Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 849
Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:54:13
Lượt xem: 47
Em gái Minh Chiêu Đề, Thẩm Mỹ Vân cùng Cao Dung thật đúng là không biết.
Minh Chiêu Đễ lập tức giải thích: "Em gái em tên là Minh Phán Đễ, mồm mép nó rất khéo léo, có thể cãi nhau với mẹ em."
Cô ấy bổ sung một câu: "Còn có thể cãi thắng."
Ở trong mắt Minh Chiêu Đễ, em gái cô ấy là người giỏi nhất, có thể bật lại mẹ cô ấy.
Tuy rằng ý nghĩ này rất không tốt chút nào.
Thẩm Mỹ Vân và Cao Dung liếc nhau: "Gọi em gái em qua đây cho bọn chị xem."
Trong mắt Thẩm Mỹ Vân, có thể ở trong gia đình trọng nam khinh nữ cực độ kia, một thiếu nữ có thể phản kháng lại mẹ mình, hơn nữa có thể phản kháng thắng, bất kể như thế nào mà nói, cô ấy đều rất dũng cảm.
Sau khi nhận được lời này, Minh Chiêu Đễ lúc này nhanh chóng lên tiếng: "Hiện tại em trở về gọi con bé luôn được không?"
Cô ấy thấp giọng hỏi.
Thẩm Mỹ Vân liếc nhing Cao Dung, dù sao, Minh Chiêu Đễ là người của xưởng may.
Cao Dung gật đầu: "Đi đi, vừa vặn cũng đến trưa rồi." Không bao lâu nữa sẽ tan tầm ăn cơm.
Minh Chiêu Đễ được cho phép sau đó chạy thật nhanh, cô ấy chính là người địa phương, trong nhà ở Sa Hà, cô ấy là con thứ hai trong nhà, cô ấy nói Phán Đễ là em gái của cô ấy. Sau khi cô ấy chạy về, nhìn xung quanh một chút, mẹ đang đi sang nhà hàng xóm giặt quần áo thuê, còn chưa trở về.
Trong nhà chỉ có em gái đang nấu cơm, ba em gái nhỏ hơn thì phân biệt phụ bếp, về phần em trai duy nhất thì được mẹ mang theo cùng đi làm.
"Chị hai, sao chị lại về lúc này?"
Nghe được động tĩnh Minh Phán Đễ thò đầu ra nhìn thoáng qua, cô ấy nhớ rõ chị hai phải mười hai giờ mới tan làm, lúc này vừa mới mười một giờ, cô ấy vừa mới bắt đầu nấu cơm.
Minh Chiêu Đễ hào hứng nói: "Đừng nấu cơm, bà chủ chị muốn tìm nhân viên, chị vừa giới thiệu em, Phán Đễ, em theo chị đi qua, hiện tại bà chủ muốn gặp em."
Hiện tại công việc khó tìm, Phán Đễ đã mười bảy tuổi, cũng chưa có công việc đàng hoàng, chỉ có thể ở nhà nấu cơm cho người trong nhà.
Minh Phán Đễ vừa nghe, mặt mày hớn hở: "Xưởng may của các chị tuyển nhân viên?"
Minh Chiêu Đễ: "Đúng."
Minh Phán Đễ tại chỗ ném thìa một cái, đào ra một cái trứng chim cút từ trong nồi, lột ra, nguyên miếng nhét vào trong miệng Minh Chiêu Đễ.
Minh Chiêu Đễ không né tránh, ăn đến mức đầy cả miệng, cô ấy bất đắc dĩ nói: "Phán Đễ, em lại trộm lấy trứng chim cút trong nhà luộc lên ăn, đến lúc đó mẹ biết sẽ lại mắng."
Minh Phán Đễ cảm thấy không sao cả: "Mắng thì mắng, dù sao trên người em lại chẳng mất miếng thịt nào, nhưng mà chị hai, chị ăn trứng vào trong miệng, sau này cungx thành thịt trên người chị thôi mà."
"Có lý."
Minh Phán Đễ từ nhỏ đã biết mồm mẹp ngụy biện, Minh Chiêu Đễ nói không lại, trong miệng cô ấy còn mang theo mùi trứng cút: "Còn em ăn chưa?"
Minh Phán Đễ đắc ý nói: "Đương nhiên, nếu không chị hai cho rằng, vì sao em muốn cướp việc nấu cơm trong nhà chứ?"
Đây là việc có nhiều lợi ích nhất.
Cô ấy nấu cơm, không chỉ mình có thể ăn vụng một chút, ngay cả chị hai cũng có thể, về phần hai người phản bội là hai em gái út, cô bé sẽ không cho.
Minh Chiêu Đễ vỗ đầu cô ấy: "Chỉ có em lá gan lớn, mẹ biết lại sẽ khóc trời gọi đất."
Minh Phán Đễ cảm thấy không sao cả, rửa mặt một cái, buộc toàn bộ tóc lên, lộ ra cái trán trơn bóng, lông mày nhướng lên, mang theo vài phần xảo quyệt: "Khóc thì khóc thôi, cũng không thể để trứng thịt trong nhà đều cho thái tử kia ăn."
Nhắc tới cái này, Minh Phán Đễ lập tức tức giận: "Làm như chúng ta là con nhặt về không bằng."
Trong nhà người hay phản kháng ba mẹ nhất, chính là con gái thứ ba Minh Phán Đễ, một người hận không thể đập đổ toàn trường.
"Đi thôi đi thôi, em vẫn phải ra ngoài tìm việc, tìm được việc rồi, chuyện đầu tiên em làm sẽ là dọn ra ngoài ở. Em không muốn ở trong cái nhà này nữa."
Minh Chiêu Đễ nhìn em gái tính tình vô pháp vô thiên này có chút bất đắc dĩ, lại có chút lo lắng, sợ cô ấy không dễ dàng có thể được Thẩm Mỹ Vân coi trọng.
Lúc này trên mặt lập tức thêm vài phần ưu sầu.
Nhà họ Minh cách xưởng may mặc cũng chỉ đi bộ mấy phút, rất nhanh đã đến, Minh Chiêu Đễ đè xuống tâm tư hỗn loạn của mình, dẫn em gái vào xưởng may.
Thẩm Mỹ Vân cùng Cao Dung đã sớm chờ, lúc nhìn thấy hai chị em tới, Thẩm Mỹ Vân lập tức nhịn không được nói với Cao Dung: "Hai chị em bọn họ khác nhau rất lớn."
Minh Chiêu Đễ là người có khuôn mặt thành thật hàm hậu, mang theo chút cảm giác nhát gan.
Mà Minh Phán Đễ thì tương phản, giữa lông mày lộ ra vài phần khôn khéo, mồm mép cũng mỏng, vừa nhìn chính là biết ăn nói.
"Xưởng trưởng, bà chủ Thẩm, em mang em gái em tới rồi."
Minh Chiêu Đễ chào hỏi: "Em ấy tên là Phán Đễ. Phán Đễ, mau chào hỏi xưởng trưởng và bà chủ Thẩm."
Minh Phán Đễ tò mò nhìn thoáng qua, Thẩm Mỹ Vân cùng Cao Dung, giọng nói thanh thúy như chim hoàng oanh: "Em chào xưởng trưởng, bà chủ Thẩm."
Là Thẩm Mỹ Vân tuyển người, không phải Cao Dung tuyển người, cho nên Cao Dung chỉ gật đầu.
Thẩm Mỹ Vân thì bắt đầu kiểm tra cô ấy: "Em từng bán hàng chưa?"
Minh Phán Đễ gật gật đầu: "Khi còn bé em từng bán quả hồng bì, quả vải, cũng từng bán kem."
Thẩm Mỹ Vân có chút hứng thú: "A, vậy em bán thế nào?"
Minh Phán Đễ không khiêm tốn chút nào: "Mỗi lần chỉ cần em ở đó, em chính là người bán được nhiều nhất."
Vân Mộng Hạ Vũ
Thẩm Mỹ Vân lập tức thích Minh Phán Đễ kiêu ngạo như vậy, cô ngay lập tức nói: "Vậy em đi theo chị đến cửa hàng quần áo thử xem."
Tiếp theo, cô nhớ tới cái gì, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, em đủ tuổi trưởng thành rồi chứ?"
Nếu cô ấy vẫn còn là người tuổi vị thành niên, coi như là vi phạm pháp luật.
Minh Phán Đễ không suy nghĩ nói dối: "Em mười tám rồi."
Dù sao tính cả tuổi mụ cũng đúng là mười tám, cũng không tính là gạt người.
Thẩm Mỹ Vân ngược lại không ngờ thiếu nữ này ở tuổi này còn có thể đùa giỡn xảo quyệt như vậy, cô làm như không nhận ra nói: "Vậy em theo chị đi đi, trực tiếp đến cửa hàng thử một chút."
Có được hay không phải thực tế đi bán quần áo mới biết được.
Minh Phán Đễ lúc này trở nên hưng phấn, tạm biệt Minh Chiêu Đễ.
Minh Chiêu Đễ còn có chút lo lắng, ngược lại Cao Dung an ủi cô ấy: "Yên tâm đi, em gái em xem như là đã gặp quý nhân rồi."
Mỹ Vân biết phát triển thế mạnh của người khác như thế nào, chính là điều cô ấy đã từng trải nghiệm qua.
Minh Chiêu Đễ: "Cảm ơn xưởng trưởng."
Cô ấy biết, nếu như không có xưởng trưởng, sẽ không có cô ấy và Phán Đễ như hôm nay.
Cao Dung không quan tâm khoát tay.
Một bên khác, Thẩm Mỹ Vân dẫn Minh Phán Đễ đến Y Gia, lúc cô tới, vừa vặn buổi chiều bắt đầu bán hàng, khách hàng vào tiệm quần áo cũng lục tục nhiều lên.
Thẩm Mỹ Vân tìm Trần Ngân Diệp: "Đưa tới cho cháu một trợ lý nhỏ, mang theo em ấy đi, kiểm tra xem trình độ của em ấy như thế nào."
Trần Ngân Diệp có chút kinh ngạc, cô ấy vội treo ba bộ quần áo lên, quay đầu lại nhìn Minh Phán Đễ.
"Cô bé này đã trưởng thành rồi chứ?"
Nhìn hai đầu lông mày còn có vài phần non nớt.
"Mười tám rồi."
Minh Phán Đễ ưỡn ngực: "Bởi vì dinh dưỡng không đủ, cho nên vóc dáng của em không cao lớn lắm."
Sợ Trần Ngân Diệp không muốn cô ấy, cô ấy còn cố ý bổ sung một câu.
Trần Ngân Diệp thấy cô ấy vừa tròn mười tám, lập tức gật đầu: "Dì Thẩm, vậy để cô ấy ở đây đi, cháu dẫn theo cô ấy hai ngày nay xem thế nào."
Thẩm Mỹ Vân: "Giao cho cháu đó."
Có Minh Phán Đễ gia nhập, cô ấy học việc rất nhanh, Trần Ngân Diệp trên cơ bản nói một lần, cô ấy có thể nhớ kỹ.
Hơn nữa, miệng lưỡi của cô ấy cũng lưu loát, gặp ai cũng cười mỉm chi tươi tắn, sau khi quen thuộc kỹ xảo bán quần áo, cô ấy rất nhanh có thể một mình bán quần áo.
Điều này làm cho Trần Ngân Diệp nhịn không được len lén nói với Thẩm Mỹ Vân: "Dì Thẩm, dì tìm một người trời sinh để làm nhân viên bán hàng"
Đều là lần đầu tiên bán đồ, Minh Phán Đễ so với cô ấy lúc trước còn tốt hơn nhiều.
Lúc trước lần đầu tiên cô ấy bán đồ, phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng thật lâu, cũng không mở miệng ra được, mài giũa trước sau một tháng, lúc này mới dám bước ra mặt.
Nhưng Minh Phán Đễ thì không, cô ấy có một loại bản lĩnh gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Rõ ràng khách hàng kia mặc quần ống loe vào, chân to như voi, cô ấy lại có thể cười khanh khách khen người ta mặc vào rất thon thả, cái quần này quả thực là đo ni đóng giày cho đối phương.
Thành thật mà nói, lần đầu tiên nhìn thấy một màn như vậy, Trần Ngân Diệp quả thực bị chấn động mạnh, cô ấy dù là làm nhân viên bán hàng gần một năm cũng không bằng Minh Phán Đễ!
Nhìn thấy Trần Ngân Diệp hài lòng như vậy, Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Vậy là được, dì còn lo lắng cô ấy không phải là người chuyên bán hàng thì sẽ gặp khó khăn."
Trần Ngân Diệp lắc đầu như trống bỏi: "Cô ấy thích hợp làm bán hàng hơn cháu, nhưng..."
Cô ấy do dự một chút: "Minh Phán Đễ lại không có trình độ văn hoá nào."
Cô ấy không biết chữ, hoặc là nói chỉ biết chữ đơn giản, tính toán cũng không tốt.
Cho nên căn bản không có cách nào tính sổ.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Vậy cháu có thể dạy riêng cho cô ấy."
Trần Ngân Diệp: "Để cháu hỏi xem cô ấy có muốn học hay không."
"Cửa hàng bên này giao cho cháu trước." Thẩm Mỹ Vân: "Mấy ngày nay dì sẽ tập trung tìm nơi thuê làm công ty và đăng ký công ty vệ sĩ, có thể phải vất vả cho cháu một chút."
Trần Ngân Diệp: "Không vất vả không vất vả, đây là việc cháu nên làm."
Thẩm Mỹ Vân thấy cửa hàng đều đã đi vào quỹ đạo, cô lập tức rời đi, muốn thuê nhà để làm công ty trước, lần này Quý Trường Tranh một lần sẽ đưa mười người lại đây.
Hiển nhiên chỉ một tầng này sẽ không thích hợp.
Thuận tiện nhất vẫn là thuê một căn nhà nhỏ.
Như vậy dù là chỗ ở cho mười người, hay là trữ hàng, hoặc là để bọn họ sinh hoạt hàng ngày, cơ bản đều có thể thỏa mãn.
Thẩm Mỹ Vân tìm một vòng, nhà ở gần đường Cao Đệ bởi vì là khu thương mại, cho nên tiền thuê nhà đều rất đắt.
Nhưng thật ra bên Sa Hà, bởi vì mở nhà xưởng khá nhiều, bây giờ còn chưa hoàn toàn phát triển, cô lập tức quyết định tìm nhà ở ở đó.
Đúng lúc Thẩm Mỹ Vân tìm nhà. Quý Trường Tranh ở Cáp Nhĩ Tân xa xôi, còn lại là mười người đàn ông cao lớn chuẩn bị rời khỏi trú đội, trầm mặc một lát, chợt lạnh lùng giọng nói vang lên: "Những người muốn chuyển công tác ra khỏi hàng!"
Sau khi Quý Trường Tranh dứt lời, các chiến hữu trước kia còn hai mắt đẫm lệ m.ô.n.g lung, nhất thời đưa mắt nhìn nhau: "Đoàn trưởng Quý, sao vậy?"
Nhưng bọn họ vẫn nghe lời anh, nhanh như chớp toàn bộ đứng ra.
Trong sân có không ít người đang đứng.
Quý Trường Tranh nhéo mi tâm: "Ra khỏi hàng theo tôi qua đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-849.html.]
Những người này coi như là binh lính dưới tay anh, anh coi như là quen thuộc tính tình đối phương.
Mọi người còn có chút nghi hoặc, nhưng cũng biết Quý Trường Tranh sẽ không hại bọn họ, vẫn quy củ đi ra theo.
"Đoàn trưởng Quý, sao vậy?"
Quý Trường Tranh nhìn bọn họ: "Các anh có ai nguyện ý đến Dương Thành lang bạt thì ra khỏi hàng."
Lời này vừa dứt, có người tính cách bốc đồng, lúc này không chút do dự lập tức đứng ra, cũng có người không quả quyết, đứng tại chỗ còn đang rối rắm.
Nhưng đã có gần mười người đứng ra, nhìn đã là đủ rồi.
Quý Trường Tranh đếm, lập tức nói: "Đứng ra thì ở lại, còn lại thì về đơn vị."
Những người rối rắm kia, còn chưa đưa ra quyết định, cũng đã mất đi cơ hội, thấy Quý Trường Tranh bảo bọn họ trở về, còn có người muốn há miệng, nhưng nghĩ lại đê Dương Thành cũng cách quê nhà quá xa.
Quên chuyện đó đi.
Chờ những người đó sau khi rời đi, Quý Trường Tranh đếm những người ở lại, không nhiều không ít vừa vặn mười người, cũng rất trùng hợp.
Anh nhìn những chiến hữu mắt đỏ bừng, lúc này mới nói: "Vợ tôi mở một công ty vệ sĩ ở Dương Thành, trước mắt cần nhân lực, công việc chính là làm vệ sĩ."
Có chiến sĩ không hiểu hỏi: "Đoàn trưởng Quý, vệ sĩ là gì?"
"Chính là đi bảo vệ người trả lương cho các anh, tránh cho đối phương bị thương tổn."
Lần này mọi người nghe hiểu: "Những người đó thường xuyên bị kẻ địch tập kích sao?"
Quý Trường Tranh lắc đầu: "Không phải kẻ địch, chỉ là một số kẻ xấu, bọn họ luôn nhăm nhe tiền trong túi của người làm ăn, công việc các anh phải làm chính là bảo vệ tiền của người làm ăn, không bị những kẻ xâud kia cướp đi."
Đương nhiên, những thứ này là Thẩm Mỹ Vân đã nói với anh, Quý Trường Tranh đơn giản là chiếu theo lời cô nói, tuyên truyền tin tức này ra cho mọi người."
Vừa nghe là kẻ xấu, mọi người lập tức mồm năm miệng mười nói: "Thì ra là mấy kẻ hay táy máy tay chân, loại người này, một mình tôi đánh ba người còn được, không, là đánh năm người."
"Vậy anh quá yếu rồi, tôi có thể đánh bảy tám người."
Những người như bọn họ đều là cao thủ ở trú đội, tùy tiện nhặt một người đi ra ngoài so tài, kỹ thuật và phản xạ không biết tốt hơn bao nhiêu so với người bình thường.
Quý Trường Tranh nhìn lướt qua, người trước đó còn mồm năm miệng mười, nhất thời an tĩnh lại.
"Nếu nguyện ý đi, vậy mua vé xe từ Cáp Nhĩ Tân đến Dương Thành, bên kia vợ tôi sẽ cử người đi đón các anh, hơn nữa còn là bao ăn bao ở, nếu thật sự là làm không nổi thì hãy rời đi."
Anh còn tính kỹ đường lui của mọi người.
Điều này khiến mọi người không nhịn được trầm mặc: "Đoàn trưởng Quý, cảm ơn anh."
Trong lúc này mấy người đàn ông như là nói không nên lời quá mức tình cảm, mọi người chỉ theo thứ tự tiến lên, lần lượt ôm Quý Trường Tranh một cái.
Quý Trường Tranh từ trước đến nay không thích tiếp xúc với người khác, lúc này đây lại không từ chối.
Sau khi ôm, Quý Trường Tranh bình tĩnh nói: "Con đường phía trước rất gian nan, mọi người nhớ bảo trọng."
Lần từ biệt này, tương lai sẽ rất khó có cơ hội gặp lại.
Chiến hữu vốn dĩ đang tề tụ cùng một chỗ, sau khi rời khỏi trú đội, sẽ rải rác khắp nơi trong cả nước.
Điều này cũng dẫn đến, gần như không có khả năng gặp mặt.
Nghe anh nói như vậy, tất cả mọi người cũng đều trầm mặc theo, hốc mắt đỏ bừng: "Bảo trọng."
*
Thẩm Mỹ Vân đi lòng vòng quanh Sa Hà, cô không quen cuộc sống nơi đây, ngược lại không biết nhà ai đang bán hay cho thuê, tất nhiên cô đã nói khó khăn của mình ra nhờ tư vẫn.
Cao Dun lại kéo Minh Chiêu Đễ kéo ra, cho cô mượn dùng: "Chiêu Đễ là người địa phương, em ấy đang ở Sa Hà, em hỏi xem xung quanh có nhà ai bán hoặc là cho thuê không?"
Lúc Minh Chiêu Đễ bị đẩy ra, còn sửng sốt một chút, thấy Cao Dung nói như vậy, cô ấy cẩn thận suy nghĩ một chút: "Em thật đúng là biết hai nhà, một nhà là nhà của bà Trịnh của bà ấy, cô có một căn nhà một tầng ba phòng, một căn khác là nhà ở giao lộ Sa Hà, nghe nói - -" Giọng nói cô ấy đè thấp vài phần: "Là người nhập cư trái phép ra ngoài, nói là muốn bán nhà, thế nhưng người mua phải ra giá đắt mới bán, vẫn chưa bán đi."
Thẩm Mỹ Vân vừa nghe, lập tức chọn trúng nhà phía sau.
"Em dẫn chị đến giao lộ Sa Hà xem một chút."
Minh Chiêu Đễ đi hòi Cao Dung, lúc này cô ấy vẫn đang trong giờ làm việc.
Cao Dung cũng không đang vẽ tranh thiết kế trang phục mới: "Em dẫn Mỹ Vân đi một chuyến, trở về vẻ bổ sung ba bức, hoàn thành xong sẽ được tan tầm."
Minh Chiêu Đễ có thiên phú ở phương diện vẽ tranh này, thậm chí ở phương diện thiết kế quần áo cũng vậy, cô ấy có tính nhạy bén trời sinh đối với trang phục.
Cho nên Cao Dung dẫn theo cô ấy đi học việc, cực kỳ nhàn hạ.
Có cô ấy lên tiếng, Minh Chiêu Đễ tất nhiên không thể không đồng ý, cô ấy thu dọn trang giấy mình chưa vẽ xong, lúc này mới đi về phía Thẩm Mỹ Vân: "Bà chủ Thẩm, bây giờ em sẽ đưa chị qua đó."
Thật ra ngũ quan của cô ấy không tệ, nhưng bởi vì bị mắng chửi một thời gian dài, thế cho nên cả người đều khom xuống, giống như một quả mướp đắng.
Thẩm Mỹ Vân do dự một chút, đưa tay vuốt ve lông mày của cô ấy: "Thiếu nữ không nên cứ nhíu mày mãi, nếu không sẽ khó coi."
Minh Chiêu Đễ sửng sốt, cô ấy theo bản năng sờ sờ lông mày của mình: "Em nhíu mày sao?"
Thẩm Mỹ Vân gật đầu.
Minh Chiêu Đễ giật mình một lát, thấp giọng nói: "Em sẽ tận lực sửa."
Thẩm Mỹ Vân cười cười, trấn an cô ấy: "Không phải chuyện bắt buộc phải thay đổi, mà là con gái chúng ta, phải suy nghĩ đến nhiều chuyện vui một chút, như vậy mới có thể trẻ mãi."
Minh Chiêu Đễ lần đầu tiên nghe được loại lý luận này, thế nhưng cô ấy vẫn gật đầu: "Em biết rồi, cảm ơn Bà chủ Thẩm."
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ về tính cách của cô ấy, lại không sửa lại cách xưng hô của cô ấy nữa.
Dưới sự dẫn dắt của Minh Chiêu Đễ, rất nhanh cô đã ra khỏi xưởng may, Sa Hà ở cuối thập niên 70, đầu thập niên 80, còn chưa hoàn toàn phát triển.
Thế cho nên bên này cực kỳ trống trải, đại đa số đều là nhà xưởng, ngoại trừ nhà xưởng bên ngoài, còn có lác đác mấy hộ gia đình.
Nhưng đều cách rất xa.
Nếu không có người bản địa là Minh Chiêu Đễ dẫn dắt, Thẩm Mỹ Vân là rất dễ dàng lạc đường, bởi vì nơi này không chỉ là nhà xưởng, còn có đồng ruộng.
"Ngay phía trước..." Sợ Thẩm Mỹ Vân đi không kiên nhẫn, Minh Chiêu Đễ giải thích một câu: "Là căn nhà đầu tiên ở giao lộ
Thẩm Mỹ Vân không nghĩ tới căn nhà này có vị trí tốt như vậy, thuộc về giao lộ trung tâm thành phố Sa Hà, đương nhiên trung tâm thành phố như cô nghĩ là chỉ trung tâm thành phố trong tương lai.
Chỉ là, hiện tại nơi này vẫn rất hoang vu, hoặc là nói là đồng ruộng cùng người nhà xen kẽ lẫn nhau.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Không vội."
Hôm nay cửa hàng quần áo bên kia cô đã sớm giao xong mọi việc, có đám người Trần Ngân Diệp lo liệu, Thẩm Mỹ Vân cơ bản không cần quá quan tâm, lập tức có thể tranh thủ thời gian vọt ra ngoài bận rộn với những thứ khác.
Có lẽ là tâm trạng ổn định sẽ lây lan, cô như vậy cũng làm cho Minh Chiêu Đễ thở phào nhẹ nhõm: "Sẽ tới nhanh thôi."
Nói xong, lại đi chừng hai ba phút, lập tức đến cửa.
Nhưng cô ấy lại đi gõ cửa nhà bên cạnh, vừa gõ cửa vừa lên tiếng: "Bác cả, cháu là Chiêu Đễ."
Nghe được động tĩnh, người bên trong đi ra, thừa dịp lúc này, Minh Chiêu Đễ giải thích với Thẩm Mỹ Vân: "Đây là bác họ của em, ông của bác ấy và ông của em là anh em ruột."
"Nhà bên cạnh là của chú tôi, sau khi chú em dọn đi, bác em dỡ nhà chú em ra để bán."
Vài ba câu xem như đã giúp cô hiểu rõ ràng quan hệ gia đình bọn họ.
Thẩm Mỹ Vân gật gật đầu, nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng cũng đại khái có tính toán, gọi là bác họ, nhưng quan hệ hai nhà không phải rất thân cận.
Nếu không, Minh Chiêu Đễ sẽ không khách sáo gọi cửa như vậy, đương nhiên người trong phòng cũng sẽ không để người thân đợi lâu như vậy mà không đi ra.
Ước chừng qua ba phút đồng hồ như vậy, bên trong mới có một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi đi ra, mặt dài, đầu nhỏ, có điểm giống Võ Đại Lang trên TV năm đó.
Bác cả Minh mở cửa, đánh giá Minh Chiêu Đễ, lại dừng lại một lát trên mặt Thẩm Mỹ Vân, cảm giác kinh diễm đến choáng váng hoa mắt.
Trên đời này lại có người xinh đẹp như vậy sao?
Ngăn chặn kinh diễm trong mắt, bác cả Minh ép buộc mình dời ánh mắt đi, hỏi Hướng Minh Chiêu Đễ, nói: "Chiêu Đễ, cháu tới tìm bác làm gì?"
Minh Chiêu Đễ có chút xấu hổ chà xát tay, hiển nhiên không am hiểu giao tiếp với người khác lắm, nhất là quanh năm bị người trong nhà chèn ép, điều này làm cho cô ấy phá lệ kính sợ trưởng bối.
Thẩm Mỹ Vân nhìn ra cô ấy do dự, vì thế, cô lập tức chủ động mở miệng nói: "Là tôi nhờ Chiêu Đễ dẫn đường, tôi nghe nói ông đang bán nhà phải không?"
Vừa nghe lời này, bác cả Minh lập tức thay đổi thái độ: "Muốn mua nhà sao, đơi một chút, vào đây rồi nói."
Em trai của ông ta đến Hương Giang làm ăn phát đạt, sau khi bí mật trở về, đón vợ con đi hết, căn nhà cũ nát này tất nhiên sẽ không có ý định bán đi lấy tiền, nên tiện thể để lại căn nhà cũ ở Dương Thành này cho anh trai là ông ta, để ông ta bán đi giúp, hơn nữa còn hứa hẹn cho ông ta nhiều lợi ích.
Mà bác cả Minh cũng có suy tính riêng, nếu bán nhà với giá đắt, tiền ông ta nhận được không phải nhiều hơn sao?
Chỉ là, nhà ở Sa Hà không đáng bao nhiêu tiền, chớ nói chi là loại nhà không có ruộng riêng này lại càng không bán được giá, ông ta cũng đã rao bán nửa năm, cũng không thể bán đi.
Nhìn thái độ trước sau của bác cả Minh, Thẩm Mỹ Vân sao có thể không biết ông ta đang nghĩ gì, cô vỗ Minh Chiêu Đễ đang sững sờ, ý bảo cô ấy cùng đi vào.
Minh Chiêu Đễ lúc này mới hoàn hồn, cô ấy nhìn cô đi ở phía trước, bác cả Minh đi trước nhiệt tình chào hỏi, sắc mặt của cô ấy có chút phức tạp.
Nhất là khi bác cả Minh tự rót nước đưa tới trên tay cô ấy, cảm xúc phức tạp này càng đạt tới đỉnh điểm.
Cô ấy năm nay mười chín tuổi, từ nhỏ đến lớn đã đến nhà bác cả vô số lần, đây là lần đầu tiên tới cửa lại được rót nước trà.
Trước kia mỗi lần tới đây, cô ấy đều sẽ bị ghét bỏ.
Bởi vì trong mấy nhà này, nhà bọn họ chính là nghèo nhất, ba ham đánh bạc, mẹ một lòng muốn sinh con trai, một lúc sinh ra bảy người con.
Hoàn toàn dựa vào một mình mẹ ra bên ngoài giặt quần áo thuê, xem như nhà họ miễn cưỡng sống qua ngày, một gia đình như vậy làm sao có thể được thân thích coi trọng đây.
Thế cho nên, lúc Minh Chiêu Đễ bưng nước trà lên, cô ấy đang phát run.
Mười chín năm qua, lần đầu tiên tới cửa có nước trà uống, lá trà trôi nổi giống như tâm trạng của cô, lên lên xuống xuống.
Thẩm Mỹ Vân nhận ra, thế nhưng lúc này coi cũng không tiện nói cái gì, cô chỉ vỗ vỗ tay Minh Chiêu Đễ, lúc này mới chậm rãi uống một ngụm nước trà, khen: "Trà ngon."
Bác cả Minh không hiểu cô có ý gì, thầm nghĩ, trà này là mình hái từ trên núi, có thể ngon ở chỗ nào?
Ông ta cười cười, nhìn về phía Minh Chiêu Đễ: "Chiêu Đễ, đã vào lâu như vậy, còn không giới thiệu cho bác biết vị này là ai sao?"
Minh Chiêu Đễ đặt chén trà xuống, lúc này cô ấy mới nói: "Đây là bà chủ của cháu."
Bác cả Minh biết Minh Chiêu Đễ đến xưởng quần áo làm thợ học việc, chuyện này còn nhờ công lao của vợ ông ta, mẹ Minh Chiêu Đễ đưa một con gà mái già tới, lúc này vợ ông ta mới giới thiệu Minh Chiêu Đễ vào.
Không phải vợ bác cả Minh quen Cao Dung, mà là vợ bác cả Minh có một em gái ruột, làm thợ may dưới trướng Cao Dung, hơn nữa còn theo Cao Dung từ rất sớm.
Coi như là nhân viên cốt cán.
Lúc này mới giới thiệu Minh Chiêu Đễ vào.
Nghe được Minh Chiêu Đễ nói như thế, ánh mắt bác cả Minh sáng ngời tại chỗ: "Giám đốc Cao đây sao?"
Tuy rằng ông ta không biết Cao Dung, nhưng lại nghe qua vợ nhà mình đã từng đề cập, nghe nói xưởng trưởng quần áo kia rất trâu bò, tuổi còn trẻ đã kiếm được rất nhiều tiền.
"Không phải."
Minh Chiêu Đễ lắc đầu, nghĩ đến tính tham lam của bác cả, cũng không tỉ mỉ giới thiệu thân phận của Thẩm Mỹ Vân, sợ đối phương bởi vậy mà lừa cô.