Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 780
Cập nhật lúc: 2024-10-27 21:34:29
Lượt xem: 74
Quách Trung Minh nghe vậy, sắc mặt của ông ta hơi thay đổi, dìu bà ta đứng dậy: "Lúc trước không phải anh đã nói, tạm thời đừng liên lạc với thằng bé sao? Sự tồn tại của em sẽ mang đến cho thằng bé rắc rối lớn."
Có một người mẹ ở tận Hương Giang, cái này đồng nghĩa với chuyện Ôn Hướng Phác ở Đại lục sẽ bị liên lụy nặng nề.
Liễu Văn Bội hoảng hốt: "Em không liên lạc với thằng bé, em chỉ bảo cậu bé đưa thư mỗi ngày giúp em tìm hiểu tin tức ở Bắc Kinh thôi."
Bà ta không thể gặp cậu, không thể ở bên cậu, chỉ có thể thông qua những tin tức trên báo để an ủi bản thân, vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không còn biết được bất kỳ tin tức nào về con trai mình nữa.
Nhưng không ngờ, bà ta lại nhìn thấy nó trên báo.
Ngoại hình của cậu đẹp như vậy, thừa hưởng những nét đẹp của cả ba lẫn mẹ, cậu còn ưu tú như thế, ngay năm đầu tiên Đại lục khôi phục kỳ thi đại học đã giành được ngôi vị thủ khoa.
Nghĩ đến đây, Liễu Văn Bội mở tờ báo ra, nói với Quách Trung Minh: "Trung Minh, anh xem đứa trẻ này, giỏi giang biết bao."
Quách Trung Minh nhìn theo hướng bà ta chỉ, nhìn vào tờ báo, ngay lập tức nhìn thấy bức ảnh trên báo và mấy chữ 'thủ khoa thiên tài học bá.
Ngay cả ông ta cũng phải thừa nhận, đứa trẻ này quả thực rất ưu tú.
Quách Trung Minh ôm Liễu Văn Bội vào trong lòng, trầm giọng nói: "Rất đẹp, cũng giống em."
Khuôn mặt của Ôn Hướng Phác giống Liễu Văn Bội hơn, thậm chí cả ngũ quan cũng vậy, mang đến cảm giác vượt trội hơn cả mẹ.
Chỉ có thể nói, quả không hổ là con trai của Văn Bội.
Liễu Văn Bội là mỹ nhân hàng đầu, năm đó ông ta bất chấp sự phản đối của gia đình, đưa bà ta từ Đại lục về Hương Giang, bất chấp bà ta đã là gái có chồng, phản kháng cả gia tộc, nhất quyết phải cưới bà ta cho bằng được.
Không gì khác ngoài việc Liễu Văn Bội quá xinh đẹp, nhìn lại chỉ có thể gói gọn trong bốn chữ 'sắc đẹp làm mờ lý trí'.
Mắt của Liễu Văn Bội đỏ hoe, dù đã là tuổi xế chiều, nhưng bà ta vẫn toát lên vẻ đáng thương khiến người ta muốn bảo vệ.
Làn da của bà ta trắng nõn, vài sợi tóc rơi xuống trước trán, đẹp đến nao lòng: "Trung Minh, em muốn gặp thằng bé."
Năm đó, bà ta bỏ rơi Hướng Phác khi nó còn đỏ hỏn, đó luôn là điều khiến bà ta áy náy nhất.
Bao nhiêu năm qua, ngày nào bà ta cũng rửa mặt bằng nước mắt.
Quách Trung Minh nghe bà ta nói vậy, sắc mặt lộ rõ vẻ do dự: "Văn Bội, không phải anh không muốn em gặp thằng bé, mà em cũng biết tình hình ở Đại lục, hễ ai có liên quan đến Hương Giang đều không có kết cục tốt, em muốn gặp thằng bé cũng phải nhẫn nhịn."
"Dù sao cũng không thể hại thằng bé được."
Liễu Văn Bội nghe vậy, bỗng nhiên bật khóc nức nở: "Em không nhịn được nữa, em đã nhẫn nhịn mười tám năm rồi, Trung Minh, em nhớ thằng bé lắm."
Năm đó chồng bà ta hi sinh, bà ta đột nhiên nhận được tin dữ, không thể chấp nhận, cả đời bà ta chỉ là một sợi dây tơ hồng, sống nhờ vào đàn ông, đột nhiên mất đi trụ cột, bà ta suýt chút nữa đã khóc ngất đi.
Sau đó, Quách Trung Minh, người theo đuổi bà trước đây, đến an ủi bà ta.
Qua lại vài lần, hai người không biết thế nào lại lên giường với nhau, sự việc đã đến nước này, bà ta đương nhiên không còn mặt mũi nào ở lại nhà họ Ôn, càng không còn mặt mũi nào nhìn con trai.
Thế là, bà ta nghe theo sự sắp xếp của Quách Trung Minh, đi theo ông ta đến Hương Giang, đi một cái là mười tám năm liền.
Nhà họ Quách ở Hương Giang được coi là gia tộc khá giả, có tiền có thế, bà ta theo Quách Trung Minh cũng được sống trong nhung lụa nhiều năm, đúng lúc tránh được tai họa ở Đại lục.
Chỉ là càng lớn tuổi, nghĩ lại những chuyện đã làm lúc trẻ bà ta lại càng thấy áy náy, càng nhớ nhung.
Bà ta vẫn luôn kìm nén nỗi nhớ con trai, cho đến khi tờ báo này xuất hiện, cuối cùng bà ta cũng được nhìn thấy đứa con trai mười tám năm chưa từng gặp mặt.
Tất cả sự kìm nén trong nháy mắt tan thành mây khói.
Bà ta không muốn nhẫn nhịn nữa, bây giờ bà ta muốn gặp Hướng Phác.
Quách Trung Minh rất khó xử, trong tình huống này ông ta không muốn để Liễu Văn Bội mạo hiểm đến Đại lục.
Nhưng đối mặt với lời cầu xin khẩn thiết của người mình yêu, Quách Trung Minh rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
"Mẹ, mẹ sao thế?"
Một cô gái ăn mặc xinh xắn bước vào, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, trẻ trung xinh đẹp, nhưng dung mạo của cô ấy giống Quách Trung Minh hơn, có khuôn mặt chữ điền chính gốc, vừa thanh tú vừa xinh đẹp.
Cô ấy vừa bước vào.
Tiếng khóc của Liễu Văn Bội lập tức im bặt, bà ta lau nước mắt, khẽ nói: "Kiều Kiều về rồi à?"
Quách Minh Kiều gật đầu, rút khăn giấy trên bàn lau mặt cho Liễu Văn Bội, sau đó nhìn Quách Trung Minh với vẻ tức giận: "Ba, ba lại chọc mẹ giận sao?"
Quách Minh Kiều là con gái Liễu Văn Bội sinh ra vào năm thứ hai sau khi bà ta gả cho Quách Trung Minh, cũng là đứa con duy nhất bà ta sinh ra trong nhiều năm qua kể từ khi về nhà họ Quách.
Sinh được con gái Quách Trung Minh yêu thương, nhưng những người khác trong nhà họ Quách lại không vui, bọn họ thích con trai hơn để nối dõi tông đường.
Đối mặt với con gái, lại là con của người mình yêu.
Quách Trung Minh đương nhiên dịu dàng, ông ta nới lỏng cà vạt, lắc đầu: "Ba nào có chọc mẹ con giận, là mẹ con muốn đến Đại lục tìm người, tình hình ở Đại lục bây giờ thế nào con cũng biết rồi đấy."
"Đương nhiên là ba không muốn mẹ con mạo hiểm đến Đại lục."
"Tìm ai thế ạ?" Quách Minh Kiều theo bản năng hỏi: "Nhà mình còn có họ hàng ở Đại lục sao?" Nói xong, cô ấy nhìn thấy tờ báo trên tay mẹ, định giật lấy nhưng không được, cái này khiến cô ấy hơi khó chịu, dù sao từ nhỏ đến lớn cô ấy cũng là muốn gì được nấy ở chỗ mẹ.
"Mẹ, mẹ không cho con xem sao?"
Nghe vậy, Liễu Văn Bội mới buông tay, Quách Minh Kiều lập tức cầm lấy tờ báo, khi nhìn thấy bức ảnh ở giữa tờ báo, mắt cô ta sáng lên, theo bản năng nói: "Người này đẹp trai quá."
"Mẹ, mẹ đi tìm anh ấy sao?"
"Anh ấy có quan hệ gì với nhà mình vậy?"
Cô ấy còn không biết nhà mình có họ hàng gì ở Đại lục? Năm đó Liễu Văn Bội ở bên Quách Trung Minh không được quang minh chính đại, huống hồ sáu tháng sau khi về nhà họ Quách, bà ta đã sinh ra Quách Minh Kiều. Cái này càng gây xôn xao trong giới thượng lưu Hương Giang, dù sao chuyện mang thai trước khi kết hôn cũng không phải là chuyện vẻ vang gì.
Hơn nữa, lúc đó bà ta vẫn còn trong thời gian để tang chồng mà lại qua lại với Quách Trung Minh, người ngoài không biết nhưng ba mẹ của Quách Trung Minh biết, nhưng vì sợ mất mặt nên đã giấu nhẹm chuyện này đi.
Cho nên Quách Minh Kiều đương nhiên không biết quá khứ của mẹ mình, nên khi cô ấy hỏi, Liễu Văn Bội rõ ràng rất hoảng hốt, nhưng chỉ trong giây lát bà ta lại bình tĩnh trở lại.
Bà ta nhìn chàng trai trên báo, lúc này bà ta thậm chí không thể thừa nhận thân phận của nó trước mặt con gái mình.
Bởi vì một khi thừa nhận Ôn Hướng Phác, bà ta sẽ phải thừa nhận quá khứ.
Liễu Văn Bội rất dằn vặt, bà ta muốn nói, nhưng bà ta không thể nói.
Quách Trung Minh đứng bên cạnh nhìn ra sự đấu tranh nội tâm của bà ta, nhanh chóng giải vây cho bà ta: "Thân phận của người này hiện tại còn chưa tiện nói, sau này khi nào mẹ con muốn, bà ấy sẽ nói cho con biết."
Quách Minh Kiều thấy lạ, nhưng thấy mẹ gật đầu, cô ấy cũng không hỏi thêm nữa, mà nói: "Vậy con lên lầu làm bài tập đây, giáo viên trường nữ sinh của con chắc chắn bị điên rồi, mấy hôm nay giao nhiều bài tập quá."
Sau đó, cô ấy như nhớ ra điều gì, nhìn tờ báo, giọng điệu đầy ngưỡng mộ: "Ước gì con cũng thi đậu thủ khoa."
Đáng tiếc, thành tích của cô ấy ở lớp luôn ở mức trung bình, thậm chí còn không lọt vào top 10.
Vừa nói xong câu này, sắc mặt của Liễu Văn Bội và Quách Trung Minh đều thay đổi, nhưng hai người cũng không nói gì.
Sau khi Quách Minh Kiều đi vào.
Quách Trung Minh đột nhiên nói với Liễu Văn Bội: "Văn Bội, sau này đừng nhắc đến đứa trẻ đó ở nhà nữa."
Nghe vậy, sắc mặt của Liễu Văn Bội lập tức tái nhợt: "Trung Minh." Giọng bà ta run rẩy.
"Em hãy nghĩ đến Minh Kiều, em có muốn nói cho con bé biết sự thật năm đó không?" Dù chuyện đã qua nhiều năm, nhưng ông ta cũng phải thừa nhận, thời điểm năm đó bọn họ đến với nhau thực sự không mấy quang minh chính đại.
Ông ta lợi dụng việc Liễu Văn Bội đột ngột mất chồng, ở bên cạnh bà ta uống rượu giải sầu, lại bỏ thuốc vào rượu, chuyện này không ai biết.
Thậm chí, ngay cả Liễu Văn Bội cũng không biết.
Dù đã qua nhiều năm như vậy, ông ta cũng chưa từng tiết lộ nửa lời ra ngoài, Quách Trung Minh hiểu rõ tính cách của Liễu Văn Bội hơn ai hết.
Năm đó bà ta và Ôn Lập Quốc đến với nhau cũng là thật lòng yêu thương, sau này Ôn Lập Quốc hi sinh, bà ta lại lên giường với ông ta.
Quách Trung Minh biết rất rõ, Liễu Văn Bội không phải vì thích ông ta mới theo ông ta rời khỏi Đại lục đến Hương Giang, mà là vì bà ta không còn mặt mũi nào gặp người khác, không còn mặt mũi nào nhìn đứa con thơ, càng không còn mặt mũi nào đối mặt với những người khác trong nhà họ Ôn, và cả Ôn Lập Quốc đã khuất.
Bà ta là người rất hay trốn tránh, nghĩ rằng đi rồi là xong chuyện, thậm chí sau khi đến Hương Giang, bà ta cũng nhiều lần muốn tự sát, bà ta dằn vặt bản thân, nhưng sau đó lại vì vô tình mang thai.
Mới dẹp bỏ ý định tự sát, dồn hết tâm trí vào đứa con trong bụng.
Sau đó Quách Minh Kiều chào đời, Liễu Văn Bội có được người duy trì huyết thống, bà ta bù đắp tất cả những thiếu thốn từ Ôn Hướng Phác lên con gái.
Có thể nói, Quách Minh Kiều chính là mạng sống của bà ta.
Đương nhiên Ôn Hướng Phác cũng vậy, chỉ là trong này có nặng nhẹ, còn nặng nhẹ thế nào có lẽ chỉ Liễu Văn Bội mới biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-780.html.]
Sau khi Quách Trung Minh rời đi, vẻ yếu đuối trên mặt Liễu Văn Bội dần biến mất, trong mắt bà ta vẫn còn vương nước mắt, nhưng lại ẩn chứa sự kiên định mà Quách Trung Minh chưa từng thấy.
Không biết qua bao lâu, Liễu Văn Bội lau khô nước mắt, ánh mắt dần tập trung, giọng điệu kiên quyết: "Em muốn Minh Kiều, em cũng muốn Hướng Phác."
Bà ta bắt đầu bận rộn, bao nhiêu năm qua bà ta đã tích lũy được không ít của cải, dù là tiền bạc, nhà cửa, hay vàng bạc châu báu, hễ có qua tay bà ta đều giữ lại.
Thậm chí ở những nơi mà Quách Trung Minh không biết, bà ta còn làm ăn riêng, trong mắt Quách Trung Minh, bà ta chỉ chơi bời cùng với những phu nhân nhà giàu khác.
Nhưng chỉ có Liễu Văn Bội mới biết không phải như vậy, những năm qua bà ta đã tích lũy được rất nhiều, còn những cửa hàng dưới trướng bà ta lại là những con gà đẻ trứng vàng.
Nhà hàng nhỏ ở Tiêm Sa Chủy, mỗi ngày có thể thu về gần một vạn tệ, cửa hàng quần áo luôn tấp nập khách.
Hơn nữa, bà ta không chỉ có một cửa hàng quần áo mà có cửa hàng dành cho người bình thường, có cửa hàng dành cho các phu nhân nhà giàu, còn có cửa hàng vàng bạc, ngọc bích mà giới này yêu thích nhất, từ việc tự mình đeo chơi, đến việc cùng các phu nhân nhà giàu khác đầu tư vào ba tiệm vàng, hai tiệm ngọc.
Mà những thứ này không phải do bà ta dựa vào sắc đẹp của mình, mà là do cơ duyên trùng hợp, bà ta quen biết một vị đại sư xem bói, không hiểu sao lại lọt vào mắt xanh của ông ta, ông ta nói bà ta có thiên phú về phương diện này.
Học được chút kỹ xảo.
Nhưng không ngờ thiên phú của bà ta về phương diện này lại rất mạnh, mỗi lần xem bói đều cực kỳ chính xác.
Những thứ này đã tạo dựng cho bà ta một nền tảng vững chắc trong giới phu nhân nhà giàu, bà ta dùng tử vi đẩu số và kỳ môn độn giáp để xem hôn nhân, con cái, đào hoa, sự nghiệp, bệnh tật, thậm chí xem chồng lúc nào ngoại tình, cách phòng tránh như thế nào.
Đây đều là những chuyện trong giới phụ nữ, đương nhiên không truyền ra ngoài, dần dà Liễu Văn Bội trở thành quân sự của các phu nhân nhà giàu, bà ta giúp đỡ họ nhiều lần.
Bọn họ cũng sẵn lòng dẫn bà đi kiếm tiền.
Kiếm tiền từ tiền riêng của phụ nữ, trong số các phu nhân nhà giàu ở Hương Giang này ai mà chẳng có chút sản nghiệp riêng.
Chỉ là, so với những người khác, những cửa hàng của Liễu Văn Bội chỉ là ở quy mô nhỏ, nhưng quy mô nhỏ đối với tầng lớp bình dân trước đây của bà ta vẫn là một trời một vực.
Bao nhiêu năm qua, tài sản mà bà ta tích lũy được thậm chí chỉ hơi kém nhà họ Quách một chút, Liễu Văn Bội tin rằng, chỉ cần thêm chút thời gian thôi, tài sản trong tay bà ta thậm chí có thể vượt qua nhà họ Quách.
Đáng tiếc, Quách Trung Minh vẫn luôn coi bà ta là một đóa hoa hồng chỉ biết dựa dẫm vào đàn ông như mười tám năm trước.
Nghĩ đến đây.
Liễu Văn Bội nhếch mép, đàn ông hình như đều như vậy, khi yêu thì hận không thể dâng cả mạng sống mình cho đối phương, khi chán rồi thì sẽ tìm đủ mọi lý do.
Ông ta biết rõ bà ta coi trọng Hướng Phác đến nhường nào, nhưng ông ta lại lấy Minh Kiều ra để cản đường bà ta.
Nghĩ đến Minh Kiều, Liễu Văn Bội càng thấy khó chịu hơn, bà ta không sợ mất mặt trước con gái, bà ta sợ Minh Kiều không chấp nhận Hướng Phác, hai anh em thù hằn nhau.
Chuyện này chẳng khác nào cứa vào tim bà ta.
Không được, không thể cứ ngồi chờ c.h.ế.t như vậy được.
Liễu Văn Bội nhìn quanh nhà, nhanh chóng đóng cửa gỗ màu đỏ lại, còn cố ý cài then ở bên trong. Sau khi xác nhận không có ai vào được, bà ta mới đến ngăn kéo bàn trang điểm lấy đồ ra.
Đầu tiên là gieo quẻ cho mình, xem xong, là cát hung đan xen.
Bà ta im lặng một lúc, lại gieo thêm một quẻ, vẫn là cát hung đan xen, gieo liên tiếp ba quẻ đều cùng một kết quả.
Liễu Văn Bội lẩm bẩm: "Hướng Phác, con không muốn tha thứ cho mẹ sao?"
"Hay là mẹ đến tìm con sẽ mang đến nguy hiểm cho con?"
Bà ta không biết là cái trước hay cái sau, gieo quẻ chỉ có thể cho bà ta biết một hướng đi đại khái. Cất dụng cụ đi, bà ta ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương, chìm vào trầm tư.
Không biết qua bao lâu, dường như bà ta đã nghĩ thông suốt nhiều điều.
Buổi chiều bà ta nói với Quách Trung Minh: "Em đi đánh mạt chược với phu nhân Lý đây." Phu nhân Lý là người giàu có nhất trong giới phu nhân nhà giàu của bọn họ.
Có thể nói, đám chị em dưới trướng bà ta đều xoay quanh phu nhân Lý.
Vợ đi giúp mình mở rộng mối quan hệ, ông ta đương nhiên vui vẻ: "Vậy em mang nhiều tiền một chút, thua cho bà ấy."
Liễu Văn Bội gật đầu, nhưng sau khi ra khỏi nhà bà ta lại không đến nhà họ Lý, mà chọn đến tiệm vàng bà ta đã đầu tư.
Vừa đến đã tìm quản lý: "Gọi lão Lý ra đây." Tiệm vàng này được mở ra với sự giúp đỡ của phu nhân Lý, nhà họ Lý có mỏ vàng.
Liễu Văn Bội lấy hàng từ ông ta với giá rẻ hơn nhiều so với thị trường, còn phu nhân Lý sẵn sàng làm như vậy là vì năm đó Liễu Văn Bội đã dùng kỳ môn độn giáp để xem cho bà ta, tính ra chồng bà ta có bồ nhí bên ngoài, cô bồ nhí này không phải người bình thường, định bụng mượn con cái để thăng tiến.
Đá phu nhân Lý ra khỏi cửa.
Nếu là những cô bồ nhí, bồ nhị bình thường, phu nhân Lý chẳng thèm để ý, nhưng lần đó chồng bà ta như bị ma xui quỷ khiến, nhất quyết đòi ly hôn.
Đến giai đoạn này của bọn họ, hôn nhân chỉ là một hình thức hợp tác, ly hôn chẳng khác nào hai bên cùng thiệt hại.
Sau này Liễu Văn Bội dùng kỳ môn độn giáp giúp bà ta giải quyết tai họa ngầm này, quan hệ vợ chồng mới trở lại giai đoạn tôn trọng lẫn nhau.
Anh không quản em, em không quản anh.
Kể từ đó, phu nhân Lý chủ động giao những mối làm ăn của nhà họ Lý cho Liễu Văn Bội, tất nhiên, những chuyện này đều được giấu kín với chồng của cả hai.
Vân Mộng Hạ Vũ
Liễu Văn Bội nhìn quản lý Lý, đi thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn anh đến Đại lục một chuyến, đến địa chỉ này, điều tra xem người này hiện giờ thế nào."
Bà ta đẩy tờ báo ra.
Quản lý Lý nhìn rõ người trên báo, anh ta rất chuyên nghiệp, thậm chí còn không hỏi đối phương là ai, chỉ nói: "Hiện giờ Đại lục quản lý rất nghiêm ngặt, nếu muốn qua đó thì chỉ có cách vượt biên trái phép, lại còn đến Bắc Kinh là thủ đô, khó khăn chồng chất, tôi không đảm bảo có thể tìm được đối phương ngay trong một lần."
Liễu Văn Bội suy nghĩ một chút: "Đánh lâu dài, không cần vội." Bây giờ đã có manh mối của cậu, đương nhiên bà ta không còn sợ nữa.
Mảnh đất kinh doanh mà bà ta gây dựng nên này, có một nửa là của Hướng Phác.
Nhà họ Ôn.
Ôn Hướng Phác không ngờ vừa mở cửa ra đã thấy nhiều người như vậy.
"Dì Thẩm?"
Cậu có chút bất ngờ, Thẩm Mỹ Vân đứng trước cửa, cô mặc áo khoác dạ màu xanh đen, màu sắc tối càng tôn lên làn da trắng nõn, vì trời lạnh nên cô còn quàng một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, dưới chiếc khăn đỏ rực, lộ ra đôi mắt trong veo, dịu dàng, chưa mở miệng đã mang theo ý cười, khiến người ta nhìn mà thấy thân thiết.
"Đến chúc mừng cháu."
"Chọn ngày không bằng gặp ngay, hôm nay đi luôn."
Thẩm Mỹ Vân giơ túi đồ trên tay lên: "Có làm phiền con không?"
Cô biết tính cách của Ôn Hướng Phác, nên mới 'tiên hạ thủ vi cường'. Đứa trẻ này được quản gia Lý nuôi dạy quá thật thà, cậu thậm chí không biết cách từ chối người khác.
Ôn Hướng Phác lắc đầu: "Sao lại thế được? Mọi người đến con mừng còn không kịp."
Bọn họ đến nhà cậu chúc mừng, lo nghĩ cho cậu, nếu cậu còn từ chối thì đúng là không biết điều.
Thẩm Mỹ Vân: "Vậy thì được."
"Bà Quý còn đi mời Lỗ Gia Ban đến, chỉ là không biết bây giờ đầu bếp Lỗ có thời gian đến làm một bữa tiệc gia đình không."
Gần đến Tết, Lỗ Gia Ban cực kỳ bận rộn, dù sao người Trung Quốc chính là vậy, vất vả cả năm, chẳng phải là để Tết được ăn ngon một chút sao.
Ôn Hướng Phác có hơi bất ngờ: "Như vậy có phiền quá không ạ?" Dù không hiểu biết nhiều về thế giới bên ngoài, nhưng cậu cũng biết Lỗ Gia Ban nổi tiếng đến mức nào, gần như là rất khó mời.
"Không đâu, chỉ là vấn đề tiền nong thôi mà."
Trong lúc nói chuyện, Thẩm Mỹ Vân đã bước vào nhà, Miên Miên đang làm bài tập trong thư phòng, cô bé cứ cảm thấy như nghe thấy giọng của mẹ, bèn chạy ra khỏi thư phòng, quả nhiên vừa ra đã nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân, mắt co bé sáng lên, giọng nói cũng trở nên trong trẻo hơn.
"Mẹ!"
Như chim én về tổ, cô bé lao đến.
Thẩm Mỹ Vân xoa mặt cô bé: "Học hành thế nào rồi?"
Miên Miên lè lưỡi: "Đầu óc choáng váng, mẹ ơi, toán cấp ba khó quá."
Cô bé cảm thấy cảm giác dễ dàng trước đây của mình đã biến mất, biến thành một phó bản khó nhằn.
Thẩm Mỹ Vân: "Vậy thì nghỉ ngơi một chút đi." Cô không quá khắt khe với việc học của Miên Miên, cũng không bắt buộc cô bé phải học giỏi đến mức nào.
Cô chỉ cố gắng hết sức để tạo điều kiện tốt nhất cho Miên Miên, còn cô bé có thể học đến đâu thì tùy thuộc vào khả năng của cô bé.
Miên Miên lắc đầu: "Không nghỉ được đâu, Anh Hướng Phác còn giảng cho con toán và vật lý kỳ hai lớp mười nữa."
"Vật lý cũng khó."