Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 638

Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:03:43
Lượt xem: 83

Trong tư duy logic của cậu, cậu không cảm thấy làm như vậy có vấn đề gì.

Quản gia Lý muốn nói làm vậy không có được, nhưng khi đối diện với đôi mắt trong sáng sạch sẽ của Ôn Hướng Phác, ông ấy chợt không nói nên lời.

Hướng Phác luôn chôn mình trong sách vở.

Ông ấy phản bác thế nào cũng không đúng.

Đang lúc quản gia Lý rầu rĩ thì Miên Miên giúp ông ấy từ chối: "Mẹ em nói, trẻ con không được uống rượu."

Một câu này khiến quản gia Lý thở phào nhẹ nhõm: "Đúng đúng đúng, trẻ con không được uống rượu."

Lời nói của hai người nhắc nhở Ôn Hướng Phác, cậu đẩy chai rượu Mao Đài sang một bên: "Xin lỗi, do anh suy nghĩ không chu đáo."

Rõ ràng vẫn là một đứa trẻ nhưng lại nói chuyện bằng kiểu giọng điệu nghiêm trang này.

Dù là Miên Miên cũng không khỏi hứng thứ.

Anh Hướng Phác đẹp trai quá.

Đẹp như cô vậy.

Nhác thấy Ôn Hướng Phác sắp đặt rượu Mao Đài xuống đất, quản gia Lý vội nhận lấy: "Để ông để ông."

Ba chai rượu Mao Đài đó.

Bị mở hết rồi.

Ngay lúc ông ấy tiếc của thì Ôn Hướng Phác cầm ấm trà tử sa lên, rót một tách trà cho Miên Miên: "Em uống trà được không?"

Miên Miên gật đầu, lần này cô bé không từ chối.

Cô bé nhận lấy, nhưng sau khi uống ngụm đầu tiên, cô phụt ra một ngụm: "Sao lại có mùi khoai lang nát vậy?"

Ôn Hướng Phác bất ngờ: "Không thể nào?"

Cậu cúi đầu nhấp thử một ngụm, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó: "Đúng là có vị khoai lang nát."

Quản gia Lý nghe thế, luôn cảm thấy không đúng lắm, ông ấy cầm lấy bình tử sa lên nhìn, chỉ thấy một bình đầy lá trà.

Hơn nữa, mùi này hơi quen quen.

Ông ấy nhất thời có một suy đoán không tốt: "Hướng Phác, lá trà này con lấy ở đâu?"

Ôn Hướng Phác: "Trên giá sách của ông nội."

Quản gia Lý vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng: "Hộp lớn hay hộp nhỏ?"

Ôn Hướng Phác nhìn ông ấy với ánh mắt kỳ lạ, chỉ vào thùng rác dưới đất: "Cái hộp ở đó."

Sau khi quản gia Lý nhìn thấy cái hộp trong thùng rác, ông ấy cảm thấy trời đất như quay cuồng.

Đây là Đại Hồng Bào của núi Vũ Di.

Cả nước cộng lại cũng mới được chừng một cân.

Mà nửa lạng Đại Hồng Bào núi Vũ Di nhà họ, hồi trước có người sở hữu hai con Đại Hoàng Ngư, muốn đổi với Ôn Trung Nguyên.

Nhưng Ôn Trung Nguyên không muốn.

Ông ấy không thiếu tiền, đối với ông mà nói, Đại Hồng Bào núi Vũ Di đáng giá hơn nhiều.

Thế nhưng, Đại Hồng Bào núi Vũ Di đến cả Ôn Trung Nguyên cũng không nỡ uống lúc này lại bị Ôn Hướng Phác mang đi pha trà tiếp đãi bạn cậu.

Quản gia Lý hít một hơi thật sâu, nhặt chiếc hộp trong thùng rác lên, run rẩy hỏi: "Con pha bao nhiêu trà?"

Ôn Hướng Phác: "Pha hết rồi."

Quản gia Lý: "..."

Quản gia Lý: "..."

Quản gia Lý: "..."

Suýt ngất xỉu, thật đấy!

Thấy phản ứng của ông ấy mạnh như vậy, Ôn Hướng Phác khó hiểu: "Phải chiêu đãi bạn bè bằng loại rượu ngon và thức trà ngon nhất, ông Lý, cháu làm sai rồi ạ?"

Quản gia Lý ôm ngực: "Không sai."

Ôn Hướng Phác ừ một tiếng: "Thế thì được."

Cậu đánh giá: "Lá trà trân quý của ông nội đã mốc lên rồi, đầy mùi khoai lang thối, không ngon."

Quản gia Lý: "..."

Ông ấy thầm nghĩ, ông cố nội ơi con có biết trà này đắt chừng nào không?

Hai con đại hoàng ngư cũng không mua nổi đó.

Giờ nó bị ngâm hết trong cái ấm trà nho nhỏ này, hơn nữa còn là loại trà nhiều hơn nước.

Quản gia Lý cảm giác ông ấy không giải quyết được chuyện lớn như vậy.

Hít sâu một hơi, ông ấy quay đầu đi gọi điện thoại báo cáo tình hình.

Thấy quản gia Lý lảo đảo rời đi, Miên Miên khó hiểu: "Ông Lý làm sao vậy?"

Ôn Hướng Phác quay đầu nhìn: "Có lẽ cảm thấy có lỗi vì lỡ lấy trà mốc ra chiêu đãi em nên đi lấy trà ngon rồi."

Quản gia Lý: "..."

Hu hu hu, trong nhà không có trà ngon, trà ngon nhất đã bị ngâm rồi.

Tiếc là ông ấy không nói được.

Miên Miên không hiểu, cô bé lại nếm một ngụm nước trà, híp mắt: "Ông Lý, thôi đừng đi pha nữa, nước trà vị khoai lang nát không phải không uống được."

Cô bé miễn cưỡng mình một chút vậy, dù sao cũng là lần đầu tiên đến làm khách.

Quản gia Lý có khổ nói không nên lời.

Ông ấy không thể ở lại lầu một lâu hơn được nữa, đích thân lên lầu hai gọi điện thoại, ông ấy sợ mình ở lại sẽ bị nhồi m.á.u cơ tim.

Quản gia Lý lên lầu hai, chuyện đầu tiên làm là gọi điện tới Tây Bắc, trà Đại Hồng Bào giá trị ngàn vàng bị đúp rồi.

Ông ấy không gánh nổi.

Phải báo cáo với giáo sư Ôn.

Đây không phải là chuyện nhỏ.

Cũng trùng hợp, giáo sư Ôn buổi sáng còn không ở căn cứ, buổi chiều vì thiếu một mục số liệu thí nghiệm nên quay lại lấy.

Ông ấy vừa về đã bị lãnh đạo Thượng Phong giữ lại.

Hôm nay là ba mươi, có bận đến mấy cũng phải xuống căn tin ăn sủi cảo.

Đang lúc giáo sư Ôn bị sở trưởng Hứa giữ chặt, điện thoại trong văn phòng reo lên.

"Giáo sư Ôn, người nhà ngài lại gọi tới nữa."

Cái này...

Ôn Trung Nguyên khoát tay với sở trưởng Hứa: "Tôi đi nghe điện thoại trước, lát nữa nói sau."

Lúc này sở trưởng Hứa mới thôi, sợ Ôn Trung Nguyên đi sớm, sở trưởng Hứa cố ý chặn ở cửa để buổi tối ông ấy có thể ăn một bữa sủi cảo.

Trong nhà.

Ôn Trung Nguyên cầm ống nghe lên: "Alo."

Bên kia quản gia Lý mặt ủ mày chau kể lại chuyện đã xảy ra một lần.

"Giáo sư Ôn, thằng nhóc Hướng Phác lấy Mao Đài trong nhà và Đại Hồng Bào trân quý trên giá sách ra chiêu đãi bạn nó rồi."

Ôn Trung Nguyên: "?"

Ông ấy tưởng mình nghe lầm.

"Trà gì?"

Quản gia Lý: "Đại Hồng Bào núi Vũ Di."

Câu đầu tiên trót lọt, những câu sau dường như không quá khó khăn.

Ôn Trung Nguyên xoa xoa giữa mày: "Pha hết chừng nào rồi?"

Ông ấy tính xem còn cứu vãn được gì nữa không.

Đại Hồng Bào núi Vũ Di cực kỳ trân quý, bản thân ông ấy cũng mới pha có một lần, còn chỉ dám pha mấy lá.

Quản gia Lý: "Pha hết rồi."

Điện thoại trong tay Ôn Trung Nguyên rơi xuống, đập lên bàn, kêu rầm một tiếng.

Đến sở trưởng Hứa bên ngoài cũng nghe được, ông ta còn tưởng đã xảy ra chuyện, lập tức đẩy cửa bước vào hỏi: "Lão Ôn, làm sao vậy?"

Kết quả vừa đẩy cửa thì thấy Ôn Trung Nguyên với biểu cảm vô cùng đặc sắc. Nói thật, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy biểu tình phong phú như vậy trên mặt Ôn Trung Nguyên sau hơn ba mươi năm quen biết.

Ông ta rất ngạc nhiên.

Ôn Trung Nguyên khoát tay rồi nhặt điện thoại lên, hỏi: "Tình huống cụ thể thế nào, anh kể lại tỉ mỉ tôi nghe."

Quản gia Lý kể.

Ôn Trung Nguyên hiểu: "Ý anh là, đứa bé Hướng Phác chủ động mời cô bé nhà họ Quý đến nhà chúng ta làm khách?"

Quản gia Lý ừ một tiếng.

Ôn Trung Nguyên nở nụ cười hiếm hoi: "Không tệ không tệ."

Ban đầu còn có chút đau lòng, giờ nghe vậy tâm trạng ngược lại tốt hẳn lên.

"Ngài không đau lòng sao?"

Quản gia Lý nhỏ giọng hỏi.

Ôn Trung Nguyên lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh: "Thằng nhóc Hướng Phác hiếm khi kết giao được một người bạn, xem ra nó rất thích, pha thì pha đi."

So với Đại Hồng Bào và ba bình rượu Mao Đài, ông ấy vẫn coi trọng cháu mình hơn.

Thấy ông ấy chẳng có vẻ gì là khó chịu, quản gia Lý cũng thở phào nhẹ nhõm theo.

Ôn Trung Nguyên hỏi: "Cô bé nhà họ Quý mà anh nói là nhà họ Quý trong nhõ à?"

Quản gia Lý nói: "Đúng, cô bé kia là con của cậu út nhà họ Quý, Quý Trường Tranh."

"Hôm nay là Tết phải không?"

Quản gia Lý gật đầu: "Đúng vậy."

"Hướng Phác có khỏe không?"

Ôn Trung Nguyên hiếm khi hỏi han một câu.

Ông ấy không về được, nhiều năm như vậy, Hướng Phác đều đón năm mới cùng quản gia Lý.

Quản gia Lý gật đầu: "Cũng như trước, nhưng tốt hơn trước, bây giờ thằng bé biết chủ động mời bạn tới nhà."

Nghe thế, mặt này Ôn Trung Nguyên dãn ra: "Thế này nhé, anh xách bình trà và rượu Mao Đài đã mở đến nhà họ Quý đi."

Cái này...

Quản gia Lý không rõ ý nghĩa của hành động này.

Ôn Trung Nguyên nói: "Anh mang qua là biết."

Quản gia Lý như lọt vào sương mù.

Khi Ôn Trung Nguyên cúp điện thoại, sở trưởng Hứa bên cạnh giương mắt nhìn ông ấy: "Tôi không cổ ý nghe lén, Đại Hồng Bào mà cậu nói chắc không phải là thứ mà tôi đang nghĩ đâu nhỉ?"

Ôn Trung Nguyên có nửa lạng Đại Hồng Bào núi Vũ Di, nhiều người bên căn cứ đều nhớ thương nó.

Nhưng biết sao được, Ôn Trung Nguyên để nó ở Bắc Kinh, ông ấy không mang qua đây.

Mọi người có thèm thuồng cũng hết cách.

Nhắc tới nửa lạng Đại Hồng Bào núi Vũ Di.

Ôn Trung Nguyên trầm mặc một lát: "Đúng như cậu nghĩ."

Sở trưởng Hứa sửng sốt, âm lượng vô thức vặn to lên: "Cậu không ở nhà, Đại Hồng Bào núi Vũ Di bị ai uống? Không phải, ai dám uống chứ?"

Cả căn cứ đều thèm nó đấy.

Ôn Trung Nguyên: "Cháu trai của tôi mang đi thết đãi bạn nó rồi."

Sở trưởng Hứa: "?"

"Nếu tôi nhớ không lầm, cháu trai cậu năm nay mới mười một tuổi nhỉ, chưa tới mười hai tuổi nữa, bạn thằng bé là thầy cô ở trường hả?"

Ôn Trung Nguyên: "Bạn nó sáu tuổi."

Sở trưởng Hứa: "..."

Ông ta tiếc đứt ruột: "Đứa nhỏ sáu tuổi nó biết cái gì? Nó có biết Đại Hồng Bào ở núi Vũ Di đáng giá ngàn vàng không?"

Ôn Trung Nguyên đã bình tĩnh lại, ông ấy ho nhẹ một tiếng, tóc hoa râm cũng run lên theo: "Cậu biết hai đứa trẻ nói gì về Đại Hồng Bào ở núi Vũ Di kia không?"

Sở trưởng Hứa: "Nói gì??"

"Vị khoai lang thối!" Nhắc tới chuyện này, Ôn Trung Nguyên không khỏi cười phá lên.

Sở trưởng Hứa: "???"

"Cậu còn cười, cậu còn cười được!"

Sao mà cười được chứ?

Tiếc của gần chết!

Chính trị viên Ôn lại rất rộng lượng, ông ấy còn giơ tay vỗ vỗ bả vai sở trưởng Hứa: "Nhìn thoáng một chút, một bình trà giúp Hướng Phác nhà tôi có được một người bạn, đây là chuyện tốt."

Nói không chừng bữa cơm tất niên năm nay có nơi để đi rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-638.html.]

Nhìn theo cách này, tính ra cũng có lời.

*

Sau khi quản gia Lý cúp điện thoại, ông ấy cẩn thận phân tích lời nói của Ôn Trung Nguyên, hình như ông đã ngộ ra điều gì đó, lập tức vỗ đùi một cái.

Xuống lầu.

Hai đứa trẻ đang trò chuyện.

"Tôi không hiểu, tại sao người lớn lại thích loại lá trà có mùi khoai lang thối này?"

Miên Miên rất tò mò.

Ôn Hướng Phác: "Có lẽ họ bị khùng."

Quản gia Lý: "..."

Ông ấy hít sâu, ép mình tỉnh táo lại rồi đến trước mặt hai đứa nhỏ.

"Ông muốn mang một bình trà và ba bình rượu Mao Đài này đến nhà họ Quý, hai đứa có đi không?"

Cái này...

Miên Miên nóng lòng muốn về.

Nhưng Ôn Hướng Phác lại do dự: "Con không đi."

Cậu không muốn ra khỏi nhà.

Miên Miên kéo cậu: "Anh Hướng Phác, nhà em chơi vui lắm, mẹ em nấu cơm ngon nhất."

"Hôm nay bà ấy còn làm khoai lang kéo sợi và khoai sọ viên cho em."

Toàn những món Ôn Hướng Phác chưa từng nghe qua.

Cậu sống với quản gia Lý, kỹ năng bếp núc của quản gia Lý khá bình thường, cậu luôn tuân theo nguyên tắc ăn quen là được.

Dù hôm nay là ba mươi tết.

Ông ấy cũng chỉ chuẩn bị bốn món và một canh.

Trong mắt quản gia Lý, hai người họ còn ăn không hết.

Nên Ôn Hướng Phác rất tò mò về những món ăn mà Miên Miên nói.

"Khoai lang kéo sợi là gì?"

Cậu chưa từng thấy nó trong sách.

"Là nấu khoai lang thành kiểu có thể kéo sợi, vừa ngọt vừa thơm."

Ôn Hướng Phác lén nuốt nước miếng.

"Anh Hướng Phác, anh đi không? Ba mẹ em rất tốt, họ nhất định sẽ thích anh."

Ôn Hướng Phác vẫn im lặng.

Miên Miên thi triển chiêu cuối: "Nếu anh không đi, em sẽ không tới tìm anh đâu."

Khụ khụ!

Tha thứ cho hành động uy h.i.ế.p người khác của cô bé.

Đúng như dự đoán, Ôn Hướng Phác trầm mặc.

Cậu nhìn cánh cửa, Miên Miên cũng nhìn sang: "Ngoài đó chơi rất vui, tuyết rơi có thể đắp người tuyết, đốt pháo, còn có thể đi hái trái cây."

"Không khí bên ngoài rất trong lành."

Cô bé như cố ý thả mồi, dụ dỗ Ôn Hướng Phác.

Ôn Hướng Phác như vừa đưa ra quyết định quan trọng nào đó, cậu nói: "Anh đi với em."

Không ai biết đối với cậu mà nói, câu nói này mang ý nghĩa gì.

Đến quản gia Lý cũng sửng sốt rồi quay đầu đi lau hốc mắt phiếm hồng.

Bình thường dù có dỗ dành thế nào cậu cũng không chịu ra khỏi cửa.

Nhưng không ngờ Hướng Phác lại đồng ý với đứa nhỏ Miên Miên này.

Quản gia Lý đè nén tâm trạng kích động, một tay cầm ba bình rượu, tay kia bưng bình tử sa rồi quay đầu nhìn người đằng sau thì thấy Ôn Hướng Phác đứng ở cửa Tiểu Bạch Lâu, cách đó một thước, một bên là ánh nắng một bên là bóng tối, như bị cắt thành hai thế giới.

Cậu duỗi chân ra thăm dò, chợt rụt lại.

Miên Miên ở ngoài cửa cười với cậu: "Anh Hướng Phác, anh mau ra đây đi?"

Dường như con đường dưới chân Ôn Hướng Phác đã trở nên dễ dàng hơn.

Ngưỡng cửa kia cũng không cao như tưởng tượng.

Cậu không còn do dự, bước chân vượt qua, chỉ trong một giây, từ trong cửa bước ra ngoài.

Khoảnh khắc đứng bên ngoài, Ôn Hướng Phác lặng thinh, ngước nhìn bầu trời xám xanh, tuyết đang rơi lả tả.

Cậu vô thức đưa tay đón lấy, những bông tuyết li ti rơi xuống lòng bàn tay, tan biến thành nước trong nháy mắt.

Chứng kiến cảnh tượng này, Ôn Hướng Phác không khỏi mỉm cười, gương mặt vốn tuấn tú nay càng thêm rạng rỡ, khiến Miên Miên đứng cách đó không xa cũng phải ngẩn ngơ.

Tuy cô bé không muốn thừa nhận, nhưng anh trai Hướng Phác quả thật đẹp hơn cô bé, nhất là khoảnh khắc này, cô bé không thể phủ nhận.

Ôn Hướng Phác tựa như hoàng tử tinh linh trong tuyết trắng, ngũ quan tinh xảo, tuyệt mỹ vô song.

Thấy Miên Miên ngây người nhìn mình, Ôn Hướng Phác từng bước tiến về phía cô bé. Khoảng cách giữa họ chỉ còn gang tấc, hóa ra, vượt qua ngưỡng cửa, lại dễ dàng đến vậy.

Cậu dễ dàng bước đến bên cô bé: "Miên Miên?"

Miên Miên ngước mắt.

"Cảm ơn em."

Miên Miên chưa hiểu vì sao cậu lại nói lời cảm ơn, nhưng quản gia Lý đứng bên cạnh đã hiểu rõ.

Nếu không có Miên Miên đứng ngoài cửa động viên, Hướng Phác không thể nào bước ra.

Lòng ông ta tràn ngập vui sướng.

"Được rồi, được rồi, chúng ta mau đi thôi, kẻo nước trong ấm trà nguội mất."

Ấy là trà Đại Hồng Bào núi Vũ Di.

Được quản gia Lý thúc giục, Miên Miên và Ôn Hướng Phác nhanh chóng bước đi.

Nhưng vừa đến cửa nhà họ Quý, họ đã thấy Quý Minh Phương bưng một bọc vải chạy ra.

Vải vẫn còn nóng, thằng bé liên tục hít hà, chạy như bay.

Nhưng Quý Minh Phương vốn đi đường không nhìn, suýt nữa đ.â.m sầm vào Ôn Hướng Phác.

Miên Miên kéo Ôn Hướng Phác ra sau lưng, tránh cho hai người va chạm.

"Anh trai Minh Phương, đi đường phải nhìn chứ."

Tiếng nói vang lên khiến Quý Minh Phương giật mình hồn vía lên mây.

"Miên Miên?"

Thằng bé ngẩng đầu, nhìn thấy Ôn Hướng Phác phía sau Miên Miên: "Không phải chứ, tên bệnh... bệnh... bệnh tật, sao anh lại đến đây?"

"Nói năng kiểu gì đấy?"

Quý Trường Cần vừa bước ra xem xét tình hình, thì nghe thấy con trai ngốc nghếch của mình gọi người nhà họ Ôn như vậy, anh ta không khỏi vung tay tát một cái.

Quý Minh Phương loạng choạng, nhưng không hề tức giận.

Thằng bé chỉ ngơ ngác nhìn Ôn Hướng Phác.

"Anh... anh... anh, anh có thể ra khỏi tiểu bạch lâu?"

Phải biết, họ đã mấy năm nay chưa từng thấy Ôn Hướng Phác bước ra khỏi đó.

Mỗi khi tò mò về tiểu bạch lâu, bọn họ chỉ dám lén lút nhìn từ dưới lên.

Ôn Hướng Phác mím môi, không đáp.

Quản gia Lý vội vàng lên tiếng giảng hòa.

"Chuyện là thế này, Miên Miên mời Hướng Phác nhà tôi đến chơi, tôi không nỡ từ chối, đồng chí Trường Cần, thật ngại quá..."

Người thông minh nói chuyện, chỉ cần điểm qua là đủ.

Quý Trường Cần lập tức hiểu ra, ánh mắt anh ta lướt qua chiếc túi lưới mà quản gia Lý đang xách, bên trong có ba chai rượu Mao Đài.

Còn trên tay quản gia Lý là một ấm trà?

Đây là... ?

Quý Trường Cần không hiểu lắm, nhưng người nhà họ Ôn đến thăm, đây là chuyện tốt.

Anh ta đương nhiên sẽ không từ chối.

Vì vậy, anh ta mỉm cười, chủ động mời: "Khách quý đến nhà, mau vào đi, nếu không chê, cùng gia đình chúng tôi gói sủi cảo."

Một câu nói, kéo gần khoảng cách giữa hai gia đình.

Phải nói, người nhà họ Quý đều là những người khéo léo.

Kể cả ông bà Quý, cho đến người con trai thứ ba mà họ ghét bỏ nhất cũng vậy.

Quản gia Lý thấy thái độ của Quý Trường Cần, thở phào nhẹ nhõm, ông ta quay đầu nói: "Hướng Phác, chú Quý đã mời con vào rồi, còn không mau cảm ơn?"

Quản gia Lý quả thật rất giỏi trong khoản lễ nghi tiếp đãi.

Từ đầu đến cuối, ông ta đều thay Ôn Hướng Phác lên tiếng, nhưng người bước vào nhà họ Quý, vẫn là Ôn Hướng Phác.

Quản gia Lý thậm chí còn lùi lại một bước khi nói những lời này với Ôn Hướng Phác.

Cách ông ta nắm bắt thân phận, khiến người ta không thể bắt bẻ.

Thậm chí, sau khi giảng hòa xong, ông ta còn dạy Ôn Hướng Phác những chi tiết nhỏ nhặt trong quan hệ xã giao.

Ôn Hướng Phác nhìn Quý Trường Cần, do dự một chút, cậu vốn không giỏi giao tiếp với người khác.

Lời cảm ơn này, thật khó để nói ra.

Vân Mộng Hạ Vũ

Miệng cậu như vỏ sò, dường như bị keo dán chặt.

Quản gia Lý không khỏi thở dài trong lòng, chính mình đã quá nóng vội, Hướng Phác có thể đi ra ngoài cùng đã là một chuyện vô cùng khó khăn.

Miên Miên dường như nhận ra điều gì đó.

Cô bé cười tủm tỉm nói: "Cảm ơn gì chứ? Đây là bác ba của em, cũng là bác ba của anh, mẹ nói, người nhà với nhau không cần khách sáo."

Vài câu nói đã giải tỏa sự khó xử của Ôn Hướng Phác.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười biết ơn với Miên Miên, càng thêm kiên định.

Lát nữa nhất định phải đi theo sát Miên Miên, không rời nửa bước!

Quý Trường Cần không ngờ Miên Miên lại nói như vậy, đương nhiên anh ta càng không ngờ rằng mối quan hệ giữa cô bé và đứa trẻ nhà họ Ôn lại thân thiết đến thế.

Đây là chuyện tốt.

Ít nhất, đối với nhà họ Quý mà nói là chuyện tốt.

Nhưng không thể nói ra, kẻo mất giá trị.

Anh ta cười nói: "Miên Miên nói đúng, đều là người một nhà, không cần khách sáo."

"Đi thôi, mau vào nhà."

Được Quý Trường Cần mời, mọi người nhanh chóng bước vào.

Quý Trường Cần còn để ý thấy, Ôn Hướng Phác đi theo sát phía sau Miên Miên, không vượt quá nửa bước.

Chuyện này...

Quý Trường Cần nheo mắt, không ai biết anh ta đang nghĩ gì.

Nhà họ Quý đông người, cần rất nhiều sủi cảo, chưa kể bữa cơm đoàn viên còn cần các món ăn khác, cả nhà cùng nhau ra tay.

Mọi người đều ở trong phòng khách và phòng bên.

Cả căn phòng náo nhiệt.

Nhưng sự náo nhiệt này biến mất ngay khi Miên Miên dẫn Ôn Hướng Phác bước vào.

Tất cả mọi người đều nhìn sang.

Ông bà Quý trao đổi ánh mắt: "Hướng Phác đến rồi?"

Theo lý mà nói, Ôn Hướng Phác là vãn bối, ông bà Quý là trưởng bối, đương nhiên không cần họ lên tiếng trước.

Nhưng thân phận của Ôn Hướng Phác lại quá đặc biệt.

Cả nhà họ Ôn chỉ còn lại một mầm non duy nhất này, mà ông nội của cậu lại là Ôn Trung Nguyên.

Mối quan hệ lợi hại trong đó, người khác không hiểu, nhưng ông bà Quý sống cả đời, là những người tinh tường, đương nhiên hiểu rõ.

Ôn Hướng Phác đột nhiên đối mặt với cả căn phòng đầy người, cậu lập tức trở nên căng thẳng, sắc mặt cũng tái đi.

Cảnh tượng này, đối với Ôn Hướng Phác mà nói, quả thực là một thử thách to lớn.

Có thể bước ra khỏi tiểu bạch lâu đã là một chuyện vô cùng dũng cảm, nhưng bây giờ lại trực tiếp đối mặt với nhiều người như vậy.

Ôn Hướng Phác cảm thấy da đầu tê dại.

Cậu vô thức nắm lấy vạt áo của Miên Miên, cảnh tượng này khiến mọi người cảm thấy có chút buồn cười, dù sao Ôn Hướng Phác cũng lớn hơn Miên Miên vài tuổi.

Nhưng không ai trong số những người có mặt có thể cười nổi.

Thậm chí, còn mang theo vài phần trịnh trọng.

Ôn Hướng Phác rõ ràng thân thuộc với quản gia Lý hơn, nhưng trong lúc căng thẳng và sợ hãi này, cậu lại chọn đứng sau lưng Miên Miên.

Loading...