Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 865
Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:54:40
Lượt xem: 51
Nhị Nhạc nhất thời từ trong phòng đi ra, cậu ta luôn cà lơ phất phơ, trên mặt khó được mang theo chút nghiêm túc.
"Mẹ, con muốn chăm chỉ học hành."
Vừa nghe lời này, Triệu Xuân Lan nhất thời vui mừng mà khóc: "Con à, con rốt cục thông suốt rồi."
Đêm khuya hôm đó, Nhị Nhạc cầm sách, gào khóc một tiếng: "Mẹ, con thật không phải là người có thể học nổi, a a a a a."
Triệu Xuân Lan: "..."
Thật sự là không nên tin vào miệng Nhị Nhạc, quỷ gạt người.
*
Thẩm Mỹ Vân ở lại Mạc Hà ba ngày, lập tức cùng Tống Ngọc Thư bước lên xe lửa trở về Bắc Kinh, cùng bọn họ rời đi còn có Trần Viễn.
Ba người bầu bạn mà đi.
Sáng hôm sau trở về nhà, bởi vì Tống Ngọc Thư mang thai, Thẩm Mỹ Vân lập tức theo Trần Viễn cùng nhau đưa cô ấy về nhà họ Tống.
So với đến nhà họ Thẩm ở cùng Trần Hà Đường, Tống Ngọc Thư về nhà họ Tống dưỡng thai, cô ấy càng tự tại hơn một chút.
Sau khi biết Tống Ngọc Thư mang thai, mẹ Tống mừng đến phát khóc, bà ấy cầm tay Tống Ngọc Thư: "Ông trời có mắt, rốt cục cho con mang thai."
Bà ấy biết rõ hơn ai hết, con gái muốn có con đến mức nào.
Kết hôn nhiều năm như vậy, uống canh thuốc bắc không biết bao nhiêu lần, châm cứu các loại, kiểm tra kiểu Tây y, nhưng vẫn không mang thai được.
Hôm nay, có con rồi, chuyện này dường như đã giải quyết một bệnh nặng trong lòng mẹ Tống.
Tống Ngọc Thư nhìn mẹ rơi lệ, một tia khúc mắc cuối cùng cũng giải tán, mẹ cô ấy có lẽ là người thiên vị, nhưng vào giờ khắc này, cũng đúng là yêu cô ấy.
Cô ấy vỗ vỗ tay mẹ: "Con về dưỡng thai, sẽ ở một thời gian rất dài."
Mẹ Tống vừa nghe vậy, nhất thời vui vẻ: "Vậy đến lúc đó mẹ nấu cơm cho con, không được, mẹ nấu cơm không ngon, mẹ đi mời bảo mẫu tới cửa, đặc biệt làm cho con một ngày ba bữa."
Phụ nữ có thai ăn gì, cũng không thể qua loa.
Trần Viễn: "Mẹ, đến lúc đó Ngọc Thư phiền mẹ và ba chăm sóc."
Sau khi anh ấy vào nhà, còn không quên để lại cho mẹ Tống một xấp tiền: "Đây là sinh hoạt phí của Ngọc Thư ở nhà."
Một xấp tiền mặt ước chừng có một ngàn đồng, đây coi như là tiền gửi ngân hàng của hai người.
Hai người đều là công nhân viên chức, nhất là Tống Ngọc Thư là kế toán, kiêm chức vài công việc, tiền lương một tháng của cô ấy có chừng ba trăm đồng.
Hai người cộng lại một năm có hơn năm ngàn, qua nhiều năm như vậy, đây dường như là tích góp, chỉ vào không ra, cho nên coi như là tích góp một số tiền lớn.
Mẹ Tống vừa nhìn thấy Trần Viễn đưa tiền tới, bà ấy nhất thời nhíu mày: "Đứa nhỏ này lại khách sáo với mẹ rồi. Ngọc Thư về nhà mình, mẹ còn để con bò tiền, vậy mẹ đây cùng ba con tính là cái gì?"
Mẹ Tống kiên trì không cần.
Trần Viễn kiên trì muốn cho.
Cuối cùng, Tống Ngọc Thư vỗ tay một cái, thu tiền lại: "Để con cầm, đến lúc đó con muốn ăn cái gì ngon, lập tức tự nhìn mua."
Lần này hai người nhất thời không rối rắm nữa.
Thẩm Mỹ Vân nhìn một hồi náo nhiệt, cô quay đầu về tới nhà họ Quý cách vách, ban ngày trong nhà cũng chỉ có bà Quý cùng ông Quý, má Trương cùng với mỗi ngày bận rộn.
Thẩm Mỹ Vân đột nhiên trở về, để cho bà Quý vui sướng một trận.
Buổi trưa ở lại nhà họ Quý ăn một bữa cơm, buổi tối mới cùng Trần Viễn, Tống Ngọc Thư trở lại nhà họ Thẩm.
Thẩm Mỹ Vân ngược lại còn tốt, cô thường thường sẽ trở về ở một thời gian ngắn, nhưng Trần Viễn cùng Tống Ngọc Thư không giống vậy vì hai người dường như cắm rễ ở Mạc Hà.
Lần này, thình lình về nhà, nhất thời làm cho hai người Trần Hà Đường cùng Trần Thu Hà mừng rỡ không thôi: "Hai đứa nhỏ này trở về cũng không chào hỏi, buổi tối tốt làm chút đồ ăn các con thích."
Hôm nay chỉ có mấy ông bà già bọn họ, để tiện, cũng chỉ làm một nồi mì thịt băm ớt xanh, ngay cả món ăn cũng không nấu nướng mất công.
Trần Viễn: "Ba, cô, không cần bận rộn, con và Ngọc Thư đã ăn rồi.
Cái này...
Trần Thu Hà và Trần Hà Đường hai mặt nhìn nhau: "Trên xe lửa ăn gì rồi sao?"
"Không phải."
Thẩm Mỹ Vân ở giữa giải thích: "Buổi trưa chúng con đến đã về nhà họ Tống một chuyến"
Lần này, đám bguowif Trần Thu Hà nghe hiểu.
"Vậy cũng được, có mệt hay không, có muốn nghỉ ngơi trước không?"
Tống Ngọc Thư đã mang thai hơn ba tháng, vẫn không ngửi được mùi thịt, cô ấy còn chưa mở miệng, lập tức nhịn không được oẹ một tiếng, tìm nhà vệ sinh khắp nơi, chuẩn bị đi nôn.
Thẩm Mỹ Vân vội vàng dẫn cô ấy đi vệ sinh.
Sau khi các cô đi vào.
Trần Thu Hà nhất thời nhìn về phía Trần Viễn, đè thấp giọng nói: "Ngọc Thư, có phải có rồi không?"
Trần Viễn gật đầu.
Sau khi nhận được đáp án này, Trần Thu Hà và Trần Hà Đường nhất thời vui vẻ không thôi, hai người đều ở trong phòng vui sướng.
"Được được được, đây là đại hỷ sự."
Người trong nhà bọn họ, lập tức quan tâm Trần Viễn cùng Tống Ngọc Thư kết hôn nhiều năm còn không có con, hiện giờ coi như là đạt được mong muốn.
Vẻ mặt Trần Viễn cũng dịu dàng hơn: "Có thì có, nhưng Ngọc Thư rất vất vả."
Trần Thu Hà gật đầu: "Phụ nữ mang thai quả thật không dễ dàng, cháu phải chăm sóc con bé nhiều một chút, đúng rồi, đúng lúc dượng cháu là bác sĩ, cô và dượng cháu lại có thể chăm sóc nó một ngày ba bữa, sinh hoạt hàng ngày."
Trần Viễn: "Không được, cô ấy định ở nhà mẹ đẻ dưỡng thai."
Anh ấy suy nghĩ một chút: "Đến lúc đó còn phải làm phiền dượng, đến lúc đó lấy vài thứ đi thăm cô ấy."
Trần Thu Hà: "Cái này bọn cô đương nhiên là biết."
"Chỉ là Ngọc Thư ở nhà mẹ đẻ dưỡng thai, nhà mẹ đẻ con bé không nói gì sao?" Đầu năm nay rất nhiều gia đình, đều kiêng kị con gái gả ra ngoài về nhà dưỡng thai, có vài người cho rằng đây là điềm xấu, có vài người cho rằng dưỡng thai nên là chuyện của nhà trai.
Trần Viễn: "Mẹ cô ấy rất vui, tạm thời không có việc gì."
Còn về sau anh ấy cũng không biết.
Nếu là Tống Ngọc Thư cãi nhau cùng người nhà, nói không chừng sẽ trở về ở nhà họ Thẩm.
Trần Viễn nói rõ những chuyện vụn vặt này một chút.
Tống Ngọc Thư nôn mửa trong phòng vệ sinh nghe vậy, trên mặt cô ấy mang theo chút ngọt ngào: "Người khác đều nói Trần Viễn cứng rắn giống như tảng đá, lạnh như băng, thực tế không phải, người này cẩn thận chu đáo lại có trách nhiệm."
Sống như người uống nước, ấm lạnh tự biết.
Thẩm Mỹ Vân nhìn Tống Ngọc Thư như vậy, cô chậc một tiếng, trêu ghẹo nói: "Thật sự là vợ chồng son hạnh phúc."
Nghe được câu nói của cô như vậy.
Tống Ngọc Thư nhéo mặt cô: "Còn nói chọ, không phải em cũng vậy sao?"
Thẩm Mỹ Vân tránh ra: "Em và Quý Trường Tranh không phải đâu, chị dâu, chị đừng đến oan uổng em."
Trong lúc vui đùa ầm ĩ, đã đến nhà chính.
Trần Thu Hà: "Buổi tối ở nhà nghỉ ngơi một đêm, ngày mai hẵng về nhé?" Bà ấy nhìn sắc trời bên ngoài đã tối đen.
Tống Ngọc Thư: "Được ạ."
Cô ấy biết, nhà họ Thẩm cưới thêm nàng dâu mới, cũng để lại cho hai vợ chồng bọn họ một gian phòng.
Bốn giờ rưỡi.
Bình thường là lúc tan học lớp tự học, Thẩm Mỹ Vân biết Miên Miên sẽ trở về, lập tức bận rônn ở phòng bếp cho cô bé làm một bát mì ớt xanh thịt băm, còn không quên chiên một quả trứng.
Chờ Miên Miên về đến nhà, cơm này vừa vặn làm xong.
Miên Miên theo bản năng nói: "Thơm quá."
Buổi tối năm giờ năm mươi mới ăn cơm, đến bây giờ rõ ràng cũng mới bốn giờ, nhưng chính là đói cũng không được.
Trần Thu Hà: "Cháu vào bếp xem buổi tối có món gì ngon?"
Miên Miên đáp một tiếng, ném cặp sách xuống lập tức chạy vào phòng bếp, chờ nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân bưng một chén mì muốn đi ra.
Cô bé vui mừng hét to một tiếng: "Mẹ, mẹ, mẹ về rồi à?"
Đối với Miên Miên mà nói, mỗi một lần cùng mẹ Thẩm Mỹ Vân gặp mặt, đều là một lần kinh hỉ bất ngờ.
Thẩm Mỹ Vân sờ sờ đầu: "Đã về rồi, làm mì thịt băm ớt xanh con thích ăn, mau đi ăn đi."
Miên Miên gật đầu như gà mổ thóc, đuôi ngựa vểnh lên, mang theo hoạt bát nói không nên lời.
"Mẹ, mẹ ăn chưa?"
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, cô theo Miên Miên cùng đi ra ngoài đến nhà chính, nhìn cô bé ngồi xuống ăn, ánh mắt dịu dàng: "Gần đây đi học có phải rất vất vả hay không?"
Nhìn cằm lại nhọn hơn một chút.
Mì ớt xanh thịt băm tươi ngon, mì này là Thẩm Mỹ Vân dùng tay cán ra, mì ngọt lại dai, bọc lấy hương vị thịt băm, còn có vị cay của ớt xanh, làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Cô bé vừa ăn, vừa ậm ừ nói: "Đúng vậy, hơn nữa con còn bị đăng ký đi thi vật lý, mỗi ngày đều học thêm, con thấy rất phiền."
Học sinh giỏi đều không chịu nổi mỗi ngày học thêm, còn có bài tập làm không xong, quả thực là giống như ngồi tù.
Thẩm Mỹ Vân xoa xoa mặt cô bé: "Thật sự là vất vả, trong khoảng thời gian này mẹ ở nhà làm cho con ăn nhiều một chút, bồi bổ cho con một chút."
Nghe nói như thế, ánh mắt Miên Miên sáng lên: "Cảm ơn mẹ!"
*
Thẩm Mỹ Vân ở nhà, dự định chăm sóc cô bé liên tục một thời gian, hơn nữa cô đã đáp ứng Triệu Xuân Lan sẽ đi đưa tiền cho Chu Thanh Tùng.
Chờ chuyện trong tay không còn nhiều lắm, cô lập tức đạp xe, đi đến vị trí cửa đại học Yến, hỏi bảo vệ: "Đồng chí, tôi muốn tìm Chu Thanh Tùng chuyên ngành kiến trúc!"
Cô vừa dứt lời, đồng chí bảo vệ kia nhất thời tò mò nhìn thoáng qua Thẩm Mỹ Vân: "Cô là?"
Mỗi ngày người đến trường học tìm sinh viên không ít, nhưng có một số là người tốt, có một số là người xấu, còn gây thêm không ít phiền toái cho các sinh viên trong trường.
Thế cho nên, lãnh đạo khoa bảo vệ của bọn họ, còn cố ý dặn dò một câu, không nên để người tùy tiện vào trong, chậm trễ việc học tập của các sinh viên.
Thẩm Mỹ Vân không bất ngờ đối phương sẽ điều tra, cô tự nhiên hào phóng nói: "Tôi là bạn thân của mẹ Chu Thanh Tùng, cô ấy bảo tôi đưa sinh hoạt phí cho Chu Thanh Tùng."
Một câu, đơn giản nói thẳng ra vấn đề.
Đồng chí khoa bảo vệ nghe vậy lập tức yên tâm: "Vậy tôi đi tìm người, cô chờ một chút."
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, đứng ở cửa đại học Yên, yên tĩnh nhìn qua lại học sinh, giống sinh viên Thanh Đại, mọi người đi đường đều sẽ chạy chậm, còn không là cúi đầu đọc sách.
Nhìn như vậy, không ai lãng phí thời gian trên đường.
Thẩm Mỹ Vân thầm nghĩ, các sinh viên có thể thi vào trường đại học tốt nhất cả nước, chăm chỉ hay thiên phú, thiếu một thứ cũng không được.
Trong khi cô quan sát.
Chu Thanh Tùng đi ra, thời tiết giữa tháng mười, cậu ấy mặc một chiếc áo khoác mỏng màu chàm Trung Sơn, dáng người cao ngất, ngũ quan chu chính, mặt mày hiên ngang, chỉ nhìn đã biết là một người con trai tốt.
Bộ dáng của Chu Thanh Tùng, từ nhỏ đến lớn đều không tệ, hơn nữa một thân phong cách của người trí thức, làm cho người ta không dời ánh mắt được.
Thẩm Mỹ Vân khen một câu ở trong lòng, không hổ là nam chính, một thân da cốt này trời sinh tiền vốn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khó trách trong sách nói, để Miên Miên cùng Lâm Lan Lan tranh đoạt cậu ấy, thậm chí còn có những nữ sinh khác đến tìm.
Thẩm Mỹ Vân đè nén suy nghĩ lộn xộn trong lòng: "Chu Thanh Tùng?"
Cô thử thăm dò nói.
Chu Thanh Tùng nghe được cô gọi tên mình, thở phào nhẹ nhõm, cậu ấy cũng đang đánh giá Thẩm Mỹ Vân, rất nhiều năm không gặp đối phương, nhưng đối phương vẫn là bộ dáng trong trí nhớ của cậu ấy.
Cậu ấy gật đầu, gọi: "Dì Thẩm."
Xác định là cậu ấy.
Thẩm Mỹ Vân lập tức gói kỹ tiền trong túi, đưa cho cậu ấy: "Đây là lần trước dì về Mạc Hà, mẹ cháu bảo dì mang cho cháu, tổng cộng một trăm đồng, cháu lấy ra cẩn thận một chút."
Chu Thanh Tùng không khách sáo, trực tiếp nhận lấy, cũng không đếm, mà nhét vào trong túi: "Cảm ơn dì Thẩm."
Thẩm Mỹ Vân: "Không xem một chút?"
Chu Thanh Tùng lắc đầu, mặt mày thư thái: "Chút tín nhiệm này con vẫn phải có, dì Thẩm, hai nhà chúng ta cũng là giao tình nhiều năm rồi."
Tiến lùi vừa vặn, không còn là bộ dáng mọt sách năm đó nữa.
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Dì còn chưa chúc mừng con, thi đậu trường đại học tốt nhất cả nước."
Cô ngược lại không hỏi, Chu Thanh Tùng sao không tới tìm cô, có một số việc mọi người trong lòng biết rõ là tốt rồi, một khi nói thẳng ở trên mặt bàn, lập tức sẽ rất xấu hổ.
Chu Thanh Tùng mím môi: "Cảm ơn dì Thẩm."
Thẩm Mỹ Vân đưa tiền, lập tức đề nghị rời đi: "Vậy dì đi đây, cháu nhớ gọi điện thoại lại cho mẹ cháu, miễn cho cô ấy ở nhà luôn lo lắng cho cháu." Đều là làm ba mẹ, cô biết rõ hơn ai hết, đứa nhỏ ra ngoài hai năm không liên lạc với gia đình, ba mẹ sẽ khổ sở biết bao nhiêu.
Cái này...
Một câu, cũng không biết sợi dây nào chạm đến đáy lòng Chu Thanh Tùng, cậu ấy do dự: "Cháu biết rồi."
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, muốn rời đi.
"Chờ một chút."
Chu Thanh Tùng đuổi theo: "Dì Thẩm, cháu..."
Đứa nhỏ này vẫn là tính cách khi còn bé, do do dự dự.
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Dic coi như là trưởng bối nhìn cháu lớn lên, cháu có lời gì cứ nói thẳng là được rồi."
Chu Thanh Tùng: "Cháu đã liên lạc với Lâm Lan Lan."
Một câu nói khiến sắc mặt Thẩm Mỹ Vân trầm xuống: "Sau đó thì sao?"
Lâm Lan Lan cùng Miên Miên nhà cô vốn là tình địch, từ thân thế đến người nhà, tại từ trong sách thiết lậpm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-865.html.]
Chỉ là, cô không nghĩ tới nữ chính chính là nữ chính, nhiều năm trước bị đưa đi, hoàn toàn biến mất ở trước mặt nhà bọn họ, hôm nay lại lần nữa dùng phương thức này nghe được tên của đối phương.
Chỉ có thể nói, nhân duyên giữa nam chính và nữ chính là thiên định sao?
Nhìn vẻ mặt của Thẩm Mỹ Vân, Chu Thanh Tùng còn có cái gì không rõ đây?
Cậu ấy lập tức nuoits những lời còn lại trở lại.
Thẩm Mỹ Vân thật thông minh, cô vốn là người mũi nhọn, nhiều năm lại ở bên ngoài buôn bán như vậy, xem như triệt để hiểu ra mọi chuyện.
"Cháu là muốn nói, cháu hai năm nay không về nhà, là có quan hệ cùng Lâm Lan Lan?"
Nói trúng tim đen, lập tức đ.â.m vào tim Chu Thanh Tùng.
Cậu ấy trầm mặc một chút, sau đó mới thừa nhận: "Vâng."
"Cháu muốn biết."
Cậu ấy giương mắt, nhìn Thẩm Mỹ Vân một lát, giọng điệu cầu chứng nói: "Năm đó, Lan Lan bị đưa đi, dì cùng ba mẹ cháu xuất lực ở bên trong sao?"
Ánh mắt Thẩm Mỹ Vân trở nên sắc bén, cô hỏi ngược lại: "Cháu nghĩ sao?"
Chu Thanh Tùng lắc đầu: "Cháu không biết."
Nếu cậu ấy biết, cũng sẽ không đến chứng thực.
Thẩm Mỹ Vân: "Không, cháu biết, hơn nữa cháu đã tin tưởng giác quan thứ sáu của mình, cháu là cho rằng Lâm Lan Lan năm đó bị đưa đi, là dì cùng người nhà của cháu xuất lực đúng không? Nếu không, cháu cũng sẽ không hai năm không về nhà, cũng không liên lạc với người nhà."
Chu Thanh Tùng trầm mặc.
Lúc này, dường như nói gì cũng không đúng.
Thẩm Mỹ Vân tiếp tục: "Lâm Lan Lan nói cho cháu biết? Nó bị dì và mẹ cháu tính kế?"
Chu Thanh Tùng: "Không phải, là cháu căn cứ vào lời của cô ấy, tự mình suy đoán."
Thẩm Mỹ Vân xì một tiếng: "Chu Thanh Tùng, cháu vẫn ngây thơ hồ đồ như trước."
Cô cho rằng đứa nhỏ này học hành giỏi sẽ có tiền đồ, đối nhân xử thế cũng sẽ có tiền đồ, nhưng mà cũng không có, đối với chuyện Lâm Lan Lan này, cậu ấy vẫn hồ đồ trước sau như một.
Đột nhiên bị người chỉ trích ngây thơ hồ đồ, khuôn mặt anh tuấn của Chu Thanh Tùng cũng mang theo chút khó coi: "Dì Thẩm!"
Thẩm Mỹ Vân: "Cảm thấy dì nói sai rồi?"
Cô giơ ngón tay chỉ vào đầu Chu Thanh Tùng, giọng nói có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Dùng đầu óc hôm đó của cháu suy nghĩ một chút, dì và mẹ cháu dựa vào cái gì mà đuổi Lâm Lan Lan khỏi nhà họ Lâm ở Mạc Hà?"
Cái này...
Lập tức khiến Chu Thanh Tùng cứng họng.
"Nó không phải người nhà chúng ta, chúng ta đuổi nó đi làm gì?"
Thẩm Mỹ Vân cười lạnh: "Chu Thanh Tùng, cháu đã hơn hai mươi tuổi, không phải trẻ con, cháu cho rằng năm đó Lâm Lan Lan còn có thể uy h.i.ế.p đến địa vị nhà của tôi sao?"
"Thay vì tới hỏi tôi, hỏi mẹ cháu đi, tại sao chúng ta đuổi nó đi, chi bằng cháu đi hỏi xem, người nhà họ Lâm, vì sao bọn họ đuổi Lâm Lan Lan đi?"
"Nhà họ Lâm gia coi nó như con ruột, cẩn thận nuôi dưỡng bảy năm, dù biết "Miên Miên" nhà chúng ta năm đó bị đánh tráo, nhà họ Lâm đã làm như thế nào? Bọn họ lựa chọn hy sinh "Miên Miên", bao che Lâm Lan Lan, dưới tình huống như vậy, Lâm Lan Lan phải làm ra chuyện tày trời lớn cỡ nào mới có thể bị nhà họ Lâm đuổi đi?"
Dù sao, khi biết được Lâm Lan Lan không phải huyết mạch nhà họ Lâm, nhà họ Lâm đều không đuổi cô ta đi.
"Sau đó, sau đó đã xảy ra chuyện gì?"
Đối mặt với một loạt chất vấn của Thẩm Mỹ Vân, Chu Thanh Tùng á khẩu không trả lời được, cậu ấy há miệng, muốn xin lỗi, nhưng lại không biết nên xin lỗi như thế nào.
Thẩm Mỹ Vân nhìn cậu ấy một lát: "Chu Thanh Tùng, những lời này là tôi nể tình đã qua lại cùng ba mẹ cháu nhiều năm mới nói. Cháu không cần chỉ học tập, cháu cũng cần phát triển đầu óc!"
Dứt lời, không đợi Chu Thanh Tùng lên tiếng, Thẩm Mỹ Vân lập tức trực tiếp rời đi.
Nếu không là nể mặt Triệu Xuân Lan, cô tuyệt đối sẽ không tới lần này.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân rời đi, Chu Thanh Tùng nhìn bóng lưng cô, thật lâu không lấy lại được tinh thần.
Chờ giữa trưa sau khi tan học, cậu ấy không trực tiếp trở về ký túc xá, mà là lựa chọn ngồi xe buýt, từ trường học một đường quen thuộc đến đại tạp viện ba ngõ nhỏ Sùng Văn.
Nơi này xem như là đại tạp viện kiểu cũ, trước sau hai tiến sân, ở hơn ba mươi hộ gia đình, coi như là chen chúc náo nhiệt.
Buổi trưa lúc này, nhà nhà đều là đang nấu cơm, sân nhà chỗ ao nước, vòi nước ào ào chảy, bên cạnh bếp than, bốc lên mùi dầu nóng.
Chu Thanh Tùng vừa tiến vào, hàng xóm xung quanh lập tức hướng về phía hắn gật đầu: "Bạn học Chu, cậu đã trở lại rồi đó hả?"
Bọn họ đều biết, Chu Thanh Tùng là sinh viên đại học Bắc Kinh, lúc trước cậu ấy tới thuê phòng, vẫn là cầm thẻ sinh viên đến thế chấp, chủ nhà nhìn thẻ sinh viên của cậu ấy, lúc này mới nguyện ý cho thuê phòng với giá thấp nhất, mỗi tháng tám đồng tiền thuê nhà cho cậu ấy thuê.
Chu Thanh Tùng nhẹ gật đầu với mọi người, xem như chào hỏi, lúc này mới rẽ trái, đi đến góc tối nhất gian phòng kia, đó là căn phòng nhỏ nhất toàn bộ đại tạp viện, chỉ có bốn đến năm mét vuông, chiều rộng rất hẹp, bên trong có một cái giường lò xo có thể gấp lại.
Ban ngày sẽ gập lại tựa vào góc, buổi tối hạ xuống để xuống ngủ.
Lâm Lan Lan ngồi ở cửa nhìn người khác nấu cơm, đã đến buổi trưa, cô ta ở đây lại không có ý tứ muốn nấu cơm chút nào.
Vẫn nhìn thấy Chu Thanh Tùng trở về, ánh mắt cô ta mới sáng lên: "Anh Thanh Tùng. @
Cô ta còn gọi cậu ấy như khi còn bé.
Thật ra thì không phải, lúc trước Chu Thanh Tùng lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Lan Lan, cậuys thiếu chút nữa không nhận ra đối phương, Lâm Lan Lan mặc quần áo bẩn thỉu, mặt cũng đen thui, đang cùng một đám trẻ con giành hạt than.
Khi đó cậu ấy không biết đó là Lâm Lan Lan khi lớn lên, bởi vì, trong trí nhớ của Chu Thanh Tùng, Lâm Lan Lan vẫn luôn trắng nõn, xinh đẹp.
Cho đến khi, bạn học của cậu ấy gọi cậu ấy: "Chu Thanh Tùng, sắp về trường rồi."
Một câu nói này, làm cho Lâm Lan Lan đang cướp than dời đi lực chú ý, cô ta cũng không biết có phải Chu Thanh Tùng hay không, lập tức chạy tới hỏi cậu ấy: "Anh có phải là Chu Thanh Tùng hay không?"
một vết thương, nhìn cực kỳ đáng thương.
Nếu không phải là cô ta cất giọng, có lẽ cậu ấy còn chưa nhất định có thể nhận ra.
Cậu ấy vẫn cho rằng Lâm Lan Lan được đưa đi rất tốt, nhưng cũng không có, trời đông giá rét, cô ta cũng chỉ mặc một cái áo bông mỏng ngắn một đoạn, thậm chí ngay cả thắt lưng cũng có thể lộ ra một đoạn.
Khi đó Lâm Lan Lan, đã là một cô bé mười ba tuổi.
Một lần kia, sau khi cậu ấy hỏi rõ ràng tình huống của Lâm Lan Lan, cậu ấy lập tức mềm lòng, dồn tất cả sinh hoạt phí, học bổng đều tích góp lại, dự định thuê phòng ở cho Lâm Lan Lan, ít nhất có nơi đặt chân.
Về phần nhà trước kia của Lâm Lan Lan, cậu ấy không có ý định để cho cô ta trở về.
Nhà ở Bắc Kinh đắt, cho dù là thuê phòng, cũng là hù c.h.ế.t người, làm sao sinh viên nghèo Chu Thanh Tùng này có thể gánh vác được?
Cậu ấy tìm khắp Bắc Kinh, Đông Tây thành quý, Nam Bắc thành tiện, cuối cùng chính là cùng Sùng Văn, nát Tuyên Võ.
Tuyên Võ quá rối loạn, cậu ấy không dám để cho Lâm Lan Lan đi, phía sau quanh đi quẩn lại tập trung ở Sùng Văn tìm phòng ở, tìm suốt một tháng, lúc này mới tìm được căn phòng một tháng tám đồng tiền thuê nhà, để Lâm Lan Lan ở lại.
Đã ở được hai năm.
Chu Thanh Tùng vẫn tuyên bố với bên ngoài, Lâm Lan Lan là em gái ruột của cậu ấy, cậu ấy từ nơi khác đi học, không có biện pháp đưa em gái tới đây.
Hàng xóm trong đại tạp viện nhìn xem Lâm Lan Lan mười ba tuổi lớn lên như trẻ con mới mười tuổi, mọi người tự nhiên lập tức thương hại cô ta.
Ngược lại không bắt nạt cô ta.
Thế nhưng, mọi người cảm thấy rất kỳ quái, Lâm Lan Lan ở chỗ này cchưa bao giờ nấu cơm, mỗi lần ăn cơm đều là dựa vào Chu Thanh Tùng từ trường học mang về.
Thế nhưng, Chu Thanh Tùng làm sao có tiền, năm nhất mới khai giảng, mẹ cho cậu ấy sinh hoạt phí, dùng cực kỳ tiết kiệm, nuôi mình, nuôi Lâm Lan Lan.
Cộng thêm học bổng xem như miễn cưỡng đủ sống cho hai người.
Nhìn Lâm Lan Lan ngồi ngẩn người ở cửa, Chu Thanh Tùng nghĩ tới lúc trước Thẩm Mỹ Vân chất vấn cậu ấy cậu ấy trầm mặc: "Lan Lan."
Lâm Lan Lan nghe được động tĩnh, ánh mắt sáng lên, đứng dậy chạy tới nghênh đón cậu ấy, còn không quên ngọt ngào nói: "Anh Thanh Tùng, anh đã trở lại."
Chu Thanh Tùng đáp một tiếng, đa hộp cơm ra, giả bộ lơ đãng nhấc lên: "Lan Lan, lúc ấy tại sao em lại bị nhà họ Lâm đuổi đi?"
Sau hai năm, lần đầu tiên cậu ấy hỏi tới vấn đề này.
Lâm Lan Lan trong lòng căng thẳng, tay cô ta cầm đũa đều nắm chặt đến trắng bệch: "Anh Thanh Tùng, sao anh lại nhớ tới hỏi vấn đề này?"
Cô ta ôm đầu: "Chuyện năm đó, em không nhớ được, đau đầu dữ dội."
Không nghĩ tới, sau khi Chu Thanh Tùng đỡ cô ta ngồi xuống, giọng cậu ấy bình tĩnh nói: "Hôm nay anh gặp dì Thẩm."
Lâm Lan Lan có chút mờ mịt: "Dì Thẩm, dì Thẩm nào?"
Chu Thanh Tùng: "Mẹ Miên Miên."
Chợt nghe được mấy chữ này, cả người Lâm Lan Lan đều cứng ngắc, biểu tình trên mặt thiếu chút nữa không duy trì được.
"Cái nào? Miên Miên nào?"
Cô ta cố giả ngu.
Chu Thanh Tùng tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía cô ta: "Em quên rồi sao? Thẩm Miên Miên? Người lúc trước em ghét nhất."
Thẩm Miên Miên.
Lâm Lan Lan chính là nằm mơ cũng sẽ không quên người này.
Nếu không vì Thẩm Miên Miên đời này đột nhiên tồn tại, rõ ràng rơi xuống nước này chính là Thẩm Miên Miên!
Lâm Lan Lan gắt gao nắm chặt lòng bàn tay, sắc mặt tái nhợt: "Anh Thanh Tùng, em bị đau đầu!"
Là thật sự đau.
Đau thấu xương.
Quả nhiên, động tác này của cô ta, Chu Thanh Tùng nhất thời quên mất lúc trước còn hỏi, vội vàng chăm sóc cô ta.
Mà Lâm Lan Lan tránh thoát một kiếp, không chỉ không có thở phào nhẹ nhõm, trên mặt còn mang theo âm u, cô ta không rõ, cô ta đều đã trốn ở hang chuột, vì sao Thẩm Miên Miên cùng Thẩm Mỹ Vân còn âm hồn bất tán.
Các cô, các cô hiện tại rõ ràng sống tốt như vậy.
Nhưng còn muốn phá hủy sự ấm áp duy nhất của cô ta.
*
Sau khi Thẩm Mỹ Vân rời khỏi Bắc Đại, cô cảm thấy không đúng lắm, dọc theo đường đi suy tư hàng vạn hàng nghìn, không vội vã gọi điện đến trú đội Mạc Hà, mà là dự định điều tra xem tình huống giữa Chu Thanh Tùng và Lâm Lan Lan rốt cuộc là như thế nào.
Cô suy nghĩ nhiều lần, phái người đi tra xét tình huống.
Rất nhanh lập tức điều tra rõ ràng, ngay cả Chu Thanh Tùng cùng Lâm Lan Lan lần nữa quen biết như thế nào, đều là rõ ràng.
Nhìn ba trang tài liệu kia.
Thẩm Mỹ Vân xem xong, cô thở dài, vừa vặn Miên Miên tan học trở về, lưng đeo một cái cặp sách lớn, trong tay còn cầm một quyển sổ nhỏ bằng bàn tay, đang học từ vựng tiếng Anh.
"Mẹ, sao vậy?"
Mỗi lần cô bé trở về, đều là nhìn mẹ tươi cười đầy mặt, lúc này đây lại mang theo chút sầu não.
Thẩm Mỹ Vân nguyên bản không định nói, nhưng là nghĩ lại, Miên Miên cũng không nhỏ, sang năm đều đã mười sáu tuổi.
Sắp trưởng thành rồi, loại chuyện này cũng không cần giấu diếm cô bé.
Cô lập tức nói thẳng: "Con còn nhớ Chu Thanh Tùng không?"
Miên Miên nhớ lại: "Anh của Nhị Nhạc?"
Hiển nhiên, cô bé đối với Nhị Nhạc càng có ấn tượng hơn một chút.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Là nó. Nó thi vào đại học Bắc Kinh rồi."
Miên Miên kinh ngạc: "Vậy anh ấy là học sinh giỏi." Bắc Đại cùng Thanh Đại đều là trường đại học số một số hai trong cả nước.
Thẩm Mỹ Vân: "Đúng, phiền phức cũng ở chỗ này, nó đến Bắc Kinh học, lại gặp Lâm Lan Lan."
"Lâm Lan Lan?"
Miên Miên mờ mịt: "Cô ấy là ai?" Cô bé gần như quên hết ký ức năm tuổi.
Sở dĩ nhớ rõ Nhị Nhạc, là bởi vì cô bé và Nhị Nhạc ở chung lâu, mãi cho đến trung học cơ sở mới chuyển đến Cáp Nhĩ Tân.
Thẩm Mỹ Vân: "Người nhà họ Lâm. l
Ba chữ, lập tức kéo trí nhớ của Miên Miên trở về: "Người nhà họ Lâm? Thì ra là ba mẹ ruột của Miên Miên?"
"Đúng, chính là bọn họ."
Miên Miên nhíu mày: "Chu Thanh Tùng lại ở cùng Lâm Lan Lan?"
Oan nghiệt.
Cô bé nhớ rõ lúc ấy Lâm Lan Lan đều bị người nhà họ Lâm đưa đi, dì Xuân Lan cũng cực kỳ chán ghét đối phương, lúc ấy Lâm Lan Lan rời đi, dì Xuân Lan còn vui vẻ làm một bữa ăn ngon.
Nhưng bây giờ...
Đúng, hơn nữa Chu Thanh Tùng từ khi đến Bắc Kinh học, hai ba năm không về, dì Xuân Lan còn mong ngóng không thôi.
Nếu để cho Triệu Xuân Lan biết, đứa con trai không trở về của cô ấy, lần nữa tiếp xúc cùng Lâm Lan Lan, hơn nữa còn đi nuôi sống Lâm Lan Lan, cô ấy sợ là muốn tức chết.
Miên Miên do dự một lát, cô bé nhắc nhở: "Mẹ, chuyện này mẹ không thể gạt dì Xuân Lan."
Thẩm Mỹ Vân hứng thú: "Vì sao? Bởi vì con là người biết chuyện, hiện tại không xảy ra chuyện còn tốt, tương lai nếu Chu Thanh Tùng xảy ra chuyện, dì Xuân Lan có thể sẽ oán giận con."
Thẩm Mỹ Vân tán thưởng nhìn cô bé: "Không tồi không tồi, tầm nhìn xa, phân tích cũng chuẩn xác. Được rồi, con ở đây, mẹ gọi điện thoại cho dì Xuân Lan."
Miên Miên đáp một tiếng, mang ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân thì bấm số điện thoại của trú đội Mạc Hà, cuộc gọi chuyển đến nhà tham mưu Chu, rất nhanh, điện thoại bên kia được kết nối.
"Chị Xuân Lan, là em Thẩm Mỹ Vân."
Triệu Xuân Lan nhất thời kinh hỉ nói: "Mỹ Vân, em tìm chị là có chuyện gì?"
Thẩm Mỹ Vân nói thẳng: "Hai ngày trước em đã chuyển tiền chị đưa cho Chu Thanh Tùng, nhưng..."
Tim Triệu Xuân Lan lập tức vọt lên cổ họng: "Nhưng mà, làm sao vậy? Thanh Tùng nhà bọn chị có phải đã xảy ra chuyện rồi không?"
Thẩm Mỹ Vân: "Vậy thì không phải."
Cô đơn giản, không mang theo cảm xúc cá nhân miêu tả lại chuyện này một lần.
Cho dù là như thế, Triệu Xuân Lan nghe xong, vẫn là một trận đầu váng mắt hoa: "Nó nó nó lại đang ở cùng Lâm Lan Lan?"
Oan nghiệt.