Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 730
Cập nhật lúc: 2024-10-27 16:27:35
Lượt xem: 89
"Nếu cô muốn căn nhà này, chỉ có thể cho cô thuê, không thể bán." Đây là nhà đất tư, cá nhân không được phép bán.
Ở giai đoạn trước mắt, chỉ cho phép cho thuê.
Thẩm Mỹ Vân không có chấp niệm với nhà ở thành phố Mạc Hà nên chỉ cần có thể thuê được nhà đã thỏa mãn nhu cầu của cô.
"Tiền thuê căn nhà này thế nào?"
"Một tháng năm đồng thuê từ ba tháng."
Thẩm Mỹ Vân: "Để tôi vào xem thử."
Khương Phúc Sinh gật đầu, cầm chìa khóa đi lên mở khóa. Một tiếng loảng xoảng vang lên, cánh cửa sắt xém chút đổ rạp xuống.
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Khương Phúc Sinh xấu hổ mỉm cười: "Lâu lắm rồi không có ai ở nên cánh cửa mới như vậy-"
"Cô cũng biết chỗ này còn có nhà ngang cách biệt xóm nhỏ nên nhà trệt không được người ta thích."
Mãi vẫn không cho thuê được.
Mọi người đi thuê nhà đều muốn thuê trong khu phức hợp hoặc là nhà ngang rộng rãi, thoáng mát.
Không ai muốn thuê nhà trệt vừa cũ vừa nhỏ.
Thấy Thẩm Mỹ Vân không nói gì, Khương Phúc Sinh thầm thở phào nhẹ nhõm. Sau khi vào nhà, anh ta đưa Thẩm Mỹ Vân đi xem xét khắp nơi: "Chỗ này có ba phòng ngủ, còn có một phòng bếp riêng, nhà vệ sinh ở bên cạnh bếp. Hai người có thể thu dọn đồ đạc vào ở luôn."
Thẩm Mỹ Vân xem xong cảm thấy căn nhà này có chút cũ kĩ nhưng không phải là nơi không thể ở được.
Hơn nữa điều quan trọng nhất là tách biệt, rất phù hợp với yêu cầu của cô. Cô làm ăn kinh doanh với Kim Lục Tử, một là không tiện trở về đại đội, hai là không thể dắt cậu ta tới trú đội.
Cần phải tìm một nơi có thể giao dịch, hơn nữa còn phải là nơi mà cô kiểm soát được. Đây là yêu cầu bắt buộc.
Cô nhìn quanh rồi gật đầu.
"Cứ như vậy đi, nhưng anh có thể thay cái cửa sắt này không?"
"Cô sợ cửa không chắc chắn đúng không? Sẽ không đâu, cánh cửa kia bị đổ là do lâu rồi không có ai ở nên mới bị rỉ sét. Lát nữa tôi về lấy ít dầu qua tra một chút vào trong thì sẽ dùng được thôi."
"Vậy được rồi."
"Cọc từ ba tháng đúng không?"
"Đúng vậy."
Thẩm Mỹ Vân lấy một cái bóp từ trong túi ra, móc ra mười lăm đồng tiền.
"Anh viết hóa đơn cho tôi."
Khương Phúc Sinh chuyên làm những việc này, dĩ nhiên lúc nào cũng đem theo giấy bút. Anh ta không ngờ Thẩm Mỹ Vân lại sảng khoái đồng ý nhanh tới vậy.
Anh ta còn tưởng đối phương sẽ cò kè mặc cả nữa.
"Tôi viết ngay."
Anh ta lấy giấy bút ra viết một cái hợp đồng đơn giản. Sau khi hai bên ký tên liền xé xuống đưa cho đối phương.
"Cô giữ là được."
Thẩm Mỹ Vân khẽ ừ một tiếng, đưa mười lăm đồng tiền qua: "Đây là tiền thuê nhà."
"Đưa ba tháng trước, sau này nếu tiếp tục thuê, tôi sẽ tiếp tục trả tiền."
Khương Phúc Sinh nhận mười lăm đồng, gật đầu nói: "Được. Tới lúc đó cô cứ tới tìm tôi, tôi ở nhà ông già kia. Nếu tôi không ở nhà thì vẫn có ông già ở nhà."
Thẩm Mỹ Vân khẽ ừ một tiếng. Sau khi chờ Khương Phúc Sinh đi về.
Miên Miên đột nhiên nói: "Mẹ, nơi này cũ quá."
Cô bé nhìn trong ngoài căn nhà đều cũ, còn không tốt bằng một nửa nhà của bọn họ.
Thẩm Mỹ Vân: "Để đồ thôi, cũ chút cũng không sao, dù sao chúng ta cũng không ở."
"Vậy buổi tối chúng ta ở đâu?" Ban ngày nhất định không thích hợp để lấy đồ.
"Buổi tối dĩ nhiên sẽ về nhà rồi."
Trong đầu Thẩm Mỹ Vân đã có kế hoạch. Cô nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ chiều. Cô nghĩ trước khi ra ngoài khóa cửa lại nhất định sẽ không có ai vào được.
Cô đưa Miên Miên vào căn phòng ngủ lớn nhất trong nhà: "Con lấy lu rượu trắng lớn từ trong Bào Bào ra, lấy ba lu."
Lần này lấy ra trước nửa số rượu trắng.
Miên Miên khẽ dạ một tiếng rồi vung tay nhỏ lên. Trong phòng đã có thêm ba cái bình rượu màu nâu. Mỗi lu rượu đều nặng từ 80 tới 100 cân.
Là rượu trắng có nồng độ cao nhất.
"Còn không?"
"Còn thừa bao nhiêu đường trắng?"
"Chỉ còn lại năm túi, một trăm cân." Đường trắng hầu như đều bị bọn họ lấy ra rải rác.
"Vậy lấy ra ba túi đi." Hai túi để lại phòng trường hợp khẩn cấp.
Miên Miên gật đầu rồi khẽ vung tay nhỏ lên. Trong phòng ngủ lại có thêm một ít đồ.
"Lá trà."
"Dạ."
"Kẹo trái cây."
"Dạ."
"Bột mì, gạo trắng, còn cả đậu xanh, đậu đỏ, đậu đen."
"Đều lấy ra -"
Thẩm Mỹ Vân nhìn căn nhà, khẽ gật đầu: "Tạm thời như vậy đi."
Sau khi cô đưa Miên Miên rời khỏi đây còn cố ý khóa căn phòng ngủ lại.
"Mẹ, bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Đi thông báo cho chú Lục Tử của con."
Cô muốn liên hệ với Kim Lục Tử. Cũng may từ công xã Thắng Lợi tới thành phố Mạc Hà cũng không quá xa.
Miên Miên dạ một tiếng. Thẩm Mỹ Vân đưa Miên Miên ra ngoài xong còn cố ý quay đầu lại nhớ rõ số nhà của bọn họ.
Lúc này mới đưa Miên Miên đi vòng vòng. Cô cũng không đi tới hợp tác xã cung ứng gần đó mà lựa chọn đi tới tiệm bách hóa dưới lầu.
Tìm một chiếc điện thoại công cộng gọi điện tới công xã Thắng Lợi.
"Lệ Hoa, giúp tôi tìm Diêu Chí Anh."
Này –
Kiều Lệ Hoa có chút khó hiểu, nhưng trước giờ cô không bao giờ cự tuyệt yêu cầu của Thẩm Mỹ Vân: "Vậy cô chờ tôi chút, tôi đi tìm cô ấy."
Cô ấy biết Diêu Chí Anh đang kinh doanh một cửa hàng nhỏ ở gần đó. Diêu Chí Anh sống cùng cô ấy dưới một mái hiên, cô ấy còn thường xuyên nhìn thấy Diêu Chí Anh ở công xã gần đó, dĩ nhiên đối phương có làm gì cũng không tránh khỏi mắt cô ấy.
Kiều Lệ Hoa thậm chí còn từng bảo vệ Diêu Chí Anh một lần,
Thẩm Mỹ Vân: "Tôi đợi ở đây, cô đi kêu cô ấy tới rồi gọi điện lại cho tôi."
Sau khi cúp điện thoại, Kiều Lệ Hoa lập tức đi ra ngoài tìm Diêu Chí Anh. Cũng thật trùng hợp, sau khi Diêu Chí Anh đụng mặt Kim Lục Tử, biết được chuyến hành trình tới Cáp Nhĩ Tân của đối phương thuận lợi đang định trở về đại đội.
Dù sao thì đại đội mới là căn cứ địa của cô ấy. Hơn nữa cô ấy đang làm việc ở đại đội Tiến Lên, không thể rời đi quá lâu.
Thường ngày cô ấy đều nhân dịp giữa trưa và buổi tối để nghỉ ngơi, nhưng không thể mãi tiếp tục vậy được, dù sao cũng không an toàn.
Diêu Chí Anh đang cúi đầu đi đường thì Kiều Lệ Hoa ngăn cô ấy lại: "Chí Anh."
Cô ấy cũng không ngờ lại trùng hợp tới vậy, vừa ra đã gặp phải Diêu Chí Anh.
"Chị Lệ Họa."
Diêu Chí Anh có chút khó hiểu.
"Mỹ Vân gọi điện tới công xã, kêu muốn tìm em. Em mau đi gọi lại cho cô ấy đi."
Diêu Chí Anh vừa nghe vậy lập tức rời đi: "Em đi ngay."
Mười phút sau.
Điện thoại được thông lần nữa.
"Chị Mỹ Vân?"
Thẩm Mỹ Vân nói thẳng: "Ở ngõ nhỏ phố Thiên Tân thành phố Mạc Hà có một nhà trệt nhỏ ở ngã tư đường, nhớ kĩ vị trí này."
"Nói với Kim Lục Tử, kêu cậu ta tới đây lấy đồ."
Cô không nói thẳng mà chỉ dùng những từ ngữ cực kì mờ mịt.
Nhưng Diêu Chí Anh lại nghe hiểu. Cô ấy lập tức nói: "Bây giờ em đi nói với anh ấy."
"Anh Lục về rồi?"
"Vừa mới về."
Thẩm Mỹ Vân không ngờ tốc độ của Kim Lục Tử lại nhanh như thế. Dù sao thì buổi sáng bọn họ còn mới gặp nhau trên xe lửa, buổi chiều đối phương đã tới đại đội rồi.
"Nhớ kĩ địa chỉ chưa?"
Diêu Chí Anh: "Nhớ kĩ rồi."
"Có cần nói thời gian nào không?"
Cô ấy thấp giọng hỏi một câu.
Thẩm Mỹ Vân: "Mau đi." Cô ấy và Miên Miên không thể ở lại thành phố Mạc Hà quá lâu, dù sao thì Miên Miên cũng còn phải đi học.
Chỉ một câu, Diêu Chí Anh đã hiểu, lập tức cúp điện thoại.
Kiều Lệ Hoa muốn nói lại thôi.
Diêu Chí Anh: "Chị Lệ Hoa, có một số việc bây giờ không tiện nói với chị, sau này có dịp em nhất định sẽ nói."
Có lời này, Kiều Lệ Hoa cũng an tâm rồi.
"Vậy được, chị cũng không hỏi nữa."
Diêu Chí Anh vốn định trở về lại lộn lại khu nhà. Kim Lục Tử bôn ba nhiều ngày bên ngoài, khi trở về vô cùng nóng nực, trực tiếp tắm rửa, đánh răng ở trong sân.
Kết quả bị Diêu Chí Anh trực tiếp đẩy cửa đi vào trông thấy.
Bốn mắt nhìn nhau.
Diêu Chí Anh: "..."
Trong sân nhà, Kim Lục Tử chỉ mặc một cái quần cộc, cả người để trần, vai rộng eo thon, chân dài như hai mét tám.
Điều đáng chú ý là phần lông trước n.g.ự.c cậu ta cực kì nhiều!
Kim Lục Tử cũng không ngờ Diêu Chí Anh lại quay lại. Bàn tay đang đổ nước từ trên đầu xuống dừng lại, cậu ta bình tĩnh nói: "Xem đủ chưa?"
Mặt Diêu Chí Anh lập tức ửng hồng.
Cô ấy chưa bao giờ biết của anh Lục lại lớn tới vậy!
Tới cả dây quần cũng không che đi được!
Cô ấy theo bản năng quay mặt qua chỗ khác, ấp úng nói: "Em không thấy, em không thấy gì hết."
Rất có dáng vẻ lạy ông tôi ở bụi này.
Kim Lục Tử không nói gì, quay người mặc lại quần áo: "Được rồi, xoay qua đây đi, có thể nói rồi."
Thái độ cực kì bình tĩnh. Dĩ nhiên nếu vành tai cậu ta không đỏ thì có lẽ sẽ giả vờ giống hơn.
Sau khi nghe đối phương nói vậy, Diêu Chí Anh mới xoay người. Cô ấy hết nhìn trời, nhìn đất lại nhìn mũi chân, nhưng nhất quyết không nhìn Kim Lục Tử.
"Anh Lục, là vậy, chị Mỹ Vân gọi điện cho em bảo anh tới phố Thiên Tân ở thành phố Mạc Hà..."
"Chị ấy còn nói phải nhanh chút."
Kim Lục Tử có chút bất ngờ. Cậu ta không ngờ Thẩm Mỹ Vân lại mau chóng lấy hàng ra như vậy, dù sao thì bọn họ mới tách ra sáng nay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-730.html.]
"Được, anh biết rồi."
Diêu Chí Anh xoay người rời đi.
Kim Lục Tử đột nhiên kêu lên một tiếng: "Chí Anh."
Diêu Chí Anh quay đầu nhìn cậu ta. Ánh mặt trời chiếu rọi khiến đôi mắt cô sáng rực như những vì sao sáng trên bầu trời.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Xảy ra chuyện gì?"
Rõ ràng cô ấy không nói gì nhưng dường như Kim Lục Tử lại nghe thấy cô ấy đang nói chuyện.
Kim Lục Tử hơi dừng lại, rũ mắt xuống: "Không có gì."
Diêu Chí Anh cảm thấy rất khó hiểu. Cô ấy nhìn Kim Lục Tử một lúc rồi mới nói: "Vậy anh Lục, em đi đây."
"Trong nồi có mì lạnh do em làm, anh nhớ ăn. Ăn xong phải uống thêm một chén chè đậu xanh để giải nhiệt."
Diêu Chí Anh phải tiếp quản hết mọi thứ trong khu nhà này, dĩ nhiên Kim Lục Tử cũng không bạc đãi cô ấy.
Một tháng trả cô ấy mười lăm đồng tiền lương.
Kim Lục Tử hơi hoảng hốt: "Ừm, anh biết rồi, cảm ơn em."
Diêu Chí Anh cảm thấy Kim Lục Tử thật kỳ lạ, nhưng lại không biết kì lạ như nào nên cô ấy quay đầu lại nhìn thoáng qua. Đáng tiếc, Kim Lục Tử đã cúi đầu, cô ấy không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt đối phương.
Diêu Chí Anh thở dài rồi vội vàng rời đi. Nhưng sau khi bước xuống cầu thang, cô ấy sờ lên mặt mình: "Sao lại nóng như vậy?"
Rất nóng.
Cô ấy cố xua đuổi những suy nghĩ linh tinh ở trong đầu, nhưng hình ảnh cứ nảy mầm như rễ cây quanh quẩn mãi trong tâm trí cô ấy.
Đặc biệt là hình ảnh Kim Lục Tử tắm rửa không mặc áo kia.
Cơ thể đàn ông cường tráng, lực lưỡng, dài nhưng cũng lộ ra vài phần văn nhã và khôn khéo.
Đây là hình ảnh mà các thành viên trong đội sản xuất bọn họ chưa bao giờ thấy.
Diêu Chí Anh cũng không biết lúc cô ấy nhớ lại cảnh tượng đó, trái tim cô ấy cũng đã lỡ một nhịp.
Cô ấy xoa khuôn mặt nóng bừng, khẽ nói: "Nhất định là mình bị bệnh rồi."
Nếu không, nhiệt độ trên mặt sao lại không giảm xuống.
*
Ở thành phố Mạc Hà, Thẩm Mỹ Vân đưa Miên Miên đi dạo xung quanh. Cô không xác định được khi nào Kim Lục Tử sẽ tới nên chỉ đành tìm một căn nhà gần nhà khách để ở tạm.
Vị trí cô tìm vô cùng tốt. Từ cửa sổ nhìn nghiêng qua có thể thấy được một góc căn nhà, nhưng có hơi xa, không thấy rõ.
Thẩm Mỹ Vân viết một lá thư dán trên cửa nhà khách chỗ mình ở.
Để khi Kim Lục Tử tới có thể nhìn thấy. Cô và Miên Miên ở trong phòng nghỉ ngơi sẽ không tiện liên hệ.
Thẩm Mỹ Vân càng nhớ cái điện thoại của đời sau, lúc nào chỗ nào cũng có thể liên lạc được, không như bây giờ.
Để liên hệ cho ai đó cần phải qua mấy bước ngoặt.
Cũng không biết khi nào Kim Lục Tử mới có thể tới.
Kim Lục Tử người được Thẩm Mỹ Vân nhớ tới sau khi nhận được tin tức còn bận ăn một tô mì lạnh, uống hết một chén chè đậu xanh.
Sau đó mới xuất phát từ công xã Thắng Lợi tới thành phố Mạc Hà.
Khi cậu ta tới thành phố Mạc Hà lần nữa đã là hơn 6 giờ chiều. Sau khi cậu ta tới điểm hẹn thì nhìn thấy cửa sắt bị khóa. Vào lúc Kim Lục Tử đang hoang mang.
Cậu ta nhìn thấy có một tờ giấy được nhét ở khe cửa. Sau khi cậu ta mở ra, dựa theo địa chỉ trên đó tìm thấy chỗ ở tạm thời của Thẩm Mỹ Vân.
Cậu ta đi tới quầy lễ tân hỏi thăm. Do Thẩm Mỹ Vân đã dặn dò trước đó nên đối phương thoải mái thông báo cho cậu ta.
Lúc Kim Lục Tử tìm tới, Thẩm Mỹ Vân đang mơ mơ màng màng ngủ. Nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, cô lập tức giật mình tỉnh dậy.
Cô ấy gọi Miên Miên, Miên Miên cũng dậy theo. Lúc này Thẩm Mỹ Vân mới dậy ra mở cửa.
"Anh Lục?"
Khi nhìn thấy Kim Lục Tử đứng ngoài cửa, Thẩm Mỹ Vân có hơi hoảng hốt.
Kim Lục Tử: "Là tôi."
"Sao nhanh vậy?"
Kim Lục Tử cười khổ: "Tôi vừa nhận được tin lập tức nhờ người cho ké xe tới đây."
Ba tiếng, không trễ lấy một phút.
"Vậy đi thôi, tôi đưa anh qua xem hàng." Thẩm Mỹ Vân quay đầu nhìn Miên Miên: "Con đi cùng chúng ta hay ở lại đây nghỉ ngơi?" Cô cũng không muốn nghỉ ngơi ở căn nhà thuê kia, chỗ nào cũng đầy bụi.
Thẩm Mỹ Vân lại không có công cụ nên lười làm vệ sinh. Tốn công sức làm vệ sinh chẳng bằng tìm chỗ nào đó để nghỉ ngơi còn hơn.
Tốn một đồng hai mà cả cô và Miên Miên đều thoải mái.
Miên Miên nghe Thẩm Mỹ Vân hỏi vậy lập tức nhảy xuống giường theo bản năng: "Con cũng đi."
"Vậy cùng đi."
"Đi rửa mặt đi, mau lên."
Miên Miên dạ một tiếng. Sau khi vệ sinh xong, cô bé lập tức đi cùng Thẩm Mỹ Vân.
Ra tới bên ngoài, Thẩm Mỹ Vân đưa Kim Lục Tử qua đó: "Anh đã thấy rồi?"
Kim Lục Tử gật đầu: "Tờ giấy còn ở trên người tôi."
"Vứt đi."
Chỉ khoảng năm phút đã tới nơi, Thẩm Mỹ Vân cầm chìa khóa mở cửa. Miên Miên và Kim Lục Tử cũng theo sát ngay sau.
Sau khi tiến vào, Thẩm Mỹ Vân nhìn xung quanh, phát hiện không có ai mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Căn nhà này rất tốt."
Đối với Kim Lục Tử mà nói, việc kinh doanh của bọn họ không thể bị phơi bày ra ánh sáng nên chọn nơi càng ít người càng an toàn.
Thẩm Mỹ Vân: "Tôi cố ý chọn đó."
"Đi thôi, vào bên trong đi." Ngoài cửa lớn bên ngoài ra còn có một cửa chính và cửa trong phòng ngủ.
Mấy thứ đó bị Thẩm Mỹ Vân bỏ ở sau cánh cửa thứ ba.
Cũng coi như là an toàn tuyệt đối.
Kim Lục Tử thấy cảnh tượng này bèn cảm thán: "Mỹ Vân, cô cũng thật cẩn thận."
"Hết cách, vì an toàn cả thôi." Sau khi đưa Kim Lục Tử vào nhà, Thẩm Mỹ Vân liền nói: "Hầu như mọi hàng hóa đều ở đây, rượu trắng, đường trắng, lá trà, bột mì, gạo trắng."
Kim Lục Tử thấy cảnh tượng đó thì thoáng ngây người.
Là một người chuyên thu mua hàng hóa, cậu ta còn phải nói: "Nhiều hàng vậy." Chiếm hết nửa căn nhà rồi.
Thẩm Mỹ Vân: "Nuốt nổi không?"
"Đương nhiên!"
Kim Lục Tử: "Dù có phải đập nồi bán sắt cũng phải nuốt hết."
Cậu ta xoay người nhìn khắp nơi: "Mấy thứ này nặng bao nhiêu cân, số lượng bao nhiêu?"
Thẩm Mỹ Vân thầm nghĩ: "Rượu trắng khoảng 300 cân, đường trắng khoảng 280 cân, lá trà 50 cân, bột mì mười bao 20 cân, tổng 200 cân, gạo trắng mười bao 20 cân, cũng 200 cân."
"Con số đại loại là thế."
Kim Lục Tử vừa nghe vừa cầm sổ tính toán: "Nồng độ rượu trắng là bao nhiêu?"
"52 độ."
"Tôi tính cho anh theo giá rượu xái. Trên thị trường bán bảy hào một cân, tôi bán cho anh chín hào một cân."
"Như vậy giá rượu trắng là hai trăm bảy." Cậu ta còn cố ý ghi chép lại giá rượu trắng.
"Còn có đường trắng. Trên thị trường bán một đồng hai một cân, tôi bán một đồng năm, cộng thêm giá trị gia tăng của phiếu đường, như vậy đường trắng có giá 336 đồng."
"Tiếp theo là lá trà. Trên thị trường bán một đồng bốn, một đồng năm, tôi bán cho cậu một đồng sáu. Vậy lá trà có giá 80 đồng."
"Bột mì một đồng ba, tổng cộng 260 đồng. Gạo trắng và bột mì có giá ngang nhau đều là 260."
"Tổng cộng --" Kim Lục Tử nhanh chóng đưa ra kết quả: "1206."
Thẩm Mỹ Vân không ngờ năng lực tính toán của Kim Lục Tử lại mạnh như vậy. Thông qua một vài số liệu rải rác, chưa tới ba phút cậu ta đã đưa ra được con số chuẩn xác.
"Tính cho anh một ngàn hai là được rồi."
6 đồng chỉ là tiền lẻ.
"Được."
Kim Lục Tử cũng không khách sáo với cô. Cậu ta lập tức lấy 400 đồng trên người ra: "Đây là một phần ba tiền đặt cọc."
Mắt thấy sau khi đưa cho mình 400 đồng, trên người cậu ta chỉ còn lại năm sáu đồng tiền.
Điều này khiến cho Thẩm Mỹ Vân có chút khó hiểu: "Anh Lục, lúc tôi mới quen anh, không phải việc kinh doanh rất tốt sao?"
Phải biết rằng lần đầu tiên cô bán xe đạp Phượng Hoàng cho đối phương, đối phương nhẹ nhàng lấy ra hai ngàn đồng không hề chớp mắt.
Kim Lục Tử thở dài: "Cô cũng đã nói, đó là trước kia."
"Cô biết lần trước hàng hóa của tôi bị cướp, phải bồi thường bao nhiêu không?"
"Bao nhiêu?" Thẩm Mỹ Vân theo bản năng hỏi.
"7000."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Trong khoảng thời gian ngắn, cô không biết phải an ủi đối phương như nào mới được. Thời buổi này 7000 đồng đối với người thường mà nói chính là con số khổng lồ.
Dĩ nhiên, đối với kẻ kinh doanh buôn bán nhiều năm như Kim Lục Tử mà nói cũng thế.
Số tiền đó đủ làm tan nát xương cốt cậu ta.
Ánh mắt cô nhìn đối phương chứa đựng sự an ủi và vài phần đồng tình.
"Đừng nhìn tôi như vậy, đã ổn định lại rồi." Cậu ta đã ổn định lại hơn một năm rồi. Bây giờ cậu ta không dám đụng vào việc làm ăn lớn nữa, hầu như đều chỉ tốn phí khoảng một ngàn, vượt quá hai ngàn cậu ta lập tức từ chối.
Thẩm Mỹ Vân: "Vậy được, anh Lục cố lên."
"Tôi tin tưởng tương lai của anh sẽ tốt hơn bây giờ nhiều!"
Cô biết tiêm m.á.u gà, cũng biết an ủi người. Dù sao thì sau khi Kim Lục Tử nghe xong lời này lập tức cảm thấy tràn trề hi vọng.
"Mong như lời tốt đẹp của cô." Sau khi trò chuyện xong, Kim Lục Tử mới nhắc vào chuyện chính.
"Hàng ở chỗ này nhiều quá, một mình tôi có lẽ sẽ không dọn xong."
Thẩm Mỹ Vân trực tiếp đưa chìa khóa cho cậu ta: "Buổi tối tôi đi xe về trú đội, đưa anh chìa khóa bên này, anh tự xem xét tình hình rồi dọn đi. Sau khi dùng xong để chìa khóa ra sau góc tường chỗ cửa cho tôi là được."
Căn nhà này khá cũ kĩ, cũng không có đồ gì đáng giá.
Vậy nên Thẩm Mỹ Vân cũng không để ý. Căn nhà này cô cũng chỉ thuê nên cô rất thoải mái.
Kim Lục Tử nhận lấy chìa khóa: "Được, vậy tôi dọn xong sẽ giấu nó vào phía sau tấm nhựa cho cô."
Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng. Cô vừa định cầm tiền, đưa Miên Miên rời đi thì bị Kim Lục Tử gọi lại.
"Mỹ Vân."
Thẩm Mỹ Vân đứng lại, quay đầu nhìn cậu ta: "Chuyện gì vậy anh Lục?"
Kim Lục Tử hơi do dự: "Tôi muốn hỏi chuyện của Chí Anh."
Này –
Thẩm Mỹ Vân khó hiểu nhìn cậu ta: "Anh muốn hỏi chuyện của Chí Anh thì trực tiếp đi tìm Chí Anh là được mà. Không phải ngày nào anh cũng ở bên cạnh cô ấy sao?"
Cô và Chí Anh còn không ở chung.
Kim Lục Tử trước giờ quang minh chính đại giờ lại hơi ngại ngùng nói: "Nhưng không tiện hỏi cô ấy -"
Cái này Thẩm Mỹ Vân nghe hiểu. Cô ấy đi lại, nhìn Kim Lục Tử một lát: "Anh Lục rung động rồi?"
Cô thực sự không ngờ Kim Lục Tử và Diêu Chí Anh sẽ quen nhau. Dù sao thì ngay từ đầu hai người họ đã không hợp nhau,
Nhưng –