Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 693
Cập nhật lúc: 2024-10-27 06:51:05
Lượt xem: 74
Cô ấy nắm lấy tay Thẩm Mỹ Vân nói: "Chị Mỹ Vân, nếu Chí Quân có thể làm học trò của chú Thẩm, em sẽ làm trâu làm ngựa của chị."
Nói xong, cô ấy định kéo Diêu Chí Quân đến quỳ lạy với Thẩm Mỹ Vân, nhưng Thẩm Mỹ Vân từ chối.
Cô đỡ đối phương lên.
"Còn chưa xem qua năng khiếu của em ấy, chị sẽ dẫn em ấy đi hỏi ba chị để xem em ấy có năng khiếu học y hay không."
Học y cũng phải có thiên phú, nếu không có thì sẽ hết sức khó khăn.
"Cho dù mọi việc không thành công, chị Mỹ Vân, em vẫn cảm ơn chị."
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu. Sau khi cô rời khỏi điểm thanh niên trí thức, cô trực tiếp dẫn Diêu Chí Quân đi tìm ba mình.
Lúc này Thẩm Hoài Sơn vẫn đang ngồi ở phòng khám. Ông ấy và bác sĩ Ngưu vừa nói chuyện vừa bận rộn làm việc.
Bác sĩ Ngưu chủ yếu là bác sĩ Trung y, còn Thẩm Hoài Sơn chủ yếu là bác sĩ Tây y nên hai người ở chung một chỗ vẫn rất hợp nhau.
Khi Thẩm Mỹ Vân và Diêu Chí Quân đến đây, vừa lúc không có bệnh nhân.
"Ba!"
Thẩm Mỹ Vân gọi ông ấy, Thẩm Hoài Sơn nhìn sang: "Mỹ Vân, sao con lại tới đây?"
Buổi chiều, Miên Miên và ông ấy đi ra ngoài, hiện tại cô bé cũng không biết chạy đi đâu trong đại đội, mà là Thẩm Hoài Sơn đoán khả năng cao là cô bé đi chơi với mấy đứa nhỏ ở nhà lão bí thư chi bộ.
Khi ông ấy để ý đến Diêu Chí Quân đang đi theo Thẩm Mỹ Vân, ông ấy nhận ra cậu bé, nên ông ấy đem hết dược liệu đều vứt sang một bên.
"Đứa trẻ này có chỗ nào không khỏe, con dẫn cậu bé đến đây khám đúng không?"
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu.
"Con muốn hỏi ba là ba và chú Ngưu có muốn nhận học trò không?"
Khoảng sân nhỏ trở nên yên tĩnh.
Ngay lúc Thẩm Hoài Sơn và Bác sĩ Ngưu đang trao đổi ánh mắt với nhau, Diêu Chí Quân thông minh hiếm thấy, trực tiếp quỳ xuống trước mặt hai người họ.
"Thầy, thầy nhận con đi. Con sẽ học tập thật siêng năng. Con không cần tiền công. Chỉ cần cho con một chút thức ăn là được rồi."
Trước kia, Diêu Chí Quân vốn là thiếu gia ở nhà, nhưng cậu bé mới đến đây được một năm rưỡi thôi, cuộc sống đã gọt rửa tính tình thiếu gia của cậu bé không còn chút dấu vết.
Cậu bé chỉ còn lại hy vọng sống sót thôi.
Cậu bé muốn tự nuôi sống bản thân và không kéo chân chị gái để chị gái không cần phải lấy chồng.
Ông ấy nhìn thấy cậu bé trực tiếp quỳ xuống.
Thẩm Hoài Sơn giật mình, giơ tay đỡ cậu bé: "Đứa trẻ này, sao nói quỳ là quỳ liền vậy."
"Trước tiên, con đứng dậy đã."
Diêu Chí Quân do dự một lát, cuối cùng cậu bé cũng đứng lên.
Lúc Thẩm Hoài Sơn đỡ cậu bé dậy, ông ấy túm lấy cánh tay theo bản năng của đứa bé này, cánh tay gầy gò như da bọc xương.
Cảm giác sần sùi trên tay khá khó chịu.
Thẩm Hoài Sơn đột nhiên hiểu ra nguyên nhân Mai Vân đưa cậu bé tới đây.
Thẩm Hoài Sơn thở dài: "Chỗ này của chú không nhất định là nơi tốt để đi. Có thể con phải chịu cực khổ, con có thể làm được hay không?"
Diêu Chí Quân gật đầu: "Con có thể!"
Thẩm Hoài Sơn suy nghĩ một chút, dẫn Diêu Chí Quân vào trong phòng có dược liệu được đặt trên kệ gỗ.
"Con có biết thứ này không?" Các dược liệu được đổ đầy tới miệng giỏ và được phơi khô trong bóng râm.
Diêu Chí Quân lắc đầu, nhưng cậu bé lập tức bổ sung: "Con có thể học được."
Thẩm Hoài Sơn hỏi cậu bé: "Con biết chữ không?"
Diêu Chí Quân gật đầu: "Con học lớp ba tiểu học."
Sau này cậu bé đến điểm thanh niên trí thức, nhưng chị gái cậu bé vẫn tiếp tục dạy cậu bé nhận mặt chữ.
Thẩm Hoài Sơn nghe xong, trong lòng đã có quyết định, ông ấy đi gặp bác sĩ Ngưu. Bác sĩ Ngưu suy nghĩ một chút: "Cứ giữ cậu bé lại cũng được, tôi thật sự thiếu người phụ việc, nhưng chú nói trước, chú chỉ lo được cơm nước, không có trả lương, học được bao nhiêu là do bản lãnh của con."
Diêu Chí Quân gật đầu như gà mổ thóc: "Cảm ơn thầy Ngưu!"
Cậu bé muốn quỳ lạy bác sĩ Ngưu một lần nữa, nhưng bác sĩ Ngưu từ chối.
Ông ta dẫn Diêu Chí Quân xem các dược liệu trên kệ. Trên đó có hơn hai mươi loại dược liệu. Ông ta nói với Diêu Chí Quân qua một lần và để Diêu Chí Quân tự mình nhận biết các loại dược liệu.
Ban đầu, ông ta chỉ nghĩ sẽ cân nhắc đối phương.
Không ngờ Diêu Chí Quân nhận ra từng chữ một, hơn nữa còn nhận thức mỗi vị thuốc không sai chút nào.
Điều này khiến bác sĩ Ngưu và Thẩm Hoài Sơn kinh ngạc, hai người họ nhìn nhau: "Ở đây thì sao? Trên bức tường này có hơn ba mươi loại dược liệu. Con đến phân biệt chúng đi."
Diêu Chí Quân khổ sở nói: "Thầy Ngưu, thầy nói qua trước một lần cho con đã, con mới biết được."
Nếu ông ta không nói qua thì cậu bé không thể nhận biết, thậm chí cậu bé cũng không biết tên một dược liệu trên đó.
Bác sĩ Ngưu không hề làm khó cậu bé mà giải thích tất cả các dược liệu trên tường qua một lần. Diêu Chí Quân lặp lại lần nữa.
Hơn nữa, một cái cũng không sai!
Đây là một niềm vui ngoài ý muốn đối với Thẩm Hoài Sơn và bác sĩ Ngưu.
"Đứa trẻ này sinh ra là để học y."
Bác sĩ Ngưu nắm lấy cổ tay của Diêu Chí Quân, bắt mạch cho cậu bé: "Khó trách con không làm việc nỗi trên đồng ruộng, cơ thể con thiếu hụt dinh dưỡng như vậy, có phải khi con đi bộ cũng thở hổn hển không?"
Diêu Chí Quân ngập ngừng gật đầu. Cậu bé sợ đối phương sẽ vì sức khỏe kém nên không muốn cậu bé.
"Được rồi, con ở lại đây đi. Thằng nhóc này sinh ra không phải để làm nông làm ruộng, học một chút nghề cũng không sao, ít nhất sẽ không c.h.ế.t đói."
Không phải ai cũng có thể làm ruộng, rất nhiều không hiểu được đạo lý này.
Bác sĩ Ngưu phải mất hơn ba mươi năm mới hiểu được sự thật này.
"Cảm ơn Thầy Ngưu, cảm ơn thầy."
Cậu bé thỉnh cầu vừa khéo, cậu bé gọi bác sĩ Ngưu là thầy Ngưu, đồng thời cũng gọi Thẩm Hoài Sơn gọi thầy. Nhưng rõ ràng là Diêu Chí Quân muốn trở thành học trò của Thẩm Hoài Sơn hơn.
Thẩm Hoài Sơn và bác sĩ Ngưu hiểu rõ, nhưng cả hai đều không vạch trần cậu bé, thay vào đó bọn họ nói: "Chú xuất thân là bác sĩ Tây y, còn thầy Ngưu xuất thân là bác sĩ Trung y. Con nên học hỏi cả hai bên. Không có sự phân biệt giữa Trung y và Tây y trong việc chữa bệnh và cứu người."
Diêu Chí Quân lập tức quỳ lạy: "Dạ thầy!"
Cậu bé mở miệng đều gọi Thầy, chức danh cũng được thay đổi.
"Được rồi, nơi này chúng ta không chú trọngđến quy củ, con đi rót chén trà cho thầy và thầy Ngưu của con đi, hai chúng ta coi như thu nhận con." Thẩm Hoài Sơn nói
Diêu Chí Quân lập tức đi rót trà, cậu bé rót hai cốc, đưa cho Thẩm Hoài Sơn và bác sĩ Ngưu mỗi người một cốc.
Hai người ngồi ở phía trên nhận trà từ cậu bé, mỗi người nhấp một ngụm trà.
"Bắt đầu từ ngày mai, con hãy đến phòng khám nhỏ của thầy."
Bác sĩ Ngưu nói: "Nhưng, trước đó chúng ta sẽ dẫn con đi tìm lão bí thư chi bộ để chuyển điểm công của con từ đại đội chuyển đến phòng khám bệnh."
Diêu Chí Quân gật đầu, bác sĩ Ngưu đi thu dọn đồ đạc.
Thẩm Mỹ Vân tụt lại phía sau, cô ở bên cạnh Thẩm Hoài Sơn nhỏ giọng nói: "Ba, ba thấy thế nào? Không ngờ, con tìm đến cho ba một thiên tài."
Thẩm Hoài Sơn giơ tay vỗ trán cô: "Đứa nhỏ thối này, con thật sự quan tâm ba của con đó."
Ngay cả khi ông ấy chỉ đang cố gắng kiếm sống bằng nghề khám bệnh ở chỗ khám bệnh này của bác sĩ Ngưu, cô còn dám kiếm học trò cho ông ấy.
Cô còn không sợ ông ấy sẽ bỏ đói người học trò mới của mình.
Thẩm Mỹ Vân cười nói: "Ba mỗi ngày đều bận rộn như vậy. Lúc ba đi dạo xuống phố, có học trò giúp đỡ sẽ thoải mái hơn."
"Về phần chuyện ăn uống của Diêu Chí Quân cũng không phải là vấn đề gì lớn." Đến lúc đó, cô sẽ để lại trong nhà nhiều lương thực hơn một chút.
Dù sao thì trong tay cô cũng còn rất nhiều.
Suy cho cùng, việc cứu Diêu Chí Quân cũng chẳng khác gì cứu Diêu Chí Anh. Đối với Thẩm Mỹ Vân, đó là một cái nhấc tay thôi nhưng có thể thay đổi số phận của hai người cùng một lúc.
Thẩm Mỹ Vân cảm thấy chuyện này đáng giá.
Đương nhiên, Thẩm Mỹ Vân không biết, cô chẳng qua là tiện tay giúp đỡ, kỳ thực sau này cô sẽ có hồi đáp lớn.
Bởi vì không ai biết được ba mẹ của Diêu Chí Anh và Diêu Chí Quân không chỉ còn sống mà còn sẽ trở mình trong tương lai.
Nhà họ Diêu sẽ đạt đến trình độ cao hơn trước kia nữa.
Đối với gia đình có người làm ăn, gen và tài năng chính là có khiếu trong kinh doanh. Khi vận khí của bọn không tốt nên rơi xuống đáy ly nhưng nếu cho họ một cơ hội, họ sẽ bay lên trời ngay lập tức.
Tất nhiên, đó là chuyện của sau này.
Bác sĩ Ngưu và Diêu Chí Quân đi ở phía trước, Diêu Chí Anh đã đợi sẵn ở bên ngoài cửa. Trước đó cô ấy không dám vào phòng khám nhỏ, chỉ im lặng chờ đợi ở bên ngoài.
Cô ấy nhìn thấy em trai đi ra cùng bác sĩ Ngưu và Thẩm Hoài Sơn.
Cô ấy lập tức đuổi theo bọn họ, tha thiết nhìn sang.
Diêu Chí Quân nhỏ giọng nói: "Chị ơi, Thầy đã chấp nhận em rồi, bọn họ đang dẫn em đến gặp lão bí thử để chuyển giao mối quan hệ của em."
Diêu Chí Anh nghe vậy, mừng rỡ rơi nước mắt: "Tốt! tốt! tốt!"
Cô ấy nói liên tục ba chữ 'tốt', có thể thấy được tâm trạng hôm nay của cô ấy rất kích động.
Sau khi bọn họ đến nhà lão bí thư chi bộ, năm người trước sau trong phút chốc đã lấp đầy gian nhà chính của lão bí thư chi bộ.
Lão bí thư chi bộ còn đang nghỉ trưa, ông ấy nghe thấy tiếng động, đi xuống giường rồi mặc áo khoác ngắn vào, tâm tình vui vẻ: "Bác sĩ Ngưu, bác sĩ Thẩm, sao hai người lại đến đây?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-693.html.]
Sau khi nhìn thấy ba người Thẩm Mỹ Vân, Diêu Chí Anh và Diêu Chí Quân đi theo sau hai người kia, ông ấy càng thêm kinh ngạc.
Bác sĩ Ngưu và Thẩm Hoài Sơn giải thích ngắn gọn sự việc.
Lão bí thư chi bộ vô cùng bất ngờ, khẳng định nói: "Hai người xác định muốn thu đứa trẻ này Diêu Chí Quân làm học trò sao?"
Đây cũng không phải là một chuyện đơn giản, đầu năm nay thu nhận học trò cũng tương đương với nhiều hơn một đứa trẻ.
Bằng không, sư phụ sư phụ, đầu tiên là sư, sau là phụ, đây cũng không phải là kêu oan.
Đối mặt với sự xác nhận lần nữa của bí thư chi bộ già.
Thẩm Hoài Sơn và bác sĩ Ngưu đều gật đầu theo: "Xác nhận."
Cái này...
Bí thư chi bộ già không nhịn được nhìn về phía hai người bọn họ: "Đứa nhỏ này làm học trò của ai trong hai người các ông?"
Được rồi.
Câu hỏi này, Thẩm Hoài Sơn cùng bác sĩ Ngưu lập tức nổi lên tranh chấp: "Làm học trò của tôi."
"Làm học trò của tôi."
Bác sĩ Ngưu nhấn mạnh.
"Ông Thẩm à, tôi biết tương lai chắc chắn anh sẽ không ở lại đại đội của chúng ta, nhưng tôi thì khác, gốc rễ của tôi ở chỗ này, sau này tôi già rồi không người nối nghiệp, các xã viên của đại đội muốn nhìn đau đầu nhức óc cũng khó khăn, cho nên, tôi muốn có một học trò, đến khám bệnh cho các xã viên sau này."
Đây là chuyện quan trọng nhất mà bác sĩ Ngưu nghĩ đến.
Đương nhiên, điều này cũng không thoát khỏi liên quan đến việc Diêu Chí Quân có thiên phú. Bất kể là bác sĩ Ngưu hay là Thẩm Hoài Sơn, hai người đều nổi lên tâm tư yêu mới tiếc tài.
Thấy bác sĩ Ngưu đều nói đến phần này.
Thẩm Hoài Sơn lui một bước: "Như vậy đi, đứa nhỏ Chí Quân này xem như là học trò của hai chúng ta?"
"Mỗi người một nửa, anh không thể độc chiếm." Ông ta tức giận, ngay cả lời độc chiếm cũng đều nói ra.
Không biết còn tưởng rằng là ăn được thứ gì tốt, hoặc là đi chia tang vật đây.
Bí thư chi bộ già bên cạnh dở khóc dở cười, nhưng ông ấy quay đầu nhìn Diêu Chí Quân: "Đứa nhỏ này có phúc khí."
Thân thể nhỏ bé của Diêu Chí Quân, trời sinh cũng không phải là vật liệu làm ruộng ở nông thôn đến xem, cậu bé tuổi mụ mười ba, con trai mười ba tuổi trong nhà nông dân bình thường.
Đều có thể gánh vác hơn phân nửa sức lao động cường tráng.
Thế nhưng, Diêu Chí Quân không giống như vậy, cậu bé còn kém bọn nhỏ năm sáu tuổi kia không nhiều lắm, đi theo phía sau nhặt bông lúa, dắt đậu phộng, đào cỏ heo, đều làm những công việc này rất nhẹ nhàng.
Nếu để cho cậu bé đi vào trong đất, trồng trọt, cuốc cỏ, nhổ đậu phộng, cắt lúa, thu hoạch lúa mạch, cậu bé cũng có liều mạng đi làm, nhưng cậu bé làm công chính là không theo kịp những đứa trẻ cùng tuổi.
Những đứa trẻ cùng tuổi đều có thể cắt một mẫu đất đi ra, ngay cả ba phần đất cậu bé cũng còn chưa cắt xong, nếu là người bên ngoài sẽ khẳng định rằng đứa trẻ này đang lười biếng.
Nhưng bí thư chi bộ già cố ý quan sát qua, Diêu Chí Quân thật đúng là không có lười biếng, cậu bé thậm chí một phút cũng không dừng lại, nhưng tốc độ làm việc, chính là không theo kịp người bên ngoài.
Hơn nữa, sau mỗi lần làm xong loại công việc đồng áng nặng nề này, vững vàng muốn bệnh ba ngày, là thật sự sinh bệnh, không phải ho khan chính là phát sốt, hoặc là nằm ở trên giường không thể động đậy.
Sau đó, bí thư chi bộ già đưa ra một kết luận, đứa nhỏ Diêu Chí Quân này trời sinh đã không phải là nông dân.
Cậu bé có lẽ có thể làm cái khác mưu sinh, nhưng duy chỉ có phương diện trồng trọt này cậu bé không được.
Chỉ có thể nói là không thích hợp.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Diêu Chí Anh không nuôi nổi em trai Diêu Chí Quân, thân thể cậu bé xương kém, động một chút là sinh bệnh uống thuốc.
Thường xuyên qua lại, cô ấy tự nhiên cũng nợ tiền đội sản xuất.
Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân trực quan nhất cô ấy muốn lập gia đình, cô ấy muốn đi tìm một gia đình giàu có, tận lực có thể giúp cô ấy nuôi sống em trai.
Một mình cô ấy cho dù liều mạng như thế nào, đến c.h.ế.t cũng không nuôi nổi em trai.
Hôm nay, Diêu Chí Anh nhìn thấy Thẩm Hoài Sơn với bác sĩ Ngưu, hai người tranh đoạt muốn thu nhận em trai Diêu Chí Quân, lúc này cô ấy nhịn không được vui mừng mà khóc.
Em trai cô ấy có thể sống sót.
Không cần phải c.h.ế.t ở một nơi không ai biết đến như vậy.
Có bí thư chi bộ già làm chứng, rất nhanh quan hệ của Diêu Chí Quân lập tức từ Điểm thanh niên tri thức chuyển ra ngoài, chuyển tới phòng khám trên danh nghĩa bác sĩ Ngưu.
Mà bắt đầu từ hôm nay, Diêu Chí Quân không cần đi tham gia lao động tập thể của đội sản xuất nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đối với cậu bé mà nói, hoặc là nói ở trong mắt người ngoài, Diêu Chí Quân dường như là một bước lên trời, lập tức từ nông dân biến thành bác sĩ.
Tương lai của cậu bé, rõ ràng không giống với mọi người.
Chờ Thẩm Hoài Sơn và bác sĩ Ngưu đi rồi.
Con dâu lớn của bí thư chi bộ già than thở nói: "Cha, cha cũng vậy, cơ hội tốt như vậy, sao không để A Hổ và A Ngưu nhà chúng ta ở lại?"
A Hổ và A Ngưu chính là cháu trai của bí thư chi bộ già, tuổi cũng không lớn lắm, tính ra, cũng không kém Diêu Chí Quân bao nhiêu.
Bí thư chi bộ già hút một hơi thuốc lá, nhìn thoáng qua con dâu lớn nhà mình, giọng điệu thản nhiên nói: "Con thấy A Hổ với A Ngưu là người có tài này sao?"
Hai đứa nhỏ nhìn thấy sách vở liền đau đầu, nói chữ trên đó là nòng nọc, hoàn toàn là chữ biết bọn họ, bọn họ không biết chữ.
Loại tình hình này, vẫn là đừng đi làm bác sĩ, dù sao, đây chính là nghề cứu người, đừng để cuối cùng biến thành nghề hại người.
Con dâu lớn của nhà bí thư chi bộ già không phục: "A Hổ và A Ngưu không phải là người có tài đọc sách, nhưng Ngân Hoa và Ngân Diệp thì sao?"
Hai đứa con gái thắp đèn đọc sách, ngày thường không có việc gì, cầm một cây gậy nhóm lửa, viết viết vẽ vẽ trên mặt đất, không nói gì khác, liền hướng về phía tư thế hai đứa con gái kia vừa nhìn tương lai chính là người đọc sách.
Bí thư chi bộ già: "Con không hỏi hai nhóc này nguyện ý chưa sao?"
Ngân Hoa với Ngân Diệp nghe nói như thế, hai người đồng loạt lắc đầu.
Con dâu lớn nhịn không được giơ tay vỗ vỗ Ngân Hoa và Ngân Diệp: "Hai đứa nhóc thì biết gì? Loại cơ hội tốt này cũng không biết muốn."
Ngân Hoa nghĩ nghĩ: "Con muốn đi học, thi cử tiến vào đại đội, thi vào Mạc Hà." Trong mắt cô bé mang theo tia hy vọng: "Tốt nhất là thi vào Bắc Kinh."
Cô bé rất muốn đi Bắc Kinh.
Từ trong miệng cô bé Miên Miên biết được chuyện bên ngoài đại đội, đối với Ngân Hoa Ngân Diệp mà nói, Bắc Kinh chính là giấc mộng của bọn họ.
Bác gái vừa nghe nói như thế, thiếu chút nữa không cười ngã ba: "Ban ngày ban mặt các cháu đừng nằm mơ nữa, thi cử tiến vào đại đội bác ngược lại là tin tưởng, các cháu còn muốn thi vào Bắc Kinh sao?"
Chỉ thấy trẻ con ở Bắc Kinh đến đại đội chúng ta, còn chưa thấy trẻ con ở đại đội chúng ta đi Bắc Kinh.
Đây không thể nghi ngờ là nằm mơ giữa ban ngày.
Ngân Hoa với Ngân Diệp nghe đối phương nói như thế, trên mặt nhất thời ảm đạm.
Không biết qua bao lâu.
Ngân Diệp cố lấy dũng khí: "Cháu sẽ đi."
Bác gái muốn cười nhạo, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngân Diệp kiên định, đôi mắt sáng ngời, mang theo ánh hy vọng: "Cháu sẽ đi."
"Cháu nhất định sẽ đi."
Cô bé đang nói với đối phương, cũng là đang nói với chính mình.
Lời này vừa nói, bác gái cũng nhất thời không nói lời nào, lần đầu tiên đối mặt với sự kiên định của đứa trẻ, cô ấy không đi giội nước lạnh nữa.
Chỉ quay đầu nhìn thoáng qua A Hổ và A Ngưu, mắng chửi đĩnh đạc: "Suốt ngày chỉ biết chơi đùa."
Nhìn Ngân Hoa và Ngân Diệp của người ta, tuổi còn nhỏ đã có mục tiêu.
Lại nói tiếp, bốn đứa con của nhà bí thư chi bộ già đi học, A Hổ và A Ngưu mỗi lần thi đều thất bại, nhưng Ngân Hoa và Ngân Diệp lại nhiều lần được học sinh ưu tú.
Chỉ có thể nói, có phải là người có tài đọc sách hay không, vừa đưa đến trường học là biết.
*
Sau khi ra khỏi nhà bí thư chi bộ già.
Thẩm Hoài Sơn và bác sĩ Ngưu lập tức dẫn Diêu Chí Quân trực tiếp đến phòng khám nhỏ, đây là nơi dạy học, không chậm trễ một chút thời gian.
Mà Diêu Chí Anh lại trở lại Điểm thanh niên tri thức, cầm cuốc đi vào trong ruộng làm việc, nhìn tinh thần kia không giống nhau, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, còn có ánh sáng hy vọng.
Giải quyết vấn đề của em trai, điều này đối với Diêu Chí Anh mà nói, đã giải quyết mối họa lớn trong lòng.
Hiện tại cô ấy chỉ cần trồng tốt đất, kiếm thêm một ít công điểm, như vậy cuộc sống sẽ có hi vọng.
Không giống như trước đây, mỗi ngày cô ấy đều quanh quẩn giữa muốn c.h.ế.t và kiên trì.
Muốn chết, không bỏ rơi được em trai, tiếp tục kiên trì cuộc sống quá gian nan, nói không dễ nghe, Diêu Chí Anh thật sự còn thiếu chút nữa bán mình.
Làm một con điếm.
Không cầu cái khác, chỉ cầu chính mình đổi thân thể lấy lương thực với tiền, có thể cho cô ấy với em trai có thể sống sót.
Sống sót trong thế giới khó khăn này.
Thế thôi.
*
Buổi tối sau khi đội sản xuất thả công nhân, cũng mới hơn sáu giờ, phòng khám nhỏ cũng tan tầm. Diêu Chí Anh tiết kiệm được một đồng rưỡi từ trong kẽ răng, đến công ty cung cấp một chuyến, muốn mua hai gói đường trắng, cầm đi cảm ơn Thẩm Hoài Sơn và bác sĩ Ngưu.
Nhưng...
Một đồng hai quá ít, căn bản mua không được hai bao.
Gần đến cuối cùng, cô ấy đã mua một gói đường trắng, nhìn gói đường trắng kia, Diêu Chí Anh đột nhiên trầm mặc.
"Chị?"
Diêu Chí Quân thấy chị không nói lời nào, liên tiếp hô vài tiếng.