Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 770
Cập nhật lúc: 2024-10-27 21:34:13
Lượt xem: 61
Thấy con gái không nói gì, Trần Thu Hà xoa đầu cô: "Đây là điều ba mẹ nên làm, con không cần phải xúc động như vậy. Con vốn dĩ là một phần của gia đình này mà đúng chứ? Có con, gia đình mới có thể trọn vẹn."
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười cắn nhẹ môi. Cô thầm nghĩ, chỉ có Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn mới có thể rộng lượng như thế. Nếu ra khỏi nhà, hỏi thăm hàng xóm láng giềng, chẳng mấy ai để lại một căn phòng riêng cho con gái đã xuất giá cả.
Những lời này Thẩm Mỹ Vân không tiện nói ra. Cô chỉ tựa đầu vào vai Trần Thu Hà, khẽ nói: "Mẹ, con rất hạnh phúc khi được làm con gái của mẹ."
Đây là lời nói chân thành từ tận đáy lòng cô. Được làm con gái của Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn là may mắn lớn nhất đời này của cô, cũng là may mắn của Miên Miên.
Sau khi mọi việc trong nhà đã thu xếp ổn thỏa, Trần Thu Hà bàn bạc với Thẩm Mỹ Vân: "Con xem thế nào, có thể mời ba mẹ chồng con đến ăn cơm cùng gia đình mình."
Ban đầu, bà ấy còn định mời cả ông Trịnh đến, nhưng nghĩ lại, đây là bữa cơm mời ba mẹ chồng của con gái, nếu mời ông Trịnh đến thì e là không thích hợp. Cả hai bên sẽ đều cảm thấy ngại ngùng, chi bằng mời riêng, như vậy cũng đỡ phiền phức hơn.
Thẩm Mỹ Vân nhìn sang Quý Trường Tranh: "Vậy thì mai nhé."
Quý Trường Tranh đáp: "Hôm nay nhà mình chuẩn bị đồ ăn, mai anh sẽ mời ba mẹ anh đến."
"Có cần ba me đến đón không?" Trần Thu Hà hỏi.
Quý Trường Tranh lắc đầu: "Con chỉ cần báo cho họ một tiếng là được rồi ạ."
"Vậy thì được, mẹ và ông Thẩm sẽ ở nhà chuẩn bị." Mấy ngày nay đều bận rộn dọn dẹp nhà cửa, chưa kịp đến chỗ làm để ổn định công việc. Dù bọn họ đã trở về, nhưng công việc vẫn là một vấn đề nan giải, chưa biết bên kia sẽ sắp xếp như thế nào. Hiện tại chỉ có thể đi từng bước một.
Sau khi thống nhất, Trần Thu Hà bắt đầu chuẩn bị ở nhà. Thẩm Mỹ Vân cùng bà ấy đến hợp tác xã cung ứng mua đồ, mới giật mình nhận ra nơi này vắng vẻ hơn trước rất nhiều. So với thời điểm bọn họ rời Bắc Kinh, lượng người đến hợp tác xã cung ứng dường như giảm đi một nửa.
Như hiểu được thắc mắc của Thẩm Mỹ Vân và Trần Thu Hà, một người hàng xóm cùng đến mua đồ lên tiếng: "Mọi người đều đến chợ Đông Đơn phía trước mua đồ rồi, hợp tác xã cung ứng buôn bán ế ẩm lắm. Cũng lạ, trước kia chợ không được phép mở, năm ngoái bỗng dưng lại mở cửa, thu hút hết khách của hợp tác xã cung ứng."
Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân và Trần Thu Hà trao đổi ánh mắt: "Thật sao?"
Họ đã lâu không sống ở đây, hoàn toàn không biết gì về những thông tin như này.
Bác Lý gật đầu: "Mấy bà già như chúng tôi đi xa không nổi, thấy chợ thực phẩm quá xa nên mới đến hợp tác xã cung ứng gần nhà mua đồ. Hai cô nếu muốn đi xa một chút thì có thể đến chợ thực phẩm xem, ở đó nhiều đồ ăn, chủng loại cũng phong phú."
Hợp tác xã cung ứng bây giờ chỉ còn một quầy bán đồ ăn, số loại cũng ít hơn trước.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu cảm ơn, rồi nói với Trần Thu Hà: "Mẹ, hay là mình đến chợ thực phẩm đi?"
Đồ ăn ở hợp tác xã cung ứng quả thực rất ít, nhìn qua nhìn lại cũng chỉ có vài loại, bọn họ định mời khách ăn cơm, chắc chắn là không đủ.
Trần Thu Hà vốn luôn nghe lời con gái, nghe vậy đương nhiên là không từ chối.
Hai người bắt xe điện từ ngõ Ngọc Kiều đến chợ Đông Đơn. Lúc đến nơi khu chợ đang rất náo nhiệt, thực phẩm được vây kín ba lớp trong, ba lớp ngoài.
Nhìn từ xa, chỉ cần thấy cánh cổng lớn là biết bên trong có đủ loại đồ ăn.
Thẩm Mỹ Vân thấy vậy là biết bọn họ đã đến đúng chỗ.
"Đi thôi, chúng ta cũng vào đi."
Vừa bước vào bên trong đã thấy rất nhiều quầy hàng, có quầy bán rau, quầy bán thủy sản, quầy bán thịt lợn, quầy bán giá đỗ, đậu phụ, tiết canh, đậu khô...
Bây giờ mọi thứ được quy hoạch rõ ràng, có phần giống với chợ của thời hiện đại.
Trần Thu Hà chứng kiến khung cảnh này thì không khỏi cảm thán với Thẩm Mỹ Vân: "Chúng ta mới đi có mấy năm, Bắc Kinh đã thay đổi nhiều quá."
Trước kia mua đồ ăn chưa bao giờ như thế này.
Một bà thím cùng đi chợ nghe vậy thì không khỏi liếc nhìn bà ấy: "Người Bắc Kinh nào đến chợ thực phẩm mua đồ ăn cũng nói như vậy cả."
Trước kia, mọi người đều chen chúc nhau ở hợp tác xã cung ứng chỉ rộng bằng bàn tay. Nhìn chợ thực phẩm bây giờ xem, rộng đến mấy trăm mét vuông được rào lại bằng hàng rào lớn, mỗi chuyện đi dạo bên trong cũng mất cả tiếng đồng hồ.
Bị đối phương trêu chọc môtk câu, Trần Thu Hà mỉm cười: "Đúng vậy, thay đổi nhiều quá."
Bà ấy dắt Thẩm Mỹ Vân rời đi, đến một quầy hàng vắng người, mua hai cây cải thảo, ba củ cải, tổng cộng hết một hào hai.
Trần Thu Hà xách túi, nói với Thẩm Mỹ Vân: "Mạc Hà có cái hay của Mạc Hà, Bắc Kinh có cái hay của Bắc Kinh. Trước kia ở Mạc Hà, chúng ta ăn gì cũng đều là tự trồng, không mất tiền."
Nhưng trở về Bắc Kinh, ngay cả uống một ngụm nước lã cũng phải trả tiền.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Vâng ạ, mỗi nơi mỗi khác." Mạc Hà là vùng nông thôn yên bình, còn Bắc Kinh là cuộc sống đô thị phồn hoa.
Thành phố cái gì cũng phải trả tiền, nhưng người ở dưới vẫn muốn chen chân lên thành phố, chỉ để không phải làm ruộng, có thể ăn lương thực phân phối, có thể hưởng thụ sự tiện lợi của thành phố.
Chỉ có thể nói, trên đời này không có gì là hoàn hảo, có thể đạt đến chín phần mười đã là rất tốt rồi.
Trần Thu Hà ừ một tiếng, lại đi mua khoai mỡ và hành tây, sau đó chạy đến quầy bán thủy sản mua một con cá mè hoa.
Thịt lợn đương nhiên là không thể thiếu, bọn họ đến khá muộn, thịt ba chỉ ngon đã bán hết, cơ bản chỉ còn lại một ít thịt vụn. Bà ấy mua hai cái chân giò, thấy còn một miếng thịt nạc thì mua luôn, hết hai đồng rưỡi, cộng thêm phiếu thịt hai cân rưỡi.
Cơ bản là đã đủ rồi, Trần Thu Hà bấm đốt ngón tay tính toán: "Trong nhà còn hai con gà khô, làm món gà hầm nấm nhé?"
Thẩm Mỹ Vân đáp: "Món nào cũng được. Người nhà mình cũng không nhiều, không cần làm quá nhiều món."
Vừa nói xong cô đã bị Trần Thu Hà bác bỏ: "Không được, đây là lần đầu tiên mời ba mẹ chồng con đến nhà ăn cơm, phải long trọng một chút."
Nói đến đây, bà ấy nghĩ ngợi: "Còn phải mua thêm một ít hoa quả nữa."
Mùa hè là mùa có nhiều hoa quả nhất, trời nóng, cực kỳ thích hợp để ăn dưa hấu. Bà ấy chọn mua một quả dưa hấu nặng khoảng bảy, tám cân, sau đó mới quay về nhà.
Có cá, có thịt, có rau, có hoa quả.
Chuyến đi này bà ấy và Thẩm Mỹ Vân đã không uổng công, chỉ là đường về nhà không dễ dàng, đồ đạc mua nhiều quá, hai người khó mà mang hết.
Lúc ra khỏi nhà, Trần Hà Đường muốn đi cùng nhưng bị Trần Thu Hà từ chối, bảo ông ấy ở nhà trông nhà.
Bà ấy sợ Quý Trường Tranh và Miên Miên đột nhiên quay về không vào được nhà. Mấy ngày nay nhà họ Thẩm bận rộn dọn dẹp nhà cửa, Miên Miên đã đến nhà họ Quý ở để tiện cho Ôn Hướng Phác dạy kèm cho con bé.
Không ngờ, sợ cái gì cái đó đến.
Thẩm Mỹ Vân và Trần Thu Hà vừa về đến nhà, Quý Trường Tranh và Miên Miên quả nhiên đã trở về, hai người đang ngồi ăn đồ ăn trong phòng khách.
Hình như là mấy quả dưa lê mang từ nhà họ Quý ra, Quý Trường Tranh đang gọt vỏ, Miên Miên ngồi trên chiếc ghế nhỏ, chống cằm, mắt không rời khỏi quả dưa lê, thèm đến chảy nước miếng: "Ba ơi, dưa lê thơm quá."
Vỏ dưa vừa được gọt xong, cả căn phòng như tràn ngập mùi hương của dưa lưới.
Quý Trường Tranh cầm d.a.o gọt vỏ, xoay chuyển nhanh thoăn thoắt: "Sắp xong rồi."
Anh hiểu Miên Miên.
Anh gọt một hơi hai quả, một quả đưa cho Miên Miên, một quả đưa cho Trần Hà Đường. Anh đang định đặt d.a.o gọt xuống thì thấy Thẩm Mỹ Vân và Trần Thu Hà về.
Anh dừng động tác đặt d.a.o xuống cầm quả dưa lê lên tiếp tục gọt. Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Gọt thêm một quả nữa là đủ rồi, cắt ra ăn."
Một quả dưa lưới lớn như vậy mà ôm ăn, cô có chút ăn không nổi, sợ ăn xong sẽ không còn cảm giác đói, huống hồ là ăn cơm.
Nghe vậy, Miên Miên đang định cắn dưa lê bỗng dừng lại: "Cắt quả của con ra đi ạ."
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút, hỏi con bé: "Con ăn hết được không?"
Miên Miên do dự một chút: "Dạ được ạ."
"Vậy con cứ ăn đi, không cần chia."
Nghe vậy, Miên Miên mới vui vẻ cắn một miếng dưa lê: "Đây là dưa lê mà ông nội Lý nhà anh Hướng Phác cho, ngọt lắm ạ."
Lúc rời khỏi nhà anh Hướng Phác, con bé đã xách theo cả một túi lớn.
Cả thảy sáu quả, con bé mang đến nhà ông bà ngoại.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên, cô nhìn sang Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh gật đầu: "Chú Lý có một người em trai trồng rất nhiều dưa lê ở vùng ngoại ô Bắc Kinh, đã chọn cho chú ấy một gánh, nhà chỉ chú ấy có hai người, ăn không hết nên đã chia cho nhà mình một sọt."
Anh vừa về nhà báo với ba mẹ chuyện ngày mai đến nhà họ Thẩm ăn cơm, lúc đi tiện thể xách theo một túi.
Lúc này Thẩm Mỹ Vân mới hiểu ra, cô suy nghĩ một chút: "Lần sau phải trả lễ cho người ta."
Không thể ăn không của người ta được.
"Đã trả rồi, mẹ cho họ mấy cân táo đỏ." Dao gọt vỏ của Quý Trường Tranh xoay một vòng, cả miếng vỏ dưa lê đã rơi xuống, anh dùng d.a.o cắt dưa ra, quay đầu hỏi cô: "Em có muốn ăn ruột dưa không?"
"Muốn!"
Thẩm Mỹ Vân đặt đồ đạc xuống đất, sau đó đi đến bên cạnh Quý Trường Tranh: "Ruột dưa là ngọt nhất, nếu không có ruột dưa, dưa lê sẽ mất đi linh hồn."
Lời này khiến Quý Trường Tranh bật cười, anh đưa cho cô một miếng ruột dưa đã cắt, Thẩm Mỹ Vân nhận lấy, cắn một miếng, ruột dưa ngọt lịm, lại còn có mùi thơm.
Cả nước ép bên trong ruột dưa cũng chảy vào miệng, hương vị rất tuyệt.
"Dưa lê này ngon quá."
Quý Trường Tranh cũng nếm một miếng: "Đúng là ngon." Anh bưng đĩa đến chỗ Trần Thu Hà, Trần Thu Hà đang bận rộn dọn dẹp rau củ mua về, không rảnh ăn, nói: "Hai đứa cứ ăn trước đi."
Nói xong mới nhớ ra: "Trường Tranh, con đã nói với ba mẹ con chưa? Ngày mai đến đây ăn cơm."
Quý Trường Tranh đáp: "Con đã nói rồi ạ. Mai sáng họ sẽ đến."
"Sáng mai ai đến?" Thẩm Hoài Sơn vừa từ cơ quan về, trên mặt lộ rõ vẻ uể oải, rõ ràng là công việc không thuận lợi.
Vừa vào nhà, ông ấy đã thuận miệng hỏi một câu.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ba mẹ chồng của Mỹ Vân."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-770.html.]
Trần Thu Hà đáp lại, sau đó buông công việc đang làm xuống, đi đến trước mặt Thẩm Hoài Sơn, nhỏ giọng hỏi: "Công việc không thuận lợi sao?"
Bọn họ đều vừa từ nơi khác trở về, sau bảy năm, cơ quan đã có nhiều thay đổi, ngay cả chuyện bọn họ có thể tiếp tục làm việc hay không cũng là một vấn đề.
Thẩm Hoài Sơn thấy các con đều ở đây, không muốn nói chuyện phiền lòng trước mặt con cái.
Ông ấy lắc đầu, không muốn nhắc đến chuyện này, treo cặp tài liệu lên móc áo: "Mọi thứ trong nhà đã chuẩn bị xong chưa? Có cần tôi ra ngoài mua thêm gì không?"
Mấy ngày nay, ông ấy đều chạy đến bệnh viện bận rộn với công việc. Dù trước đây ông ấy là bác sĩ phẫu thuật giỏi, nhưng bây giờ muốn trở lại nơi cũ cũng không dễ dàng.
Bảy năm trôi qua, kỹ thuật phẫu thuật của ông ấy đã mai một, hơn nữa vị trí cũ của ông ấy đã có người khác thay thế.
Ông ấy vừa trở về, đồng nghĩa với việc người kia phải rời đi, ai mà có thể cam tâm tình nguyện chứ?
Cho nên công việc cứ thế rơi vào bế tắc.
Thấy Thẩm Hoài Sơn chủ động chuyển chủ đề, mọi người trong nhà đều hiểu, có lẽ công việc không thuận lợi.
Thấy ông ấy không muốn nói, mọi người cũng ngầm hiểu ý không hỏi thêm.
Trần Thu Hà khẽ thở dài trong lòng nhưng trên mặt không để lộ ra: "Đồ đạc đã chuẩn bị đầy đủ rồi sáng nay tôi và Mỹ Vân đã đi mua hết rồi."
Thẩm Hoài Sơn có chút áy náy, những việc này ông ấy đều không giúp được gì.
Thấy ba mẹ có chuyện muốn nói, Thẩm Mỹ Vân kéo Quý Trường Tranh ra ngoài sân đi dạo, Miên Miên thì như chú ong nhỏ, vây quanh cậu. Đây là nhiệm vụ mà mẹ và bà ngoại giao cho con bé, sợ cậu không quen sống ở Bắc Kinh, bảo Miên Miên ở bên cạnh làm bạn với cậu.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân đi ra ngoài, cô nói với Quý Trường Tranh: "Anh có thể hỏi thăm xem tình hình ở bệnh viện ba em thế nào không?"
Lẽ ra với trình độ của ba cô, bây giờ từ dưới quê trở về thì bệnh viện nên chủ động mời ông quay lại làm việc.
Nhưng sự thật lại không phải vậy, nhìn sắc mặt của ba, rõ ràng là chuyện quay lại bệnh viện không thuận lợi.
Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút: "Để anh tìm người hỏi thăm xem."
Họ đều hiểu, Bắc Kinh là nơi mọi người chen chúc nhau để leo lên, bảy năm Thẩm Hoài Sơn rời đi, bệnh viện ắt hẳn đã có nhiều thay đổi.
Thẩm Mỹ Vân có chút lo lắng: "Không biết ba em có thể quay lại được không?"
Cô không phủ nhận năng lực của bố, nhưng năng lực lớn đến đâu cũng sợ quan hệ.
Quý Trường Tranh nắm tay cô đi dạo trong con hẻm nhỏ, cây hòe già cành lá sum suê che mát cả một vùng.
Anh kéo Thẩm Mỹ Vân đứng dưới bóng cây, nhỏ giọng an ủi: "Ba có năng lực, sẽ không bị chôn vùi. Hơn nữa, quyết định điều động của ba đã viết rất rõ ràng, là trở về đơn vị cũ."
Bốn chữ này là sự đảm bảo cơ bản.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, nhưng nói không lo lắng là giả.
Ngày hôm sau, khi ba mẹ Quý đến nhà, đi cùng họ còn có Quý Trường Tranh, người nhà của anh cả, anh hai và anh ba đều không đến.
Bởi vì nếu tất cả mọi người nhà họ Quý đều đến, nhà họ Thẩm e rằng không đủ chỗ ngồi, cho nên ông Quý đã bảo Quý Trường Tranh chỉ đưa họ đến. Dù sao Trường Tranh và nhà họ Thẩm đã coi như người một nhà, họ cũng sợ người nhà họ Quý đến đông quá, nhà họ Thẩm sẽ không quen.
Trên xe, bà Quý lại lần nữa xác nhận với Quý Trường Tranh: "Trường Tranh, táo đỏ, long nhãn, đảng sâm và yến sào, đều đã cho vào hết chưa?"
Quý Trường Tranh nắm tay lái: "Mẹ, đều cho vào rồi ạ, mẹ đã tự mình kiểm tra mà."
"Vậy thì được."
"Cả hộp cao da lừa kia cũng cho vào, mẹ già rồi, không bồi bổ được nữa, mẹ của Mỹ Vân ăn cái này là vừa."
"Cả sọt nho kia nữa, con đã cho vào chưa?"
Quý Trường Tranh nhìn mẹ qua kính chiếu hậu, bà ấy đã bạc trắng cả đầu, thậm chí còn trở nên lẩm cẩm. Phải biết bà Quý thời trẻ rất phóng khoáng, bà ấy cũng không thích lải nhải.
Thế mà từ khi lên xe, bà ấy đã hỏi về chuyện quà cáp không dưới năm lần.
Quý Trường Tranh cảm thấy nhói đau trong lòng, mẹ anh hình như đã già rồi, năm tháng cuối cùng cũng đã để lại dấu vết trên cơ thể bà.
"Mẹ..."
Anh đột nhiên cất tiếng gọi.
Bà Quý đang nhắm mắt dưỡng thần ở ghế sau, nghe vậy thì mở mắt nhìn anh: "Sao thế?"
Quý Trường Tranh đáp: "Không có gì, con chỉ muốn gọi mẹ một tiếng."
Bà Quý ngạc nhiên: "Quý Yêu, đây không giống phong cách của con." Con trai út của bà ấy tính cách nóng nảy, bộc trực, chưa bao giờ thể hiện tình cảm mềm yếu như thế.
Quý Trường Tranh cười khổ, sau một hồi lâu anh đột nhiên nói: "Mẹ, mẹ thấy con sau này chuyển công tác từ Cáp Nhĩ Tân về Bắc Kinh thế nào?"
Mái tóc bạc và sự lẩm cẩm của mẹ khiến anh bỗng nhận ra rằng thời gian anh có thể ở bên cạnh ba mẹ không còn nhiều nữa.
Nếu anh cứ tiếp tục ở Cáp Nhĩ Tân, với tuổi tác của ba mẹ, rất có thể anh sẽ không thể gặp mặt họ lần cuối.
Khoảng cách địa lý là thứ không thể xóa nhòa.
Từ Cáp Nhĩ Tân trở về cần thời gian.
Quý Trường Tranh vừa nói xong, bà Quý bỗng khựng lại, ngay cả ông Quý đang ngủ gật cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn sang.
"Không phải con luôn không muốn quay về Bắc Kinh sao?"
Đứa trẻ này từ đầu đã chạy đến nơi xa nhất, cứ như muốn phân định ranh giới với Bắc Kinh, với gia đình, không muốn dựa dẫm vào gia đình dù chỉ một chút.
Quý Trường Tranh cụp mắt, bàn tay đang nắm vô lăng siết chặt hơn, sau đó lại buông lỏng.
"Con già rồi, nhớ nhà."
Thời trẻ, anh thực sự không có cảm giác này, lúc đó anh giống như con diều, bay càng xa càng tốt.
Bây giờ đã đến tuổi trung niên, nhìn thấy mái tóc bạc của ba mẹ, anh lại có thêm nhiều do dự và suy nghĩ.
Có phải anh nên quay về rồi không?
Vì ba mẹ, vì vợ, vì con.
Ông bà Quý đều im lặng: "Tùy con, ba mẹ không can thiệp vào sự nghiệp của con."
Đương nhiên hai người họ hy vọng Quý Trường Tranh sẽ quay về, càng lớn tuổi càng mong con cái ở bên cạnh, thời gian của họ có lẽ không còn nhiều.
Có thể gặp nhau nhiều một lần thì hơn một lần.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ ích kỷ của bậc làm ba mẹ, về lâu dài, họ không thể ích kỷ như vậy, dù sao sự nghiệp của con cái cũng rất quan trọng. Cho nên ông bà Quý chưa bao giờ hạn chế sự phát triển của Quý Trường Tranh, thậm chí còn rất ủng hộ anh.
Anh muốn đi đâu thì đi đó.
Chính vì họ như vậy nên Quý Trường Tranh mới cảm thấy có lỗi với ba mẹ.
Anh nhìn khuôn mặt già nua của ba mẹ qua kính chiếu hậu, sau đó nói: "Con sẽ về nhà, sắp xếp lại công việc, xem sau này có cơ hội quay về không."
"Cố gắng quay về sớm."
Anh quay về sớm, cũng có thể sớm ở bên cạnh ba mẹ, ngay cả Mỹ Vân về nhà mẹ đẻ cũng gần hơn.
Cả việc học của Miên Miên cũng có thể được tiếp nhận nền giáo dục tốt hơn. Những điều trước đây anh cho là không thể, bây giờ nghĩ lại phải đưa vào kế hoạch.
Bà Quý và ông Quý nhìn nhau, cả hai đều không nói gì nữa, quyết định của con cái bọn họ không can thiệp vào, chỉ cần thuận theo tự nhiên là được.
Trong lúc nói chuyện xe đã đến ngõ Ngọc Kiều, lối đi trong ngõ quá hẹp, hai bên lại dựng lều tránh động đất, hôm nay bọn họ lại đi xe Jeep cũ đến, thân xe khá rộng chưa chắc đã vào được, hơn nữa vào rồi cũng khó quay đầu ra.
Cho nên Quý Trường Tranh đỗ xe ở đầu ngõ, sau đó xuống xe bắt đầu chuyển đồ.
Đồ đạc quá nhiều.
Quý Trường Tranh một hơi vác ba thùng, ông bà Quý mỗi người xách một túi, vẫn còn một ít chưa mang xuống.
Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút: "Chúng ta vào trước, lát nữa con quay lại lấy."
Ông Quý đáp: "Được."
Lúc bọn họ đi vào ngõ là đã hơn mười giờ, lại là thứ bảy nên khu nhà tập thể này có khá nhiều người.
Thế là xe vừa dừng ở đầu ngõ, đã bị mọi người vây xem.
"Xe nhà ai đấy? Còn lái được cả xe to thế này."
"Ai mà biết, chắc là họ hàng nhà ai chứ?" Dù sao mọi người sống cùng một khu nhà mấy chục năm nay, tình hình của nhà nào cũng rõ như lòng bàn tay.
Ít nhất với tình hình hiện tại của từng gia đình trong khu nhà tập thể, không ai có họ hàng lái được xe to như vậy.
Có người vừa thấy xe dừng lại đã không nhịn được tiến lên sờ soạng: "Xe này chắc là xe xịn nhỉ?"
Trong thời đại mà xe đạp Phượng Hoàng và xe máy đều bị người ta vây xem, chiếc Jeep này giống như gấu trúc vậy.
Người kia vừa sờ xong, Quý Trường Tranh và mọi người đã xuống xe, mang theo túi lớn túi nhỏ.
Vừa bước ra mọi người đã nhận ra họ là ai.
"Ôi chao, đây không phải là chồng của Mỹ Vân, Trường Tranh sao?"
"Mấy người đang làm gì thế?"
Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào những thùng đồ mà Quý Trường Tranh đang vác, ba thùng xếp chồng lên nhau, gần như che khuất cả người anh ở phía sau.