Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 721

Cập nhật lúc: 2024-10-27 16:27:20
Lượt xem: 67

Miên Miên nghĩ ngợi một lúc, lắc đầu: "Không đúng."

"Đều là trẻ con như nhau, cũng nên làm việc như nhau, ăn uống như nhau." Dù sao ở nhà họ cũng vậy.

Cô bé cũng sẽ làm việc với mẹ.

Nhưng cô bé cũng sẽ không thấy khó chịu, bởi vì đây là việc mà cô bé nên làm mà.

"Phải, cháu cho là không đúng, vậy cháu có biết tại sao lại nổ ra tranh cãi lớn như thế không? Tại sao Ngân Hoa Ngân Diệp từ trước đến nay đều ngoan ngoãn lại phải khóc?"

Miên Miên lắc đầu.

"Bởi vì những người trước đây phải chịu thiệt thòi, không muốn phải chịu thiệt thòi nữa."

Trần Thu Hà chỉ rõ tất cả mọi chuyện.

Dường như Miên Miên có điều gì suy nghĩ, Trần Thu Hà cũng không làm phiền cô bé, mà chỉ để lại một câu.

"Cháu cứ làm theo trái tim mách bảo đi, kiên trì giữ lấy những điều bản thân cho là đúng đắn, không nên nghi ngờ chính mình."

Sau khi nói xong những lời này, bà ấy bèn đóng cửa đi ra ngoài, để lại không gian trong nhà cho Miên Miên.

Miên Miên ngồi trong phòng một mình, nghĩ ngợi thật lâu, cuối cùng đôi mắt cô bé lại càng sáng tỏ, lộ ra vẻ thông minh nhìn xa trông rộng.

Cô bé mới chín tuổi, nhờ sự dạy dỗ của gia đình, đã có thể bảo vệ điều tốt, lên án cái xấu, tìm được con đường đúng đắn.

Nhưng đối với Ngân Hoa và Ngân Diệp mà nói, chúng còn đang khó khăn lần mò, mờ mịt tiến về phía trước ở trong bóng tối.

Chỉ có thể nói, đây chính là sự khác biệt giữa việc có người dìu dắt và không có người dìu dắt.

Miên Miên chín tuổi đã đạt được tới mức độ này, nhưng Ngân Hoa và Ngân Diệp phải mất gần nửa đời mới có thể làm được.

*

Sau ngày ba mươi Tết, Thẩm Mỹ Vân mới nhàn rỗi, buổi sáng mùng một đầu năm, cô ở nhà ngủ liền một giấc.

Giường lò trong nhà ấm áp, cô ngủ rất thoải mái, hoàn toàn không buồn tỉnh dậy.

Quý Trường Tranh nhìn thấy Mỹ Vân như vậy thì không nén nổi tiếng cười, anh hôn một cái lên trán cô, sau đó mới đứng dậy luyện tập, đến lúc xong xuôi, cầm hộp cơm đi xuống phòng ăn.

Lấy bánh bao quay về, còn không quên múc cả cháo đựng trong hũ tráng men lớn.

Lúc anh quay lại, cũng mới hơn bảy giờ, không hiểu vì sao đám trẻ trong khu nhà dân lại tụ tập thành từng nhóm đi chúc Tết sớm như vậy.

Không phải chứ, vừa đúng lúc chúng đến thăm nhà họ Quý.

Một lũ trẻ, ồn ào đến mức làm người ta đau đầu, Quý Trường Tranh xoa mi tâm, hạ giọng nói với chúng: "Đứng chờ ngoài cửa đi, chú vào trong lấy kẹo hạt dưa rồi sẽ ra ngay."

"Nói nhỏ một chút, dì Mỹ Vân của các cháu còn chưa dậy đâu."

Ồ...

Lũ trẻ trong khu nhà dân trố mắt nhìn nhau, chờ đến khi Quý Trường Tranh đi rồi, bèn quay qua nhau nói: "Dì Mỹ Vân làm biếng quá nhỉ."

"Tớ thấy dì Mỹ Vân còn sống sung sướng hơn mẹ tớ nữa."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Bốn giờ sáng mẹ tớ đã thức dậy rồi."

Nói xong, mấy đứa trẻ nhìn nhau: "Mẹ tớ ba giờ đã thức dậy."

"Mẹ tớ cũng không khác mấy."

Nhìn từ góc độ này, dì Mỹ Vân đúng là sung sướng hơn mẹ chúng nhiều, sung sướng hơn cả chúng nữa, sáu giờ sáng chúng đã bị dựng dậy rồi.

Lũ trẻ thở dài như người lớn.

"Ước gì chú Quý là ba tớ."

"Tớ cũng muốn thế."

Quý Trường Tranh không ngờ rằng, vừa vào nhà mang kẹo hạt dưa ra, mà đã nghe được những lời kỳ lạ này, anh lắc đầu: "Đừng."

"Chú cũng không muốn làm ba các cháu."

Đám trẻ này đều quậy phá, làm ba của chúng, anh sợ mình sẽ tổn thọ!

Không phải đứa trẻ nào cũng giống Miên Miên, ngoan ngoãn được như vậy đâu?

Nghe vậy, trong nháy mắt, đám trẻ có hơi lúng túng: "Chú Quý, chú đừng chê bọn cháu như vậy chứ?"

Quý Trường Tranh: "Chú không chê, chú chỉ nói sự thật thôi."

Lũ trẻ nhìn nhau.

"Được rồi."

"Mở túi ra, chú bỏ kẹo với hạt dưa vào cho các cháu." Quý Trường Tranh vừa nói, lũ trẻ bèn đồng loại hé mở miệng túi.

Quý Trường Tranh bưng đĩa đổ kẹo vào trong, đám trẻ đều vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ: "Chú Quý, chú cho bọn cháu nhiều vậy sao?"

"Đừng làm vậy, cho bọn cháu hết, nhà chú biết ăn gì đây?"

Quý Trường Tranh: "Các cháu ăn đi, chú và dì Mỹ Vân đều không ăn nhiều, Miên Miên cũng chưa quay lại." Nhà không có trẻ con, mấy thứ quà vặt này hoàn toàn không ăn được hết.

Nghe vậy, đám trẻ mới dám nhận.

Sau khi tiễn bọn nhỏ đi, ở cạnh đó, chỉ đạo viên Ôn bế Ôn Mãn Bảo ra ngoài đi dạo, tuyết đọng đầy sân, dù Ôn Mãn Bảo còn chưa đi vững, nhưng vẫn muốn xuống đất đi lại.

Chỉ đạo viên Ôn buộc một sợi dây ngang hông nó, đẩy nó về phía đám tuyết, rồi mới nói: "Tự chơi đi."

Ôn Mãn Bảo bi ba bi bô, bò trong tuyết.

Quý Trường Tranh nhìn thấy thì cau mày: "Không sợ nó sẽ bị cảm sao?"

Chỉ đạo viên Ôn: "Không cho nó xuống, nó sẽ khóc."

Quý Trường Tranh lắc đầu: "Khóc thì khóc, dù sao vẫn tốt hơn bị bệnh."

Chỉ đạo viên Ôn thở dài: "Khóc nhiều cũng sẽ bị bệnh."

Thật là khó khăn biết bao.

Quý Trường Tranh hỏi anh ấy: "Cảm giác làm ba thế nào?" Hỏi câu này, chỉ đạo viên Ôn còn biết nói thế nào, anh ấy nghĩ ngợi một lát: "Có khổ cũng vẫn vui."

Đây là lời nói thật.

Quý Trường Tranh nói nhỏ: "Trông anh cũng đang tận hưởng lắm."

"Dĩ nhiên rồi."

Lười nói chuyện cùng tên cuồng khoe khoang này, Quý Trường Tranh quay người đi thẳng vào nhà, Thẩm Mỹ Vân nghe thấy tiếng động bên ngoài, mơ màng gọi một tiếng: "Quý Trường Tranh."

"Anh đây."

"Mấy giờ rồi?"

"Bảy giờ rưỡi." Quý Trường Tranh đi vào, dém góc chăn vào cho cô."Bây giờ vẫn còn sớm, sao em không ngủ thêm chút nữa đi?"

Cơn buồn ngủ của Thẩm Mỹ Vân đã chẳng còn bao nhiêu, nhưng vẫn không muốn tỉnh dậy: "Em ngủ thêm một lát."

"Anh ăn trước đi, không cần đợi em."

Quý Trường Tranh ừ một tiếng, đến khi Thẩm Mỹ Vân tỉnh dậy lần nữa, đã là hơn mười giờ, đã có mấy tốp người đến nhà họ chúc Tết.

Thẩm Mỹ Vân cũng không ngại mất mặt, mời hẳn mọi người đến chơi vào trong nhà, thấy đã xong cả rồi, cô cũng không nhịn nổi nữa.

Muốn đứng lên vào nhà vệ sinh, thay quần áo, rửa mặt.

Đến lúc đó mới coi như hoàn toàn tỉnh táo.

Từ mùng một đến sáng mùng năm, cô nằm dài ở nhà suốt năm ngày, làm hoàng hậu năm ngày, lúc ăn cơm, Quý Trường Tranh chỉ mong có thể đút luôn cho cô.

Hưởng thụ trọn vẹn một phen.

Chỉ là, năm ngày trôi qua trong nháy mắt, Quý Trường Tranh phải lên trường học báo cáo, Thẩm Mỹ Vân cần chuẩn bị từ trước.

Mua hai con gà ở nhà máy, chế biến thành gà viên cay thơm ngon, dù để lạnh thì vẫn ăn được, cộng thêm ba con thỏ, thịt thỏ xào cay [1] là món nhất định phải có.

[1] Thịt thỏ xào cay (干锅麻辣兔): món thịt xào trên chảo lớn kết hợp với rau củ, thường được ăn ngay trong chảo.

Ngay cả thịt heo cũng được mua từ hợp tác xã cung ứng, có nguồn cung từ các trang trại đóng trong quân đội, các hợp tác xã cung ứng ở doanh trại cũng có thể bán thịt heo.

Tất cả đều được mua từ các trang trại chăn nuôi.

Thẩm Mỹ Vân lấy ba cân thịt ba chỉ, hai cân sườn, thịt ba chỉ xắt hạt lựu, một nửa làm thịt lát, một nửa làm nước sốt thịt băm, cho thêm một ít hành gừng tỏi vào, ăn kèm với cơm là hoàn hảo.

Đến sườn, thì làm thành sườn chiên, từng miếng sườn đều giòn rụm, thơm ngon khó cưỡng.

Những món này đều là các món thịt.

Cũng chuẩn bị hai mươi cân thịt không, bỏ vào túi cho Quý Trường Tranh mang đi. Quý Trường Tranh nhìn túi đồ: "Mỹ Vân?"

Trầm Mỹ Vân quay đầu lại nhìn anh: "Sao vậy?"

"Em thật là tốt với anh."

Quý Trường Tranh vừa phụ giúp, vừa nhìn Thẩm Mỹ Vân đang sắp xếp đồ bên cạnh.

Trầm Mỹ Vân cười một tiếng, buộc túi vào: "Anh là chồng em, em không tốt với anh thì còn tốt với ai?"

Cô và Quý Trường Tranh luôn cảm thông cho nhau, giúp đỡ lẫn nhau.

Quý Trường Tranh ôm cô, không nói thêm gì nữa: "Sáng mai anh sẽ đi, bao giờ đi, anh sẽ không gọi em."

Đánh thức cô dậy, để cô nhìn mình rời đi, lúc đó sẽ càng khó khăn hơn.

Trầm Mỹ Vân ừ một tiếng thật nhỏ.

Quý Trường Tranh nói được làm được, buổi sáng hôm lên đường, anh thật sự yên lặng không tiếng động, vào khoảnh khắc anh mở cửa ra...

Trầm Mỹ Vân đã mở mắt, cô nhìn cửa sổ, chăm chú mất một lúc.

Chợt thấy có tinh thần, lập tức không ngủ được nữa mà dậy luôn, lấy hoá đơn thu đầu năm ra sắp xếp một lượt.

Sáng ngày mùng năm, cô đi tới trang trại chăn nuôi.

"Chị dâu, năm mới vui vẻ."

Tiểu Hầu vừa cho heo ăn xong đi ra, tay còn xách một cái thùng gỗ không, Trầm Mỹ Vân gật đầu: "Năm mới vui vẻ."

"Sĩ quan hậu cần có ở đây không?"

Sĩ quan hậu cần trực Tết, nhà ăn và trang trại chăn nuôi đều do anh ấy phụ trách.

"Ở trong phòng làm việc nhỏ."

Trầm Mỹ Vân gật đầu, đi được một nửa lại nhớ ra chuyện gì đó, đưa cho cậu ta một nắm kẹo với hạt dưa: "Ăn đi, bao giờ ăn hạt dưa thì đi qua chỗ Tiểu Trường Bạch, mang vỏ hạt dưa sang cho nó."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-721.html.]

Tiểu Hầu gật đầu.

Lúc Trầm Mỹ Vân đến phòng làm việc nhỏ, sĩ quan hậu cần vẫn còn đang đọc báo, mấy ngày nay anh ấy trực, bao giờ nhà ăn rảnh việc thì sẽ đi tới trang trại chăn nuôi.

"Mỹ Vân, sao cô lại đến đây?"

"Xem tôi nói mới gì này, phải là rốt cuộc cô cũng đến rồi." Mỹ Vân tới, anh ấy mới được nghỉ phép.

Trầm Mỹ Vân: "Đến báo cáo sổ sách, kế toán Lưu với chị dâu tôi có nói ngày nào đi làm không?"

"Ở đây bọn tôi không phân chia ngày, cô tìm họ à?" Sĩ quan hậu cần đứng dậy, gọi Đại Hà bên ngoài: "Đại Hà, gọi kế toán Lưu với kế toán Tống, nói là trang trại chăn nuôi có chuyện tìm bọn họ."

Lý Đại Hà đáp một tiếng.

Mười phút sau.

Tống Ngọc Thư và kế toán Lưu đã tới, lúc đến nơi còn cầm sổ kế toán theo.

"Gọi hai người đến là để kiểm kê sổ kế toán năm ngoái, xem thử xem trang trại chăn nuôi của chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền lãi?"

Giờ đang là mùng 5 Tết Nguyên Đán.

Thẩm Mỹ Vân bắt đầu kiểm tra sổ sách, Tống Ngọc Thư thở dài: "Mỹ Vân, em nghỉ ngơi chút đi, để mọi người cùng đón năm mới an lành."

Thẩm Mỹ Vân: "Mùng 5 mở hàng, chị không đi làm à?"

Tống Ngọc Thư: "..."

"Được thôi, chị tự nhận mình là một người cuồng công việc, không ngờ em lại cuồng hơn chị."

Cô ấy lấy sổ tổng, tìm một chiếc bảng đen viết lên đó: "Nào, kiểm lại xem thu nhập năm 1973 được bao nhiêu."

"Chủ yếu được chia làm ba phần. Phần thứ nhất là thu nhập từ trang trại chăn nuôi bán ra là 8. 350 tệ, phần thứ hai là thu nhập của năm ngoái, 184. 321 tệ, còn có hàng hóa từ Hợp tác xã cung ứng và trang trại chăn nuôi nữa là khoảng 1. 500 tệ nữa, tổng cả ba phần là 194. 171 tệ.

Tống Ngọc Thư dùng phấn viết tổng thu nhập lên bảng đen nhỏ: "Đây coi như là tiền lãi của trang trại chăn nuôi kể từ khi thành lập bốn năm trước."

Nghe được số tiền này.

Phần lớn mọi người đều phải hít một hơi dài, phải biết rằng, một hộ gia đình một năm lời được mười nghìn tệ đã khiến người ta cảm thấy kinh ngạc rồi.

Thu nhập của họ tương đương với thu nhập của mười chín hộ gia đình khác đấy.

Không dám tưởng tượng nếu tiền nằm ở trước mắt họ sẽ có bao nhiêu.

Nhìn vẻ mặt của mọi người, Tống Ngọc Thư biết họ đang nghĩ gì: "Trước tiên đừng có ngạc nhiên vì thu nhập lớn nhường này, còn phải xem chúng ta đã bỏ bao nhiêu vốn đã."

"Năm ngoái, chủ yếu tiêu cho việc xây dựng nhà máy và chi phí nhân công, trong đó, chi phí xây dựng nhà máy là khoảng 2. 100 tệ."

Chi phí này phần lớn dùng để mua gạch, bùn vàng, xi măng, ngói a-mi-ăng, những khoản này đã tiết kiệm đến mức không thể tiết kiệm được. Trước đó, họ còn phải dùng gạch vỡ để xây dựng tường trang trại chăn nuôi.

Phần lớn số gạch này là họ ký hợp đồng mua của các xưởng gạch, số gạch này rẻ thì có rẻ đấy, nhưng vẫn mất tiền mua mà, đúng chứ?

Hơn nữa, họ còn mua cả gạch miếng, nói a-mi-ăng và vải nỉ, rồi các khoản chi lớn hơn cho kệ sắt, lan can rồi máng lợn, chỗ này mất có hai nghìn mốt đã là rẻ lắm rồi.

Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, có chút đăm chiêu: "Mua thuốc thú y và thức ăn chăn nuôi tốn bao nhiêu?"

Sau khi mở rộng trang trại chăn nuôi, mùa xuân hè thì ổn, nhưng vào mùa thu đông, các binh sĩ ra ngoài huấn luyện cũng không mang được nhiều cỏ tươi về.

Căn bản thì đó là cỏ khô thôi, nhưng không đủ dùng làm chuồng heo chuồng thỏ là cũng gần hết rồi, vì vậy họ cần chuẩn bị trước.

"Tính tổng tiền chăm chỗ vật nuôi bị bệnh, tiền mua thuốc và tiền chăm sóc (tẩm bổ) tốn hơn 300 tệ một năm." Thuốc họ dùng phần lớn là Oxytetracycline, đây là thuốc rẻ nhất rồi."

"Còn thức ăn chăn nuôi cũng là con số lớn, chị đã mua từ trạm lương thực và người dân trong làng mất khoảng 900 tệ."

Thứ mua không phải ngũ cốc mà là lõi ngô, ngô và cuống cao lương. Những thứ này trộn với nhau rồi nghiền thành cám, trộn với cỏ khô mùa đông để làm thức ăn gia súc.

Mấy thứ này vốn chả đáng tiền, đi mua chẳng qua vì không muốn lấy không của thôn dân mà thôi.

Một bó gốc cao lương chỉ đáng giá vài xu, mua hàng ngàn gốc như vậy thì mất tầm 900 tệ, nghe thì nhiều, nhưng chỗ đó sẽ được giã ra thành cám và trấu cám.

Dù sao lượng thức ăn mỗi ngày chỉ có tầm đấy, dù sao quy mô trang trại chăn nuôi của bọn họ cũng không quá nhỏ.

"Ngoài ra, còn có tiền công của bốn nhân công, vị chi khoảng một ngàn năm trăm tệ."

"Còn có phí vận chuyển, phí đi lại và chi phí hoàn trả, rơi vào khoảng tám trăm tệ." Họ gửi hai chuyến hàng, nhưng không đảm bảo được chi phí vận chuyển và xăng xe nên mất gấp đôi khoản chi phí này.

"Tổng cộng là bao nhiêu?"

"Năm ngàn rưỡi, là tổng chi phí của trang trại chăn nuôi trong năm ngoái."

Vừa dứt lời, mọi người đều im lặng.

"Chi phí năm ngàn rưỡi, thu nhập mười chín vạn" Sĩ quan hậu cần cảm thán: "Đúng là lợi nhuận khổng lồ."

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Cậu còn chưa tính chiến công của binh sĩ và tiền điện nước hàng ngày."

Đây cũng là một khoản lớn.

Tiền điện nước đều do bộ đội chi trả, nên không thể tách khỏi việc tính chiến công mỗi ngày của các binh sĩ.

Khi ra ngoài huấn luyện, họ không chỉ cắt cỏ mang về, mà còn khai hoang thêm hàng trăm mẫu đất để tiết kiệm chi phí chăn nuôi.

Lúa và lúa mì không được coi là giống chủ đạo, trồng chính là khoai lang, dây khoai sẽ được chặt để băm cho heo ăn, còn củ sẽ để lớn thêm, đây chính là một khoản lợi lớn.

Bởi vậy, họ đã trồng hàng trăm mẫu khoai lang, thu hoạch được mấy trăm ngàn cân cất giữ trong hầm chứa.

Khoai lang là thứ tốt, không chỉ gia súc ăn mà người cũng ăn được, cơm sáng trong căn tin không phải cháo khoai lang thì cũng chính là khoai lang luộc.

Cũng có thể ăn gạo lứt cùng với khoai lang.

Ăn cái gì cũng thế.

Bởi vậy, sau khi Thẩm Mỹ Vân chỉ ra thành tích của binh sĩ, Sĩ quan hậu cần lão Thôi hiếm khi phản bác: "Hai năm qua họ đã vất vả nhiều rồi."

Ngoài việc huấn luyện hàng ngày, họ còn phải làm ruộng để tự cung tự cấp. Tất nhiên Sĩ quan hậu cần lão Thôi cũng nhận ra không chỉ họ mà quân đoàn ở Nội Mông, Tân Cương cũng làm vậy.

Họ cũng trồng lúa mì, bông và rau để tự trang trải chi phí.

"Thế nên phải tính công lao của các binh sĩ."

"Cuối năm thì hai mươi con heo cũng không đủ."

Thẩm Mỹ Vân dứt lời, Sĩ quan hậu cần lão Thôi cùng những người khác quay lại nhìn cô: "Cô có ý gì?"

Thẩm Mỹ Vân đi quanh phòng một lúc: "Nếu trang trại mỗi tuần cung cấp đồ ăn miễn phí cho căn tin thì sẽ miễn phí một con heo, hai mươi con gà, ba mươi con thỏ và hai trăm quả trứng."

"Kế toán Tống, chị tính xem một năm chúng ta cung cấp bao nhiêu?"

Cô muốn tính một khoản nợ, xem bọn họ có thể giải quyết được chuyện này hay không.

Còn chưa đợi Tống Ngọc Thư đến tính toán, sĩ quan hậu cần đã thấp giọng nói: "Thẩm Mỹ Vân, cô điên rồi à?"

Anh ấy gọi thẳng cả tên lẫn họ của cô: "Cô có biết nếu cô cung cấp xuống nhiêu đó, một năm tiêu tốn biết bao nhiêu hay không?" Nếu như là người bán bên ngoài thì đều là tiền thật bạc thật.

Thẩm Mỹ Vân: "Tôi biết, nhưng các binh sĩ mỗi ngày đều vất vả cắt cỏ cho heo, trồng trọt, không phải là đang phục vụ cho trang trại chăn nuôi sao?"

Mỗi một binh sĩ của đoàn đội, hễ rảnh rỗi đều là đang phục vụ cho trang trại chăn nuôi và số tiền trang trại chăn nuôi bán được, đến cuối cùng quay trở lại đội trú, cung cấp cho bọn họ quần áo, trang bị tốt, thậm chí còn tăng cả tiền lương.

Nhưng những thứ này đến được tay bọn họ, bọn họ sẽ không nỡ dùng.

Chỉ có những thứ ăn trong miệng mới là thực tế.

Sĩ quan hậu cần làm sao không biết được, nhưng anh ấy keo kiệt đã quen: "Chi phí này quá tốn kém rồi."

Thẩm Mỹ Vân: "Còn chưa nói là phải thực hiện, tính trước đi."

Cô đi xem Tống Ngọc Thư, Tống Ngọc Thư lập tức cầm bàn tính lên, tiếng gõ máy bộp bộp như đi đánh trận.

"Em có chắc là một tuần một con heo, hai mươi con gà, hai mươi con thỏ, hai trăm quả trứng không?"

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng.

"Vậy thì một năm tổng cộng là bốn mươi tám con heo, chín trăm sáu mươi con gà, chín trăm sáu mươi con thỏ, và chín ngàn sáu trăm quả trứng gà."

Sau khi tính ra kết quả, tất cả mọi người có mặt ở đây đều hít một hơi thật sâu.

"Nhiều như vậy à."

Thẩm Mỹ Vân nghe xong số liệu này, ngược lại cô cảm thấy vẫn có thể chấp nhận được, cô gật đầu: "Nghe thì có vẻ nhiều, nhưng nếu chia nhỏ xuống, chẳng hạn như bốn mươi tám con heo, trại nuôi heo của chúng ta có thể kiếm được lợi nhuận nhiều như vậy, nghĩa là các binh sĩ của chúng ta quanh năm suốt tháng hầu như mỗi ngày đều có thể ăn được thịt heo."

Một con heo ít nhất cũng phải nặng hơn hai trăm cân, cho dù là thịt heo hay là nội tạng heo, thì đều là thứ vô cùng tốt.

Tất nhiên là phải tận dụng toàn bộ.

"Mọi người có biết điều này có ý nghĩa gì không?"

"Có nghĩa là cơ thể của các chiến sĩ chúng ta có chất béo, cho dù là bọn họ huấn luyện dã ngoại, hoặc là ra chiến trường, hoặc là xuất ngũ, thì sự thiếu hụt thể chất cũng không đến mức phải nhiều như vậy."

"Đừng quên, ý định ban đầu mà chúng ta mở ra trang trại chăn nuôi này là để cung cấp tiếp tế cho quân đồn trú, đồng thời, đối tượng mà chúng ta tiếp tế là ai? Không phải là các binh sĩ sao? Bọn họ càng khỏe thì trang trại chăn nuôi của chúng ta mới có thể càng tốt hơn." Hai bên đang hỗ trợ lẫn nhau.

"Giám đốc Thẩm nói rất đúng!"

Sư đoàn trưởng Trương đang dẫn người đi tham quan thì nghe được những lời Thẩm Mỹ Vân nói.

Ông ấy dẫn đầu nhóm người vỗ tay, nói với những người phía sau: "Cô bé này có ý thức giác ngộ cao đấy. Chúng ta còn không dám nghĩ đến vậy, mà cô bé này dám g.i.ế.c mỗi tuần một con heo để cung cấp nhu yếu phẩm cho binh sĩ."

Nghe đến lời này khiến nhóm người Lương Chiến Bẩm vô cùng ghen tị.

Gì vậy trời, không phải lễ tết mà cũng được ăn thịt heo.

Không sai, nhóm người Lương Chiến Bẩm lần này đến đây để học tập, bọn họ rất muốn biết phương thức chăn nuôi theo hình thức này.

Tuy người ta chưa đồng ý á, nhưng cứ học lỏm trước thôi.

Thẩm Mỹ Vân không ngờ sư đoàn trưởng Trương lại dẫn người đến tham quan, mới qua Tết thôi mà, những người này ham học đến thế cơ à?

Cô nhìn qua nhóm người thì bắt gặp người quen là Lương Chiến Bẩm và lão Hổ, bọn họ trước kia từng ra ngoài làm nhiệm vụ thu thập.

Người tới có mục đích.

Thẩm Mỹ Vân nhìn qua.

Lương Chiến Bẩm không tự nhiên gật đầu: "Giám đốc Thẩm."

Lão Hổ cũng lên tiếng: "Giám đốc Thẩm."

"Mọi người quen nhau?"

Sư đoàn trưởng Trương bất ngờ hỏi.

Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Trước kia bọn tôi từng lập nhóm đi làm nhiệm vụ thu thập." Rõ ràng là hai bên đối đầu, nhưng qua lời cô nói lại biến thành việc lập nhóm.

Ý nghĩa thay đổi nên vẻ mặt của Lương Chiến Bẩm và những người khác tốt hơn chút, không còn ngại ngùng như lúc trước nữa.

"Đúng vậy."

"Là người quen thì dễ nói rồi."

Loading...