấy cũng mềm mại theo.

Liên tiếp đút hơn mười muỗng, cục cưng lập tức ăn không nổi nữa.

Thẩm Mỹ Vân nhắc nhở: "Chắc là ăn no rồi, bữa tiếp theo rồi cho ăn."

Lúc này Trần Viễn mới dừng tay.

Bà Tống toeeps nhận đứa bé từ trong tay anh ấy, cẩn thận từng li từng tí dỗ đứa bé ngủ.

Mắt thấy bên này cô không có tác dụng gì nữa, Thẩm Mỹ Vân lập tức cùng Trần Thu Hà đề nghị trở về.

Các cô phải trở về ở phòng bếp bận rộn, làm chút cơm ở cữ cho Tống Ngọc Thư.

Mà phòng bệnh bên này có hai vợ chồng bà Tống, còn có Trần Hà Đường cùng với Trần Viễn, bốn người hẳn là đủ rồi.

Trên đường các cô trở về.

Trần Thu Hà đột nhiên nói: "Con và Trường Tranh không sinh con cũng tốt." Như vậy, bà không cần lo lắng.

Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Hiện tại mẹ đã nghĩ thông suốt rồi sao?"

Trước kia Trần Thu Hà vẫn cảm thấy bọn họ không có con là tiếc nuối lớn nhất.

Trần Thu Hà đáp một tiếng: "Có Miên Miên là tốt rồi."

Thẩm Mỹ Vân nắm tay bà, không nói gì.

Tống Ngọc Thư ở bệnh viện một tuần, lập tức xuất viện về nhà, thế nhưng ở cữ vẫn ở nhà họ Tống, cô ấy ngủ từ nhỏ đến lớn, cô ấy nói quen rồi.

Trần Viễn ngược lại không miễn cưỡng cô ấy, chủ yếu là anh ấy cảm thấy chỉ cần vợ vui vẻ là được.

Sau khi về nhà.

Thẩm Mỹ Vân cầm hai hộp sữa bột đến thăm Tống Ngọc Thư: "Thế nào?"

Tống Ngọc Thư đang cho đứa nhỏ b.ú sữa, nhưng đứa nhỏ gấp đến đầu đầy mồ hôi, lại ăn không được, khóc gào.

Tống Ngọc Thư vẻ mặt u sầu: "Chị không có sữa, các loại sữa bột đều thử, cũng vô dụng."

Mắt thấy đứa bé sắp đói bụng.

Thẩm Mỹ Vân đặt sữa bột lên bàn: "Không có sữa thì không có sữa, trong nhà cũng không phải không có sữa bột, cho con uống sữa bột là được."

Rất có lý.

Nhưng Tống Ngọc Thư còn muốn thử.

Thẩm Mỹ Vân thấy cô ấy kiên trì, cũng không tiếp tục đề tài này: "Cơ thể khôi phục thế nào?"

Tống Ngọc Thư: "Thỉnh thoảng có thể xuống giường đi lại, thế nhưng vẫn đau dữ dội." Nhất là trong nháy mắt ngày đầu tiên sinh mổ trên giường, cô ấy đau đến linh hồn đều sắp rã ra.

Nhưng mấy ngày nay tốt hơn nhiều.

Thẩm Mỹ Vân: "Vậy là được, chị phải nằm nghỉ ngơi nhiều một chút, giao đứa nhỏ cho anh em chăm."

Loại ngôn luận này của cô khiến Tống Ngọc Thư kinh ngạc một lát: "Ngay cả mẹ chị cũng nói, để chị trông con nhiều hơn, để Trần Viễn nghỉ ngơi thật tốt."

Thẩm Mỹ Vân tức giận nói: "Là chị ở cữ, hay là anh ấy ở cữ?"

Thế hệ trước đương thời luôn cảm thấy chồng hầu hạ vợ ở cữ, đã là chuyện cực kỳ vất vả.

Bọn họ lại không nghĩ tới, người vợ sinh đứa nhỏ, đi qua quỷ môn quan một lần, còn muốn họ cho con b.ú chăm con, vậy chẳng lẽ không vất vả sao?

Mắt thấy Thẩm Mỹ Vân tức giận, Trần Viễn ra ngoài bưng cơm nghe được, vội nói: "Anh trông con. Mấy ngày nay cũng đều là anh trông nhiều."

Ngoại trừ lúc đút sữa cho Ngọc Thư, những lúc khác thay tã, thay quần áo giặt mông, dỗ nó ngủ gà ngủ gật, đều là anh làm.

Cũng không tệ lắm.

Thẩm Mỹ Vân xem như buông tha Trần Viễn, lại còn không quên tẩy não cho anh ấy: "Chị dâu sinh con xong phải được nghỉ ngơi, chị ấy sinh rồi anh nuôi, không quá đáng chứ?"

Trần Viễn: "Không quá đáng."

Nhìn bộ dáng dễ nói chuyện của hắn, Tống Ngọc Thư nhịn không được cúi đầu cười.

"Tên đứa bé đã đặt chưa?"

Tống Ngọc Thư gật đầu: "Tên là Trần Điềm, tên ở nhà là Điềm Điềm."

Cô ấy và Trần Viễn cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ hy vọng đứa nhỏ này cả đời có thể ngọt ngào, thuận lợi.

"Thật nghe. Điềm Điềm à, cháu phải lớn nhanh lên một chút."

Thẩm Mỹ Vân sờ sờ khuôn mặt ngọt ngào, lúc này mới tạm biệt.

Chờ Tống Ngọc Thư ở cữ xong, đã đến tháng năm, mắt thấy Miên Miên tháng sáu tham gia thi tốt nghiệp trung học.

Thẩm Mỹ Vân lập tức gác hết kế hoạch trong tay lại.

Không có ý định đi phía nam, cô dự định ở thời khắc quan trọng nhất, bồi dưỡng ở bên cạnh Miên Miên.

Miên Miên biết được, Thẩm Mỹ Vân ở nhà cùng cô bé thi tốt nghiệp trung học, cô bé nhất thời vui vẻ không thôi.

"Mẹ, con muốn ăn cơm mẹ nấu."

Lâu lắm rồi cô bé không được ăn.

Thẩm Mỹ Vân: "Có thể. Còn muốn gì nữa không?"

Miên Miên lắc đầu: "Chỉ có mẹ ở bên con đã tốt lắm rồi." Từ sau khi chuyển trường đến Bắc Kinh, cô bé và mẹ ở bên nhau ít xa cách nhiều, cô bé rất quý trọng những ngày ở bên mẹ.

Trong lòng Thẩm Mỹ Vân mềm mại rối bời.

Trong khoảng thời gian trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, mỗi ngày thay đổi phương pháp làm đồ ăn ngon cho Miên Miên, các loại hoa quả lại càng không ngừng.

Đảo mắt đã đến ngày thi đại học của Miên Miên.

Sáng sớm, Trần Thu Hà cố ý xin nghỉ, ngay cả Thẩm Hoài Sơn cũng nghỉ, còn có ông nội Quý và bà nội Quý, cũng đều từ nhà chạy tới.

Cộng thêm Thẩm Mỹ Vân, Ôn Hướng Phác, người một nhà trùng trùng điệp điệp, đưa Miên Miên đi thi.

Trước khi đi vào, Thẩm Mỹ Vân sửa lại áo sơ mi cho cô bé: "Bút, giấy báo thi, đều mang theo rồi chứ?"

Miên Miên: "Đã kiểm tra hết rồi, không bỏ sót gì."

Lúc này Thẩm Mỹ Vân mới buông tay: "Vậy chúc con đề tên bảng vàng."

Miên Miên gật đầu, hít sâu một hơi, nhìn Ôn Hướng Phác.

Ôn Hướng Phác mỉm cười với cô bé: "Cứ thi như bình thường thôi."

Kỳ thi tốt nghiệp trung học sẽ không phải là điểm kết thúc kéo dài, đây chỉ là điểm khởi đầu của cô bé.

Miên Miên nặng nề gật đầu.

Trong số bọn họ, Ôn Hướng Phác hiểu rõ học nhất, Trần Thu Hà hiểu rõ cuộc sống nhất.

Mà Thẩm Mỹ Vân trong khi Miên Miên học trung học hai năm nay, cô dường như là không có nhà, bởi vậy, cô đối với đứa nhỏ là có vài phần mắc nợ.

Người ta nói, yêu là mắc nợ, một câu này là thật không sai.

Chờ Miên Miên đi vào sau, Thẩm Mỹ Vân lập tức kêu gọi tất cả mọi người giải tán, bà Quý cùng ông Quý không yên lòng, lập tức theo Thẩm Mỹ Vân cùng về nhà họ Thẩm nghỉ ngơi.

Ngược lại Ôn Hướng Phác còn có việc học, lập tức về tới trường học trước, dự định chờ buổi trưa bớt chút thời gian tới đón cô bé tan thi.

Nhiều năm như vậy, anh ấy cũng đã quen rồi.

"Cũng không biết Miên Miên thi thế nào?"

Trần Thu Hà ôm ngực: "Mấy năm nay đứa nhỏ thật sự quá vất vả."

Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ, tin tưởng Miên Miên."

Còn có Ôn Hướng Phác là một học sinh giỏi thành thần, cho dù cô bé thi không tốt, cũng không tốt đến mức nào.

Nói tới đây, chờ sau khi thi đại học kết thúc, lúc mở tiệc ăn mừng, cô phải cảm ơn Ôn Hướng Phác.

Thẩm Mỹ Vân ghi nhớ điều này.

Buổi trưa, Miên Miên thi xong từ trường thi đi ra, cả nhà Thẩm Mỹ Vân đều ở đó chờ, ngoại trừ Trần Thu Hà, bà muốn nấu cơm cho mọi người.

Sợ gây áp lực lớn cho Miên Miên, cũng không ai hỏi cô thi thế nào.

Ngược lại Ôn Hướng Phác, quen đường quen đường quen tiếp nhận văn phòng phẩm trên người Miên Miên, sau khi ông Quý và bà Quý nhìn thấy điều này, hai người liếc mắt nhìn nhau.

Nhân lúc hai đứa nhỏ đi trước.

Bà Quý rớt lại phía sau một bước, đè thấp giọng nói với Thẩm Mỹ Vân: "Mỹ Vân à, con có phát hiện đứa nhỏ Hướng Phác này đối xử với Miên Miên rất tốt không?"

Là loại chăm sóc cẩn thận này.

Ôn Hướng Phác rất bận, nghe quản gia Lý nói ngày thường anh ấy bận rộn ngay cả cơm cũng không kịp ăn, nhưng lại chu đáo với Miên Miên như vậy.

Thẩm Mỹ Vân biết bà Quý muốn nói gì, cô lắc đầu: "Mẹ, chuyện này sau này sẽ nói, bây giờ Miên Miên còn nhỏ."

Một cô bé mới mười sáu tuổi, tuổi mụ là mười bảy, còn chưa trưởng thành.

Đây cũng là cô bé đi học sớm, lúc này mới thi tốt nghiệp trung học đã kết thúc, còn chưa trưởng thành.

Bà Quý thở dài: "Mẹ hiểu, mẹ hiểu, trong lòng con có dự định là được. Miên Miên nhà chúng ta ưu tú, không phải loại người không có tiền đồ, đứa nhỏ Hướng Phác này cũng ưu tú, là người thành công nhất trong nhiều hộ gia đình chúng ta. Vẫn phải nắm chặt, không thể bỏ lỡ. Hai đứa trẻ đều là những đứa trẻ ngoan, một đôi trời đất tạo nên."

Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng: "Con biết. Mẹ, mấy ngày nay con bé thi tốt nghiệp trung học, không nói chuyện này nữa."

Bà Quý lúc này mới thôi.

Liên tiếp ba ngày thi tốt nghiệp trung học kết thúc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Miên Miên cũng gầy đi một vòng, Thẩm Mỹ Vân đau lòng không chịu được, thấy cô bé muốn ngủ.

Cả gia đình hợp tác, một chút tiếng ồn cũng không tạo cho cô bé.

Một giấc ngủ này lập tức ngủ một ngày một đêm.

Mấy năm chuẩn bị thi kéo dài vẫn luôn căng thẳng thần kinh, lần này cuối cùng cũng thi xong, tinh thần con người cũng buông lỏng xuống.

"Mẹ ơi."

Thẩm Mỹ Vân đau lòng cô bé, thay đổi phương pháp ở nhà làm đồ ăn ngon, nghe vậy: "Làm sao vậy?"

Miên Miên đi lên, từ sau lưng ôm Thẩm Mỹ Vân eo: "Mẹ, lúc trước mẹ nói nghỉ hè đưa con đi phía nam chơi, còn có hiệu lực không?"

Cô bé còn nhớ chuyện này.

Thẩm Mỹ Vân cúi xuống, một sợi tóc trên trán rải rác trên gò má, tăng thêm vài phần dịu dàng cùng phong tình: "Tất nhiên. Con muốn đi sao?"

Miên Miên gật đầu như gà mổ thóc: "Vậy con đi theo mẹ nhé?"

"Đến lúc đó gọi cả bà ngoại con nữa."

"Gọi mẹ làm gì?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Trần Thu Hà mua thức ăn về, bà là giáo viên đã sớm nghỉ hè, lập tức bận rộn ở nhà.

"Miên Miên nói muốn đi phía nam, con nói đưa mẹ đi nữa, vừa vặn con đi phía nam khảo sát tình huống, đến lúc đó ba người chúng ta cùng đi qua."

Một người sinh ra cô, một người cô sinh ra.

Đối với Thẩm Mỹ Vân mà nói, mang theo các bà đi du lịch, trong lòng của cô mới có thể viên mãn.

Đó là tình thân không giống nhau.

"Vậy thì được tốt, mẹ còn được thơm lây từ Miên Miên nhà chúng ta."

Miên Miên cười khẽ, ngũ quan tinh xảo lộ vẻ linh động: "Không phải, rõ ràng là dính ánh sáng của mẹ."

"Vậy chúng ta làm sao qua được?"

Cô bé tò mò.

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Cái này có nhiều cách, ngồi xe lửa quá lâu lại nóng, chúng ta ngồi máy bay đi. Mẹ đi tìm bác cả con xin ba tờ giấy chứng nhận."

Vừa vặn mẹ cô cũng chưa từng ngồi máy bay, cô muốn đưa Trần Thu Hà đi trải nghiệm một lần.

Lần này, Trần Thu Hà nhất thời kinh ngạc: "Chúng ta ngồi máy bay?"

Loading...