Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 775
Cập nhật lúc: 2024-10-27 21:34:21
Lượt xem: 67
"Hơn nữa, Tiểu Kim Bảo nhà chúng ta học ở Mạc Hà hay học ở Bắc Kinh, vẫn có sự khác biệt rất lớn, em hy vọng sau này Tiểu Kim Bảo có thể lớn lên ở Bắc Kinh, con bé có thể lựa chọn đến Mạc Hà, nhưng đó là do con bé thích, chứ không phải là nhìn về Bắc Kinh mà không thể bén rễ."
Trước đây, cô ấy không cảm thấy Bắc Kinh tốt đẹp đến mức nào, bảy năm làm thanh niên trí thức đã khiến cô ấy nhận thức rõ ràng sự khác biệt giữa Mạc Hà và Bắc Kinh.
Đó là một khoảng cách rất lớn, là một vực thẳm, không phải Mạc Hà không tốt, mà là Bắc Kinh quá phát triển, khiến những người đã từng trải nghiệm cuộc sống ở Bắc Kinh khó có thể chấp nhận những thành phố lạc hậu.
Lạc hậu đến mức nhà vệ sinh là nhà xí, hôi thối nồng nặc, muốn dùng nước phải đi gánh nước, không có nước máy, tắm rửa phải dùng chậu, không có phòng tắm, vân vân và vân vân, những điều này khiến Diêu Chí Anh nhận thức rõ ràng hơn bao giờ hết.
Sự khác biệt giữa Mạc Hà và Bắc Kinh.
Nghe vậy, Kim Lục Tử cảm thấy rất an ủi, an ủi vì trong mọi kế hoạch tương lai của Diêu Chí Anh đều có cậu ta.
Cậu ta suy nghĩ: "Em và Chí Quân cứ thi đỗ trước đã, đến lúc đó anh sẽ cùng Mỹ Vân bàn bạc kỹ càng."
Công việc kinh doanh ở Mạc Hà không dễ dàng từ bỏ như vậy.
Có nên từ bỏ hay không, từ bỏ như thế nào, cậu ta thực sự rất coi trọng ý kiến của Thẩm Mỹ Vân!
Bởi vì, Kim Lục Tử cho rằng Thẩm Mỹ Vân là người có tầm nhìn xa, thậm chí trong mắt cậu ta, Thẩm Mỹ Vân còn khá bí ẩn.
Bí ẩn đến mức khiến Kim Lục Tử cảm thấy, Thẩm Mỹ Vân là người có thể biết trước tương lai.
Cậu ta cũng không biết vì sao mình lại có cảm giác kỳ lạ như vậy, nhưng sự thật đúng là như thế, mỗi lần cậu ta sắp gặp nguy hiểm, Thẩm Mỹ Vân luôn giúp cậu ta hóa giải.
Những người bạn cùng thời vẫn đang kinh doanh buôn bán lậu, mười người thì đã có tám, chín người vào tù, chỉ còn lại cậu ta, một bông hoa kỳ lạ, vẫn tiếp tục ung dung tự tại bên ngoài.
Trong đó, Thẩm Mỹ Vân đóng vai trò vô cùng quan trọng.
"Anh đang nghĩ gì vậy?" Thấy chồng ngẩn người, Diêu Chí Anh không nhịn được hỏi.
Kim Lục Tử suy nghĩ một chút, cũng không giấu giếm: "Nếu thực sự định dừng công việc kinh doanh ở đây, anh muốn đến gặp Mỹ Vân nói chuyện trước khi dừng lại."
Diêu Chí Anh có chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng hiểu ra.
"Gặp Mỹ Vân nói chuyện là đúng."
Dù là Diêu Chí Anh cũng không hề ghen tuông, cô ấy nhìn thấy sự quang minh lỗi lạc, và kế hoạch cho tương lai của Kim Lục Tử.
Kim Lục Tử ôm Diêu Chí Anh, giọng điệu trịnh trọng: "Thẩm Mỹ Vân là người thông minh nhất mà anh từng gặp, không ai sánh bằng."
Diêu Chí Anh thở dài: "Đương nhiên em biết, nếu không có cô ấy, sẽ không có em và Chí Quân của ngày hôm nay."
Mỗi bước đi trong kế hoạch cuộc đời mà cô giúp họ đều vô cùng chính xác.
Kim Lục Tử thầm nghĩ, cậu ta cũng vậy.
Nhưng lời này không tiện nói ra.
Cậu ta chuyển chủ đề: "Ba mẹ em thế nào rồi?"
Cậu ta thấy không có ít người đã được minh oan, lẽ ra, ba mẹ Diêu Chí Anh cũng nên có động tĩnh mới đúng.
Diêu Chí Anh lắc đầu: "Vẫn là trước Tết năm ngoái gửi đồ cho họ, họ có viết thư trả lời, đến giờ đã nửa năm không nhận được thư nữa."
Không phải ba mẹ Diêu Chí Anh không gọi điện thoại cho họ, mà là nơi họ ở quá xa xôi hẻo lánh, đừng nói đến điện thoại, ngay cả điện báo cũng khó gửi được một bức.
Hai năm nay, cách liên lạc duy nhất là viết thư.
Kim Lục Tử suy nghĩ một chút: "Vẫn là anh nên tranh thủ thời gian đến thăm ba mẹ em một chuyến."
Cũng chỉ có cậu ta là thích hợp để đi.
Diêu Chí Anh nghe vậy thì vô cùng cảm kích: "Anh Lục, cảm ơn anh."
Kim Lục Tử lắc đầu: "Người một nhà không nói cảm cơn."
Sau khi kết quả thi đại học chính thức được công bố, mấy nhà vui mừng, mấy nhà lo lắng, Ôn Hướng Phác xuất sắc giành được ngôi vị thủ khoa của thành phố Bắc Kinh.
Hơn nữa, điểm số của cậu còn cao hơn người đứng thứ hai mấy chục điểm.
Cái này khiến Ôn Hướng Phác bỗng chốc nổi tiếng ở Bắc Kinh, giống như viên ngọc quý bị phủ bụi, bỗng chốc được mọi người biết đến.
Thậm chí có không ít tờ báo muốn đến phỏng vấn Ôn Hướng Phác, nhưng đều bị cậu từ chối.
Tính cách của cậu vẫn không thích xuất hiện trước công chúng.
Miên Miên biết chuyện, con bé có chút khó hiểu, chạy từ nhà họ Quý sang tìm Ôn Hướng Phác: "Anh Hướng Phác, sao anh không nhận lời phỏng vấn? Đây là vinh dự của anh mà."
Ôn Hướng Phác khựng lại, đôi mắt thanh tú có chút hoang mang: "Vinh dự của anh?"
Cậu không cảm thấy đây là vinh dự.
"Đúng vậy." Miên Miên đi đến bên cạnh cậu, giọng điệu nghiêm túc: "Anh xem, người khác muốn giành được ngôi vị thủ khoa còn không được, bà nội em nói, nếu anh họ nhà em có thể giành được ngôi vị thủ khoa, nhà em sẽ mở tiệc linh đình, còn phải nhận lời phỏng vấn của đài truyền hình, đây là chuyện vinh quang của cả dòng họ."
Cái này...
Ôn Hướng Phác mím môi, đôi môi xinh đẹp như được phác họa, cậu theo bản năng đáp: "Đông người, anh không thích."
Dù đã đi học, Ôn Hướng Phác vẫn không thích những nơi đông người.
"Vậy có thể chỉ cho một phóng viên đến phỏng vấn anh thôi." Miên Miên gần như nghĩ đến tất cả những lo lắng của Ôn Hướng Phác.
"Như vậy sẽ không có nhiều người, hơn nữa, địa điểm phỏng vấn là ở nhà, em cũng sẽ ở bên cạnh anh, anh Hướng Phác, anh đừng lo lắng."
Ôn Hướng Phác ngẩng đầu, nhìn cô bé đang nghiêm túc thuyết phục mình, đột nhiên hỏi: "Ai bảo em đến khuyên anh?"
Miên Miên đáp: "Hả? Không có ai ạ." Con bé theo bản năng phủ nhận, nhưng nhìn động tác lại có chút luống cuống, ngay cả ánh mắt cũng né tránh.
Hai tay con bé không ngừng nắm chặt vạt áo.
Ôn Hướng Phác thở dài: "Miên Miên, anh quen em bảy năm rồi."
Cậu đã từng chứng kiến mọi dáng vẻ của con bé, đương nhiên biết con bé có nói dối hay không.
Miên Miên lập tức ủ rũ, đi đến trước mặt Ôn Hướng Phác, nhỏ giọng nói: "Anh Hướng Phác, em xin lỗi, em biết lỗi rồi."
Con bé như trút hết sự thật ra.
"Là ông nội Ôn bảo em đến khuyên anh."
"Ông nội anh?"
Từ khi kết quả thi đại học của cậu được công bố, ông nội đã gọi điện thoại cho cậu một lần, sau khi biết cậu giành được ngôi vị thủ khoa, ông nội im lặng một lúc lâu, sau đó dặn cậu đừng kiêu ngạo phải biết kiềm chế.
Thật lòng mà nói, lúc đó khi ông nội gọi điện đến, cậu vẫn có chút vui mừng, cảm thấy mình không khiến ông nội thất vọng, nhưng sau khi nghe xong cuộc điện thoại đó, Ôn Hướng Phác lại thất vọng.
Tình cảm gia đình của bọn họ rất lạnh nhạt, cậu thi đỗ thủ khoa cũng chỉ nhận được một câu dặn dò đừng kiêu ngạo, cái này khiến cậu cảm thấy chán nản.
Cho nên mấy ngày nay tâm trạng của Ôn Hướng Phác vẫn luôn không tốt, mãi đến khi Miên Miên nghỉ đông trở về, tâm trạng của cậu mới khá hơn.
Cho nên khi biết ông nội đã tìm đến Miên Miên, Ôn Hướng Phác càng thêm ngạc nhiên.
"Đúng vậy, chính là ông nội Ôn, ông ấy đã gọi điện đến nhà họ Quý, bảo em khuyên anh nhận lời phỏng vấn, ông ấy muốn nhìn thấy anh lên báo."
"Nhưng ông ấy không tiện nói với anh."
Hai ông cháu bọn họ quá xa cách, xa cách đến mức nhiều năm không gặp, ngay cả việc hỏi thăm nhau cũng trở thành điều xa xỉ.
Thực ra, điều ông nội Ôn thực sự muốn làm là cầm tờ báo có bài phỏng vấn cháu trai, đốt cho con trai dưới suối vàng, nói với con trai rằng Hướng Phác đã thành tài.
Nhưng những điều này ông nội Ôn không tiện nói, cũng không thể nói, bởi vì ba của Ôn Hướng Phác cũng giống như mẹ của cậu, là sự tồn tại không thể nhắc đến trong gia đình này.
Cho nên ông mới tìm đến Miên Miên một cách vòng vo, mà ông nội Ôn biết đến Miên Miên là do quản gia Lý kể, mọi thông tin về Hướng Phác mà ông ấy biết đều là do quản gia Lý báo cáo, mà quản gia Lý trong những lần báo cáo sau này.
Đã nhiều lần nhắc đến cái tên Miên Miên.
Nghe xong lời của Miên Miên, Ôn Hướng Phác có chút khó hiểu: "Tại sao?"
Cậu không hiểu lý do ông nội muốn cậu nhận lời phỏng vấn, gia đình họ vẫn luôn là những cá thể độc lập, không làm phiền, cũng không can thiệp vào cuộc sống của nhau.
Ông nội đang can thiệp vào quyết định của cậu.
Miên Miên suy nghĩ một chút: "Em cũng không biết nữa."
"Nhưng nếu em là thủ khoa, mẹ em nhất định sẽ rất vui khi em nhận lời phỏng vấn."
"Mẹ thích nhìn thấy em tự tin trả lời phỏng vấn, tỏa sáng."
Đương nhiên, bà Quý cũng sẽ thích.
"Em nghĩ, có lẽ ông nội Ôn cũng có tâm trạng như vậy." Nói đến cuối cùng, Miên Miên vội vàng bổ sung: "Nhưng đây đều là em đoán mò."
"Chưa chắc đã đúng."
Ôn Hướng Phác im lặng: "Thật sao?"
Miên Miên đáp: "Chắc là vậy, dù sao nếu em đứng trên đỉnh cao, mẹ em nhất định sẽ tự hào về em."
Tương tự, ông nội Ôn cũng vậy.
Ôn Hướng Phác nhìn ra ngoài cửa sổ, trên cây hòe già trơ trụi lá trong mùa đông, thỉnh thoảng có vài con chim sẻ đậu lại tìm kiếm thức ăn, chúng dang rộng đôi cánh bay lượn khắp nơi.
Ánh mắt của Ôn Hướng Phác lóe lên vẻ khao khát, sau đó lại vụt tắt, cậu thậm chí còn không tự do bằng một con chim.
Căn nhà nhỏ kiểu Tây này không chỉ giam cầm cơ thể cậu, mà còn giam cầm cả tư tưởng của cậu, ngay cả khi chơi với Miên Miên, mỗi lần đều là Miên Miên đến tìm cậu, chứ không phải cậu ra ngoài tìm con bé.
Cậu như vậy.
Thực sự có thể nhận lời phỏng vấn sao?
Ôn Hướng Phác không biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-775.html.]
"Anh Hướng Phác, nếu anh không muốn nhận lời phỏng vấn cũng không sao, chủ yếu là do anh quyết định."
"Anh đừng miễn cưỡng bản thân."
Miên Miên rất thông minh, thậm chí còn rất nhạy bén, có thể nhận ra tâm trạng của Ôn Hướng Phác ngay lập tức.
Vân Mộng Hạ Vũ
Và đưa ra lời khuyên.
Ôn Hướng Phác lắc đầu, cậu đột nhiên hỏi: "Em muốn anh nhận lời phỏng vấn sao?"
"Hả?" Miên Miên thực sự ngơ ngác, con bé không hiểu sao chủ đề lại thay đổi đột ngột như vậy, từ ông nội Ôn, chuyển sang con bé.
Nhưng con bé vẫn thành thật trả lời: "Muốn ạ."
"Em muốn nhìn thấy anh Hướng Phác được phóng viên phỏng vấn, tỏa sáng rực rỡ, đương nhiên, anh Hướng Phác vốn dĩ đã tỏa sáng rồi."
Con bé giơ ngón tay ra so sánh: "Giống như một cục vàng nằm trên núi vàng, càng thêm rực rỡ."
Nói xong, con bé cũng có chút ngại ngùng: "Đương nhiên, em cũng có hơi ích kỷ, em còn muốn mang tờ báo có bài phỏng vấn anh Hướng Phác đến trường, khoe khoang với bạn bè rằng thủ khoa là anh trai em, còn dạy kèm cho em nữa."
Nhắc đến chuyện này, mắt con bé sáng lên, đôi mắt vốn đã long lanh bây giờ càng lấp lánh như những ngôi sao trên trời.
Cái này khiến Ôn Hướng Phác không khỏi bật cười, thậm chí còn muốn đưa tay xoa mắt Miên Miên, nhưng đưa tay được một nửa, nhận ra Miên Miên bây giờ không còn là cô bé mũm mĩm năm xưa nữa, mà đã lớn rồi, cuối cùng cậu lại thu tay về.
"Vậy được."
"Anh nhận lời phỏng vấn."
Miên Miên vốn đang thao thao bất tuyệt, nghe vậy thì khựng lại: "Hả? Anh Hướng Phác, anh nói gì cơ?"
"Anh nói anh sẽ nhận lời phỏng vấn."
"Thật sao ạ?"
"Ôn Hướng Phác chưa bao giờ lừa dối Thẩm Miên Miên."
Nghe vậy, Miên Miên thở phào nhẹ nhõm, cười rạng rỡ: "Vậy em đi liên hệ với người ta nhé, anh Hướng Phác, anh cứ ở nhà là được, mọi chuyện còn lại cứ giao cho em."
Nhìn cô bé nhảy chân sáo, Ôn Hướng Phác không khỏi bật cười.
Miên Miên đi ra ngoài nhanh chóng tìm thấy quản gia Lý, ra hiệu với ông ấy: "Anh Hướng Phác đồng ý nhận lời phỏng vấn rồi ạ."
Quản gia Lý nghe vậy thì lập tức vui mừng khôn xiết: "Miên Miên, thực sự cảm ơn cháu." Ông ấy liên tục cảm ơn mấy lần.
Ông ấy hiểu rõ hơn ai hết, nếu không có Miên Miên ra tay Ôn Hướng Phác chắc chắn sẽ không đồng ý.
Miên Miên lắc đầu, hào phóng đáp: "Không cần cảm ơn ạ."
"Ông Lý, ông mau đi liên hệ đi ạ, à đúng rồi, địa điểm phỏng vấn là ở nhà nhỏ kiểu Tây, chỉ cho một phóng viên vào, ngoài ra cháu cũng phải ở bên cạnh anh Hướng Phác, về cơ bản là những điều kiện này ạ."
"Ông mau đi đàm phán với tòa soạn báo đi."
Mặc dù cô bé còn nhỏ, nhưng tư duy logic rất rõ ràng, sắp xếp mọi việc đâu ra đấy.
Điều này khiến quản gia Lý có chút ngẩn người, đến khi ông ấy định nhìn kỹ thì Miên Miên đã đi mất, ông ấy vội vàng ghi chép lại những điều kiện mà cô bé vừa nói.
Gần như là tuân thủ nghiêm ngặt theo yêu cầu của Miên Miên.
Quản gia Lý tìm đến tờ báo đã từng liên hệ với họ trước đây, là Nhật báo Bắc Kinh. Phía Nhật báo Bắc Kinh vốn đã không còn hy vọng, dù sao bọn họ đã gửi lời mời phỏng vấn từ lâu, nhưng nhà của thủ khoa vẫn không có động tĩnh gì.
Phóng viên Hướng được giao nhiệm vụ phỏng vấn, lo lắng đến mức sắp nổi mụn nước ở miệng, vẫn đang than thở với đồng nghiệp: "Cậu nói xem, trước đây Nhật báo Bắc Kinh chúng ta dù là đi phỏng vấn ai, đối phương đều vui mừng hớn hở nhận lời ngay, sao lần này lại khác thế?"
"Lời mời phỏng vấn đã gửi đi lâu như vậy rồi, mà đối phương vẫn không có động tĩnh gì." Anh ta không nhịn được nhìn lịch treo trên bàn, cầm bút máy hiệu Anh Hùng, khoanh tròn ngày hôm nay: "Cậu xem, cậu xem, đã cả tuần rồi."
"Vẫn chưa liên lạc với chúng ta, cuộc phỏng vấn này chắc là hỏng rồi?"
Vừa nói xong, đồng nghiệp bên cạnh phụ trách hiệu đính đã nói: "Cậu xem địa chỉ chưa?"
Phóng viên Hướng hỏi: "Cái gì?"
"Chính là địa chỉ của người cậu phỏng vấn."
Phóng viên Hướng nghe vậy, theo bản năng lôi địa chỉ nhà của thủ khoa ra: "Phố Đông Trực Môn, nhà nhỏ kiểu Tây số 169."
Vừa nói xong, cả văn phòng đều im lặng.
"Đây không phải là nơi ngày xưa các vương gia, cách cách mới ở sao?" Một đồng nghiệp quen thuộc khu vực đó đột nhiên nói: "Nhà cửa ở khu đó đều là nhà cố định, có thể ở nhà nhỏ kiểu Tây ở nơi đó, e rằng không phải người tầm thường."
Lời anh ta vừa nói ra, như nhắc nhở mọi người.
Thế là có người nói:
"Hiểu rồi chứ?"
"Người ở nơi đó, liệu có dễ dàng nhận lời phỏng vấn sao? Tôi đang nghĩ danh hiệu thủ khoa đối với người ta có lẽ cũng chỉ là gấm thêm hoa, không quan trọng."
Nếu không cũng sẽ không im lặng lâu như vậy.
Phóng viên Hướng lau mặt, lúc này mới phản ứng lại: "Hóa ra tôi đã tìm đến nơi ngày xưa các quan chức, quý tộc ở."
"Nhưng dù là nơi các quan chức, quý tộc ở, con cái thi đỗ thủ khoa tính từ xưa đến nay đây cũng là chuyện quang vinh của tổ tông, sao lại không nhận lời phỏng vấn chứ?"
"Có một số gia đình đặc biệt, không thể để con cái lộ diện."
Bọn họ là phóng viên, đương nhiên biết nhiều thông tin hơn người khác, ví dụ như ở Tây Bắc còn có một số nhà máy quân sự, những người ở đó từ đầu đến cuối đều ẩn danh, huống chi là Bắc Kinh, nơi này càng có nhiều bí mật hơn.
Nếu gia đình người ta không muốn con cái lộ diện, họ, những phóng viên này cũng không thể phỏng vấn được.
"Vậy phải làm sao đây?"
Phóng viên Hướng có chút đau đầu: "Đây là tin tức trang nhất của chúng ta, năm nay là năm đầu tiên khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, mà bạn học Ôn Hướng Phác lại gần như đạt điểm tuyệt đối, giành được ngôi vị thủ khoa của thành phố Bắc Kinh, dù là điều kiện đầu tiên hay điều kiện thứ hai, đều là tin tức gây chấn động."
Vậy mà họ lại không thể phỏng vấn được người trong cuộc, chẳng phải là giống như treo một miếng thịt ba chỉ trước miệng, nhìn thấy mà không ăn được sao?
Thật là tức c.h.ế.t đi được.
Mọi người nhìn nhau: "Chỉ có thể xem tổng biên tập có cách nào không"
Trong số họ, tổng biên tập là người có chức vụ cao nhất, đương nhiên cũng là người có nhiều mối quan hệ nhất, biết đâu ông ấy quen biết gia đình của thủ khoa, đến lúc đó cũng có thể dàn xếp một chút.
Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Tổng biên tập Tân đi ra từ văn phòng, ông ấy nhìn mọi người, gọi thẳng phóng viên Hướng: "Tiểu Hướng, cậu vào đây với tôi một chút."
Tổng biên tập Tần đi vào, mọi người trong văn phòng rộng lớn lập tức xôn xao.
"Chẳng lẽ tổng biên tập Tần thực sự có cách sao, phóng viên Hướng à, mau vào ôm đùi tổng biên tập đi."
"Sao tôi lại cảm thấy tổng biên tập muốn tính sổ với tôi." Phóng viên Hướng cười khổ: "Tin tức này đã được một tuần rồi, mà tôi vẫn chưa phỏng vấn được, điều này khác hẳn với hiệu suất làm việc trước đây của tòa soạn chúng ta."
Thông thường, nhiệm vụ được giao hôm trước, hôm sau phải đi phỏng vấn, mà nhiệm vụ phỏng vấn của anh ta đã bị trì hoãn cả tuần nay.
Anh ta luôn cảm thấy lãnh đạo tìm anh ta là không có ý tốt.
Phóng viên Hướng vừa nói xong, mọi người lập tức nhìn nhau.
"Chắc là không đâu?"
"Đúng vậy, tôi thấy lão Tần không phải là người nhỏ mọn như vậy, hơn nữa chuyện lần này cũng không thể trách anh, anh đã liên hệ với gia đình của thủ khoa, nhưng người ta không cho anh câu trả lời chính xác mà thôi."
"Chuyện này dù thế nào cũng không thể trách anh được."
Nghe vậy, phóng viên Hướng cũng thả lỏng hơn một chút: "Để tôi vào xem sao đã."
Sau khi vào văn phòng, anh ta đã tiện tay đóng cửa lại.
Phóng viên Hướng có chút lo lắng, hỏi tổng biên tập Tần: "Tổng biên tập, ông tìm tôi?"
Tổng biên tập Tần đáp: "Cậu ngồi đi."
"Chuyện phỏng vấn thủ khoa đã được quyết định rồi, ngày mai cậu đến nhà họ Ôn phỏng vấn, nhưng đối phương có điều kiện."
"Thứ nhất, chúng ta chỉ có thể cử một phóng viên đi, thứ hai là phỏng vấn tại nhà của đối phương, không nhận phỏng vấn ở bên ngoài."
Cái này...
Phóng viên Hướng lập tức đứng dậy: "Không thành vấn đề, tôi có thể đồng ý."
Chỉ là phỏng vấn thôi, một mình anh ta cũng có thể hoàn thành, chụp ảnh, phỏng vấn, sau khi về tòa soạn sẽ chỉnh sửa bài viết là được.
Tổng biên tập Tần ừ một tiếng: "Vậy ngày mai cậu chuẩn bị đến nhà người ta đi."
Nghĩ ngợi một chút, ông ấy dặn dò: "Tính cách của cậu bé thủ khoa khá hướng nội, trầm lặng, đến lúc đó cậu phỏng vấn nhớ chú ý một chút."
Phóng viên Hướng gật đầu, chợt có chút hiếu kỳ: "Tổng biên tập, làm sao ông liên lạc được với nhà bọn họ vậy."
Anh ta đã thử liên lạc nhiều lần, nhưng ngoài lần đầu tiên nhận được câu trả lời "sẽ cân nhắc", thì sau đó chẳng có hồi âm rõ ràng nào.
"Tôi quen biết quản gia Lý của bọn họ. Ông ấy vừa liên hệ với tôi." Quản gia Lý đã trực tiếp tìm đến Tổng biên tập Tần, sau khi hai bên xác nhận những điều kiện cơ bản có thể chấp nhận thì mới đồng ý cho phỏng vấn tại nhà.
Phóng viên Hướng xúc động vô cùng, buột miệng khen ngợi: "Tông biên tập ơi, quả nhiên là ông mà! Nếu không có ngài ra tay, tôi chắc chắn không thể phỏng vấn được tin tức nóng hổi về vị trạng nguyên này."
Tổng biên tập Tần nhìn anh ta, mỉm cười: "Thôi được rồi, đi chuẩn bị đi. Ngày mai đến nhà họ phỏng vấn, nhớ chú ý lễ phép."
Đây là một trong số ít lần ông ấy dặn dò kỹ lưỡng như vậy.
Xét cho cùng, trước đây khi tòa báo bọn họ ra ngoài đi phỏng vấn, đều là người khác nịnh bợ, hợp tác với bọn họ. Đây là lần hiếm hoi họ cần phải phối hợp thời gian và địa điểm của người được phỏng vấn.
Phóng viên Hướng chào chủ nhiệm Tần: "Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"
Đảo mắt cái đến ngày hôm sau, quản gia Lý đã sớm bàn bạc xong với Ôn Hướng Phác: "Hôm nay phóng viên tòa báo sẽ đến nhà chúng ta phỏng vấn cậu, Hướng Phác, cậu có muốn chuẩn bị chải chuốt một chút không?"