Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 814
Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:43:50
Lượt xem: 47
Có những người tuổi tác có vẻ lớn thì khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, cũng có những cô gái trông dáng vẻ tầm hai mươi tuổi, tất cả đều là các nữ đồng chí, hơn nữa mọi người đều rất bận rộn, thậm chí người ngoài có bước vào thì họ cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên.
"Ông chủ mọi người có ở đây không?
Lâm Tây Hà đi đầu, tiến tới hỏi một người phụ nữ trẻ tuổi ngồi ở phía ngoài cùng, trên đầu cô ấy có đội một chiếc khăn màu xanh dương ngũ quan dịu dàng, chẳng qua là lúc trả lời thì tay chân cô ấy không hề dừng lại mà tay vẫn cầm miếng vải đến bàn may, chân đạp máy vang lên tiếng tạch tạch tạch.
"Ở bên trong ấy." Cô ấy nghiêng đầu hướng về phía căn phòng nhỏ ở cách vách.
Lâm Tây Hà gật đầu một cái: "Cảm ơn." Sau đó lại quay đầu nhìn mấy người Thẩm Mỹ Vân nói: "Đi thôi, tôi đưa mọi người tới tìm chị Dung"
Thẩm Mỹ Vân 'Ừ' một tiếng, lúc đi ra ngoài với Lâm Tây Hà thì cô lại không nhịn được mà quay đầu nhìn một cái, hai mươi ba chiếc máy khâu ngày đêm làm việc không chút mệt mỏi, đây chính là một nhà máy may dệt lớn đầu tiên trong tương lai.
Bên dưới một một chiếc máy khâu là một đống vải vóc, có một vài cái là những cái quần đang được may dở, cũng có những chiếc là cả một miếng vải còn nguyên.
Nơi này trong tương lai nhất định sẽ có một tiềm năng vô hạn.
Ăn, mặc, ở, đi lại, mặc chính là nhu cầu đứng hàng đầu.
Nếu nói trước kia chưa nhìn thấy cảnh tượng này thì đối với việc nhập quần ống loe về thì Thẩm Mỹ Vân còn cảm thấy hơi do dự, nhưng sau khi nhìn thấy nhà máy may mặc nhỏ này thì cô gần như chắc chắn bản thân muốn được đầu quân vào cái nghề này.
Làm nghề này thì kiếm lời còn nhanh hơn so với nuôi heo.
Đương lúc Thẩm Mỹ Vân vẫn còn đang suy nghĩ miên man thì ở phía trước Lâm Tây Hà đã dẫn đường rồi.
Trông anh ấy có vẻ rất quen thuộc với nơi này, sau khi rời khỏi nhà máy, anh ấy rẽ sang trái rồi đi vào một văn phòng nhỏ, cửa vừa mở ra đã thấy được tình cảnh bên trong.
Căn phòng không quá lớn, chỉ chừng mười mét vuông, xung quanh có chỗ là đủ loại thùng hàng hóa, có chỗ lại là đống quần ống loe đã làm xong đang bị chồng lên thành đống cao, chất đống ở bên ngoài.
Một vị nữ đồng chí có mái tóc xoăn đang ngồi trước bàn làm việc, tay đang bấm trên bàn tính, tiếng gõ lạch cạch lạch cạch vang dội, nhìn qua trông cô ấy có vẻ trông khá khó chịu: "Mẹ nó, kiểm tra sổ sách còn khó hơn so với kinh doanh ấy."
Cô ấy ghét nhất là kiểm kê sổ sách.
Lúc này tính khí nóng nảy ấy cũng khiến những người đi theo vào phải sửng sốt một chút.
Lâm Tây Hà buồn cười nói: "Chị Dung."
Vừa dứt lời thì người phụ nữ đó cũng ngẩng đầu lên: "Tôi đã nói rồi, đừng có gọi tôi là chị, nếu như cậu cứ gọi tôi như thế thì tôi cũng bị cậu gọi đến già cả luôn rồi đấy."
"Gọi tôi là em gái Cao Dung."
Lâm Tây Hà thật đúng là không thể nào khiến bản thân mình gọi như thế được, hai người bọn họ đều có gốc rễ là người Triều Châu, đều đánh liều tới Dương Thành làm ăn, chẳng qua anh ấy thì kinh doanh đồng hồ đeo tay điện tử, còn Cao Dung thì làm về mảng quần áo.
"Cao Dung."
Lâm Tây Hà cũng không gọi 'em gái', mà trực tiếp gọi thẳng tên cô ấy: "Em mang mối làm ăn đến cho chị đây."
Lần này Cao Dung mới ngừng lại công việc đang dang dở trên tay, đặt bàn tính xuống rồi nhìn lên một cái, ánh mắt quét đến một nơi thì ngưng lại một lát.
Đột nhiên ánh mắt cô ấy sáng lên, đi tới trước mặt Thẩm Mỹ Vân: "Người đẹp, giúp tôi chuyện này đi."
Đây chính là trời sinh làm người mẫu đó, tốt hơn hẳn so với những người mẫu giả dối trước kia mà cô ấy đã từng làm việc cùng.
Thẩm Mỹ Vân nhướng mày, đôi mắt cô rất tinh xảo, lông mày được vẽ đến mảnh dài cong cong, con ngươi to mà tròn, trong suốt thấy đáy như một hồ nước sâu.
"Cô nói trước xem là việc gì đi?"
"Giúp tôi thử mấy bộ quần áo."
Cao Dung nhìn vóc dáng gần như hoàn mỹ của người đẹp trước mặt, n.g.ự.c lớn eo nhỏ chân dài mặt cũng đẹp, da thịt trên người cô đều là trời sinh mà có.
Cô ấy có muốn ghen tị cũng không ghen tị nổi.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút rồi nói: "Trước đó thì chúng ta có thể nói chuyện làm ăn trước được không?"
Cái này —
Cao Dung sửng sốt một chút rồi nhìn sang Lâm Tây Hà, hai người bọn họ quen biết đã lâu, chỉ có điều không phải là cùng thôn mà là thôn cách vách.
Thế nhưng từ sớm Cao Dung đã theo cha mẹ đến Dương Thành, từ mười tuổi đã đến đây nên tính đến tận bây giờ cũng đã được hai mươi năm rồi.
Hiện tại cô ấy cũng có thể được coi là người có một nửa gốc gác ở Dương Thành rồi, lúc này cô ấy vỗ một cái lên bả vai Lâm Tây Hà, lực đạo cũng rất mạnh: "Tây Hà, giải thích đi."
Nhắc tới chuyện này thì tuổi tác của Lâm Tây Hà cũng không khác mấy so với em trai cô ấy, năm đó lúc cô ấy rời khỏi Triều Châu thì Lâm Tây Hà mới bảy tuổi, về sau hai người bọn họ gặp lại nhau ở Dương Thành thì cô ấy cũng đã rất nhiều lần giúp đỡ Lâm Tây Hà.
Không có cô ấy thì một người đến từ vùng khác như Lâm Tây Hà sẽ rất khó có thể nhanh thế này đã đứng vững gót chân ở Dương Thành.
Cơ thể gầy yếu của Lâm Tây Hà bị một cái đánh này của Cao Dung đánh xuống thì cũng theo đó mà run lên, anh ấy cố nén đau nói: "Chị Dung, chị nhẹ chút đi."
"Lần sau, à đúng rồi, mau nói điểm chính nhanh đi."
Này —
Lúc này Lâm Tây Hà mới thở dài giống như thói quen, nói: "Lần trước không phải chị nói có một số hàng tồn kho khó bán ra à? Vừa vặn là kim chủ của em muốn chúng đấy."
Vừa dứt câu thì ánh mắt Cao Dung đã dời đi đặt lên mấy người Thẩm Mỹ Vân và Kim Lục Tử.
Mấy năm này cô ấy làm ăn cũng đã luyện được một đôi hỏa nhãn kim tinh, ngay lập tức cô ấy đã nhìn ra được Thẩm Mỹ Vân và Kim Lục Tử mới là đương sự chính, chỉ là ánh mắt cô ấy hơi dừng lại trên người Diêu Chí Anh.
Hình như cô ấy cũng có thể?
Còn người đàn ông vóc dáng cao lớn, tráng kiện đứng đằng sau kia, nhìn qua thì thấy là một người đàn ông trẻ tuổi rất có cảm giác an toàn, trông giống như vệ sĩ hơn.
Xem ra những người này có lai lịch lớn đây.
Ít nhất thì mấy năm Cao Dung làm ăn này thấy được chỉ có những người ở Hương Giang* mới có thói quen mang theo vệ sĩ bên cạnh thôi.
*Hương Giang: biệt danh của Hồng Kông.
"Mọi người muốn lấy đống hàng tồn kho đó sao?"
Thẩm Mỹ Vân và Diêu Chí Anh trao đổi ánh mắt rồi cả hai cùng gật đầu, về mảng quần áo này thì một người đàn ông như Kim Lục Tử lại lộ rõ là người ngoài nghề.
Sự nhảy cảm của các nữ đồng chí đối với quần áo chính là trời sinh.
"Đi thôi, tôi đưa mọi người đi xem một chút."
Cao Dung đóng sổ kế toán lại, trong nháy mắt cô ấy có một loại cảm giác như được giải thoát, cô ấy có thể chạy đi làm việc lặt vặt trong ba ngày ba đêm, hoặc cũng có thể nốc ba lít rượu, duy chỉ có kiểm kê sổ sách là thật sự muốn mạng chó của cô ấy.
Thế nhưng hết lần này đến lần khác đây lại là việc cô ấy không thể tin tưởng giao phó cho người ngoài, sổ kế toán chính là mạng sống của những người làm ăn bọn họ, người bình thường cô ấy cũng chẳng thể nào tin tưởng nổi.
Cao Dung đi đầu, vóc dáng cô ấy không được tính là cao, chỉ tầm một mét năm mươi lăm là cùng, thế nhưng khí chất lại mạnh mẽ giống như một con báo nhỏ, cả người trên dưới đều tràn đầy tinh thần.
"Xưởng chúng tôi cũng có một số mặt hàng mới nhưng không được tốt lắm, mọi người có muốn xem qua không?"
Trước đó trên đường đi cô ấy còn không quên giới thiệu.
Thẩm Mỹ Vân đáp: "Không có tiền."
Trên người bọn họ cũng chỉ còn lại có bảy tám trăm đồng, nếu như bọn họ tiêu hết sạch số tiền này thì lộ phí trở về cũng chẳng còn nữa.
Cao Dung tiếc hận nói: "Vậy thì đáng tiếc quá." Nói xong lời này thì cũng đã đến nơi, thế nhưng chỗ này cũng không phải phòng làm việc ở đằng trước mà là một kho hàng.
Cửa vừa mở ra thì thấy đống hàng tồn kho bên trong cũng sắp chất đến nóc nhà rồi.
"Mọi người vào xem hàng chút đi, chọn lựa món đồ mà mọi người muốn rồi chúng ta sẽ thảo luận giá cả sau."
Lời này vừa dứt thì Lâm Tây Hà cũng đi vào hỗ trợ, anh ấy kéo xuống một chiếc túi chứa quần ống loe từ trên đống hàng xuống rồi đặt dưới đất, sợ mấy người Thẩm Mỹ Vân không hiểu.
Anh ấy còn đi theo giải thích: "Chỗ hàng hóa này hầu hết đều không có vấn đề gì, chỉ là trước đây lúc sản xuất ra rồi đi giao hàng xong thì còn thừa lại, thế nên tạm thời đều được để ở nơi này."
Ngược lại Thẩm Mỹ Vân hiểu được ý của cụm từ hàng tồn kho là gì nên cô gật đầu một cái, Diêu Chí Anh đứng ở bên cạnh, lúc nghe vẻ mặt cô ấy trông rất nghiêm túc, thậm chí còn đặt câu hỏi: "Chính là hàng chưa được bán đi chứ không phải chất lượng có vấn đề đúng không?"
"Đúng vậy."
Lâm Tây Hà nói.
Lúc vừa dứt lời thì hai túi quần áo đã được mở ra: "Mọi người xem một chút đi."
"Trong này hầu như đều là quần ống loe."
Kim Lục Tử và Tiểu Hầu căn bản cũng không hiểu những thứ này nên phụ trách chính là Thẩm Mỹ Vân và Diêu Chí Anh.
Quần ống loe được trải ra đầy đất, có đủ loại kích cỡ, thế nhưng hầu hết những chiếc quần trước đó nhìn thấy ở bên ngoài thì chỉ có cỡ hai tám hai chín là nhiều nhất.
Thẩm Mỹ Vân cầm lên một cái nhìn một chút, dáng quần ống loe này chất liệu nào cũng có đủ, không chỉ giới hạn mỗi vải bò mà còn có các chất liệu khác như nylon hay polyester.
Màu trắng, màu đen, màu xanh chàm, căn bản là tất cả những loại quần ống loe có mặt trên thị trường thì đều có đủ ở đây.
"Oa, nhiều loại quá đi mất."
Diêu Chí Anh không nhịn được mà cảm thán một câu, mặc dù cô ấy đã từng nhìn thấy quần ống loe trước đây, nhưng chưa bao giờ được nhìn thấy nhiều loại như thế này bao giờ.
Hiện tại có ít nhất mấy chục kiểu dáng khác nhau, loại nào cũng không giống loại nào.
Vẻ mặt Cao Dung rất kiêu ngạo, nói: "Chúng tôi giữ một phần ba số quần ống loe có mặt trên thị trường đấy."
Cũng không nên coi thường con số một phần ba này, bởi số lượng này của cô ấy cũng tương đương với thị trường cả nước rồi.
Hơn nữa đây lại là một nhà máy may mặc tư nhân, bọn họ sản xuất những gì đang là trào lưu trên thị trường, việc này hoàn toàn khác biệt so với những nhà máy may dệt thuộc nhà nước.
Thẩm Mỹ Vân có chút bất ngờ: "Chỉ có hai mươi ba máy khâu thôi mà có thể làm được đến số lượng này sao?"
Cao Dung không ngờ Thẩm Mỹ Vân lại tỉ mỉ như vậy, thậm chí hiện tại ở xưởng có bao nhiêu máy khâu thì cô đều đếm hết.
"Ở chỗ này có hai mươi ba máy, ở bên Sa Hà tôi còn tám mươi máy nữa."
Cô ấy có hai nhà máy, cũng vì giá thuê phòng ở Sa Hà đắt quá nên cô ấy định dần dần chuyển hết công việc bên Sa Hà đến Thượng Đường, chỉ có điều nhà máy ở Thượng Đường vừa mới được mở ra năm nay nên còn chưa thuận buồm xuôi gió lắm, thế nên cô ấy vẫn chưa mở rộng nó ra.
Chẳng trách.
Toàn bộ cộng lại cũng hơn một trăm máy, hơn nữa còn làm ba ca.
"Vậy nhà máy của cô cũng lớn thật đấy."
Mới cuối thập niên bảy mươi thôi mà đã có thể làm được đến nước này rồi, vậy thì trong tương lai chẳng phải sẽ lên đến hàng ngàn hàng vạn công nhân rồi sao?
Cao Dung rất thích nghe những lời tán dương nên cô ấy cười híp mắt nói: "So với những người trên thì chưa bằng, nhưng so với những người dưới thì có thừa*."
*So với những người trên thì chưa đủ, nhưng so với những người dưới thì còn thừa: ám chỉ sự tương đối trong cuộc sống. Một người có thể cảm thấy thiếu thốn khi so sánh với những người giỏi giang hơn, nhưng lại cảm thấy đầy đủ và giàu có khi so sánh với những người kém may mắn hơn.
"Mọi người cứ xem quần ống loe trước đi, nếu như thấy phù hợp thì tôi sẽ bán cho mọi người với giá thấp nhất."
Thẩm Mỹ Vân nói: "Vậy thì cảm ơn cô."
Cô đã liên tục xem đi xem lại thì thấy quả thật chất lượng không có vấn đề gì lớn, Diêu Chí Anh cũng lắc đầu một cái.
Cô ấy cũng không thấy có vấn đề gì.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Mấy bộ quần áo này bán thế nào vậy?"
"Bán theo cân."
"Gì cơ?" Diêu Chí Anh kinh ngạc, nói thật cô ấy chưa từng nghe qua chuyện bán quần áo theo cân, ở trong nước bọn họ muốn mua quần áo đều rất không dễ dàng vì phải dùng đến phiếu mua vải.
Vải mua phiếu của cả một gia đình chi tiêu tiết kiệm trong cả một năm trời mà có thể may được một đến hai bộ quần áo đã là cực kỳ không dễ dàng rồi.
Thế mà ở đây lại bán theo cân.
"Chín đồng một cân, nếu mọi người muốn thì tôi có thể cân ngay ở đây cho mọi người xem."
"Chín đồng á?"
Thẩm Mỹ Vân và Diêu Chí Anh đều cực kỳ kinh ngạc nói: "Bán theo cân?"
"Chín đồng một cân?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-814.html.]
Cao Dung đáp: "Đúng vậy."
Thẩm Mỹ Vân và Diêu Chí Anh lại trao đổi ánh mắt rồi nói: "Vậy một cân có chừng bao nhiêu cái quần?"
"Khó nói lắm." Cao Dung nói: "Cái này phải xem chất vải của chiếc quần đó thế nào, nếu như nó là vải tổng hợp hoặc là vải polyme thì có thể sẽ nhẹ hơn một chút, tầm khoảng năm đến sáu chiếc một cân, nhưng nếu là vải nylon hay vải nhung kẻ thì sẽ nặng hơn, tầm hai ba chiếc một cân."
Nhưng kể cả có dùng cách tính như vậy.
Thì một cái quần nhiều nhất là ba đến bốn đồng rồi.
Thế này còn rẻ hơn nhiều so với quần áo trong nội địa, bọn họ làm một cái quần cũng mất chừng năm thước vải, mà năm thước vải cũng mất tầm ba đến bốn đồng rồi chứ đừng đến chuyện phiếu mua vải.
Diêu Chí Anh tính xong giá tiền thì cũng không nhịn được mà hỏi: "Vậy mọi người kiếm lời kiểu gì vậy?"
"Kiếm tiền xài vặt thôi."
Diêu Chí Anh: "..."
Thẩm Mỹ Vân cười: "Không phải, ý cô ấy muốn hỏi chính là cô bán rẻ như vậy thì nguồn lấy vải vóc của cô là ở đâu? Thế này thì chắc là giá của phiếu mua vải cũng không bù được đâu."
Cao Dung kinh ngạc hỏi lại: "Phiếu mua vải á?"
"Quảng Châu chúng tôi sớm đã không cần dùng đến phiếu mua vải nữa rồi."
Nếu như muốn kiếm lời từ phiếu mua vải thì cái nhà máy nhỏ này của cô ấy cũng sớm đóng cửa luôn rồi.
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Trong nước và duyên hải chênh lệch vẫn thật là lớn." Bọn họ ở Mạc Hà không có phiếu mua vải thì cũng chẳng làm được gì, kể cả ở Cáp Nhĩ Tân thì cũng không có gì khác biệt.
Nhưng ở Quảng Châu thì đã sớm không dùng đến phiếu mua vải nữa rồi, thậm chí những nhà máy quần áo tư nhân cũng đã bắt đầu mọc lên.
"Vậy mọi người vẫn thật đáng thương đó."
Cao Dung đồng tình nói, sau đó chuyển đề tài: "Mọi người có chấp nhận mức giá chín đồng một cân này không?"
"Nếu như được thì bây giờ tôi sẽ cân cho mọi người luôn."
Đống hàng tồn kho này đã ở đây lâu lắm rồi, cũng thật phiền toái.
Thẩm Mỹ Vân nói: "Giá thấp nhất?"
Cao Dung đáp: "Đương nhiên, mọi người là bạn do Tây Hà đưa tới đây nên tất nhiên tôi sẽ không hố mọi người đâu."
Diêu Chí Anh hơi chần chừ: "Nhưng lần trước chúng tôi bày sạp bán ở ngoài, giá cũng đã giảm xuống rồi, chỉ còn ba đồng một cái thôi."
Cao Dung nhướng mày: "Cô cảm thấy tôi bán đắt sao?"
Nói rồi cô ấy trực tiếp cầm lấy một đống quần ống loe ra, lại cầm theo cái cân tới: "Cô xem thử đi."
"Hiện tại mới được bảy lạng, mà đã được bốn cái quần rồi."
Cô ấy lại cho vào thêm hai chiếc nữa, lúc này mới được một cân, sau đó cô ấy mới đưa đống quần đó cho Diêu Chí Anh: "Cô đếm xem một cân được bao nhiêu chiếc?"
"Sáu cái."
Như vậy tính ra so với bên ngoài thì đã rẻ hơn nhiều.
Lâm Tây Hà cười khổ: "Đồng chí Diêu Chí Anh, cô cứ yên tâm đi, tôi không đến nỗi phải hố mọi người đâu."
"Nếu tôi đã đưa mọi người tới đây thì dĩ nhiên là sẽ tìm cho mọi người một nơi rẻ nhất rồi."
Nói xong lời này thì Diêu Chí Anh ngượng ngùng đáp: "Là tôi hiểu lầm mọi người rồi."
"Vậy bây giờ cân chứ?"
Cao Dung nói: "Mọi người muốn bao nhiêu?"
Câu hỏi này thật đúng là khiến Diêu Chí Anh bối rối, cô ấy quay sang nhìn Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân khẽ mỉm cười: "Trước không nói đến bao nhiêu vội, bây giờ tôi muốn nói tới chuyện làm người mẫu, nếu như tôi làm người mẫu cho cô một lần, vậy cô muốn trả cho tôi bao nhiêu tiền?"
Cái này —
Cao Dung hỏi lại: "Cô không có tiền sao?"
Câu này khiến Thẩm Mỹ Vân không nói nên lời, đối phương không hổ là người làm ăn, hỏi một câu đã gãi đúng chỗ ngứa.
"Làm người mẫu được trả bao nhiêu tiền vậy?"
Cao Dung đáp: "Một lần ba mươi."
Thẩm Mỹ Vân nói: "Vậy coi như tôi không làm."
Ba mươi đồng thì quá thấp rồi.
"Cô muốn bao nhiêu?"
Cao Dung hỏi cô.
Hai bên bắt đầu trả giá.
Thẩm Mỹ Vân trả lời: "Cô có thể trả nhiều nhất là bao nhiêu?"
"Năm mươi."
"Vẫn là nên bỏ qua thôi."
"Không nói tới chuyện làm người mẫu nữa, chúng ta trực tiếp nói tới giá cả đi." Thẩm Mỹ Vân dứt khoát cự tuyệt, thế nhưng lần này lại khiến Cao Dung tò mò.
"Năm mươi đồng đã tương đương với tiền lương một tháng của một người rồi mà cô còn cảm thấy thấp, rốt cuộc cô muốn bao nhiêu vậy?"
Thứ Thẩm Mỹ Vân muốn chính là tiền hoa hồng, thế nhưng cô cũng biết đây là yêu cầu quá đáng, cho nên cô mới dứt khoát cự tuyệt: "Thôi không nói tới chuyện làm người mẫu nữa, chúng ta trực tiếp bàn bạc tới cân nặng đi."
Cao Dung cảm thấy thật đáng tiếc, nhưng thấy Thẩm Mỹ Vân kiên quyết như vậy thì mới thôi không hỏi tiếp nữa.
"Cô chọn hàng trước đi, khi nào chọn xong thì tôi sẽ cân cho."
Không ngờ tới lại vẫn có thể chọn hàng, chuyện này làm Thẩm Mỹ Vân hết sức kinh ngạc, cô chọn ra một chút những chất vải hiện tại đang thịnh hành nhất, như quần ống loe vải bò và nhung kẻ màu trắng, màu xanh chàm và cả màu đen.
Cô cũng chỉ cần mấy cân quần có chất liệu sợi tổng hợp và sợi polyester thôi vì những loại này cô cảm thấy mặc chúng lên người không được thoải mái.
Cuối cùng tính tới tính lui thì cũng góp được một trăm cân hàng, bọn họ vẫn lấy ra một chút tiền vé xe gộp vào để thanh toán.
Chỉ giữ lại đủ tiền cho một vé, kể cả tiền ăn mấy người bọn họ cũng góp hết vào để trả tiền cho đống quần áo luôn.
Cuối cùng thì thanh toán.
"Chín trăm đồng."
Cao Dung báo ra con số rồi Thẩm Mỹ Vân lanh lẹ trả tiền, sau đó bắt đầu lấy túi da rắn ra cho một trăm cân quần áo vào, nhét đầy ba túi.
Chờ đến khi mấy người Thẩm Mỹ Vân chuẩn bị rời đi thì Cao Dung đột nhiên nói: "Nếu nói đến chuyện mua hàng trước rồi trả tiền sau thì mọi người có còn cần thêm hàng nữa không?"
Lời vừa dứt thì mấy người Thẩm Mỹ Vân cũng dừng lại.
"Thanh toán sau sao?"
Cao Dung gật đầu một cái.
"Chỗ này của tôi vẫn còn đến ba trăm cân hàng, nếu như mọi người muốn thì tôi có thể cho vay, chờ đến lần sau tới đây rồi trả tiền sau cũng được."
Lần này thì mấy người Thẩm Mỹ Vân cực kỳ kinh ngạc: "Bà chủ Cao, cô không sợ là chúng tôi sẽ không quay lại sao?"
Cao Dung đáp: "Mọi người sẽ làm thế sao?"
Nếu như bọn họ có thể lấy được số hàng trị giá hai vạn ở chỗ Lâm Tây Hà, một khi bọn họ đã nếm được ngon ngọt này rồi thì nhất định sẽ không buông tha thị trường này đâu.
Hơn nữa, dùng ba trăm cân hàng với giá hai ngàn bảy trăm đồng để kết giao bằng hữu.
Chuyện này Cao Dung vẫn có đủ quyết đoán.
Bốn mắt nhìn nhau.
Đột nhiên Thẩm Mỹ Vân cười nói: "Nếu như bà chủ Cao đã nguyện ý cho chúng tôi vay, vậy thì đương nhiên chúng tôi muốn được lấy số hàng này."
Kim Lục Tử cũng 'Ừ' một tiếng.
"Chúng tôi sẽ lấy nó."
Chỉ nợ có hai ngàn bảy trăm đồng cho lô hàng này thôi thì bọn họ vẫn có thể trả được.
"Vậy thì mau mau cho vào túi đi."
"Mọi người chờ tôi viết giấy nợ đã, sau đó tới đây ấn dấu vân tay cho tôi là được."
Mấy người Thẩm Mỹ Vân đương nhiên là làm theo lời cô ấy.
Vốn dĩ chỉ có ba túi hàng hóa mà giờ lại biến thành mười mấy túi, chờ đến sau khi mấy người Thẩm Mỹ Vân rời đi.
Bên trong nhà cũng chỉ còn lại có hai người Lâm Tây Hà và Cao Dung, vẻ mặt anh ấy đầy vẻ không đồng tình: "Chị Dung, lá gan chị cũng quá lớn rồi đó, mới là lần đầu tiên gặp mặt người ta mà đã dám cho người ta nợ đến gần ba ngàn đồng rồi."
Cao Dung đáp: "Bọn họ cầm đến mười sáu ngàn đồng tiền hàng của cậu ở đây, cậu cảm thấy bọn họ không trả nổi ba ngàn đó hay sao?"
"Không phải là về chuyện này, mà là chị mới lần đầu gặp người ta mà, hơn nữa lại chẳng biết gì về gốc gác của bọn họ, làm vậy mức độ nguy hiểm thực sự quá cao rồi."
Cao Dung lắc đầu nói: "Không, cậu và tôi không giống nhau, Tây Hà, cậu từ nhỏ đã luôn rất cẩn thận, lại còn nhát gan, chuyện gì cũng phải mười phần chắc chắn rồi mới làm, thế nhưng tôi thì không như vậy, tôi thích đánh cược."
"Cậu nói mấy người Thẩm Mỹ Vân lần này tới chỗ của tôi mua một trăm cân hàng, là cô ấy không thể mua nổi hay sao?"
Lâm Tây Hà hơi sửng sốt: "Dĩ nhiên là không phải." Bọn họ có thể một lúc mua mười sáu ngàn tiền đồng hồ đeo tay điện tử, hơn nữa còn có thể mua được mấy ngàn đồng hàng hóa khác nữa, nhìn như vậy là có thể hiểu được rằng bọn họ có tiền vốn, hơn nữa còn không hề ít chút nào.
Lùi lại một vạn bước, kể cả bọn họ không có tiền vốn thì lần này bọn họ mua được lô hàng này về, ít nhất cũng có thể lãi đến ba lần trở lên, vậy thì lần sau tới đây nhất định sẽ có tiền.
Thử lấy một ví dụ không quá thích hợp, người làm ăn tựa như chó sói hoang dã vậy, một khi đã ngửi được mùi vị của thịt thì nhất định bọn họ sẽ không chịu buông tha.
Mấy người Thẩm Mỹ Vân chính là như vậy.
Không ai có thể trốn thoát, kể cả hai người bọn họ.
Nếu không bọn họ cũng sẽ không trở về sau khi từ Triều Châu tới Quảng Châu.
"Thế nên." Cao Dung bình tĩnh nói: "Cậu có còn thấy cách làm của tôi là liều lĩnh nữa hay không?"
Nếu như bọn họ đã không thể nào không quay lại, vậy thì chỉ là cho một đại kim chủ nợ một khoản tiền hàng mà thôi, loại khách hàng ổn định mà giàu có thế này đối với hai người bọn họ mà nói là cực kỳ hiếm có.
Có được một người thì phải giữ được một người.
Lâm Tây Hà trầm mặc, một hồi lâu sau anh ấy mới nói: "Chị Dung, em không giỏi như chị."
Cao Dung cười một tiếng, chân thành mời mọc: "Tây Hà, cậu thật sự không muốn đầu quân vào cái ngành thời trang này hay sao?"
Lâm Tây Hà lắc đầu: "Em cảm thấy đồng hồ đeo tay điện tử cũng được mà."
Cao Dung cực kỳ tiếc nuối: "Ăn, mặc, ở, đi lại, mặc chính là nhu cầu quan trọng nhất, cậu không đầu quân vào thì đúng là đáng tiếc."
Lâm Tây Hà nói: "Không phù hợp với em."
Anh ấy thích những thứ đồ chơi tinh vi đó hơn, quần áo đối với anh ấy mà nói thì có thể che kín được, có thể giữ ấm được là đã đủ phù hợp với nhu cầu hàng ngày rồi.
Không thích chính là không thích.
Nghe nói như vậy thì Cao Dung cũng không tiếp tục thuyết phục nữa.
Ở bên ngoài, sau khi mấy người Thẩm Mỹ Vân đi ra ngoài thì lập tức gọi tới một chiếc xe ba bánh để vận chuyển toàn bộ hàng hóa về lại nhà khách, chỉ có điều là phòng ở nhà khách đã bị bọn họ chất đầy đồ, thật sự là không thể chứa thêm được nữa.
Không còn cách nào khác.
Thẩm Mỹ Vân đành phải đi thuê thêm một căn phòng riêng khác mà chuyên để chứa hàng hóa, hơn nữa cô lại chọn căn ở ngay cách vách phòng bọn họ, còn để Tiểu Hầu vào trong đó ở.