Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 634
Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:03:37
Lượt xem: 83
Ngày mất con là ngày tuyết lớn, tuyết lớn gần như phủ kín Bắc Kinh, chị ta cố ý chọn một con đường nhỏ không người đi qua.
Nếu không phải sợ tay mình rướm máu, chị ta đã trực tiếp bóp c.h.ế.t đứa nhỏ kia.
Nến mới phải vứt nó ở nơi băng thiên tuyết địa không người qua lại.
Ai cũng biết trong thời tiết rét lạnh cực đoan như vậy, một đứa trẻ sơ sinh chắc chắn không sống nổi.
Dưới hoàn cảnh như vậy, đứa bé kia sao mà sống nổi?
Thật ra Lâm Lan Lan không còn bao nhiêu sức lực, cô ta nằm dưới nền đất lạnh lẽo nhìn những khối băng dưới mái hiên.
Nó đẹp đến hút mắt nhưng cô ta không có ý định chiêm ngưỡng.
"Bằng không, bà cho rằng... tại sao tôi lại bị người nhà họ Lâm đưa về?"
Cô ta nói một cách ngắt quãng.
Lúc trước Lâm Chung Quốc vội đưa cô ta về nhà cha mẹ ruột, Lâm Chung Quốc tránh người nhà họ Cao như tránh rắn rết, anh ta thậm chí không nói lý do trả về.
Lâm Chung Quốc không nói.
Lâm Lan Lan đương nhiên cũng không nói.
Thế nên người nhà họ Cao chẳng biết gì cả, bao gồm cả Hà Lệ Phương.
Chị ta nghe vậy đặt m.ô.n.g ngồi dưới đất, lẩm bẩm nói: "Đứa nhỏ kia sống dai thật."
"Nó được nhà họ Lâm đón về nên con mới bị trả lại à?"
Lâm Lan Lan lắc đầu.
Hà Lệ Phương không hiểu ý của cô ta.
Lâm Lan Lan: "Nó không chịu về."
Nhưng cô ta thì bị nhà họ Lâm đuổi ra ngoài.
"Tại sao?"
Đây là chỗ Hà Lệ Phương không rõ nên giọng cũng cao hơn bình thường, nói xong nhận ra mọi người đã ngủ say.
Nhưng vẫn lo lắng nhìn vào nhà, phát hiện không ai tỉnh lại mới nhỏ giọng nói.
"Tại sao?"
"Nếu nó không về, sao con lại bị đuổi đi?"
Đây mới là điều chị ta luôn muốn hỏi.
"Vì quyền thế nhà ba mẹ nuôi của Thẩm Miên Miên cao hơn ông ta."
Lâm Lan Lan phát hiện tiềm chất của con người đúng là vô hạn, lúc trước mỗi lần nhắc tới đề tài này, cô ta đều nghiến răng nghiến lợi, ganh tị gần chết.
Nhưng bây giờ lại có thể nói điều đó một cách bình tĩnh.
Hà Lệ Phương như bị sét đánh: "Gia đình nhặt nó về lợi hại đến vậy à?"
Sao số con bé kia tốt thế?
Tuyết rơi dày đặc không làm nó c.h.ế.t cóng mà lại cho nó một cơ hội.
Sớm biết vậy lúc trước chị ta đã không mềm lòng, bóp c.h.ế.t nó cho xong.
Lâm Lan Lan thờ ơ ừ một tiếng: "Nhà họ Quý ở Tây Thành."
Một sự tồn tại mà cô ta tranh sứt đầu mẻ trán cũng không vào được, nhưng Thẩm Miên Miên lại dễ dàng chiếm được.
Hà Lệ Phương hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của câu "Nhà họ Quý ở Tây Thành".
Dù chị ta thông minh, giỏi mưu kế thì chẳng qua cũng chỉ là một kẻ sống dưới đáy xã hội, suốt ngày chi li mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.
Tự hào nộp hết tiền lương cho một người đàn ông.
Nhà họ Quý?
Nhà họ Quý nào?
Chị ta không hiểu.
Lâm Lan Lan không bất ngờ, cô ta chỉ im lặng nhìn lên trời, bầu trời Bắc Kinh và Mạc Hà không giống nhau chút nào.
Như một sự phân biệt giai cấp rạch ròi.
Mãi mãi không thể hòa vào nhau.
Cô ta giật giật khóe miệng sưng húp: "Nhà họ Quý, đó là nơi mà đến cả nhà họ Lâm cũng phải nịnh bợ nhìn lên."
Hà Lệ Phương hiểu.
Chị ta oán hận nói: "Sao con oắt kia may mắn quá vậy."
Nhà họ Lâm chị ta đã tưởng mình trèo cao rồi, giờ không dám nghĩ nhà họ Quý giàu đến độ nào.
Mưu kế có tinh vi đến mấy, chị ta cũng bất lực trước sự chênh lệch khủng khiếp này.
Hà Lệ Phương liếc Lâm Lan Lan: "Được rồi."
Kéo cô ta đứng lên: "Về phòng xin lỗi ba con đi."
Lâm Lan Lan bất động, nằm sõng soài dưới đất.
"Con thật sự muốn bị c.h.ế.t rét ở ngoài này sao?"
"Con không nghĩ nếu con bị cóng chết, Thẩm Miên Miên gì đó chẳng phải sẽ cười rụng răng à?"
Lâm Lan Lan đảo mắt đờ đẫn: "Con không muốn về."
Cô ta không thích nhà họ Cao, không thích ai trong cái nhà đó hết.
"Vậy con muốn c.h.ế.t cóng ở chỗ này?"
"Nếu sớm biết kết quả như vậy, sáu năm trước tao đã bóp c.h.ế.t mày chứ không phải vất vả đổi mày đến nhà họ Lâm rồi."
Nghe vậy, Lâm Lan Lan ôm mặt khóc rống lên, cô ta được thấy một thế giới khác và sống một cuộc sống sung sướng nên thật sự không chấp nhận nổi cuộc sống nghèo khổ và cực nhọc ở nhà họ Cao.
Ngay cả khi trở mình lúc ngủ rồi đụng trúng chị em trong nhà, cô ta cũng chưa trải qua bao giờ.
"Lan Lan, con khác chị em con."
Hà Lệ Phương động viên cô ta: "Con đã thấy được thế giới tốt đẹp đó nên con càng phải đứng lên."
"Con không đứng lên, tất cả mọi người sẽ cười nhạo con."
Lâm Lan Lan không nói gì, nước mắt chảy xuống kẽ ngón tay nhỏ bé.
"Được rồi, khóc đủ rồi."
"Chị em con sống khổ hơn con nhiều."
Hà Lệ Phương không ôm cô ta, chẳng biết qua bao lâu, Lâm Lan Lan cảm giác khuôn mặt mình như đông cứng lại.
Lúc này mới từ từ đứng lên.
Cô ta nhìn Hà Lệ Phương một lúc lâu rồi chậm rãi đi vào nhà.
Nhưng mới tới bậc cửa nhà họ Cao, cô ta nhớ đến cảnh bị đánh.
Một chân lơ lửng không đi nổi.
"Nếu chỉ thế này thôi con đã không chịu nổi thì con đừng nghĩ có một cuộc sống thoải mái."
Càng đừng nghĩ tới việc so sánh mình với đứa trẻ đó.
Nghe thế, Lâm Lan Lan khẽ cắn môi nhấc chân bước vào.
Thấy vậy, Hà Lệ Phương thở phào nhẹ nhõm: "Mẹ nấu nước gừng cho con, uống hết đi."
Con cái nhà nghèo không xứng bị bệnh.
Lâm Lan Lan không nói gì, nhưng cũng không chống cự.
*
Miên Miên theo các anh vòng vo cả buổi chiều vẫn chưa đi hết ngõ nhỏ.
Trời tối sầm, cô bé vẫn còn ham lắm: "Anh Minh Viên, Minh Phương, ngày mai chúng ta tiếp tục nhé."
Cô bé rất thích mấy cái hẻm ở Bắc Kinh, cảm giác hẻm nào cũng như một kho báu, mỗi lần khám phá đều tìm được nhiều bảo bối khác nhau.
Quý Minh Phương và Quý Minh Viên đương nhiên đồng ý.
Khi Miên Miên về nhà.
Thẩm Mỹ Vân còn đang nói chuyện phiếm với Quý Trường Tranh: "Giờ mới nhớ, có phải em từng gặp đứa bé hồi chiều rồi không?"
Tuy đối phương luôn cúi đầu, nhưng lúc cho đồ xong, cô vẫn cảm thấy hơi quen mắt.
Quý Trường Tranh bất ngờ, Thẩm Mỹ Vân thế mà nhớ được.
Anh định giấu nhẹm chuyện này nếu cô không nhớ ra.
Nhưng nếu Mỹ Vân đã nhắc tới, Quý Trường Tranh cũng nói: "Từng gặp rồi."
Thẩm Mỹ Vân lập tức nhìn qua, mắt lấp lánh: "Ai?"
"Lâm Lan Lan."
"Cái gì?"
Thẩm Mỹ Vân bất ngờ: "Sao lại con bé?"
"À mà đúng là con bé thật."
Lúc đầu cô cũng đoán được nên không quá kinh ngạc khi nhận được đáp án.
Dù sao thì nhà họ Lâm cũng đã gửi Lâm Lan Lan về nhà cha mẹ ruột, mà nhà cha mẹ ruột của con bé đương nhiên là ở Bắc Kinh.
Nhưng Thẩm Mỹ Vân không ngờ điều kiện gia đình ba mẹ ruột của Lâm Lan Lan lại kém như vậy.
Đến mức sai trẻ con ra lõi than.
"Là ai vậy?"
Thẩm Miên Miên chạy suốt buổi chiều, khuôn mặt nóng bừng, trẻ con dễ bị nóng, mặc còn dày nên có thể thấy đỉnh đầu cô bé đang bốc khói trắng dưới ánh đèn mơ hồ.
Thẩm Mỹ Vân lập tức lấy một cái khăn ra thay cho cô bé.
Suy tư một lát, cô nói: "Buổi chiều Lâm Lan Lan tới nhặt than, bị mẹ gặp."
Cái này...
Miên Miên đứng yên để Thẩm Mỹ Vân thay khăn cho mình, nghe thế, cô bé ngây người: "Vậy hồi chiều con không nhìn lầm."
Quý Trường Tranh và Thẩm Mỹ Vân đồng thời nhìn qua.
"Hồi chiều lúc chơi với các anh, có một cô bé tên Lan Lan đi nhặt than."
Cô bé còn tưởng mình nghe lầm chứ.
Thẩm Mỹ Vân bất ngờ, cô nhanh chóng thay khăn cho con, cởi chiếc khăn ướt đẫm mồ hôi ra.
"Hai đứa gặp nhau?"
Miên Miên lắc đầu: "Lúc con quay đầu, nó đã chạy xa rồi."
Lúc ấy cô bé chỉ thấy được bóng lưng.
Thẩm Mỹ Vân suy tư một chút, cảm giác đây hình như là phong cách hành sự của Lâm Lan Lan, nó không chịu gặp cả mình thì sao có thể bày ra sự hèn nhát của mình trước mặt Miên Miên chứ?
"Mẹ?"
Trong lúc Thẩm Mỹ Vân ngẩn người, Miên Miên đột nhiên hỏi một câu: "Nhà ba mẹ ruột của nó có phải rất nghèo không?"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Mẹ đoán nhà họ không quá khá giả."
"Ồ."
Miên Miên nghe xong, không có bất kỳ phản ứng nào.
Thẩm Mỹ Vân bất ngờ: "Con không thông cảm cho nó hả?"
Miên Miên lắc đầu.
"Con hận ba mẹ ruột của nó không?"
Nếu không phải ba mẹ ruột Lâm Lan Lan lén đổi Lâm Lan Lan và Miên Miên trong bệnh viện thì hai đứa nhỏ này đã không sống một cuộc đời trái ngược nhau như vậy.
Miên Miên không trực tiếp trả lời vấn đề này, cô bé ngẫm nghĩ rồi đột nhiên ôm eo Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ, con thích mẹ hơn."
Một câu nói không đầu không đuôi, Thẩm Mỹ Vân lại hiểu.
Miên Miên nói thích cô hơn, không phải không hận mà là con bé cảm thấy may mắn vì khi đối phương hành động như vậy thì con bé mới được gặp cô.
Nếu không có họ, cô bé đã không thể ở bên mẹ.
So với hận những người xấu kia, cô bé càng quý trọng những ngày ở bên mẹ hơn.
Nói thật, Thẩm Mỹ Vân rất bất ngờ, dù chỉ mới mấy tuổi nhưng Miên Miên lại có thể thông minh và nhạy bén đến vậy.
Cô vui mừng xoa đầu cô bé: "Con nghĩ như vậy cũng tốt."
Miên Miên mím môi cười, người bên ngoài gọi ăn cơm, Thẩm Mỹ Vân dẫn Miên Miên ra.
Quý Trường Tranh nhìn hai mẹ con họ, tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
Đời này có được vợ và con gái thông minh như vậy, anh c.h.ế.t cũng không tiếc.
Cả nhà dùng bữa xong, bà Quý gọi Miên Miên lại: "Miên Miên lại đây."
Bà ấy vẫy tay với Miên Miên.
Tối nay Miên Miên ăn món thịt viên xíu sốt tương đỏ, bụng no căng, cô bé nhanh nhảu chạy tới.
"Bà nội, bà gọi cháu."
Giọng nói ngọt ngào.
Bà Quý cười híp mắt nói: "Lúc trước bà mời thợ may đến nhà may quần áo, cũng làm cho con hai bộ, đi, bà dẫn con đi thử."
Đời này bà ấy không có duyên với con gái.
Sau đó tuy có con dâu gả vào nhưng đều là người lớn, trang điểm cho cũng chẳng có ý nghĩa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-634.html.]
Làm gì thú vị bằng ăn diện cho trẻ con chứ?
Vì thế lúc bà Quý gọi, mấy đứa con dâu định về phòng nghỉ ngơi quyết định không về nữa, nói theo: "Mẹ, cho tụi con xem nữa..."
Cái này...
Bà Quý không đồng ý ngay mà nhìn Miên Miên.
Vân Mộng Hạ Vũ
Miên Miên suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: "Không phải không thể."
Đứa nhỏ này nói chuyện rất thú vị.
Mọi người trong phòng bật cười.
"Tức là được đúng không?"
Dì Hướng Hồng Anh trêu chọc cô bé, cô mím môi: "Đương nhiên rồi, bà nội mua quần áo đẹp cho con, con đương nhiên phải mặc cho mọi người xem."
Con bé thông minh.
Một câu nói dỗ dành cả nhà.
Cánh đàn ông nhà họ Quý vốn định đi làm cũng không đi được.
Nhất là Quý Trường Đông, anh còn có một đống chuyện chưa xử lý, bèn nói với bà Quý: "Mẹ, mau đi thay đi, cho con xem xem, con còn phải đến đơn vị tăng ca."
Mười chín tháng chạp đi tăng ca, hàng hiếm đấy.
Bà Quý trừng anh ta một cái, cuối cùng không từ chối.
Dẫn Miên Miên vào phòng.
Quý Trường Tranh sợ Thẩm Mỹ Vân mất hứng, quay đầu quan sát sắc mặt của cô, đè thấp giọng: "Em không thấy phiền à?"
Anh hiểu tính khí của Mỹ Vân, cô ghét nhất là phô trương.
Để con mặc quần áo đẹp cho người khác nhìn không phải là việc mà cô làm ra được.
Thẩm Mỹ Vân cười khanh khách nói: "Miên Miên thích là được."
Cô phát hiện trẻ con rất thích chỗ đông người, nhất là nơi có nhiều người mà nó quý.
Miên Miên nhà cô cũng không ngoại lệ, chỉ là trước đây con bé luôn kè kè bên cô nên không có cơ hội thôi.
Trong phòng ngoài phòng chỉ có hai người họ.
Quý Trường Tranh nghe thế, không khỏi đưa tay xoa tóc Thẩm Mỹ Vân: "Mắt thẩm mỹ của mẹ không tệ, em không tin thì vào xem thử."
Mẹ anh chọn quần áo cũng được nửa đời người rồi.
Thẩm Mỹ Vân ngửa đầu cười với anh: "Em đương nhiên tin vào mắt nhìn của mẹ."
Chị dâu ba Từ Phượng Hà bên cạnh thấy vậy thì hâm mộ lắm.
Lúc này hai vợ chồng mới kết hôn, tình cảm tốt thật.
Không giống cô ấy và chồng mình, nằm trên giường mà không nói được hai câu.
Trong phòng.
Bà Quý mở tủ quần áo có gắn gương to ra, quần áo gần như chất đầy cả tủ.
Mắt Miên Miên sáng lên, lâu rồi cô bé không thấy nhiều quần áo đẹp như vậy.
Bà Quý lấy một bộ ra trước, áo bông nhung màu xanh da trời, bên trên in đám mây màu trắng, dáng cổ đứng.
"Con thử cái áo bông này xem?"
Bà ấy cố ý chạy đến hai cái tiệm may để tìm cho ra loại vải có màu sắc tươi sáng này.
Miên Miên thích nó ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô bé gật đầu, thuận thế cởi bỏ nút áo bông trên người mình.
Bà Quý lập tức giúp cô bé mặc nó rồi cẩn thận cài nút áo lại.
Khá vừa vặn, tay áo chỉ hơi dài một chút, bà ấy xắn tay áo lên tầm một tấc.
Giờ thì ổn ròi tốt rồi.
"Con soi gương đi."
Bà Quý bảo Miên Miên soi gương rồi quan sát một lát: "Bà luôn cảm thấy còn thiếu chút gì đó."
Nói xong, bà ấy đi mở tủ quần áo của mình, lấy ra một cái khăn quàng cổ màu trắng.
"Quấn cái này lên cho bà xem."
Quả nhiên...
Áo bông màu xanh da trời viền mây thuần khiết nhấn thêm một chiếc khăn quàng cổ lông xù màu trắng.
Miên Miên như một nàng tiên nhỏ trong sáng và ngây thơ.
Bà Quý cực kỳ hài lòng: "Đi thôi, ra ngoài cho mọi người xem."
Quả nhiên, sau khi Miên Miên mặc bộ trang phục này bước ra, người lớn trẻ nhỏ có mặt đều không khỏi kinh ngạc.
Ai cũng biết Miên Miên rất xinh, nhưng khoảnh khắc này vẻ xinh xắn ấy càng được phóng đại vài lần.
Cô bé có khuôn mặt xinh đẹp, lông mi cong dài, đôi mắt to long lanh và khuôn miệng hồng hào.
Cô bé rất hợp với màu xanh da trời, như thể được bầu trời tinh khiết bao phủ.
"Đẹp." Quý Trường Đông là người đầu tiên khen: "Bộ quần áo rất hợp thời trang, như búp bê trên TV."
"Ba cũng thấy vậy, con bé này giống mẹ nó, rất xinh."
Anh cả Quý cũng nói một câu.
"Cuối cùng con cũng hiểu tại sao mẹ cứ mong mỏi có một đứa con gái."
Một cô bé trắng trẻo, thơm tho, mềm mại nhìn họ với đôi mắt to tròn lấp lánh.
Ai mà chịu nổi.
Họ cũng vậy.
Miên Miên nhận lời khen, cô bé rất vui, tay cầm vạt áo bông mới nhào vào lòng Thẩm Mỹ Vâng như một chú bướm nhỏ.
"Mẹ, con có đẹp không?"
Cô bé quan tâm ý kiến của Thẩm Mỹ Vân nhất.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Đẹp như tiểu tinh linh."
Nghe thế, Miên Miên hài lòng, cô bé xoay một vòng, khoe khoang: "Trong phòng còn có rất nhiều quần áo."
"Thay thử bộ khác nhé?"
Thẩm Mỹ Vân vừa đề nghị, Miên Miên đã kéo bà Quý đi: "Bà nội, chúng ta vào phòng thay quần áo."
"Thay bộ khác nhé."
Cô bé nhấn mạnh.
Bà Quý đương nhiên là đồng ý, kế tiếp là một bộ áo bông màu đỏ thẫm, quần màu xanh thẫm.
Người ta nói, đỏ phối với xanh trông hơi tục.
Nhưng với Miên Miên thì khác, cô bé đẹp như búp bê trong tranh Tết.
Bộ cuối cùng là váy nhung đỏ, khoác thêm một chiếc áo lông cừu màu trắng.
Là phiên bản đặc biệt dành cho trẻ em.
Lúc Cố Tuyết Cầm nhìn thấy bộ quần áo này, ánh mắt chị ta lập tức thay đổi: "Mẹ, đừng nói mẹ tìm thợ may Dương làm nó đấy nhé?"
Bà Quý bất ngờ: "Con thật tinh mắt."
"Mẹ mua ở nó cửa hàng Hoa kiều." Nghe nói các cô gái quý tộc nước Nga đều mặc như vậy.
Cố Tuyết Cầm tuy cũng thích Miên Miên, thích trẻ con xinh đẹp, nhưng chị ta càng tiếc tiền.
"Bộ đồ này không rẻ phải không?"
Cả nhà đồng loạt nhìn sang.
Bà Quý ừ một tiếng, ngồi xổm xuống, giúp Miên Miên sửa sang lại cổ áo: "Chỉ tốn một tháng lương hưu của ta."
Mọi người: "..."
Tiền lương hưu của bà Quý không thấp, còn cao hơn Quý Trường Tranh.
Nhưng bà ấy đã tiêu hết chỉ để một bộ quần áo này, còn chưa tính vé phiếu các thứ nữa.
Dù là Thẩm Mỹ Vân cầm trong tay mấy ngàn đồng cũng thấy tiếc, cô hít một hơi: "Mẹ, Miên Miên đang tuổi ăn tuổi lớn, bộ quần áo này chỉ mặc vừa một mùa đông thôi, sang năm sẽ bị chật đấy."
Cha mẹ nuôi con đều biết, con cái lớn nhanh như thổi, nếu muốn một bộ quần áo trông đẹp và vừa vặn thì nên mặc đúng kích cỡ.
Hai tháng đổi một bộ.
Năm đầu tiên sẽ ngắn một đoạn.
Bà Quý sửa sang cho Miên Miên xong, không trả lời vấn đề này mà hỏi Thẩm Mỹ Vân và mọi người.
"Đẹp không?"
Áo khoác lông cừu màu trắng phối với một chiếc váy công chúa lông nhung đỏ, khuôn mặt tinh xảo chói mắt, xinh đẹp như búp bê.
Tất cả mọi người ở đây đều không nói nổi chữ xấu.
Vì thế đều gật đầu: "Đẹp."
Bà Quý: "Là vậy đó."
Bà ấy rất bình tĩnh: "Thời điểm trẻ con đáng yêu nhất chỉ có hai năm này thôi, bỏ lỡ hai năm này, con có ăn diện cho nó bao nhiêu đi nữa cũng không còn đáng yêu rồi."
Bà ấy hiểu hơn ai hết.
Bây giờ nếu không tiêu tiền mua quần áo, sau này con bé trưởng thành, dù có mua cũng không mặc ra cảm giác đó.
"Nhưng mà..."
Cố Tuyết Cầm không khỏi nói: "Mẹ, bộ quần áo này chiếm gần một tháng sinh hoạt phí của nhà chúng ta rồi."
Bà Quý liếc mắt, nhìn thoáng qua cổ tay cô ta: "Chiếc đồng hồ trên tay con cũng là sinh hoạt phí một năm của nhà chúng ta đấy."
Cái này...
Cố Tuyết Cầm định nói sao mà giống nhau được.
Nhưng đối diện với ánh mắt trong trẻo của mẹ chồng, cô ta không nói nên lời.
Sau một lúc lâu, cô ta tìm cớ: "Dù là Minh Thanh, con cũng không nỡ mua quần áo đắt như vậy cho nó."
Đây là giảo biện.
Ngoài sáng trong tối nói bà Quý thiên vị, chỉ mua cho Miên Miên, không mua cho mấy đứa cháu khác.
Bà Quý nắm tay Miên Miên đi tới trước mặt mấy anh trai.
"Đẹp không?"
"Đẹp lắm."
"Dẫn ra ngoài có nở mày nở mặt không?"
Đám nhóc nhà họ Quý đồng loạt gật đầu, mắt sáng ngời: "Em gái tụi con xinh đẹp nhất!"
Dẫn ra ngoài ai cũng hâm mộ chúng hết.
"Đáng tiêu tiền không?"
"Đáng!"
Mấy đứa nhỏ trăm miệng một lời.
Vì vậy, bà Quý quay đầu nhìn Cố Tuyết Cầm: "Con xem, người lớn không thành vấn đề, bọn nhỏ cũng không thành vấn đề, chỉ có dì lớn là con mới có vấn đề."
"Nếu thích so đo thì mang đồ của nhà họ Quý về nhà mẹ đẻ con đi cho công bằng."
"Con một năm ít bào tiền cho đứa cháu trai kia của con thì mua vài bộ quần áo đẹp cho Minh Thanh đâu có khó."
Nhà họ Quý không thiếu chút tiền ấy, nhưng không thích nổi cái cách suy nghĩ của Cố Tuyết Cầm.
Nhất là sau khi Minh Viễn xảy ra chuyện, tư tưởng của Cố Tuyết Cầm cũng càng ngày càng hẹp hòi.
Bị mẹ chồng mình vạch mặt trước mặt nhiều người như vậy, Cố Tuyết Cầm vô cùng chật vật.
Chị ta giúp nhà mẹ đẻ thật.
Nhưng con gái nào gả đi mà không giúp nhà mẹ đẻ chứ?
Mẹ có cần phải chà đạp lên thể diện của chị ta thế không?
Cố Tuyết Cầm tức giận giậm chân, quay người đi vào phòng.
Quý Minh Thanh muốn đuổi theo thì bị bà Quý ngăn lại, giọng bà rất bình tĩnh: "Hai năm nay mẹ con hồ đồ lăm, không phân biệt được trong ngoài và chủ thứ, con mới là con ruột của bà ấy, bà ấy cầm đồ của con đưa cho anh họ con, con có nghĩ tới, rốt cuộc ai là người bị thua thiệt không?"
Quý Minh Thanh dừng bước, sang năm mới cậu bé đã mười bốn tuổi.
Cậu bé đương nhiên biết mỗi lần mẹ tiếp tế nhà cậu là mỗi lần đồ của anh trai và mình bị cướp mất.
Rõ ràng tiền lương của ba cũng không thấp.
Nghĩ đến đây.
Quý Minh Thanh rốt cuộc không đuổi theo.
Cậu bé không nhúc nhích, Quý Trường Đông tự nhiên cũng không nhúc nhích: "Được rồi, xem xong rồi, mọi người nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Mọi người thuận thế giải tán.
"Em gái Miên Miên..."
Quý Minh Phương đi tới, lắp bắp nói: "Mai là ba mươi, em mặc bộ áo khoác lông cừu này ra ngoài chơi với anh được không?"
"Anh có bạn bè mới về đây."
Thằng bé muốn dẫn em gái ra ngoài khoe khoang một phen.
Miên Miên suy nghĩ rồi quay đầu nhìn Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ, con mặc được không?"
Thẩm Mỹ Vân: "Quyền quyết định ở con."