Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 764

Cập nhật lúc: 2024-10-27 21:34:03
Lượt xem: 65

Sau nhiều năm, cô ta đột nhiên có rất nhiều lời muốn nói với đối phương.

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu, quả quyết cự tuyệt: "Không thể."

Vân Mộng Hạ Vũ

Giữa cô và Thẩm Mỹ Quyên, ngay từ đầu đã không có gì để nói, bị từ chối quyết đoán như vậy, trên mặt Thẩm Mỹ Quyên càng thêm chua xót.

Bên cạnh men Hứa càng la hét: "Thẩm Mỹ Quyên, cô đã kết hôn, đã như là người của nhà họ Hứa chúng tôi rồi, ai cho cô dám giao tiếp cùng kẻ địch của nhà họ Hứa hả?"

Mẹ Hứa mới là người khó chịu nhất, dù sao, lúc trước bà ta cũng tưngc coi trọng Thẩm Mỹ Vân, dự định để cho đối phương làm con dâu nhà họ Hứa bọn họ.

Kết quả mấy năm trôi qua, con trai bà ta ngồi tù còn không biết lúc nào có thể đi ra, nhưng Thẩm Mỹ Vân lại gả cho Quý Trường Tranh, bây giờ nhìn sắc mặt hồng hào, da thịt trắng mịn, lông mày nhẹ nhàng dịu dàng, vừa nhìn đã biết cuộc sống trôi qua rất thoải mái.

Thế nhưng, điều này làm cho mẹ Hứa cam tâm như thế nào.

Con trai bà ta còn đang ăn cơm tù, mà người khởi xướng Thẩm Mỹ Vân lại đang hưởng thụ cuộc sống, điều này làm cho trong lòng mẹ Hứa đau đớn giống như có hàng ngàn con kiến gặm ăn.

Bà ta không thể cũng không dám trút oán hận đầy bụng ở trên người Thẩm Mỹ Vân, chỉ có thể bắt nạt người yếu hơn cô, mắt thấy Thẩm Mỹ Quyên còn chưa trả lời bà ta, bà ta không khỏi vỗ một cái lên vai Thẩm Mỹ Quyên: "Tôi đang nói chuyện với cô đó?"

Bị đối xử như vậy trước mặt Thẩm Mỹ Vân, trên mặt Trầm Mỹ Quyên mang theo vài phần khuất nhục, nhưng lại kiên quyết nhịn xuống, không có biện pháp nào khác.

Cô ta đang ăn cơm nhà họ Hứa, ở nhà của nhà họ Hứa, phần tủi nhu j này là tự tay cô ta muốn tới.

Thẩm Mỹ Quyên cúi đầu, không nói lời nào, nước mắt liên tục chảy, cô ta ý đồ để cho Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy cô ta đáng thương, sau đó thay cô ta ra mặt.

Ai cũng biết, nhà họ Quý hôm nay như mặt trời ban trưa, chính là bởi vì Quý Trường Tranh, mà Thẩm Mỹ Vân lại là xưởng trưởng, hai người bọn họ như cái gọi là cường cường liên hợp.

Dưới tình huống như vậy, nếu Thẩm Mỹ Vân chịu giúp cô ta, như vậy mẹ Hứa cho dù là tại sao không muốn, cũng ít nhiều sẽ cố kỵ cho cô ta một chút thể diện.

Đáng tiếc, Thẩm Mỹ Quyên vẫn luôn có chút ngu ngốc, cô ta không rõ, từ lúc cô ta phản bội Thẩm Mỹ Vân, phản bội Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà, tình cảm giữa hai bên cũng đã dừng lại.

Đạo lý này, Thẩm Mỹ Vân đã sớm dạy cho đối phương, đáng tiếc Trầm Mỹ Quyên đã quên.

Đối mặt với sự cầu xin giúp đỡ của Thẩm Mỹ Quyên, Thẩm Mỹ Vân chỉ nhìn cô ta một cái, chợt lạnh lùng thu hồi ánh mắt, mỗi người đều phải trả giá đắt cho hành vi của mình.

Thẩm Mỹ Quyên cũng vậy, lúc trước tất cả mọi người đều nói, không thể gả đến nhà họ Hứa, nhưng Thẩm Mỹ Quyên vẫn khư khư cố chấp muốn gả.

Nhiều năm như vậy, cuộc sống tốt cũng được, xấu cũng được, cuối cùng là ngày cô ta tự tay chọn.

Thẩm Mỹ Vân cũng không nhìn Thẩm Mỹ Quyên, trực tiếp nói với Quý Trường Tranh: "Chúng ta đi thôi

Quý Trường Tranh ừ một tiếng, mắt thấy hai người biến mất ở đầu ngõ, trái tim Thẩm Mỹ Quyên cũng hoàn toàn c.h.ế.t theo.

Mẹ Hứa bên cạnh còn đang châm chọc khiêu khích: "Thẩm Mỹ Quyên, tôi khuyên cô vẫn là tự mình hiểu lấy, lúc trước cô lựa chọn gả đến nhà họ Hứa của tôi, điều này có nghĩa là giữa cô và Thẩm Mỹ Vân đã có mâu thuẫn quyết liệt, đây là lựa chọn của cô, bây giờ có lộ ra một bộ dạng chịu thiệt như vậy, thì thế nào? Đây mới là chuyện buồn cười nhất, bây giờ núi đao biển lửa dưới lòng bàn chân, là chính cô tự tay chọn."

Thẩm Mỹ Quyên thê thảm cười cười, chợt không nói một lời đi theo phía sau mẹ Hứa, mẹ Hứa đi ở phía trước, ánh mắt bà ta sâu kín nhìn đối phương.

Nhẫn nhịn.

Không phải chỉ là hai chữ nhẫn nhịn.

Cô ta sẽ nhịn được, vì mẹ Hứa sẽ c.h.ế.t trước cô ta!

*

Một bên khác, Thẩm Mỹ Vân bị Thẩm Mỹ Quyên phá hoại tâm trạng vốn dĩ tốt đẹp, sau khi đi dạo một vòng, lập tức về nhà nằm nghỉ ngơi.

Mãi cho đến mùng bảy, lúc này bọn họ mới rời khỏi Bắc Kinh, trở lại trú đội ở Cáp Nhĩ Tân, mà Miên Miên bởi vì mười ngày này ở Bắc Kinh, tất cả kiến thức đều được Ôn Hướng Phác ôn lại một lần, giống như xây nền móng, còn chút thành tích nổi lên lúc trước, bị Ôn Hướng Phác dùng phương thức thô bạo đơn giản trực tiếp đầm chặt xuống.

Cái này cũng lập tức nghĩa là, sau khi Miên Miên nhập học lại, thi cuộc thi tháng, cô bé trực tiếp xếp thứ nhất.

Hơn nữa, thành tích của cô bé và người thứ hai còn cách hơn mười điểm.

Khi thành tích của Miên Miên được công bố, chủ nhiệm lớp đều kinh ngạc, còn cố ý tìm Miên Miên hỏi: "Bạn học Thẩm Miên Miên, khi nghỉ đông em có bổ túc bài tập sao?"

Trừ phi đối phương bổ túc bài tập trong kỳ nghỉ đông, nếu không rất khó làm được bước nhảy vọt về chất này.

Miên Miên gật đầu: "Mẹ em tìm cho em một giáo viên rất giỏi." Cũng không tính là nói dối, anh Hướng Phác đúng là giáo viên của cô bé.

"Khó trách. Được rồi, cô biết rồi." Chủ nhiệm lớp nói với Miên Miên: "Em về phòng học đi, sau này tiếp tục duy trì, không kiêu ngạo không nóng nảy."

Miên Miên gật gật đầu, chờ sau khi tan học, chuyện đầu tiên khi về đến nhà chính là gọi điện thoại, nhà bọn họ từ khi chuyển đến Cáp Nhĩ Tân, trong nhà thường trang bị một máy điện thoại, hôm nay gọi điện thoại không cần đến phòng nói chuyện, ở nhà lập tức có thể gọi, rất thuận tiện.

Cô bé thuần thục bấm số điện thoại của nhà họ Ôn, đầu dây bên kia vang lên vài tiếng tút tút, lập tức được nhận, một giọng nói mát lạnh vang tới.

"Xin chào."

"Anh Hướng Phác, là em."

Sau khi nghe nói như thế, giọng nói của Ôn Hướng Phác lập tức từ trên trời rơi xuống mặt đất: "Miên Miên."

Giọng mang theo vài phần kinh hỉ.

"Anh Hướng Phác, em đứng đầu kỳ thi tháng."

Ôn Hướng Phác cũng không bất ngờ, trong hơn mười ngày cậu dạy kèm cho Miên Miên, đã rất rõ ràng nền tảng của đối phương, nền tảng của Miên Miên không tệ, những chỗ kém, trên cơ bản cậu đã giúp cô bé học bù, không chỉ như thế, cậu còn giảng lại kiến thức sơ trung ra một lần.

Xem như vẽ cho Miên Miên một chút, điểm tri thức trọng điểm của trung học cơ sở là ở đâu.

Có Ôn Hướng Phác, đối với Miên Miên mà nói, cũng không khác gì so với có một đáp án tham khảo.

"Chúc mừng em nha."

Ôn Hướng Phác cũng mừng cho cô bé.

Miên Miên cười hì hì: "Còn anh Hướng Phác? Anh đi học chưa?"

Ôn Hướng Phác trầm mặc: "Đi rồi."

"Thật sao?"

Ôn Hướng Phác gật đầu: "Không lừa em, mỗi ngày anh đều đến trường học nửa ngày. Anh chỉ học lớp văn hóa buổi sáng, lớp lao động buổi chiều, anh sẽ không tham gia, trực tiếp trở về."

Nghe cậu nói như vậy, Miên Miên lập tức yên tâm: "Vậy là tốt rồi, anh Hướng Phác, tương lai anh phải thi vào trường đại học tốt nhất. Bởi vì em cũng muốn thi, đến lúc đó em vào đại học tìm anh nha."

Ôn Hướng Phác nghe vậy, ánh mắt sáng lên: "Được."

Lời nói của Miên Miên như là vừa cho cậu tìm được một mục tiêu mới.

Sau khi cúp điện thoại, Miên Miên vui rạo rực, còn muốn nói với mẹ, đáng tiếc mẹ còn chưa tan làm, cô bé lấy bài tập ra làm xong trước.

Thẩm Mỹ Vân lập tức tan làm trở về, Miên Miên là người đầu tiên chạy tới: "Mẹ, con thi tháng đứng đầu lớp."

Thẩm Mỹ Vân đã nghe nói, trên đường tan làm, cô gặp Tiếu Ái Mai, Tiếu Ái Mai nói với cô, Miên Miên thoáng cái từ mấy người đứng đầu lớp, vọt tới người đứng đầu toàn lớp, đây tuyệt đối xem như tin tức lớn, huống chi, điểm thi đứng đầu của cô bé còn nhiều hơn người khác mấy chục điểm.

Đây mới là điều làm cho người ta kinh ngạc nhất, thành tích này của Miên Miên tuyệt đối là chênh lệch áp đảo.

Thẩm Mỹ Vân lập tức nói tiếp: "Miên Miên của mẹ thật giỏi quá." Đương nhiên, người giỏi hơn chính là Ôn Hướng Phác, phải biết rằng trước khi Ôn Hướng Phác dạy thêm cho cô bé, thành tích của Miên Miên vẫn chưa đạt tới bước này.

Miên Miên mím môi cười, Thẩm Mỹ Vân sờ sờ mặt cô: "Có muốn gì không?"

Cái này thật đúng là khiến Miên Miên suy nghĩ, cô bé lắc đầu: "Không có đâu."

Cô bé cần thứ gì, mẹ đều mua cho cô bé, cho dù là đồ mẹ không mua, ba cũng mua, huống chi, còn có ông bà nội, cho nên về mặt vật chất, Miên Miên thật sự không thiếu.

Cô bé suy nghĩ một chút, đưa ra một điều kiện khác: "Có thể đợi cuối tuần, đưa con về nhà bà ngoại không?"

Tết năm ngoái ở nhà ông bà nội, thế cho nên thật ra cô bé đã lâu không gặp ông bà ngoại.

Thẩm Mỹ Vân nghĩ nghĩ: "Có thể, nhưng con phải chờ mẹ kiếm chút ngày nghỉ mới được."

"Thế này đi, con đang học cấp hai cũng không tiện xin nghỉ, ngày nghỉ tiếp theo là ngày Quốc tế Lao động, đến lúc đó mẹ đưa con về nhà bà ngoại, thế nào?"

Miên Miên tất nhiên không có gì phản đối, từ ngày đó về sau, cô bé lập tức ngóng trông được nghỉ.

Chớp mắt đã đến kỳ nghỉ mùng một tháng năm, Thẩm Mỹ Vân nói được làm được, vào ngày hai mươi tám tháng tư, lập tức sắp xếp công việc thỏa đáng.

Chuyện nhỏ đều giao cho cấp dưới, còn đâu cô tích góp ngày nghỉ của hai tháng, tổng cộng sáu ngày, thừa dịp này trở về đi tới đại đội một chuyến.

Đương nhiên, cô còn dẫn theo Miên Miên, trước khi trở về, bọn họ còn cố ý đến bách hóa cao ốc ở Cáp Nhĩ Tân mua một bộ váy dài thịnh hành năm nay, có thắt lưng, nhưng không phải bọn họ mặc, mà là mua cho Trần Thu Hà.

Thẩm Mỹ Vân nhìn nữ đồng chí Cáp Nhĩ Tân ăn mặc cũng không tệ, cô lập tức muốn mua cho Trần Thu Hà một bộ.

Mua quần áo xong, lại mua hai lon sữa yến mạch để vào trong túi nilon, quay đầu bắt xe của đại đội đi tới công xã Thắng Lợi thành phố Mạc Hà.

Bởi vì cách xa, cho nên đi trọn vẹn một ngày, buổi sáng xuất phát từ Cáp Nhĩ Tân, lúc trở lại đại đội, đã là hơn bảy giờ tối.

Thế nhưng cũng may tháng năm thời tiết đã chậm rãi nóng lên, ngay cả ban ngày cũng kéo dài, cho nên lúc bọn họ lên núi, sắc trời vẫn còn trong trạng thái mặt trời sắp lặn.

Khi bọn họ đến, Thẩm Hoài Sơn cùng Trần Hà Đường đã ở dưới chân núi chờ, Thẩm Mỹ Vân đã sớm báo trước cho bọn họ, nói hôm nay trở về.

Hai bên vừa chạm mặt, lập tức hưng phấn chạy tới: "Ông ngoại, cậu."

Thẩm Hoài Sơn cũng cực kỳ hiếm lạ, trực tiếp lôi kéo cô bé, nhìn cô bé chằm chằm: "Cao lên, cao lên không ít."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-764.html.]

Miên Miên cười híp mắt nói: "Ông ngoại đã gần một năm không gặp con rồi mà."

"Cậu cũng vậy." Cô bé còn không quên Trần Hà Đường, từ trước đến nay ông ấy không giỏi ăn nói, nghe nói như thế, cũng không khỏi ôn hòa cười cười với Miên Miên.

"Đi thôi, về nhà trước."

Ngược lại Thẩm Mỹ Vân lại đến chào mọi người, đợi đến khi Trần Thu Hà đã bận rộn nấu cơm trong bếp, nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân trở về, bà ấy lập tức thò đầu ra: "Bưng thức ăn ra ăn cơm, sắp xong rồi."

Thẩm Mỹ Vân dạ một tiếng: "Không cần nấu quá thịnh soạn, buổi tối tùy tiện ăn một bữa, ngày mai nói sau."

Biết con gái trở về, Trần Thu Hà chuẩn bị không ít đồ ăn, thức ăn tươi ngon trong ruộng dường như đều bị hái lên, thậm chí bà ấy còn hầm một con gà, bỏ thêm không ít dược liệu vào, chính là muốn bồi bổ cho con gái cùng cháu gái.

Tài nấu nướng của Trần Thu Hà đương nhiên là không phải bàn cãi, canh gà hầm trong bình gốm, vừa mở nắp ra mùi thơm nhất thời truyền ra thật xa.

Canh gà màu vàng chỉ nhìn đã thấy ngon mắt, Thẩm Mỹ Vân lập tức canh gà, ăn hai cái bánh cuốn bí đỏ sợi, chỉ cảm thấy thơm đến mức hận không thể ăn nhanh đến nỗi cắn đứt đầu lưỡi.

Miên Miên cũng gật đầu: "Ăn ngon ăn ngon."

Cô bé khẩn cấp khoe chuyện mình thi được hạng nhất kỳ thi tháng với ông bà ngoại.

Tự nhiên lại được người nhà khen ngợi.

Sau khi làm xong những việc này, Thẩm Mỹ Vân mới gọi Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn: "Ba mẹ, con có chuyện muốn nói với ba mẹ."

Cô quá mức nghiêm túc, đến nỗi Trần Thu Hà đang thu dọn bát đũa không khỏi căng thẳng vài phần "Sao vậy?"

Thẩm Mỹ Vân đi qua một bên, kéo tay Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn, lúc này mới nói: "Là thế này. Năm ngoái không phải con về nhà họ Quý đón năm mới sao? Lúc đón năm mới nhận được tin tức, nói mọi người sẽ được sửa lại án xử sai."

Cô vừa dứt lời, bát trong tay Trần Thu Hà rơi xuống, rầm một tiếng, vỡ tan tành.

"Con nói cái gì?"

Bà ấy cho rằng mình nghe lầm.

"Mọi người không nghe lầm, chỉ là con nhận được tin tức chuẩn xác, ba mẹ có cơ hội về Bắc Kinh rồi."

Cái này...

Trong phòng đột nhiên an tĩnh lại, khi thật sự có tin tức này, ngược lại làm cho người ta có một loại cảm giác không rõ ràng.

"Thật sao?"

Bọn họ đã bị đày xuống nông thôn bảy năm, khi Trần Thu Hà cho rằng cả đời này đều sẽ ở nơi này, con gái đột nhiên mang đến một tin tức, nói tương lai bọn họ có thể trở lại Bắc Kinh lần nữa.

Điều này sao có thể không khiến người ta bất ngờ chứ?

Thẩm Mỹ Vân gật đầu, cô nói: "Thật sự. Con đoán năm nay sẽ có tin tức." Cô chậm rãi nói: "Tin tức bên Bắc Kinh đã có người lục tục truyền tai nhau rồi."

Theo lý thuyết, ba mẹ cô không bao lâu nữa, hẳn là cũng có thể trở về.

Trần Thu Hà đặt m.ô.n.g ngồi trên ghế, trong tay còn cầm khăn lau: "Trở về sao?"

Ngược lại bà ấy lại lâm vào mờ mịt.

Là thật sự mờ mịt, lúc trước từ lúc rời khỏi Bắc Kinh đã mờ mịt, sau đó cắm rễ ở đại đội phía trước, tìm được anh trai, lúc này mới làm cho Trần Thu Hà có vài phần cảm giác an toàn.

Nhưng lúc này mới bao lâu?

Bảy năm?

Lại phải trở lại Bắc Kinh lần nữa, nếu bà ấy đi rồi, anh trai phải làm sao bây giờ?

Trần Thu Hà không biết, bà ấy nhìn Thẩm Hoài Sơn, cũng nhìn Trần Hà Đường, ý đồ từ trên mặt hai người bọn họ lấy được một đáp án.

Thẩm Hoài Sơn không nói gì, Trần Hà Đường trầm mặc ít nói, lại mở miệng trước: "Đây là chuyện tốt, hai người nên trở về."

Ông ấy biết rõ hơn ai hết, Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn cho tới bây giờ đều không thuộc về đại đội Thắng Lợi, gốc rễ của bọn họ là người trong thủ đô.

Trần Thu Hà là giảng viên đại học, Thẩm Hoài Sơn là bác sĩ của bệnh viện Bắc Kinh, bọn họ cho tới bây giờ cũng không thuộc về khe núi nhỏ này, lấy ví dụ như phượng hoàng, chỉ là tạm thời nghỉ ngơi trên một thân cây ven đường, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ trở về ngôi nhà thuộc về mình.

Trần Hà Đường dứt lời, Trần Thu Hà theo bản năng nói: "Anh, chúng em đi rồi, anh làm sao bây giờ?"

Làm sao bây giờ?

Trần Hà Đường hiếm khi cười cười: "Tiểu Hà Hoa, anh thuộc về đại đội Thắng Lợi."

Nơi này là gốc rễ của ông ấy, tất nhiên ông ấy muốn ở lại đây.

"Không."

Trần Thu Hà trực tiếp phủ nhận, bà ấy kéo tay Trần Hà Đường: "Nếu ngày đó thật sự đến, anh ơi, anh đi theo chúng em đi."

Bọn họ đều biết cuộc sống trên núi khó khăn, đến Bắc Kinh sinh hoạt, ít nhiều sẽ thuận tiện hơn một chút.

Trần Hà Đường thở dài: "Tiểu Hà Hoa, anh là thợ săn, cả đời dựa vào núi mà sống."

Nếu ông ấy rời đi đại đội Thắng Lời, rời khỏi núi lớn, ông ấy làm gì bây giờ?

Ông ấy không thể để Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn nuôi ông ấy.

Thấy bầu không khí giằng co, Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Mẹ, mẹ đừng gấp, thông báo chính thức còn chưa có, mọi người thương lượng trước đã."

Cũng không phải ngày mai sẽ rời đi, hiện tại chỉ là có một tin tức như vậy mà thôi.

Thẩm Hoài Sơn cũng nói theo: "Đúng vậy, nghe Mỹ Vân nói, ngày đó còn chưa tới, chúng ta không thể tự rối loạn trận tuyến."

nhanh đến nỗi cắn đứt đầu lưỡi.

Trần Thu Hà nghe vậy, rốt cuộc vẫn an tâm một chút, bà ấy kéo tay anh trai Trần Hà Đường, vẫn nhịn không được khuyên bảo: "Anh hai, Bắc Kinh rất tốt, bên kia ăn, mặc, ở, đi lại đều rất thuận tiện, khám bệnh cũng thuận tiện, nếu anh sợ không có việc làm, cái này có em ở đây, em trở về, nhất định có thể tìm được một công việc cho anh ở Bắc Kinh."

"Huống chi, dù anh không nghĩ đến em, cũng phải nghĩ đến bọn nhỏ, tương lai A Viễn và Ngọc Thư chắc chắn vẫn phải có mấy đứa nhỏ, bọn họ nếu đã sinh đứa nhỏ, tốt nhất nên được giáo dục ở Bắc Kinh, cho nên tương lai bọn họ cũng nên trở về Bắc Kinh. Anh đến Bắc Kinh trước, coi như là lót đường cho mấy đứa nhỏ."

Cái này...

Nửa đoạn đầu, Trần Hà Đường còn rất cứng rắn, dù sao, Tiểu Hà Hoa đã có người nhà của mình.

Nhưng nửa đoạn sau, ông ấy lại động tâm, hiện tại điều ông ấy lo lắng nhất chính là A Viễn và Ngọc Thư, luôn muốn thừa dịp mình còn có thể nhúc nhích, tích góp nhiều của cải cho bọn nhỏ, tương lai sau khi già đi, cho dù c.h.ế.t dưới lòng đất, cũng có thể an tâm.

Trần Hà Đường chần chờ một chút: "Anh đi Bắc Kinh, thật sự có thể tìm được việc làm cho anh sao?"

Lo lắng chính của ông ấy chính là không có một miếng cơm ăn kia.

Nếu như có thể tự mình nuôi sống mình, còn có thể trợ cấp cho bọn nhỏ, đây đúng là thỏa mãn tất cả tâm nguyện của Trần Hà Đường.

Hơn nữa mặc dù ông ấy không nói, nhưng mỗi một người Trung đều có chấp niệm đối với Bắc Kinh, đó là thủ đô, đó là hướng đi của thành công, trước khi nhắm mắt xuôi tay vẫn phải đi nhìn Bắc Kinh một lần, coi như là kết thúc tâm nguyện.

Trần Hà Đường cũng không ngoại lệ.

Trần Thu Hà vừa nghe ông ấy nói vậy, lập tức biết chuyện này có đường xoay chuyển, bà ấy lập tức gật đầu: "Có, anh, anh yên tâm, chỉ cần có công việc của em, em có thể tìm được công việc cho anh."

Chỉ là, bà ấy không nói ở Bắc Kinh muốn tìm việc làm là cực kỳ gian nan, nhưng sự tại nhân vi, cô vẫn muốn cố gắng một phen.

Tranh thủ đưa anh mình đến Bắc Kinh, bà ấy đã từng thấy Bắc Kinh phồn hoa, đương nhiên không muốn để anh trai lại một mình trong rừng sâu núi thẳm.

Dù sao, năm đó mẹ bà ấy đã làm một lần, nếu bà ấy tiếp tục làm như vậy, vậy thật sự là quá không phải người.

Trần Hà Đường suy nghĩ một chút, không nói quá nhiều: "Vậy được, để anh đi hỏi ý kiến của A Viễn."

Đến tuổi của ông ấy, ý kiến của con cái còn quan trọng hơn so với chính ông ấy, tìm lại được con trai bị mất tích, đối với Trần Hà Đường mà nói, đó là định mệnh.

Đó là người quan trọng hơn mạng sống.

Trần Thu Hà: "Đương nhiên, cần hỏi ý kiến của A Viễn."

Trần Hà Đường suy nghĩ cả đêm, vốn định ngày hôm sau đến bộ phận đại đội mượn điện thoại hỏi, nhưng nghĩ lại, hiện tại hỏi, không phải sẽ để lộ tin tức ra sao?

Mỹ Vân cũng là bí mật lấy tin tức, cái này nếu công khai bàn tán, còn không biết sẽ đưa tới biến động dạng gì.

Ông ấy lập tức đè nén tâm tư đi hỏi, chỉ chờ ngày tin tức tới.

Ai cũng không nghĩ tới, ngày đó tới nhanh như vậy, qua tháng năm, tháng bảy nóng bức tới.

Hôm nay, một cuộc điện báo từ Bắc Kinh truyền đến, cùng lúc đó còn có tin tức trên báo chí, công tri sửa lại án xử sai giống như một ngọn lửa nhỏ, nhanh chóng lan rộng khắp cả nước.

Đương nhiên, người nhận được tin tức còn có Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà.

"Bác sĩ Thẩm, mọi người đã xem tin tức chưa? Còn có báo chí."

Thẩm Hoài Sơn tất nhiên là đã sớm nhận được tin tức, đó là vào tháng năm con gái mang về, chỉ là lời này, tất nhiên ông ấy không thể nói ra, chỉ là hàm hồ gật gật đầu.

"Còn chưa rõ cụ thể. Nhưng hinh như hai người có thể về Bắc Kinh rồi."

nhanh đến nỗi cắn đứt đầu lưỡi.

Loading...