Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 874
Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:54:54
Lượt xem: 47
Khuyết điểm của trang phục chính là như vậy, một cơn gió thổi qua sẽ không còn.
"Nhưng quán ăn vặt của chúng ta không giống vâyh, dân dĩ thực vi thiên, một ngày ba bữa cơm, đây là nhất định phải tiêu tiền, Đậu Đậu, cậu biết điều này có ý nghĩa như thế nào không?"
Đậu Đậu lắc đầu.
"Có nghĩa là quán ăn vặt ở đây là một con gà mái vàng, một con gà mái vàng có thể đẻ trứng. Mà tất thủy tinh thì không."
Nghe vậy, Đậu Đậu hài lòng: "Vậy tôi sẽ làm đầu bếp tiếp."
Cậu ấy đang làm bữa khuya, bọn họ buổi tối đều là bận rộn một lúc lâu, ngay cả cơm cũng không ăn, cậu ấy nấu ăn ngon, cho nên mọi người lập tức để cho cậu ấy tới làm.
Nhiều người, cậu ấy cũng không làm gì quá cầu kỳ.
Trực tiếp xào cơm còn thừa, làm một chảo cơm chiên trứng, cái khác không nói, một thùng cơm chiên trứng, cộng thêm một nồi canh trứng rau cải, cũng đủ cho mọi người ăn no.
Chờ Trương Anh bọn họ ăn cơm rang, nhất thời có chút đau lòng: "Bên ngoài bán một đồng một phần, chúng ta mỗi người ăn hai ba phần.
Bọn họ đều là những người đàn ông lớn bụng, một phần căn bản ăn không đủ no.
Cái này ăn mất bao nhiêu tiền?
Thẩm Mỹ Vân cũng bưng cơm ăn, cô cười cười:
"Yên tâm ăn là được, người một nhà chúng ta ăn cơm không tính phí tổn. Chờ ngày mai tôi đi bến tàu thấy hải sản thích hợp mua một ít về, tối mai chúng ta ăn hải sản, sau đó mỗi người uống một chai bia, coi như là an ủi buổi tối vất vả. Thức ăn này quả thực rất ngon. Mọi người vui lên nào."
Chỉ là, chờ buổi tối đến lúc nghỉ ngơi, Lâm Vệ Sinh lại ngủ không được, cậu ta suy nghĩ mãi vẫn là tới gõ cửa phòng Thẩm Mỹ Vân, chờ cửa mở ra, nhìn thấy là cậu ta, Thẩm Mỹ Vân cũng không bất ngờ: "Sao còn chưa ngủ?"
Lâm Vệ Sinh do dự một chút, không đi vào mà là lựa chọn đứng ở cửa: "Dì Thẩm, nếu như dựa theo lý thuyết trước đó của dì, tất thủy tinh có phải rất nhanh sẽ bị lỗi thời hay không?"
Một khi lỗi thời, việc làm ăn này của cậu ta sẽ không còn.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Thời trang có tính thời gian, phạm vi phổ biến của nó có thể chỉ một mùa, đến mùa sau lập tức đổi mới, tất thủy tinh cũng vậy."
Lâm Vệ Sinh: "Vậy..."
Chẳng phải là không có phương pháp kiếm tiền sao.
Thẩm Mỹ Vân thấm thía nói: "Vệ Sinh, lợi nhuận trong vụ làm ăn này của cháu tăng lên bao nhiêu lần?"
"Gấp mười lần."
Lâm Vệ Sinh nói.
Thẩm Mỹ Vân: "Chúng ta so sánh chuyện làm ăn với một con cá, chúng ta có thể ăn được một con cá đầu to đã là không tệ rồi, trên đời này có người có thể ăn từ đầu đến cuối, nhưng sẽ không phải là chúng ta, bởi vì chúng ta là người bình thường. Còn có cách khác để kiếm tiền, đổi cái khác là được, cháu đang sợ cái gì?"
Cô vừa nói, Lâm Vệ lập tức sáng tỏ thông suốt: "Cháu biết rồi."
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng: "Tất thủy tinh mang về lợi nhuận gấp mười lần, đã là cực kỳ tốt rồi. Cháu xem Đậu Đậu bọn họ đi sớm về tối, có thể làm được gấp đôi đến gấp ba lợi nhuận đã là cực hạn, cho nên so ra, tất thủy tinh coi như là có lời."
Lâm Vệ Sinh gật đầu.
"Sáng mai dì ra bến tàu mua hải sản, cháu có đi không?"
Cô cố ý mang Lâm Vệ Sinh theo, muốn cậu ta hiểu rõ tất cả các ngành nghề.
Lâm Vệ Sinh không chút do dự gật đầu: "Cháu đi."
Cậu ta biết Thẩm Mỹ Vân đây là đang bồi dưỡng cậu ta, hơn nữa đi cùng với dì Thẩm, cạu ta quả thật có thể học được không ít thứ.
"Vậy ngày mai phải dậy sớm."
Lâm Vệ Sinh tất nhiên là không từ chối.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Mỹ Vân cùng Đậu Đậu, cùng với ba người Lâm Vệ Sinh cùng ra bến tàu, lúc này đây bọn họ lái xe ba bánh đi qua, là Thẩm Mỹ Vân bảo Tằng Hiểu Khánh giật dây ở giữa, bọn họ mua một chiếc xe ba bánh cũ.
Như vậy mua hàng sẽ thuận tiện hơn một chút.
Bến tàu trong nắng sớm cực kỳ náo nhiệt, vị trí hai bên bến tàu, đậu đầy các loại thuyền, không ít ngư dân là vừa ra biển trở về, đang chuyển hàng qua lại.
Từng giỏ cá biển, đầu mực, tôm sống nhảy nhót, từ trên thuyền đánh cá đi xuống.
Thẩm Mỹ Vân đi xuống khỏi xe, trực tiếp đi về hướng mục tiêu, một khi tiến vào thôn Diêm Điền, lập tức trong không khí đều mang thoang thoảng mùi tanh của biển cả.
Ngư dân biết cô là khách quen, lập tức trực tiếp thét to: "Bà chủ Thẩm, hôm nay tôi đánh được một lưới cá biển, cô muốn không?"
Cá biển tươi không tính là lớn, một con chỉ có ba lạng đến nửa cân, cực kỳ tươi, một giỏ cá biển được đặt chỉnh tề.
Thẩm Mỹ Vân: "Cái này bán như thế nào?"
"Nếu coi muốn, cứ bán theo giỏ cho cô, một giỏ này nặng chừng năm mươi cân, cô cho tôi ba mươi đồng là được."
Tính ra năm hào một cân, không tính là đắt, nhưng chủ yếu là cô không chịu nổi lứa cá biển tươi ngon này, màu sắc cũng cực kỳ xinh đẹp.
Thẩm Mỹ Vân hỏi Đậu Đậu: "Chúng ta đã từng làm cá biển chưa?"
Đậu Đậy lắc đầu: "Con cá này đắt, gần như tôi chưa từng mua."
Thẩm Mỹ Vân tính toán, một cân cá biển này tần năm hào một cân, ngược lại có thể tiếp nhận.
"Hôm nay tôi mua hai giỏ cá biển." Cô nói với Đậu Đậu, Đậu Đậu gật đầu, cậu ấy không phải ông chủ, Thẩm Mỹ Vân mới là bà chủ.
Song phương nếu đàm phán thỏa đáng xong, Thẩm Mỹ Vân lập tức nói với ngư dân: "Anh cân lại cho tôi xem được không?"
Đối phương thuần thục cầm một giỏ cá biển lớn đặt lên cân: "Cả giỏ năm mươi sáu cân rưỡi, giảm cho cô một cân rưỡi."
Thẩm Mỹ Vân: "Được."
Cô thuần thục đếm ba mươi đồng đưa ra.
Đối phương nhận lấy, tươi cười nói: "Lần sau có hàng tốt, tôi sẽ thông báo cho cô."
Thẩm Mỹ Vân: "Có thể."
Sau khi mua một giỏ cá biển, cô lập tức tiếp tục đi về phía trước, có một ngư dân từ trên thuyền chuyển xuống không ít tôm, là loại tôm biển có đuôi màu đỏ, đầu tôm không tính là lớn, nhưng có rất nhiều tôn.
Thẩm Mỹ Vân hỏi anh ta: "Tôm này bán thế nào?"
"Tám xu một cân."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Cái giá này quá rẻ, so với cá biển còn rẻ hơn không ít, như là biết suy nghĩ của cô, ngư dân vẻ mặt xui xẻo nói: "Loại tôm này một lưới sẽ bắt được đầy một lưới, không đáng tiền."
Anh ta hôm nay thoáng cái bắt được một hai trăm cân, nhìn số lượng nhiều, nhưng là trên thực tế lại không đáng bao nhiêu.
Nào ngờ cá biển người ta, mua một giỏ lập tức bằng vài ngày tiền đi đánh bắt của anh ta.
Thẩm Mỹ Vân: "Tôm này tôi muốn hết."
Cô vừa nói, Đậu Đậu sửng sốt: "Chị dâu, cái này cũng nhiều quá rồi."
Ngư dân ngược lại vui vẻ: "Tôm này tôi có hai trăm cân, cô đều muốn hết?"
Thẩm Mỹ Vân: "Muốn."
"Trở về tôi nói cho cậu biết phải làm thế nào."
Đậu Đậu lúc này mới không lên tiếng.
Gần hai trăm cân tôm hết mười sáu khối.
Hai bên đều vui vẻ.
Kế tiếp là mua hai giỏ cá bát trảo cá tươi, cái này thuộc loại thức ăn nhanh bán chạy nhất chỗ bọn họ, sau khi bán chạy đổ lên phở xào, quả thực là tuyệt phẩm.
Còn có cua hoa lan, cua xanh , cũng mua ba mươi cân.
Cô còn gặp cả hải sâm, Thẩm Mỹ Vân hỏi giá cả: "Tôi đánh tới ổ hải sâm, một đống này có chừng ba mươi cân, cô muốn thì đưa tôi hai mươi đồng."
Cái giá này so với cá biển còn đắt hơn.
Đậu Đậu muốn nói không.
Thẩm Mỹ Vân lại ngồi xổm xuống chọn lựa một phen, hải sâm này quả thực rất béo, một con ước chừng lớn bằng bàn tay, hơn nữa cũng đủ to.
"Tôi muốn."
Cô đưa hai mươi khối, đối phương vui vẻ giúp cô cất một giỏ hải sâm này vào túi.
Như là biết Đậu Đậu muốn nói gì.
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Cái này chúng ta không bán, tôi gửi qua cho người nhà tôi."
Hải sâm này quả thực rất tốt, bỏ lỡ thật sự là quá đáng tiếc.
Ba mươi cân bào chế một phen, gửi liên tục cho ba mẹ cô một ít, cho ông Quý và bà Quý một ít, cho vợ chồng Trần Viễn một ít, Quý Trường Tranh ở Cáp Nhĩ Tân một ít, đương nhiên, còn có chị dâu cô cũng cần gửi một ít.
Vân Mộng Hạ Vũ
Như vậy mà xem, ngược lại không tính là nhiều.
Thẩm Mỹ Vân: "Cậu giúp tôi để ý một chút, nếu về sau còn có hải sâm, tôi muốn mua một ít." Đây là đồ cực kỳ bổ.
"Cô còn muốn?"
Ngư dân kia đang đếm tiền, nghe được lời này của Thẩm Mỹ Vân, nhất thời bất ngờ nói.
Thẩm Mỹ Vân: "Còn nữa không?"
Ngư dân: "Có đó, ông cụ cùng tôi ra biển, ông ấy cũng đánh đầy một lưới, tôi dẫn cô qua."
Bọn họ là thuyền đánh cá nhỏ, đánh bắt hải sản cũng không nhiều, hôm nay anh ta đánh được một lưới hải sâm, dường như chính là tất cả hàng hóa của anh ta. Anh ta thu dọn quầy hàng của mình, dẫn Thẩm Mỹ Vân đi đến góc ngoài cùng.
Anh ta thì thầm: "Chính là ông ấy."
Ông cụ tuổi hơn bảy mươi, trước mặt đặt một cái túi da rắn, mặt trên bày loạn một đống hải sâm núng nính. Chỉ là loại hải sản này, bọn họ rất nhiều người đều không thích ăn, cho nên thật ra không quá dễ bán, về phần bán vào đất liền lập tức được mua đi, đối với những ngư dân này mà nói, vậy thì càng khó khăn.
Không có con đường nào khác, hơn nữa những ngư dân nhỏ này đánh lưới tới cái gì lập tức bán cái đó, đương nhiên cũng sẽ thường xuyên bị trống lưới.
"Ông ơi, cháu dẫn tới cho ông một khách hàng lớn lại đây, ông có bán hải sâm này không?"
Ông cụ lớn tuổi, ông ấy có chút lãng tai: "Cái gì?"
Quên chuyện đó đi.
Ngư dân kia cũng không hỏi nữa, trực tiếp thay ông ấy làm chủ: "Nơi này cũng có hơn ba mươi cân, các cô xem rồi đưa tiền là được rồi."
Là ông cụ phát hiện ra hải sâm, thấy lưới trống không của anh ta thì không đành lòng lập tức dẫn anh ta cùng đi. Kết quả là ông ấy lớn tuổi, ngược lại còn không bắt được nhiều như anh ta.
Thẩm Mỹ Vân nhìn xuống, hải sâm này quả thật không tệ: "Vậy giá cả giống nhau sao?"
"Phải."
Ngư dân kia thay ông cụ đồng ý, lúc này mới hét lớn với ông cụ: "Vị khách này muốn mua hải sâm của ông, một đống này trả cho ông hai mươi đồng, được hay không?"
Ông cụ gật đầu không ngừng, hai mắt vui vẻ híp lại: "Được được được được." Sao không được.
Thẩm Mỹ Vân nhẹ gật đầu, trả tiền xong, lập tức đem nhấc túi nhựa đựng hải sâm trên mặt đất lên cân, cân xong ước chừng có ba mươi lăm cân, ngược lại là cô chiếm lời.
"Lần sau ông có hàng tốt, tới tìm cháu."
Cô vừa nói, ngư dân kia lập tức thay ông cụ đồng ý, đây chính là khách hàng lớn, ông cụ phát đạt rồi!
Thẩm Mỹ Vân mua hải sâm, lập tức tiếp tục đi vào bên trong, lúc này đã hơn sáu giờ, thuyền đánh cá trên bến tàu lục tục trở về.
Từ trên thuyền đánh cá đi xuống một vị nam đồng chí trẻ tuổi, mang một giỏ tôm hùm lớn xuống, ném xuống đất, lập tức bắt lấy một con tôm hùm lớn dài bằng cánh tay anh ta, xách theo chòm râu dài lắc loạn thả lại vào giỏ, còn vẻ mặt ghét bỏ: "Tôi xui xẻo, đánh tới ổ tôm hùm, tôm hùm lớn này ai muốn? Cho heo ăn, heo cũng không ăn!"
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Thẩm Mỹ Vân trầm mặc ước chừng mấy chục giây.
Ngư dân già bên cạnh đi theo cười ngư dân trẻ tuổi kia: "Cậu là vừa ra biển không biết, loại tôm hùm lớn này chúng tôi nếu là bắt được, đều là trực tiếp thả lại tại chỗ, cậu còn mang về làm gì?"
Nhìn cũng buồn.
Ngư dân trẻ tuổi không nỡ nhìn giò tôm hùm một con nặng một cân này: "Cháu lái tàu vào chỗ thật xa thật vất vả mới bắt được. Cháu nghĩ cho dù không ai muốn, cháu mang về tự mình ăn cũng được."
"Thịt này không ngon, thịt nhão không nói, còn có vị tanh rất đậm. Còn không bằng thịt tôm xanh ngọt ngào, loại nói thật nhỡ vớt được loại này, trở về đều bỏ cho heo ăn, heo còn ghét bỏ ngậm miệng."
Ngư dân già vừa nói như vậy, ngư dân trẻ tuổi kia trong lòng càng đau khổ, anh ta nhìn tôm hùm lớn cầm trong tay, ném đi, giữ lại làm gì, chỉ thêm buồn bực.
Cũng may lúc này, Thẩm Mỹ Vân đi tới: "Tôm hùm lớn này anh bán không?"
Co vừa hỏi, ngư dân trẻ tuổi kia nhất thời vui vẻ: "Cô muốn?"
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, ngồi xổm xuống, nhìn tôm hùm lớn trong giỏ kia, tổng cộng có bốn con, mỗi một con ước chừng dài bằng cánh tay cô, chòm râu rất dài."
"Tôi muốn, anh bán thế nào?"
Ngư dân trẻ tuổi chần chờ: "Một đồng một con, cô mang hết đi. Bốn con trả cho tôi bốn đồng." Sợ Thẩm Mỹ Vân nói anh ta thét giá cao, anh ta vội vàng bổ sung: "Coi như cho tôi phí đánh bắt vất vả, những con tôm hùm này tôi lặn xuống rất sâu mới bắt được."
Thẩm Mỹ Vân cảm thấy bốn đồng mua bốn con tôm hùm lớn tuyệt đối là cô lời, cô nhanh nhẹn bỏ tiền ra: "Tôi muốn hết."
Vừa vặn bốn đồng.
Ngư dân trẻ tuổi nhất thời vui vẻ: "Được được được, tôi sẽ gói lên xe cho cô ." Nói xong, lập tức lấy một cái túi nilon từ dưới giỏ ra: "Cô bỏ vào trong này, tốt nhất là lấy một thùng nước biển, thả nó vào trong, tránh để nó chết.
Bất kể là hải sản gì c.h.ế.t đi rồi đều sẽ không ngon.
Huống chi, thịt tôm hùm lớn này vốn dĩ đã khó ăn, nếu chết, vậy thì giống như ăn rác vậy.
Thẩm Mỹ Vân xách túi lưới, nhìn chòm râu tôm hùm lớn chui ra từ khe hở, trong lòng vui vẻ nói cảm ơn đối phương.
Mua tôm hùm lớn xong, Thẩm Mỹ Vân lập tức không có ý định mua những thứ khác nữa, định mức hải sản hôm nay là đủ rồi.
Cô xách theo tôm hùm lớn, lập tức nói với Đậu Đậu và Lâm Vệ Sinh: "Chúng ta trở về thôi."
Đậu Đậu và Lâm Vệ Sinh đương nhiên không có gì là không đồng ý.
Chờ sau khi trở về, Đậu Đậu đi xử lý nguyên liệu nấu ăn, Thẩm Mỹ Vân thì nhìn con tôm hùm lớn kia ngẩn người: "Hấp ăn hả?"
Lời này của cô thật sự là hỏi tới điểm mù tri thức của mọi người, người trong phòng bọn họ, đều là trẻ con nội địa, đừng nói ăn tôm hùm lớn, cho dù thấy cũng chưa từng thấy qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-874.html.]
Đừng nói đến việc trả lời Thẩm Mỹ Vân.
Đương nhiên, Thẩm Mỹ Vân cũng chỉ là lẩm bẩm một mình, cô cũng không hy vọng đợi được mọi người trả lời.
Cô suy nghĩ về cách nấu tôm hùm lớn, dự định hai con nướng bơ tỏi, hai con hấp, nói làm là làm, tôm hùm lớn này thật sự rất lớn, nồi nhỏ không nấu được.
Thẩm Mỹ Vân trực tiếp dùng nồi tám lít trên bếp, sau khi bỏ thêm nước nóng, đầu tiên là để hai con tôm hấp lên, dùng lửa lớn đi hấp.
Còn cô thì...
Đi điều chế hai bát nước chấm gia vị, một bát là nước chấm món hấp, một cái là nước chấm món bơ tỏi.
Tôm hùm lớn bơ tỏi kia, Thẩm Mỹ Vân kêu Đậu Đậu làm, cô nói cách làm với đối phương một chút, Đậu Đậu không hổ là đầu bếp chuyên nghiệp, Thẩm Mỹ Vân chỉ nói một lần, cậu âyd lập tức nhớ kỹ, hai người tách ra hành động.
Hấp là Thẩm Mỹ Vân tự làm.
Chờ sau khi làm xong, cô lấy một con tôm hùm lớn ra trước, tôm hùm lớn hấp chín biến thành màu đỏ tươi đẹp mắt, thoạt nhìn lập tức cực kỳ muốn ăn.
Thẩm Mỹ Vân chọn một con cầm lên, dùng sức tách đầu tôm hùm ra, lộ ra một đoạn gạch tôm vàng bên trong, cô hút nước miếng, loại tôm vàng này mới là ăn ngon nhất.
Cô nhẹ nhàng cắn một ngụm, lộ ra thần sắc thỏa mãn.
Tiếp theo tiếp tục kéo xuống, sau khi kéo toàn bộ thịt tôm hùm ra, cũng chỉ to bằng nắm tay, thịt màu trắng cực kỳ chắc ngọt, cô dùng d.a.o cắt thành từng miếng, kêu tất cả mọi người đến nếm thử.
Bọn Trương Anh cũng tò mò, nhưng ngại ăn, trong mắt mọi người tôm hùm lớn này e là rất đắt.
Chị dâu cũng thật là, quá tốt bụng, mặc kệ cái gì đều cho bọn họ nếm thử hương vị.
Thẩm Mỹ Vân tự cầm một miếng thịt tôm hùm, chấm nước gia vị ăn, thịt tôm đàn hồi chặt chẽ, coi như không tệ.
Nào có như ngư dân bọn họ nói khó ăn như vậy.
Thế nhưng, nếu tinh tế so sánh, thịt tôm hùm lớn này quả thật không tươi ngon như tôm xanh.
"Mọi người mau ăn đi?" Thẩm Mỹ Vân đưa đĩa cho mọi người: "Tôm hùm này không đắt."
Trương Anh bọn họ không tin.
Ngược lại Lâm Vệ Sinh to gan, tự lấy một miếng thịt tôm hùm chấm nước chấm nếm thử: "Thì ra, tôm hùm lớn có mùi vị này."
Cậu ta vừa dứt lời, đám người Trương Anh lập tức trông mong nhìn qua.
Lâm Vệ Sinh: "Mọi người thử rồi sẽ biết."
Lúc này đây, đám người Trương Anh cũng không do dự, thế nhưng, mỗi người chỉ lấy một miếng thịt tôm hùm nhỏ.
Thẩm Mỹ Vân: "Trong nồi còn hai con nướng bơ tỏi, mọi người yên tâm ăn đi."
Cô cũng chỉ ăn một chút gạch tôm, lại ăn hai khối tôm thịt, không dám ăn quá nhiều, trong khoảng thời gian này hải sản ăn quá nhiều, sợ đau bụng.
Có lời này của cô, mọi người mới yên tâm lớn mật ăn.
Đang ăn, hai con tôm hùm lớn nướng bơ tỏi cũng đã nấu xong, Đậu Đậu bưng khay tráng men đi ra, bên trong một cái khay tráng men đặt cả một con tôm lớn màu đỏ cực lớn, ở vị trí đuôi tôm mở lưng, rưới sốt bơ tỏi băm và ớt bột cay, chỉ nhìn đã có cảm giác thèm ăn.
Thẩm Mỹ Vân vốn không định ăn, nhìn thấy một màn như vậy, cô nhịn không được nói: "Tôi đi nếm thử tôm nướng bơ tỏi."
Là một người nội địa, cô vẫn thích mặc kệ ăn đồ ăn gì, đều thêm chút ớt, không có ớt luôn cảm thấy ít vị ngon một chút.
Chính cô bắt đầu khởi động trước, thêm vào thịt tôm sốt bơ tỏi ớt bột, mùi tanh nhạt đi một chút, mùi tỏi và vị cay cũng hòa vào theo.
Ngay cả thịt tôm hùm cũng có thêm chút vị đậm đà.
Thẩm Mỹ Vân ăn một miếng, lại ăn một miếng, ép buộc chính mình dời mắt đi: "Các cậu ăn đi, toii ra ngoài dạo chơi."
Cô sợ mình ở đây, nhịn không được muốn tiếp tục ăn.
Trong khoảng thời gian này cô ăn quá nhiều hải sản, sợ axit uric cao, còn sợ đau bụng.
Quên chuyện đó đi.
Cố nhịn một chút.
Cô vừa đi, mọi người nhất thời buông thả.
Đi, nhiều người, tôm hùm lớn cho dù lớn như thế nào, cũng không đủ để mọi người chia, bọn họ mỗi người chỉ nhét được kẽ răng.
"Tôi cảm thấy thịt tôm tỏi ớt rất ngon."
"Tôi cũng vậy."
Trương Anh cảm thán một câu: "Ai có thể nghĩ tới, đời này tôi còn có thể ăn được tôm hùm lớn như vậy."
Đây là chuyện trước kia cũng không dám nghĩ tới.
Người miền Nam thì đúng rồi.
Không nói gì khác, chỉ một miếng ăn này cũng đã nghiền.
Một bên khác, Thẩm Mỹ Vân tìm được Tằng Hiểu Lệ, Tằng Hiểu Lệ ở nhà sửa sang lại tất thủy tinh, cô ấy sẽ làm ăn, kết mấy chục cái tất thủy tinh thành một đóa hoa.
Nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân đến, cô ấy lập tức vui vẻ nói: "Chị Thẩm."
Hiện tại Tằng Hiểu Lệ rất kính nể Thẩm Mỹ Vân, dù sao, ai có thể làm cho cô ấy kiếm được tiền, cô ấy lập tức kính nể người đó.
Thẩm Mỹ Vân nhìn thoáng qua bó hoa tất chân: "Tay em thật khéo."
Tằng Hiểu Lệ ngại ngùng cười cười: "Như vậy mới dễ bán. Chị Thẩm, chị tìm em làm gì?"
Thẩm Mỹ Vân đơn giản nói rõ mục đích đến đây: "Em biết ngư dân già ở bến cảng không? Trong tay chụ có một lô hải sâm vừa mua của ông ấy, giúp chị sấy khô chúng."
Loại hải sản tươi mới này, cô tất nhiên là không tiện đưa về.
Tằng Hiểu Lệ chần chờ: "Chị gái đối diện nhà em, trước kia chị ấy sống trên biển, sau đó chồng chị ấy mất tích trên biển, chị ấy đã tái giá. Em có thể dẫn chị đi hỏi chị ấy, xem chị ấy có nguyện ý nhận công việc này hay không."
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, dưới sự dẫn dắt của Tằng Hiểu Lệ, cô rất nhanh đã tìm được đối phương, đối phương tuổi không lớn lắm, cũng mới hơn ba mươi tuổi, vừa tới, Tằng Hiểu Lệ lập tức hô: "Hải Nương, em tìm cho chị một việc, chị có làm hay không?"
Hải Nương dừng động tác trong tay lại: "Làm cái gì?"
"Chị Thẩm của em mua một số hải sâm, muốn tìm người bào chế, chị có nhận không?"
Hải Nương nhìn thoáng qua Thẩm Mỹ Vân, chần chờ vài phần: "Cô chính là người thuê nhà nhà đối diện nhà tôi phải không?"
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng: "Tôi có sáu mươi cân hải sâm, bào chế khô tôi trả năm đồng, cô nhận không?"
Hải Nương nghe được trả năm đồng, ánh mắt cô ấy lúc này sáng lên: "Nhận. Cô đem hải sâm tới là được rồi."
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, trực tiếp bảo Trương Anh mang hai thùng hải sâm lớn tới.
Tốc độ của Hải Nương cũng nhanh, sáu mươi cân hải sâm, thế nhưng sau vài ngày lập tức đã bào chế khô toàn bộ.
Thẩm Mỹ Vân cầm hải sâm lên, quả thật không tệ, thế nhưng, hải sâm bào chế qua so với hải sâm tươi mới lúc trước nhỏ hơn một nửa.
Một túi đã chất đầy.
Thẩm Mỹ Vân cân nhắc trọng lượng, cảm giác nhẹ nhàng bay bổng.
Hải Nương bên cạnh thấy cô lamg như vậy, lập tức giải thích: "Tôi không tham ô hải sâm của cô, bào chế hải sâm là như vậy, trọng lượng sẽ nhẹ hơn rất nhiều."
Thẩm Mỹ Vân: "Tôi biết."
Cô nhanh nhẹn trả công năm đồng: "Cảm ơn."
Hải Nương nhìn thấy tiền kia, nhất thời vui vẻ: "Chuyện tôi phải làm thôi. Sau này có loại công việc này, cô vẫn có thể tìm tôi."
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, chờ sau khi trở về, lập tức lấy hải sâm đã bào chế ra, cô cảm giác như vậy ngược lại là không có lời.
Còn không bằng lần sau trực tiếp mua hải sản khô gửi về, còn tiện hơn một chút.
Dù sao cũng đã đến cuối năm, coi như là thêm vài món ăn ngon cho gia đình.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân đi chợ bán hàng rong, mua hai mươi cân tôm khô cỡ một bàn tay, còn có bào ngư khô.
Mua thành một túi giống như bán sỉ cầm về tích góp.
Cô cảm thấy mình có chút giống như một con chuột hamster nhỏ, nhìn thấy thứ tốt lập tức từ từ tích góp lại, dự định cuối năm một lần lấy về, chia sẻ cho người nhà.
Sau khi làm xong những thứ này, cô đến nhà máy đồ ăn đặt mua hộp cơm và bát cơm dùng một lần, cũng đều thuê người làm ra.
Lúc này đây, Thẩm Mỹ Vân còn để cho đối phương đánh dấu ở hộp cơm, viết lên mấy chữ quán ăn nhà họ Lỗ, vì thế, mỗi một hộp cơm nếu so với giá cả ban đầu sẽ đắt hơn hai hào.
Nhưng trong mắt Thẩm Mỹ Vân, cái giá này là đáng giá.
Chờ sau khi lấy được hộp cơm này, cô lập tức trực tiếp đưa vào sử dụng, hiệu quả phản ứng rất tốt, bởi vì hộp cơm dùng một lần thuận tiện không nói, hơn nữa còn không cần rửa sạch.
Bất kể là đám người Đậu Đậu, hay là khách hàng đều cực kỳ thích.
Hơn nữa, sau khi có hộp cơm dùng một lần, đoàn đội giao ra ngoài cũng làm theo, kế hoạch sơ bộ là bốn người.
Bởi vì đoàn thể giao ra ngoài hoàn thiện, thế cho nên số lượng khách hàng đặt hàng quán ăn nhà họ Lỗ, thoáng cái lại tăng thêm khoảng một phần hai.
Tương đương với nói là cả khu chợ đều ăn đồ ăn của bọn họ.
Đậu Đậu và Tiểu Lục đi ra, nhịn không được nói với Thẩm Mỹ Vân: "Chị Thẩm, doanh thu tăng rồi!"
Bọn họ quả thực cũng không thể tin được.
Rõ ràng cũng chỉ có thêm bốn người phân phối, như thế nào thoáng cái doanh thu lập tức tăng lên nhiều như vậy?
Thẩm Mỹ Vân: "Đương nhiên phải gia tăng, nếu không, sao tôi lại gia tăng đội ngũ giao đồ ăn ra ngoài?"
Cô nhìn sổ sách: "Cứ tiếp tục theo hình thức này trước đã."
Đậu Đậu muốn nói lại thôi: "Có điều, chị Thẩm, tuy doanh thu tăng lên, nhưng trên thị trường lại có thêm ba quán ăn vặt, tôi sợ cục diện này không duy trì được bao lâu."
Thẩm Mỹ Vân: "Chúng ta kiếm tiền, tất nhiên sẽ có người học theo."
Cái này không sao.
Cô đã sớm dự liệu được ngày này.
"Chúng ta bắt đầu làm sản phẩm mới."
"Cái gì?"
Đậu Đậu tò mò nhìn qua.
Thẩm Mỹ Vân: "Thịt nướng và món kho."
Đây là kế hoạch của Thẩm Mỹ Vân ngay từ đầu, chỉ là, bởi vì quá bận rộn, vẫn không để ý để triển khai.
"Đây là cái gì?"
Món kho cậu ấy vó biết, thịt nướng là ý trên mặt chữ sao?
Thẩm Mỹ Vân: "Món kho thì làm cá mực kho và móng heo kho, cùng với thịt ba chỉ kho và rau trộn, làm không khó. Tốt nhất là làm nó trở thành món đắt khách nhất, ví dụ như, người khác nhắc tới quán ăn nhà họ Lỗ, lập tức nghĩ tới món mực kho hoặc là móng heo kho."
Đậu Đậu: "Tôi biết móng heo kho, nhưng tôi không biết cá mực kho."
Móng heo kho là một phương pháp bí truyền thầy Lỗ giao cho cậu ấy, đây xem như bản lĩnh giữ khách của quán ăn nhà họ Lỗ, chỉ có những người học việc từ nhỏ như bọn họ, mới học được kỹ thuật này.
Học trò học việc nửa đường rồi hot sau đó, đều không có tư cách học cái này.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Cậu cứ dựa theo phương pháp làm móng heo kho để kho cá mực lớn, thế nhưng, cậu cũng biết, hải sản phải chú ý một chút. Phải tươi, xem nấu như thế nào để thịt cá vẫn tươi không bị bở."
Đậu Đậu: "Vậy để tôi suy nghĩ."
Đây chẳng khác nào nói là sáng tạo món ăn mới, chỉ nghĩ một chút đã khiến cậu ấy lập tức kích động, dù sao, trước kia ở quán ăn nhà họ Lỗ, sáng tạo món ăn mới chỉ có người đạt trình độ như thầy Lỗ mới có thể làm.
Điều này làm cho, Đậu Đậu có một loại kiêu ngạo bẩm sinh.
"Cảm ơn chị Thẩm đã tin tưởng tôi."
Thẩm Mỹ Vân: "Cậu lớn mật đi làm là được rồi."
Đậu Đậu gật gật đầu, tốc độ của cậu ấy rất nhanh, móng heo kho cậu ấy vẫn luôn biết làm, nhưng cá mực kho vẫn là lần đầu tiên.
Cậu âyd nhìn con mực lớn kia, dùng đao cắt lưng ra, từ sau lưng lấy ra một khối xương cứng, lập tức lâm vào vấn đề khó khăn.
"Có thể hỏi ngư dân bản địa, hỏi bọn họ xử lý cá mực lớn như thế nào?"
Thẩm Mỹ Vân cũng không biết.
Đậu Đậu nhẹ gật đầu, Thẩm Mỹ Vân lập tức làm chủ gọi Hải Nương tới, dân bản xứ trên cơ bản đều sẽ ăn cá mực.
Nghe Thẩm Mỹ Vân nói xong, Hải Nương suy nghĩ một chút: "Chúng tôi chưa từng làm cá mực kho, thế nhưng lúc làm cá mực chúng tôi sẽ dùng nước gừng đun sôi, đun sôi cá mực một lần, rồi dùng nước đá ngâm.
Đậu Đậu lặng lẽ ghi chép lại phương pháp này.
Chờ sau khi Hải Nương rời đi, cậu ấy lập tức lại thử một lần nữa.
Cậu âyd suy tư một chút, bỏ dầu vào trong nồi nóng đã đun sôi, lấy một nắm hành tây gừng thái lát, cùng với hành lá tỏi băm xong ném vào, sau khi xào sơ, ngay lúc dầu nóng nhất sẽ toả thơm không chịu được, thế nhưng, cậu ấy lại không thả cá mực vào chiên, mà là lấy gia vi chiên qua bên trong lấy ra thấm dầu.
Dựa theo phương pháp kho móng heo lúc trước, chuẩn bị xong nguyên liệu kho, cùng nhau ném vào trong nồi lớn, sau khi đun sôi nguyên liệu kho, cậu ấy lập tức đổ cá mực vào, chờ đun sôi xong, cậu ấy lập tức vớt cá mực lên, giờ phút này, cá ngư đã biến sắc.
Sau khi cậu ấy vớt lên, cậu âyd đặt lên thớt, cắt một miếng ra: "Mọi người nếm thử xem?"
Sau khi món ăn mới ra, cần nhất chính là có người đến thưởng thức, đưa ra ưu khuyết điểm, như vậy mới có thể tiếp tục cải tiến.
Thẩm Mỹ Vân là người đầu tiên nếm thử, cô cắn một miếng, lập tức không nhịn được nhíu mày: "Không được, quá cứng, cắn không nổi."
Cái này giống món đời sau cô đi Hương Giang đã từng ăn, nước kho cá mực hoàn toàn không giống thế này.
Nước kho của cá mẹc kia, vào miệng trơn trượt, hơn nữa thịt cá còn mềm dẻo, nhưng món trước mặt này giống như là đang nhai thịt bò khô.
Nửa ngày cũng không nhai xong.
Tiểu Lục mặt mũi đều ra sức cắn: "Mi tách ra cho ta!"
Cậu ta vừa dứt lời, hàm răng bật ra một cái.
Trong không khí trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Đậu Đậu ngượng ngùng nói: "Xem ra còn hơi cứng, để tôi xem cải tiến thế nào."