Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 756

Cập nhật lúc: 2024-10-27 16:33:24
Lượt xem: 72

Chớp mắt đã là năm 1976. hiện giờ trên đường phố của Bắc Kinh, ngay cả xe máy cũng nhiều hơn trước, xe máy kêu ầm ầm vùn vụt lao qua, nhất thời khiến không ít người ghen tị.

Dù sao, xe ô tô cách người thường thật sự rất xa, nhưng xe máy lại khác.

Mọi người nỗ lực cố gắng tích góp tiền vài năm, nói không chừng cũng có thể gộp lại mua được một chiếc.

"Em thích hả?"

Thấy Thẩm Mỹ Vân không thèm nháy mắt nhìn chằm chằm bên ngoài, Quý Trường Tranh thấp giọng hỏi một câu, rất có tư thế nếu Thẩm Mỹ Vân nói thích, anh sẽ lập tức đi tìm cách mua một chiếc.

Thẩm Mỹ Vân lắc lắc đầu: "Không thích, em chỉ cảm thấy chạy xe máy nhanh như vậy, bọn họ không thấy lạnh sao?"

Quý Trường Tranh nghe câu hỏi này, anh bật cười, không nhịn được nâng tay xoa xoa đầu tóc của Thẩm Mỹ Vân, Mỹ Vân nhà anh luôn như vậy, góc độ thanh kỳ, khiến người ta không biết nên khóc hay cười.

Mặt mày anh ngậm cười nói: "Lạnh hay không thì anh không biết, nhưng anh biết người lái xe máy rất vui vẻ là được."

Có thể không vui sao?

Cưỡi chiếc xe máy mới cóng, chạy một vòng trên đường phố Bắc Kinh, chỉ kém khoe ra với mọi người, tôi mới mua xe máy này! Mau đến nhìn tôi đi.

Thẩm Mỹ Vân không tiếp thu được chuyện táo bạo như vậy, cô không nhịn được lạnh sống lưng lắc lắc đầu: "Thật là đáng sợ."

Cô vẫn quen với cảm giác im ỉm phát tài kia hơn, chẳng qua, ý tưởng của mỗi người không giống nhau, cô cũng không thể áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác.

Sau khi đến đầu ngõ nhỏ.

Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh cùng xuống xe, cùng xuống xe còn có Miên Miên, cùng với cặp đôi Trần Viễn và Tống Ngọc Thư.

Nhưng mà, bọn họ vừa xuất hiện ở đầu ngõ, đã bị cư dân xung quanh bao vây.

"Trường Tranh cháu dẫn vợ và con gái về đấy à?"

"Còn có Ngọc Thư, cháu cũng dẫn người yêu trở về đấy à?"

Vừa ồn ào một tiếng, tại nhà họ Quý và nhà họ Tống, hai bà cụ vốn đang ở cửa tán gẫu, lập tức chạy tới đầu ngõ nhỏ.

Hai người họ cộng lại cũng không còn trẻ tuổi nữa, nhưng lần này lại chạy đi như bay.

"Con trai và con dâu tôi về rồi ư?"

Người hỏi lời này trước chính là bà nội Quý, sau đó bà nội Tống cũng tiếp lời: "Tôi nghe thấy tiếng Ngọc Thư nhà tôi."

Người làm mẹ luôn rất mẫn cảm và quen thuộc với tiếng của con mình.

Hai bà cụ liếc nhau một cái, rồi cùng chạy ra ngoài.

Vừa lúc đụng trúng đoàn người Thẩm Mỹ Vân, cô lập tức nâng giọng nói: "Mẹ, mẹ chạy chậm một chút, chậm chút, đừng để ngã."

Bà cụ cũng thật là, đã là người hơn bảy mươi tuổi rồi, mà còn tưởng mình vẫn trẻ khoẻ!

Thế nhưng chạy nhanh như vậy, cũng không sợ đụng ngã phải ai thì làm sao bây giờ?

Người già không giống với người trẻ tuổi, nếu quả thật ngã, đây chính là chuyện rất phiền toái.

Thẩm Mỹ Vân một tay đỡ bà Quý, cô còn chưa mở miệng, bà Quý lập tức bổ đầu che mặt nói: "Các con về sao không nói trước với mẹ một tiếng, để mẹ kêu anh các con đi qua đón các con?"

Đứa nhỏ này năm ngoái không trở về ăn tết, bọn họ còn tưởng rằng năm nay cũng không trở về, kết quả không nghĩ tới bọn họ lại vô thanh vô tức trở về.

Thẩm Mỹ Vân: "Nói trước với mẹ, làm sao còn có kinh hỉ? Đây không phải là bọn con muốn cho mẹ kinh hỉ sao." Bà Quý là một người thích lãng mạn, sau khi nghe Thẩm Mỹ Vân nói như vậy, lúc này bà ấy mặt mày hớn hở kéo tay Thẩm Mỹ Vân: "Kinh hỉ, đúng là kinh hỉ."

Khi bà ấy nghe thấy người ở đầu ngõ gọi tên Mỹ Vân và Trường Tranh, niềm vui bất ngờ trong nháy mắt đó, quả thật đã nhấn chìm bà ấy, niềm vui sướng này tập kích trong lòng, còn vui vẻ hơn cả được phát lương.

Là cảm giác hoàn toàn không giống nhau.

"Con biết ngay chúng ta đột nhiên trở về, mẹ chắc chắn sẽ rất vui vẻ." Thẩm Mỹ Vân kéo bả vai bà Quý, đi vào trong.

Đứa con ruột Quý Trường Tranh này, ngược lại giống như tôi tớ bỏ lại phía sau, bà Quý thậm chí cũng thèm liếc mắt nhìn qua trên người anh mấy lần.

Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân dở khóc dở cười: "Mẹ, Trường Tranh còn ở phía sau."

"Nó tự biết đường về nhà."

Bà Quý dứt khoát nói: "Miên Miên đâu? Lại đây, bà nội dắt con." Thật sự là phân biệt đối xử.

Điều này làm cho tất cả mọi người nhịn không được nở nụ cười. Sau khi về đến nhà, bà Quý lập tức thúc giục má Trương: "Tiểu Trương, mang lươn em trai em gái cô lúc trước đưa tới ra nấu đi, bồi bổ thân thể cho bọn họ."

Má Trương có một em trai em gái, ở nông thôn gần Bắc Kinh, mấy ngày hôm trước được gửi lên một thùng lươn, nghĩ đến lễ mừng năm mới bán được giá tốt, cả nhà cũng có thể thoải mái đón năm mới, biết má Trương giúp việc ở nhà họ Quý, nhà họ Quý lại nổi tiếng là có điều kiện tốt, cho nên lúc này mới vội vàng gửi lươn tới.

Lươn nấu thành món ăn rất dinh dưỡng, vốn dĩ bà Quý dự định đợi đến trưa ba mươi mới nấu ăn, nhưng Thẩm Mỹ Vân sớm đã trở lại.

Bà ấy lập tức bảo sắp xếp trước, cũng không đợi đến trưa ba mươi nữa.

Thẩm Mỹ Vân cười: "Mẹ, trên đường về chúng con đã ăn sáng rồi, buổi trưa cũng tùy tiện ăn một chút là được, không cần làm đồ ăn thịnh soạn làm gì."

Hôm nay hai mươi bảy tháng chạp, cách lễ mừng năm mới còn có ba ngày.

Bà Quý: "Vậy không được, Tiểu Miên Miên nhà chúng ta còn phải bồi bổ thân thể."

Bà ấy đã coi Miên Miên trở thành cục cưng trong nhà, nói nhảm, toàn bộ nhà họ Quý chỉ có một bé gái này, còn không phải giống như công chúa nhỏ của cả nhà sao.

Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Được rồi, coi như là con có lộc ăn, lúc nào cũng được ăn ngon."

Lời này nói bà Quý cũng nhịn không được nở nụ cười, bà lôi kéo Miên Miên tay nhéo nhéo: "Mẹ thấy hình như đứa nhỏ này gầy đi một chút thì phải?"

Miên Miên đã mười một tuổi, nét mập mạp trên mặt trẻ con đã rút đi một ít, nhưng vẫn chưa rút đi hẳn, bây giờ khuôn mặt vừa đủ thịt rất cân đối, làm cho người ta nhìn lập tức sinh lòng vui mừng.

Nhất là khuôn mặt lòng trắng trứng kia giống như trứng gà lột vỏ, vừa tinh tế lại trong suốt, cực kỳ xinh xắn.

Vừa vặn, bà Quý lại là một người rất có gu, bà kéo tay Miên Miên, lập tức không dừng lại được, quay đầu lại nghĩ ra kế hoạch mới: "Buổi chiều bà nội dẫn con đi mua quần áo, bà nội không biết năm nay con về, cho nên không chuẩn bị quần áo."

"Bà nghe người ta nói, cửa hàng bách hóa và cửa hàng Hoa Kiều đều có quần áo mới của bé gái, bà dẫn con đi mua."

Trẻ con lớn nhanh, lúc đầu bà Quý còn có thể ước chừng để mua gửi về, sau này thì không được, ba tháng bọn chúng lại lớn hơn một chút, quần áo mua còn chưa đợi đến tay chúng, đã không mặc được.

Cho nên, lúc này bà ấy mới không chuẩn bị, đương nhiên, dẫn đứa nhỏ đến thử đồ ngay trước mặt, mới là thuận tiện nhất.

Miên Miên nghe nói như thế, cô bé theo bản năng liếc nhìn Thẩm Mỹ Vân, cô bé biết, bà nội mỗi lần mua đồ cho cô bé đều mua loại đắt nhất.

Đôi khi, một hai bộ quần áo, đều bằng với một tháng tiền lương của ba.

Thẩm Mỹ Vân: "Đi đi, bà nội làm vậy là vì yêu quý con."

Nếu từ chối, bà ấy sẽ rất thương tâm.

Miên Miên ngay lập tức nói: "Con cũng yêu quý bà nội."

Chỉ với một câu đã dỗ bà Quý mặt mày hớn hở, lôi kéo Miên Miên đi tìm đồ ăn ngon. Thẩm Mỹ Vân thì đi vào trong phòng nghỉ ngơi, thời tiết Bắc Kinh khô lạnh, gió lạnh như d.a.o găm, tạt vào da rất đau, ngay cả tay cũng khô khốc theo.

Sau khi vào nhà, Thẩm Mỹ Vân lấy một chậu nước nóng, rửa mặt, lại ngâm tay, bôi lên mặt một lớp kem dưỡng ẩm, bôi một tầng thật dày để cấp ẩm, lúc này cô mới cảm thấy da mặt thoải mái hơn một chút.

Đương nhiên, tay cũng không thể quên, trên tay cô bôi một lớp dầu ngao thật dày, dầu ngao ba đồng một hũ, dùng nhiều cũng không tiếc tiền.

Mỗi lần cô đều bôi một lượng lớn, trực tiếp xoa ra, chờ mu bàn tay và lòng bàn tay hấp thu mới nằm lên giường nghỉ ngơi.

Trên xe lửa giường nằm quá hẹp, hơn nữa nhiều người, tiếng hô to, tiếng nói chuyện, đây cũng là lý do buổi tối căn bản cô nghỉ ngơi không tốt.

Đây coi như là ngủ bù.

Quý Trường Tranh vốn muốn đi vào tìm Thẩm Mỹ Vân nói chuyện, nhưng thấy cô đang ngủ, lập tức lặng lẽ ghém góc chăn cho cô, lúc này mới đóng cửa lại, lui ra ngoài.

Dặn dò một câu với người trong nhà: "Mỹ Vân ngủ rồi, không cần đi qua gọi cô ấy, mọi người làm gì cũng nhẹ nhàng một chút."

Anh nói những lời này, làm những chuyện này, như là đều tập mãi thành thói quen, lại làm cho mọi người trong nhà nhịn không được nhìn thoáng qua anh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thế nhưng, âm thanh của mọi người như là cũng giảm xuống một ít.

Chờ Quý Trường Tranh vào thư phòng tìm oing Quý, Hướng Hồng Anh thấp giọng nói với Từ Phượng Hà: "Trường Tranh và Mỹ Vân đã kết hôn nhiều năm như vậy, sao tình cảm còn có thể như keo như sơn như vậy."

"Vợ trở về nghỉ ngơi, trực tiếp dặn dò tất cả mọi người nhỏ giọng một chút, cũng không nên đi qua gọi cô ấy dậy."

Từ Phượng Hà nở nụ cười, trong mắt hâm mộ nói: "Bọn họ có tình cảm thật tốt."

Cô ấy quả thật rất hâm mộ, một hai năm thì không nói, nhưng Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh đã kết hôn nhiều năm, ngay cả một đứa con cũng không có, lại còn có thể tình cảm ân ái trước sau như một.

Nói thật, hâm mộ thì hâm mộ, nhưng bọn họ biết, mọi người cũng hâm mộ không đến.

Dù sao, đổi thành người khác thử xem?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-756.html.]

Nếu người Quý Trường Tranh kết hôn không phải Thẩm Mỹ Vân, hiện giờ tình cảm vợ chồng son bọn họ cũng không đến mức sẽ như vậy.

Lúc trước, lúc Thẩm Mỹ Vân tiến vào chào hỏi các cô ấy, Từ Phượng Hà đều ngây người, lúc ấy trong đầu cô ấy chỉ có một suy nghĩ.

Sao lại có người đẹp như vậy chứ.

Hiện tại cô ấy đều nhớ rõ, bộ dáng đối phương, mặt mày dịu dàng, nét cười nhợt nhạt, làn da trắng nõn, trong suốt nhẵn nhụi, mái tóc màu đen sáng bóng chỉ búi một búi tóc thấp ở cổ trắng mịn, đường cong sườn mặt lưu loát, cằm nhọn, xinh đẹp đến mức kỳ lạ.

Khu nhớ tới một màn kia, Từ Phượng Hà còn có thể lại kinh diễm.

Trường Tranh thích người xinh đẹp, vừa vặn Mỹ Vân lại là đại mỹ nhân xinh đẹp dịu dàng, bọn họ ân ái như thế cũng không kỳ quái.

Nói thật, đối với một mỹ nhân xinh đẹp như vậy, chính là cô ấy cũng nhịn không được muốn che chở.

Nghe được em dâu của mình lần đầu tiên nói nhiều như vậy, Hướng Hồng Anh kinh ngạc nhìn cô ấy, Từ Phượng Hà sờ sờ mặt: "Chị nhìn em làm gì?"

"Chị và em làm chị em dâu nhiều năm như vậy, chị còn không hiểu em sao?" Từ Phượng Hà là loại người không bao giờ bộc lộ quá nhiều cho người khác thấy, hơn nữa lại bởi vì điều kiện nhà mẹ đẻ quá khó khăn, cô ấy rất nhiều lúc ở nhà họ Quý đều có chút không ngẩng đầu lên được, cảm thấy tự ti, cho nên rất nhiều tình huống, cho dù là cô ấy đã về nhà chồng, cũng là loại người rất ít nói.

Lúc này đây, khó được lại nói nhiều như vậy, vẫn là khác hẳn cho với cô ngày thường.

Bị chị dâu Hướng Hồng Anh chỉ ra, Từ Phượng Hà cười khổ một tiếng: "Mỹ Vân, chính là người có bộ dáng em hâm mộ nhưng vĩnh viễn đều không làm được."

Hướng Hồng Anh nghe nói như thế, cô ấy từ trước đến nay hùng hùng hổ hổ, cũng lần đầu trầm mặc xuống, cô ấy nhéo nhéo thịt trên lưng mình: "Nếu chị có thể thay đổi cơ thể với Mỹ Vân thì tốt rồi."

Cô ấy có vòng eo to, eo to chân to, đứng cùng Thẩm Mỹ Vân là hai người khác biệt hẳn.

Hai người liếc nhau, đều không nói gì nữa.

Hu hu hu, thật sự là bọn họ rất hâm mộ Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân ở trong phòng nghỉ ngơi , còn không biết mình được người ta hâm mộ, lúc cô vừa tỉnh lại đã là mười hai giờ, phòng bếp đã bận rộn nấu ăn xong.

Chuẩn bị ăn cơm.

Lúc này Quý Trường Tranh mới tới gọi cô: "Mỹ Vân, dậy đi."

Thẩm Mỹ Vân vẫn mơ hồ: "Mấy giờ rồi?"

"Sắp ăn cơm rồi."

Được, sau khi có lời này, Thẩm Mỹ Vân giật mình tỉnh ngủ trong nháy mắt: "Sao không gọi em?"

Cô dụi mắt, nào có ngày đầu tiên trở lại nhà chồng, lập tức để cho cả nhà cùng nhau chờ cô ăn cơm chứ, này thật sự là quá không lễ phép chút nào.

Quý Trường Tranh: "Không phải anh gọi rồi sao? Em gấp cái gì?" Anh lấy áo khoác của Thẩm Mỹ Vân treo trên kệ đầu giường xuống.

"Mặc vào, bây giờ đi ra ngoài cũng còn kịp."

Thẩm Mỹ Vân giận dữ nhìn anh một cái: "Lần sau nhất định phải gọi em trước."

Quý Trường Tranh cười cười, ngược lại không đáp lời, anh đã thấy qua bộ dáng Thẩm Mỹ Vân ở trước mặt Trần Thu Hà, về đến nhà lập tức ngủ ngon, cho dù có cơm ngon mà ngủ không ngon giấc, gọi cô cô cũng không dậy ăn cơm.

Chính là bởi vì như thế, anh mới không muốn gọi Mỹ Vân dậy, anh hy vọng ở nhà họ Quý, Mỹ Vân có thể an tâm tự tại giống như ở nhà họ Thẩm.

Mà không phải cẩn trọng ở nhà chồng, ngay cả ngủ nướng cũng phải xem thời gian.

Chỉ là, những lời này không có cách nào nói ra, anh nói Mỹ Vân cũng sẽ không nghe theo, Quý Trường Tranh chỉ có thể nói ẩn ý, dựa theo hành vi của mình mà làm việc, anh đang hết sức tạo cho Thẩm Mỹ Vân một hoàn cảnh thoải mái.

Những chuyện này không gấp được, chỉ có thể từng bước một.

Sau khi vợ chồng son từ phòng ngủ đi ra, trên bàn nhà chính nhà họ Quý đã ngồi đầy người, nhà họ Quý là một đại gia đình, sau khi mấy đứa con trai lập gia đình, cơ bản đều một mình ra ngoài ở, ngoại trừ cả nhà anh cả.

Cho nên ngày thường chỉ có hai ông bà già, bên ngoài nhiều con cháu đến đâu, chỉ có đến trước cuối năm, con trai và con dâu mới có thể cùng nhau trở về từ bên ngoài.

Cơ bản từ khoảng hai mươi tháng chạp đã ăn cơm ở nhà.

Như vậy, mấy đứa con trai trong nhà cuối năm không cần làm hàng tết nữa, ông Quý và bà Quý cơ bản đã chi hết tiền làm hàng tết, coi như là trợ cấp cho bọn nhỏ.

Chờ Quý Trường Tranh và Thẩm Mỹ Vân xuất hiện ở nhà chính, Hồng Anh trêu ghẹo: "Cuối cùng cũng đợi được em dâu của chúng ta rồi."

Lời này nói ra, Thẩm Mỹ Vân lại ngượng ngùng, cô nhẹ nhàng nhẽo eo Quý Trường Tranh, Quý Trường Tranh ho nhẹ một tiếng: "Chị hai, da mặt Mỹ Vân rất mỏng, chị đừng trêu ghẹo nữa."

Hướng Hồng Anh che miệng cười, ngược lại cô ấy không trêu ghẹo, điều này làm cho Thẩm Mỹ Vân cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Lại đây ngồi nhé?"

Bàn ăn nhà họ Quý là cái loại bàn lớn, hai cái bàn bát diện hợp lại với nhau, nhưng đàn ông thường ngồi ở phía trước, bọn họ cần uống rượu, phụ nữ trẻ em thì ngồi ở phía sau cái bàn này, thuận tiện dùng bữa, hơn nữa tuy rằng hai cái bàn cách gần, nhưng đồ ăn trên mỗi bàn lại không giống nhau.

Bàn của đàn ông nghiêng về đồ nhắm rượu, đậu phộng xào, gỏi tai heo, cùng với mì trộn.

Trên bàn phụ nữ đặt càng nhiều món ăn bổ dưỡng một chút, lươn xào, vịt quay Bắc Kinh, thịt băm tương Bắc Kinh, bánh pháo đầu cá, đều là những món ăn cực kỳ dinh dưỡng cho cơ thể.

Tài nấu nướng của má Trương rất tốt, lươn xào cực kỳ thơm ngon, mọi người hạ đũa cũng không ngừng gắp thức ăn, ngoại trừ Thẩm Mỹ Vân, cô chưa bao giờ ăn thử thức ăn chế biến từ lươn, nhớ tới lươn sống, cô sẽ không nhịn được nổi một tầng da gà.

Thế cho nên, cho tới bây giờ cô chưa từng làm món ăn này ở nhà, thuộc loại nhìn cũng không nhìn nổi.

Quý Trường Tranh sau khi ăn một đũa ăn cảm thấy rất ngon, lập tức định gắp cho Thẩm Mỹ Vân một đũa, bị Thẩm Mỹ Vân từ chối: "Em không muốn."

"Sao vậy? Ăn ngon lắm.

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu, đè thấp giọng nói: "Em ăn không vô." Lươn và rắn, cô đều không có cách nào ăn nồi.

Thấy cô thật không muốn, Quý Trường Tranh lúc này mới không miễn cưỡng, Hướng Hồng Anh bên cạnh nói một câu: "Con lươn này nấu lên cực kỳ ngon, ngoài cháy trong mềm."

Thẩm Mỹ Vân cười khổ một tiếng: "Em không dám." Cô xắn tay áo lên: "Chị xem em nổi da gà rồi này."

Nhắc tới loại động vật thân mềm này, cô sợ đến mức ăn không được.

Quả nhiên đúng như cô nói, da gà nổi đầy cánh tay trắng mịn.

Lần này, Hướng Hồng Anh đã thật sự tin tưởng: "Em cái này -" nghẹn thật lâu, cũng không biết nói cái gì cho phải.

Tuy rằng không ăn lươn, nhưng là những món ăn khác Thẩm Mỹ Vân cung ăn không ít, bữa cơm này coi như là cô ăn rất thoải mái.

Dù sao, không cần chính mình nấu, không cần chính mình dọn dẹp, trực tiếp ăn có sẵn, đây là chuyện tốt cho con mọt lười như cô.

Buổi chiều, Miên Miên được bà Quý dẫn đi, nói là muốn dẫn cô bé đi mua quần áo.

Thẩm Mỹ Vân không cần trông con, không cần đi làm, cũng không cần nấu cơm, hiếm khi rảnh rỗi, cô nói với Quý Trường Tranh: "Buổi chiều chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?"

Buổi sáng ngủ ngon, buổi chiều cũng không thể ngủ tiếp, nếu không buổi tối chắc chắn ngủ không được.

Quý Trường Tranh: "Em muốn đi đâu?"

Thẩm Mỹ Vân: "Đi xe điện dạo một vòng."

Cô cũng đã lâu không trở về Bắc Kinh, tính ra cũng đã hơn một năm, ra ngoài xem một chút cũng không tệ.

Quý Trường Tranh ừ một tiếng, cầm áo khoác ngoài, mặc lên người, lại cầm cho Thẩm Mỹ Vân một cái khăn quàng cổ, nhìn Thẩm Mỹ Vân choàng khăn xong, lúc này mới thuận thế nhét tay cô vào trong túi.

"Đi thôi."

Thẩm Mỹ Vân cúi đầu ừ một tiếng. Ra khỏi ngõ hẻm, bốn phương thông suốt, khắp nơi đều là đường, Quý Trường Tranh hỏi Thẩm Mỹ Vân: "Chúng ta đi đâu?"

Thẩm Mỹ Vân nghĩ nghĩ: "Cũng không cần ngồi xe điện, cứ đi bộ như thế này đi." Thật sự là một tên đầu gỗ, nếu là đổi người khác đến, sợ là cô sẽ rất tức giận, nhưng là người này là Quý Trường Tranh.

Anh nghiêng đầu nhìn cô, cổ áo dựng thẳng che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một khuôn mặt quá mức anh tuấn: "Đều nghe lời em."

Ngay cả giọng nói cũng dịu dàng.

Thẩm Mỹ Vân đưa tay gãi lòng bàn tay Quý Trường Tranh: "Anh có muốn nghe lời như vậy không?"

Quý Trường Tranh nhướng mày: "Nghe lời vợ, là truyền thống mỹ đức của nhà họ Quý."

Lời này làm Thẩm Mỹ Vân cười khúc khích: "Vậy em trở về phải hỏi mẹ, ba có phải như vậy hay không."

Quý Trường Tranh: "Xem ra lá gan của em thật lớn, cũng dám đi đùa giỡn với ba mẹ." Nói thật, anh lại rất thích nhìn Thẩm Mỹ Vân như vậy, nếu cô có thể đùa giỡn với ba mẹ, vậy cũng có nghĩa là, đối phương đã coi nhà họ Quý là nhà của mình, ở nhà họ Quý sẽ không cẩn trọng, khẩn trương đến đáng thương nữa.

Những lời này anh không nói ra, Thẩm Mỹ Vân lại nghe hiểu, cô cười cười: "Ba mẹ là người rất tốt, cũng rất hiện đại, tất nhiên em dám đùa giỡn với bọn họ."

Nhưng người nhà họ Quý nhiều, nơi nào nhiều người nghĩa là nhiều thị phi, chớ nói chi là, cô còn có nhiều chị em dâu như vậy, mỗi người đều chú ý nhất cử nhất động, đều đủ để cô sống sượng cứng cả mấy ngày Tết.

Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút, nói: "Cũng chỉ có lễ mừng năm mới mọi người mới có thể gặp nhau, ngày thường các anh em của anh trên cơ bản đều đóng cửa sống cuộc sống của mình. Trừ phi dưới tình huống có việc, đại đa số mọi người đều mang trạng thái không quấy rầy lẫn nhau."

Thẩm Mỹ Vân cúi đầu ừ một tiếng, nắm ngón tay Quý Trường Tranh chơi đùa: "Em biết, trạng thái hiện giờ, em đã rất thỏa mãn rồi."

Có chồng săn sóc, ba mẹ chồng hiền lành, chị em dâu tuy rằng hơi nhiều, nhưng để nói bọn họ xấu tính thì không đến mức đó, đơn giản chính là lúc nhiều người, sẽ hay trêu chua ghen tuông hơn một chút.

Không ảnh hưởng đến toàn cục mà thôi.

Loading...