Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 871
Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:54:49
Lượt xem: 45
Dầu nóng theo lưỡi lửa trong nháy mắt quét sạch trứng, đọng lại thành một khối lại một khối trứng bác.
Trong không khí mùi thơm, cũng theo tràn ngập đi ra ngoài, hương vị dầu sôi xào trứng gà thật sự là quá bá đạo.
Cho dù là những ông chủ nhỏ xung quanh đã ăn cơm, hoặc là bận rộn buôn bán không rảnh tới ăn, cũng nhịn không được ngửi mùi, thò đầu nhìn qua.
"Cái sạp kia đang làm gì vậy, sao lại thơm như vậy?"
Là khách hàng hỏi, đối phương hiển nhiên là lần đầu tiên tới.
"Nói là mở một sạp ăn vặt, gọi là quán ăn nhà họ Lỗ gì đó, thức ăn nhanh và phở xào nhà bọn họ ăn ngon đến mức bùng nổ."
"Anh không thấy sao? Nhiều người xếp hàng như vậy, đáng tiếc, tôi phải làm ăn, không rảnh chen chúc."
Anh ta vừa nói, không ít khách hàng vốn muốn mua hàng, vì thế, đổi phương hướng, đi về phía quán ăn nhà họ Lỗ.
Ông chủ quán nhỏ kia lập tức bối rối: "Các anh không phải tới mua hàng sao? Sao lại đi hết rồi?"
Thế này còn làm ăn cái rắm.
Đằng kia.
Thẩm Mỹ Vân ở giữa chỉ huy, Đậu Đậu và Tiểu Lục vung nồi lên, lưỡi lửa bay lên không trung, trong màn đêm trở thành một cảnh sắc đẹp nhất.
Nhất là, Đậu Đậu quen thuộc xào chảo, làm cho người ta nhìn hoa cả mắt.
"Sắp xong chưa?"
Có khách hàng cầm cua cay, dài dòng bóc vỏ cua, khoan hãy nói là ăn ngon, chỉ là miệng cay nhảy nhót lung tung.
Ngoại trừ điều đó không có gì sai.
Đậu Đậu đầu đầy mồ hôi đáp lời: "Được rồi được rồi, sắp xong rồi, tổng cộng mười phần sắp xào xong. Mọi người xếp hàng tới nhận."
Cậu ấy vừa nói, mọi người nhất thời như ong vỡ tổ chen chúc về phía trước.
Thẩm Mỹ Vân: "Mọi người đừng chen chúc, phở xào trên tấm sắt cũng ngon, bên này còn có thể có mười phần, mỗi người một phần.
Tấm sắt là Tiểu Lục nấu, Đậu Đậu mấu bằng nồi sắt, hai người tách ra làm, như vậy thức ăn ra khỏi nồi cũng có thể nhanh hơn một chút.
Vừa nghe nói có mười phần, mọi người cũng không sốt ruột, nhao nhao tránh ra vị trí xếp hàng.
Nhìn mười phần phở xào nhiều, nhưng trên thực tế bán hết chỉ trong hai ba phút, mỗi người một đĩa, lập tức sẽ không còn.
Không có biện pháp, chỉ có thể tiến hành đợt thứ nhất.
Lần này lập tức từ hoàng hôn bận rộn đến mười giờ tối, hai cái xe đẩy, cộng thêm một cái xe ba bánh mang đến tất cả nguyên liệu nấu ăn, được bán hết toàn bộ.
Suốt năm tiếng đồng hồ nấu nấu xào xào, làm cho cánh tay Đậu Đậu mệt mỏi không nhấc lên được, ngã ngồi dưới đất, hoàn toàn không cử động được.
Thẩm Mỹ Vân đi đến cửa hàng nước đường phía trước, mua mấy chén nước đường lạnh lẽo tới đây, phát cho bọn Đậu Đậu mỗi người một phần.
Nước đường lạnh lẽo từ cổ họng chạy thẳng đến dạ dày, cơn nóng trên người mới chậm rãi tiêu tán.
Đậu Đậu: "Cứ như vậy một tuần, chị Thẩm, tôi sẽ bị tàn phế."
Tối nay cậu ấy đã xào mấy trăm đĩa phở? Không đúng, cộng lại hẳn là có hơn một ngàn phần.
"Vất vả rồi." Thẩm Mỹ Vân trầm ngâm: "Nhân lực không đủ, vẫn cần thêm vài người. Nếu là nhiều người một chút, sẽ không đến mức như vậy."
Cô nhìn về phía Ngụy Quân: "Nhóm người này đã đến chưa?"
Ngụy Quân: "Nói là ngày mốt đến." Lúc này đây người bởi vì đều đi lạc về nhà, muốn tụ tập bọn họ lần nữa ở Dương Thành, cũng không dễ dàng.
"Đám người kia đến thì nói với tôi một tiếng. Bây giờ dọn quán về đi."
Thẩm Mỹ Vân ngáp một cái, vừa dứt lời, Cao Dung lập tức huýt sáo một cái, giọng nói ngả ngớn: "Người đẹp, buổi tối có hẹn không?"
Không thể không nói, nghe câu này biết ngay là Cao Dung.
Một tiếng chào hỏi này khiến Thẩm Mỹ Vân dở khóc dở cười, cô bước nhanh về phía Cao Dung: "Tôi còn xinh đẹp không? Tôi thấy mặt tôi không khác mặt xám mày tro nhiều lắm."
Cả đêm khói hun lửa cháy, dầu trên mặt cũng có thể xào rau.
Cao Dung vòng tay khoanh tay, đánh giá cô một lát: "Cho dù là mặt xám mày tro, cô cũng là công chúa xinh đẹp nhất."
"Được rồi. Hôm nay miệng cô bôi mật hả?"
Thẩm Mỹ Vân nhịn không được hỏi.
Cao Dung: "Hôm nay tâm trạng tốt, tất thủy tinh đã nghiên cứu ra, hơn nữa Y Gia bên kia sinh ý, cũng trả một khoản, tôi trả cho nhân viên xưởng may quần áo làm việc suốt đêm, một là cho Y Gia, một là cho Bắc Kinh phát hàng."
Không thể không nói, có Thẩm Mỹ Vân là đối tác hợp tác, quần áo của nhà máy may mặc của cô ấy thật sự không lo không có đồ bán.
Đơn đặt hàng mỗi ngày giống như bông tuyết bay qua, nhận không hết, căn bản nhận không hết.
Thẩm Mỹ Vân: "Chúc mừng chúc mừng." Tiếp theo, cô chuyển đề tài: "Cô ăn chưa?"
Cao Dung: "Sao không ăn, cô bảo bọn họ làm cho tôi một phần đi?"
Thẩm Mỹ Vân: "Đáng tiếc không có nguyên liệu, tất cả nguyên liệu nấu ăn đều bán hết."
Cô quay đầu nói với Đậu Đậu: "Hai người thu dọn đồ đạc trước, tôi và Cao Dung đi nói chuyện. Lát nữa gặp lại ở nhà."
Đám người Đậu Đậu đương nhiên không từ chối, chỉ là hôm nay Đậu Đậu cùng Tiểu Lục đều mệt mỏi thảm hại, hai người cũng không muốn động, ngược lại Ngụy Quân cùng Tiểu Vương còn tốt, rốt cuộc là từ trú đội đi ra, tố chất thân thể đòn bẩy, cả đêm bận rộn, hai người mặt không đổi sắc.
Thấy một màn binh hoang mã loạn kia, Cao Dung quay đầu nhìn thoáng qua, vừa đi vừa hỏi: "Quán ăn vặt buôn bán không tệ?
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, sửa lại: "Đúng là rất tốt."
"Một đêm kiếm được bao nhiêu?"
Thẩm Mỹ Vân này thật đúng là không biết, cô ước chừng ba ngón tay.
Cao Dung có chút không tin: "Cả đêm lập tức bán ba ngàn?" Điều này làm sao có thể, nếu như cô ấy nhớ không lầm, một bữa cơm tính xuống chống đỡ c.h.ế.t cũng mới một đồng mà thôi.
Thẩm Mỹ Vân: "Trở về kiểm kê là có thể nói cho cô biết, thế nhưng, một bữa cơm ở chỗ chúng tôi cũng không phải một đồng."
"Vậy là bao nhiêu?"
"Phần ăn cộng lại, ba đồng."
Cao Dung: "..."
Nghẹn một lúc lâu, phun ra hai chữ: "Gian thương."
Ba đồng đều đủ cho cô ấy ăn một ngày, vẫn là bữa nào cũng đầy đủ.
Thẩm Mỹ Vân rung đùi đắc ý: "Tôi đây sao có thể xem là gian thương chứ? Tôi đây là cứu vớt dạ dày không ít người, cho mọi người ăn được mỹ thực chân chính."
Không đùa đâu.
Đậu Đậu từ nhỏ học tập ở chỗ thầy Lỗ, bất kể là kỹ thuật cắt gọt, hay là độ lửa, kỹ thuật nấu nướng mọi thứ đều là thượng thừa, để cho cậu ấy tới làm quán ăn vặt, đây là như thả cá vào nước.
Bởi vì, không ít người có tài nấu nướng như Đậu Đậu, đều tình nguyện đến khách sạn quốc doanh, hoặc là đơn vị nhà nước, hoặc là đơn vị lớn như nhà máy sắt thép đi mưu cầu công tác, dù sao, đó cũng là bát cơm sắt.
Đi ra mở quán ăn vặt, đó là hộ gia đình, không ít người ghét bỏ mất mặt.
Lúc này mới cho Thẩm Mỹ Vân cơ hội lợi dụng bọn họ.
Cao Dung nghe xong, cô ấy nghi ngờ: "Thật sự ăn ngon như vậy?"
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng: "Chờ về đến nhà, tôi để Đậu Đậu xào một phần phở xào cho cô thì cô sẽ biết, Cao Dung, tôi không lừa cô, trước kia nhiều năm như vậy coo ăn..."
Hai chữ này, cô ngượng ngùng nói.
Cao Dung nghe hiểu, giơ tay đánh Thẩm Mỹ Vân: "Để cô cười tôi."
Cãi nhau ầm ĩ một phen, Thẩm Mỹ Vân ngược lại là cảm thấy áp lực giảm bớt không ít, đợi đến nhà, cô không nghĩ tới, Đậu Đậu bọn họ còn về nhà trước mình.
Thẩm Mỹ Vân ngược lại quên mất, Đậu Đậu bọn họ có xe ba bánh.
Cô cùng Cao Dung hai người là đi bộ trở về, thời gian tất nhiên sẽ không giống nhau.
Thẩm Mỹ Vân từ phòng bếp tìm ra một phần nguyên liệu thừa, nói với Đậu Đậu: "Cậu xào một nồi phở để chúng ta ăn nhé? Tôi tới dùng một sọt tôm lột làm tôm muối tiêu."
Lúc trước là không rảnh làm, luyến tiếc dầu, buổi chiều cô đi mua không ít dầu về, lần này lập tức bỏ được.
Vừa nghe Thẩm Mỹ Vân cũng muốn ra tay, Đậu Đậu nhất thời than một tiếng: "Tôi để xào toàn bộ ba cân phở?"
Vốn định nói là giữ lại sáng mai ăn.
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng: "Xào hết đi, sáng mai chúng ta ra ngoài ăn, sẽ không nấu ăn nữa."
Nếu không suốt ngày nấu cơm, làm phiền muốn chết.
Đậu Đậu lập tức vui rạo rực nói: "Tốt lắm."
Cậu ấy đi xào phở, Thẩm Mỹ Vân lại gọi Cao Dung tới giúp cô nhóm lửa, nhà này có bếp lớn, ngày thường lúc xào rau lớn thì dùng, cái này không nên làm.
Tôm lột, phải dùng một cái chảo dầu, không dùng bếp lớn là không thể.
Thừa dịp Cao Dung nhóm lửa, Thẩm Mỹ Vân nhặt một chậu tôm lột ra, đặt ở trong sọt rửa sạch với nước.
Đi lòng vòng trong bếp, nhìn còn có một ít cua hoa lan gãy chân, lập tức nấu luôn, sau khi rửa sạch hết thảy hai nửa, nhúng qua bột nhão, bọc thịt cua và gạch cua.
Giờ phút này, trong chảo dầu cũng sắp nóng lên, Thẩm Mỹ Vân đổ một giỏ tôm lột vào trước, chiên đến vàng óng ánh, lúc này mới vớt tôm lột lên.
Lại that bốn con cua xanh còn sót lại vào, dầu sôi ùng ục lên.
Sau khi chiên xong, vớt lên dự phòng.
Ớt, hành lá, tỏi đã chuẩn bị trước, bỏ vào trong chảo dầu xào sơ một chút, sau khi xào ra vị cay, lúc này mới đổ một chậu tôm lột trộn với cua hoa lan vào xào.
Dầu nóng, ớt, lập tức sặc lên, mùi vị cay nồng trong nháy mắt lập tức truyền ra.
Khi chờ tôm cua nổi lên, lại rắc muối tiêu lên, đây là món tôm lột muối tiêu cay độc đáo của Thẩm Mỹ Vân.
Thật sự là mấy ngày nay miệng cô quá nhạt, muốn ăn chút đồ kích thích vị giacd.
Cô bên này nấu một nồi tôm cua muối tiêu xong, lập tức múc vào trong chậu bưng đến tiểu viện, giờ phút này, đã sắp mười một giờ.
Góc tường bên ngoài tiếng ếch kêu thành tiếng, cuối tháng mười Bằng Thành, buổi tối mang theo chút mát mẻ, thổi đến trên khuôn mặt, người cũng thoải mái theo.
"Đến ăn thôi."
Thẩm Mỹ Vân gọi mọi người: "Vất vả cả tối, ăn một bữa ăn đêm."
Nghe cô gọi, Cao Dung, đám người Ngụy Quân lập tức tới, Đậu Đậu nghe được tin tức, cũng đáp một tiếng: "Đến rồi."
Ba cân phở xào, xào non nửa chậu, cậu ấy cam lòng dùng nguyên liệu, còn dùng thêm nửa cân cá Bát Trảo chiên.
Trực tiếp lại bưng ra một chậu, đặt ở bên ngoài trên bàn đá.
"Thơm c.h.ế.t tôi." Cho dù là buổi tối vừa ăn cơm xong, ngửi thấy mùi này, Cao Dung vẫn không nhịn được nuốt nước miếng.
Thẩm Mỹ Vân: "Tôi không lừa cô chứ." Cầm một con tôm lột chiên cháy cạnh, đưa tới bên miệng cô ấy: "Nếm thử cách nấu mới, ngay cả râu tôm cũng giòn, cực kỳ ngon."
Cao Dung há miệng, một ngụm ăn nửa on, gió nhẹ thổi qua: "Đây mới là cuộc sống của con người. Nếu có bia thì càng tốt."
Cái này...
Thẩm Mỹ Vân ngược lại là nhớ tới cái gì, cô hỏi Đậu Đậu: "Ban ngày làm tôm có dùng bia, còn bia hay không?"
Đậu Đậu: "Còn mấy chai nữa, tôi đi lấy."
Cậu ấy chạy thật nhanh, bia lấy tới không quá đủ rồi, cũng chỉ còn lại có ba chau, hai người chia nhau một chau, một ngụm bia, một ngụm tôm lột muối tiêu, một ngụm cua hoa lan hấp, vỏ cua đều được hấp mềm, xốp xốp giòn giòn.
Không cần phải nói nó ngon như thế nào.
"Hu hu hu, đây mới là ngày thần tiên."
Cao Dung nửa nằm: "Tôi cảm thấy trước đây đều ăn không rồi." Những món hải sản trước đây cô ấy ăn, cơ bản đều là hạt cát trươca bàn hải sản sa mạc nãy.
Không phải tôm luộc chấm dấm, thì là cua hấp chấm dấm, nếu không thì là cách ăn thông thường của mọi người, bởi vì như vậy mới có thể nguyên nước nguyên vị, ăn được vị ngon của hải sản.
Nhưng hôm nay, thêm vào vị cay cho hải sản, không nghĩ tới ăn ngon như vậy!
Thẩm Mỹ Vân căng bụng: "Tôi cũng thích ăn cay."
Có thể bản chất cô vẫn là người nội địa Bắc Kinh.
Ăn uống no đủ xong, Ngụy Quân phụ trách thu dọn, Thẩm Mỹ Vân thì là cùng Cao Dung nói tới chuyện ban ngày.
"Chuyện tất thủy tinh kia, buổi chiều tôi đã suy nghĩ, ban đầu phải bán từ Y gia, hơn nữa còn phải nhử mồi."
"Có ý gì?"
Lại là một từ mới.
Thẩm Mỹ Vân: "Chính là tiếp thị đói bụng."
"?"
Càng không hiểu.
Thẩm Mỹ Vân: "Ví dụ như, chúng ta có một vạn hàng hóa, chỉ thả ra hai ngàn, để mọi người truyền miệng truyền miệng lên men, sau đó sẽ thả ra. Trong quá trình lên men giai đoạn đầu, đó là quảng cáo tiếp thị tốt nhất cho sản phẩm mới như tất thủy tinh."
Cái này...
"Tôi không hiểu lắm." Cao Dung không hiểu: "Có hàng mà không bán, chẳng phải là lỗ vốn sao?"
Bọn họ làm ăn sợ nhất là hàng hóa rơi vào tay mình chứ không phải tay khách.
Thẩm Mỹ Vân: "Giai đoạn trước chỉ chiếm một khoảng thời gian, mọi người muốn mua, nhưng là mua không được, quá trình tâm lý này có phải như vò đầu bứt tai hay không?"
Cao Dung nghe hiểu, cô ấy lạnh nhạt phun ra hai chữ: "Gian thương."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-871.html.]
"Đây là phản ứng tâm lý của khách hàng."
Thẩm Mỹ Vân không tức giận, đưa mắt nhìn cô, cười khanh khách nói: "Hỏi cô có làm không?"
Cao Dung: "Làm đi làm đi, chuyện cô muốn làm, tôi từ chối khi nào?"
Lời này quá mức cưng chiều.
Thẩm Mỹ Vân cũng không nhịn được đỏ mặt: "Lần sau ít tới trêu chọc tôi đi."
Cao Dung muốn phản bác, nhưng Thẩm Mỹ Vân lại bỏ qua đề tài tiếp theo: "Nếu từ Y Gia đi tiếp thị đói khát, vậy ngay từ đầu sẽ phải quảng cáo, không có danh tiếng, vậy tiếp thị đói khát chính là một lời nói suông."
"Cô định làm trong bao lâu?"
Thẩm Mỹ Vân: "Sẽ không lâu lắm, chỉ cần thanh danh tất thủy tinh Y Gia chúng ta lan rộng ra, lập tức có thể bắt đầu bán."
Bản chất của marketing đói khát là quảng cáo bán hàng, là để sau này lên kế hoạch cho thị trường lớn hơn.
"Thế nhưng, cái này có một điều kiện tiên quyết."
Thẩm Mỹ Vân nghiêm túc, Cao Dung híp mắt, hưởng thụ gió đêm thổi trên mặt: "Cô nói đi."
"Cô có thể cam đoan kỹ thuật sản xuất tất thủy tinh nhà chúng ta không bị người ta phá được sao? Cũng không phải không bị người ta phá được, mà là trong một khoảng thời gian, muốn cam đoan tất thủy tinh nhà chúng ta là độc nhất vô nhị."
Cao Dung ngồi dậy, ánh trăng xuyên qua khuôn mặt cô ấy, vô cùng tự tin: "Trong một thời gian ngắn sẽ không có ai phá được. Nhưng không chắc chắn trong một thời gian dài."
Bởi vì cô ấy dùng tơ thủy tinh, cũng là một sự tình cờ.
"Vậy được rồi."
Thẩm Mỹ Vân: "Ngày mai tôi theo cô về Dương Thành, đến lúc đó bắt đầu chuẩn bị chuyện này."
Cao Dung đáp một tiếng: "Buổi tối tôi ngủ chung phòng với cô nhé?"
Cô ấy vừa tan tầm đã chạy tới, nhất định là không thể nửa đêm chạy về, Thẩm Mỹ Vân: "Không thành vấn đề."
Sáng sớm ngày đầu tiên, cô lập tức giao nơi này cho Đậu Đậu và Tiểu Lục: "Tôi để lại ba ngàn đồng trong ngăn kéo làm tiền dự phòng, dùng để mua hàng. Các cậu mỗi ngày mua xong hàng, vào bên trong ghi sổ là được." Thẩm Mỹ Vân: "Cùng với sau khi bán xong thì ghi vào bên trong, bảo đảm tiền và sổ sách không sai sót. Mấy ngày nữa tôi tới đây tính sổ, nơi này tạm thời giao cho các cậu."
Đậu Đậu và Tiểu Lục gật đầu.
Thẩm Mỹ Vân trả cho bọn họ tiền lương là trích phần trăm, mỗi ngày tiền bán cũng càng nhiều, bọn họ lấy trích phần trăm cũng càng nhiều.
Điều này có nghĩa là họ càng mệt mỏi, họ càng kiếm được nhiều tiền hơn.
Nói xong tất cả, Thẩm Mỹ Vân lập tức cùng Cao Dung trở về Dương Thành một chuyến, cô đi xem tất thủy tinh trước, quả thật giống như Cao Dung nói vậy.
Lực đàn hồi cực tốt, hơn nữa bề ngoài là màu đen, sau khi mặc ở trên người, màu da như ẩn như hiện, càng thêm gợi cảm.
Thẩm Mỹ Vân tự mình thay một cái, sau khi mặc lên người, Cao Dung nháy mắt không dời mắt được: "Đến lúc đó lần đầu tiên mở bán ở cửa hàng, cô mặc cái này đi."
Thẩm Mỹ Vân soi gương: "Tôi mặc ổn chứ?"
Thế nhưng cô đã lớn tuổi, đùi thô một chút không nói, ngay cả đường cong cũng không đẹp bằng lúc còn trẻ.
Cô vừa nói, dẫn tới Cao Dung xem thường một trận: "Nhưng thôi đi, nếu như cô ăn mặc cũng không đẹp vậy tôi mặc thì thành cái gì?"
Chính cô ấy cũng thay một cái: "Chân voi?"
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Cao Dung vóc dáng cao gầy, một đôi chân dài mà thẳng, cực kỳ khỏe đẹp.
"Cô thật sự là mở to hai mắt nói dối."
Hai người oán hận lẫn nhau một phen, Thẩm Mỹ Vân soi gương nhìn lại nhìn: "Như vậy đi, tí nữa tôi tìm người làm hai áp phích quảng cáo, đặt ở cửa Y Gia, mấy ngày nay trước tiên để mọi người bàn tán đã."
Cao Dung đương nhiên không từ chối: "Về phương diện marketing cô giỏi hơn tôi."
Có một người hợp tác chính là tốt, Thẩm Mỹ Vân trực tiếp đi bận rộn vấn đề chi tiết, thế nhưng, ở Dương Thành tìm công ty quảng cáo không dễ dàng, cô vẫn là tìm lúc Y Gia khai trương, liên hệ với xưởng in kia.
Đưa bản thiết kế cho đối phương, nhờ nhà máy in hỗ trợ làm hai tấm, một tấm bản tuyên truyền vừa vặn đặt ở cửa Y gia.
Một đôi chân dài nghịch thiên được bọc bởi tất thủy tinh, vừa dài vừa gợi cảm, lập tức nhảy lên áp phích.
Thẩm Mỹ Vân xem cực kỳ hài lòng, còn viết cumh từ ba ngày sau bán ở phía trên, chờ những thứ này đều làm đầy đủ xong, lập tức tìm Tiểu Hầu lái xe ba bánh, dán áp phích tuyên truyền ở trên xe ba bánh, một xe chở đến Y Gia.
Hiện giờ, Trần Ngân Diệp cùng Minh Phán Đễ ở Y Gia coi như là phối hợp cực kỳ ăn ý, hơn nữa có cả Tiểu Hầu, trên cơ bản ba người có thể quản lý tốt cửa hàng Y Gia.
Chờ áp phích vừa đến, Thẩm Mỹ Vân lập tức bảo Tiểu Hầu dán áp phích đặt ở vị trí cửa Y Gia.
Chờ quảng cáo bên ngoài được dán xong.
Thẩm Mỹ Vân đi vào cùng Trần Ngân Diệp cùng Minh Phán Đễ phổ cập chút kiến thức: "Đây là sản phẩm mới gần đây của chúng ta, tất thủy tinh, đây là trên cơ sở ban đầu đã cải tiến."
Nói xong, cô lấy ra hai cái ra: "Hai người đi thay, tự mình cảm nhận một phen."
Thân là thiếu nữ, còn là thiếu nữ thích chưng diện, Trần Ngân Diệp cùng Minh Phán Đễ đương nhiên biết tất thủy tinh, gần đây thứ này đều bán muốn điên rồi.
Minh Phán Đễ còn cùng Trần Ngân Diệp châm chọc, hàng hóa tốt như vậy, Y Gia bọn họ dĩ nhiên không có hàng, vậy cũng quá đáng tiếc.
Nào ngờ chân trước mới châm chọc xong, quản lý cửa hàng chân sau lập tức lấy hàng mới cho bọn họ, cái này cũng quá kinh hỉ được không?
Nghe Thẩm Mỹ Vân vừa nói, Minh Phán Đễ cùng Trần Ngân Diệp đều đi vào thay tất thủy tinh, chờ sau khi đi ra, Minh Phán Đễ cực kỳ vui sướng nói: "Quản lý, tất thủy tinh này co dãn thật thoải mái, hơn nữa chị xem màu này, màu này cùng loại trước kia hoàn toàn không giống nhau phải không?"
Cô ấy giơ chân lên, còn nắm chặt một đoạn vớ thủy tinh kéo xuống.
Cái này dẫn tới Tiểu Hầu cùng vệ sĩ, hai người đều theo bản năng quay đầu lại, làm bậy, đây là đang làm gì?
Cũng may, Minh Phán Đễ căn bản không coi bọn họ là nam.
"Quản lý, tất thủy tinh này cũng dễ mặc quá, cửa hàng chúng ta bán thế nào? Em muốn hai đôi."
Không quan tâm khách hàng có mua hay không, cô ấy mua trước rồi mới nói.
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Cô nhìn bộ dáng thích chưng diện của Minh Phán Đễ, nhịn không được nhéo nhéo mặt của cô ấy: "Được rồi, không cần em mua, cái này trên người em lập tức tặng em mặc, đến lúc đó cho em mỗi ngày làm ma nơ xanh để người ta nhìn, xem em có chán hay không."
Minh Phán Đễ thổi râu trừng mắt: "Làm sao có thể? Em yêu c.h.ế.t cũng không kịp."
Cô ấy hận không thể mỗi ngày mặc, mặc vào sẽ không cởi ra.
"Được rồi, được rồi."
Thẩm Mỹ Vân nhìn bộ dáng xinh đẹp của Minh Phán Đễ, giống như thấy được Miên Miên, thế nhưng không giống với Minh Phán Đễ, Miên Miên mỗi ngày đều chìm ở trong biển đề, không phải đang tự học, thì là đang viết bài thi.
Cô thầm nói, chờ Miên Miên thi tốt nghiệp trung học kết thúc, nhất định phải kéo đứa bé kia ra chơi một vòng.
"Quản lý, chị làm sao vậy?"
Minh Phán Để giơ tay lên ở trước mặt Thẩm Mỹ Vân, Trần Ngân Diệp nhìn mà một trận hết hồn hết vía, trong lòng nói cô nhóc này lá gan thật lớn, cũng dám ở trước mặt dì Thẩm đùa giỡn.
Thẩm Mỹ Vân: "Không có việc gì, mấy ngày nay nếu có người hỏi tất thủy tinh này, mọi người lập tức ra sức tuyên truyền, nói tất thủy tinh cùng tất thủy tinh truyền thống không giống nhau, chú trọng nói rõ ràng lực đàn hồi cùng màu sắc vấn đề, tận lực gọi lên tâm tư khách hàng."
"Quản lý vẫn tốt."
Minh Phán Đễ hạ tay đang giơ xuống dí dỏm nói.
"Ngày mai sẽ đưa một lô hàng tới, chính thức bán là ba ngày sau." Thẩm Mỹ Vân: "Mấy ngày nay vất vả cho mọi người rồi."
Mọi người lắc đầu.
Chờ sau khi Thẩm Mỹ Vân rời đi, Trần Ngân Diệp cùng Minh Phán Đễ bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Thu dọn một hồi, Minh Phán Đễ nhìn Tiểu Hầu vào phía sau kho hàng, cô ấy cũng đi theo đi vào, mang tất thủy tinh lộ chân dài, một chân đè lên trên tường, xấu hổ hỏi Tiểu Hầu: "Anh Tiểu Hầu, em đẹp không?"
Tiểu Hầu: "Chân quá ngắn. Còn chưa dài bằng hộp giày."
Minh Phán Đễ: "... ?!!!"
Mẹ nó, đáng đời cậu ta độc thân!
Một lát sau, Minh Phán Đễ nổi giận đùng đùng đi ra.
Trần Ngân Diệp đang thu dọn quần áo, từng bộ từng bộ quần áo mới được cô ấy treo lên, còn nhịn không được cười Minh Phán Đễ: "Em đều biết tính cách của Tiểu Hầu rồi, sao còn đi trêu chọc cậu ta?"
Ngay từ đầu Minh Phán Đễ làm như vậy còn dọa Trần Ngân Diệp đỏ mặt thật lâu, về sau cô ấy phát hiện cô nhóc Minh Phán Đễ này ai cũng dám trêu chọc.
Có đôi khi ngay cả cô ấy cũng đùa giỡn.
Dần dần Trần Ngân Diệp cũng quen rồi.
Minh Phán Đễ cắn răng một cái, oán hận nói: "Tên đó chính là cái cọc gỗ, em thật sự đã quyến rũ người mù, hừ! Còn không bằng để em đi bán hai món hàng, đều sảng khoái hơn cái này."
Một lát sau, Tiểu Hầu đi ra, Minh Phán Đễ nhìn cậu ta một cái, cầm quần áo lập tức đi ra ngoài.
Tiểu Hầu nào có bình tĩnh như trong tưởng tượng của cậu ta, trên thực tế chóp tai đều đỏ thấu, đáng tiếc, Minh Phán Đễ không thấy được.
Trần Ngân Diệp ngược lại thấy được, cô ấy trêu ghẹo hắn: "Tiểu Hầu, cậu còn không nhìn ra sao, Phán Đễ người ta thích cậu đó."
Tiểu Hầu ấp úng nói: "Tôi còn nhỏ."
Trần Ngân Diệp xem thường cậu ta: "Đợi đến khi bỏ qua Phán Đễ, cậu cứ ở đó mà hối hận đi."
Minh Phán Đễ thật sự không tồi, bộ dạng thanh tú, mồm mép cũng lưu loát, mấu chốt là đầu óc tỉnh táo, từ sau khi phát hiện mình có hảo cảm đối với Tiểu Hầu, cô ấy cố gắng hết sức để trêu chọc đối phương, nhưng mà, mỗi một lần đều không có kết quả tốt.
Thế nhưng, Phán Đễ cũng không nổi giận, lần sau sẽ lại tiếp tục.
Tiểu Hầu nhìn ngoài cửa sổ kính, Minh Phán Đễ an tĩnh điều chỉnh áp phích, cô ấy như là một đóa hoa ngọc lan đang chớm nở, tươi mát lại xinh đẹp.
Tiểu Hầu rất nhanh lập tức thu hồi ánh mắt, an tĩnh sửa sang lại quần áo, như thể ánh mắt kia không tồn tại.
Thẩm Mỹ Vân cho cung cấp ba ngày dự nhiệt, quả nhiên nổ bạo, này ba ngày này dường như mỗi một khách hàng tới cửa, đều sẽ đến hỏi tất thủy tinh trên áp phích ở cửa, thậm chí, còn có người muốn mua tất thủy tinh trên đùi Trần Ngân Diệp cùng Minh Phán Đễ.
Trình độ hung tàn kia, đều hù dọa hai người các cô ấy.
Cũng may các cô âyd cam đoan, ba ngày sau chắc chắn có hàng mới, lúc này mới xem như ổn định được nhóm người kia.
Chỉ là, tấm áp phích kia vào ngày đầu tiên, lại bị người ta trộm mất.
Cái này làm cho người ta dở khóc dở cười, tìm một vòng xác định là sau khi mất đi, Thẩm Mỹ Vân lại tìm người ta in ấn xưởng làm mười tâmd, lúc này đây làm nhiều tính toán giữ lại dự phòng, cô không rõ, loại này áp phích làm sao còn có thể có người trộm?
Cũng may không phải ngày buôn bán bị người ta trộm, coi như là sớm giải quyết.
Ba ngày sau, Y Gia buổi sáng tám giờ rưỡi mở cửa buôn bán, còn chưa đến giờ mở cửa, sáng sớm ở cửa đã có đội ngũ thật dài xếp hàng chật ních, hiển nhiên là đang chờ đợi sau khi mở cửa sẽ lập tức mua tất thủy tinh.
Bởi vì, lúc trước người ở cửa hàng Y Gia nói, tới trước được mua trước.
Mọi người tự nhiên là sung sức xếp hàng.
Chờ Thẩm Mỹ Vân các cô sau khi đến, nhìn thấy đội ngũ thật dài xếp hàng chật ních ở cửa kia, dù khiến Thẩm Mỹ Vân đều bất ngờ: "Người tới còn nhiều như vậy sao?"
Toàn bộ cửa hàng Y Gia trên cơ bản đều là nữ đồng chí, mọi người túm năm tụm ba, nói chuyện với nhau.
"Lúc ấy người hỏi cũng nhiều lắm."
Trần Ngân Diệp tiếp một câu: "Từ lúc áp phích được đưa lên, vẫn luôn có người hỏi."
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng: "Hàng đã chuẩn bị đầy đủ chưa?"
"Lấy hai lần, lần đầu hai ngàn, lần sau ba ngàn. Tổng cộng là năm ngàn cái."
Thẩm Mỹ Vân: "Vậy mở cửa kinh doanh đi. Bán theo hoàn cảnh."
Vân Mộng Hạ Vũ
Trần Ngân Diệp cùng Minh Chiêu Đễ hiểu, sau khi cầm chìa khóa mở cửa lớn, người ở cửa như ong vỡ tổ chen vào.
"Lúc trước cô có nói tất thủy tinh, là hôm nay có thể mua rồi phải không?"
Khách hàng đầu tiên đi vào, xem như hỏi trúng tim mọi người.
"Là hôm nay mở bán."
Trần Ngân Diệp thuần thục tiếp đón mọi người: "Hôm nay hàng về, đã đều treo lên toàn bộ rồi, mọi người có thể tự mình chọn mua."
Đến mua tất thủy tinh cơ bản đều là nữ đồng chí, hơn nữa còn là nữ đồng chí trẻ tuổi xinh đẹp chiếm đa số.
Mọi người vừa tiến vào, lập tức nhìn thấy Trần Ngân Diệp, Minh Phán Đễ, cùng với Thẩm Mỹ Vân ba người trên người mang tất thủy tinh.
Có người nói: "Tôi muốn tất thủy tinh trên người vị nữ đồng chí này, phải giống y như đúc."
Cô ấy đang đề cập đến Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân bật cười: "Tất thủy tinh đều giống nhau, đều được chuyên gia thương hiệu của chúng tôi nâng cấp cải tạo."
Cô cầm lấy một cái tất thủy tinh giới thiệu cho mọi người: "Vừa nhìn tuy có vẻ hơi nhỏ, nhưng cũng đủ cho đồng chí chín mươi cân đến một trăm tám mươi cân mặc vừa, lực đàn hồi cực tốt."
Nói xong, cô còn lôi kéo tất thủy tinh kia xuống, trực tiếp kéo tất thủy tinh rộng gấp mấy lần: "Hơn nữa sau khi kéo rộng, mọi người có thể nhìn thấy, trực tiếp ẩn hiện màu da, tôi muốn tất cả mọi người đều hiểu công dụng của nó."
Thẩm Mỹ Vân lấy tất thủy tinh hàng mẫu đưa cho mọi người, để cho bọn họ xem thử, chính mình thì duỗi một bên chân mang tất thủy tinh ra: "Cơ bản mặc vào chính là có hiệu quả như vậy, vừa lộ chân gầy lại lộ da đẹp, mọi người tự mình xem."
Không thể không nói, Thẩm Mỹ Vân tiêu thụ thế nào, cô sẽ nói trải nghiệm như vậy.
Những nữ đồng chí kia vốn mua một cái, trực tiếp mua ba cái.
"Ba mươi đồng, tôi để trên bàn."
Sau đó lập tức cầm tất đi, cô ấy muốn trở về thử tất thủy tinh, về phần ở trong tiệm, dù thử không có ý nghĩa.
Thẩm Mỹ Vân nháy mắt với Trần Ngân Diệp, cô ấy lập tức đi thu tiền.
Cô ấy cùng Minh Chiêu Đễ hai người ở kia bán vớ thủy tinh, bắt đầu các cô ấy còn giới thiệu, đến phía sau cổ họng đều giới thiệu đến mức khô cổ, đơn giản duỗi chân mang tất thủy tinh ra: "Mười đồng một cái, mười đồng một cái, mọi người nhìn rồi mua thử, bỏ qua hôm nay ngày mai sẽ không có."
Các cô vừa nói, mọi người mua lại càng không nương tay.
Lúc đầu còn có người cò kè mặc cả, về sau trực tiếp mua.
Nhất là ba chị em làm bà chủ tiệm cắt tóc bên cạnh lại càng kinh khủng, có một chị cả tới, một mình cô ấy mua năm mươi đôi, để lại năm trăm đồng rồi rời đi.