Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 632

Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:03:34
Lượt xem: 85

Đại Thạch Đầu không khỏi kinh ngạc nhìn qua, thấy khuôn mặt của Miên Miên thì bất ngờ lắm: "Chú của cậu hung dữ như vậy mà sinh con ra đẹp quá ha?"

Cậu tạ chưa thấy cô bé nào xinh đẹp như Miên Miên.

"Tôi có thể chạm vào em ấy không?"

Đại Thạch Đầu mới đưa tay ra.

Mấy đứa nhỏ nhà họ Quý đồng loạt đi tới chặn trước mặt Miên Miên, bảo vệ cô bé: "Bỏ cái tay bẩn của cậu ra, đừng có sờ em gái tôi."

Đại Thạch Đầu bị mắng cũng không tức giận, cậu ta cúi đầu nhìn xuống, tay của mình đen nhẻm thật.

Mới trèo lên cây nên càng bẩn hơn.

"Vậy tôi đi rửa tay."

Rửa tay xong thì về, Đại Thạch Đầu còn vỗ vào túi mình.

"Tôi vừa xin mẹ một đồng. Chúng ta đi dạo nhé, tôi dẫn em gái Miên Miên đi mua pháo chơi."

Đối với con nít tám chín mười tuổi mà nói, pháo là món đồ chơi thú vị nhất trên đời.

"Em gái tôi không thích chơi pháo đâu."

Quý Minh Phương trực tiếp từ chối, nhưng trong đôi mắt to lấp lánh vui mừng: "Nhưng tôi thích."

"Đi thôi, mẹ tôi cũng cho tôi tiền, tôi đi mua kẹo bông cho em gái ăn."

Hợp tác xã cung ứng ở ngay đầu ngõ, tiện cho người trong ngõ đi mua đồ.

Chỉ chốc lát, một đám người kéo nhau đến hợp tác xã cung ứng.

"Em gái Miên Miên, em muốn kẹo bông gòn màu trắng hay màu đỏ?"

"Em gái Miên Miên, em thích kẹo dẻo này không? Đây là kẹo dẻo Thiên Tân đó."

"Còn cái này nữa, anh thấy bánh đào rất ngon, hay là chúng ta mua bánh đào đi."

Đám nhỏ nhà họ Quý cống hết tiền tiêu vặt của mình ra.

Miên Miên nhìn cái này rồi nhìn cái kia.

"Anh Minh Phương, em muốn một cái kẹo bông gòn màu đỏ." Cô bé chưa ăn bao giờ.

Quý Minh Phương nghe thế, lập tức xì tiền ra: "Dì, con muốn một cái kẹo bông gòn màu đỏ."

"Năm phân."

Quý Minh Phương móc tiền rồi dẫn Miên Miên ra ngoài, Quý Minh Viên còn chưa mua xong, đang nhìn khắp nơi.

"Nước ngọt ngon lắm, Miên Miên có uống không?"

Miên Miên lắc đầu: "Lạnh quá."

Nhưng Quý Minh Viên muốn uống: "Dì, dì cho con một lon nước ngọt."

"Còn nữa, có pháo nào dành cho nữ chơi không?"

Cậu sợ loại pháo vang sẽ dọa Miên Miên.

"Loại này đi."

Nhân viên bán hàng của hợp tác xã cung ứng cũng biết chúng. Những đứa trẻ có thể dùng tiền của mình để mua đồ về cơ bản đều sống trong con hẻm này, điều kiện trong nhà cũng không tệ.

"Đây là pháo hoa nhỏ, cầm rồi đốt lên sẽ phát ra ánh sáng bảy màu."

"Lấy giùm em cái này nha."

"Chị lấy em một hộp pháo, rồi thêm một hộp pháo hoa nhỏ nữa, tổng cộng bao nhiêu tiền?"

"Pháo hoa nhỏ một xu rưỡi, pháo một xu, tổng cộng hai xu rưỡi."

Quý Minh Viên nhanh chóng trả tiền rồi chạy ra ngoài.

"Em gái Miên Miên, em coi anh mua được gì nè, pháo hoa nhỏ dành cho nữ."

Cậu vừa hô lên, Lâm Lan Lan đeo gùi nhặt than ở cách đó không xa vô thức nhìn sang, cô ta tưởng mình nghe lầm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thẩm Miên Miên đang ở Mạc Hà mà.

Sao cậu ta lại xuất hiện trong quân đội?

Cô ta vội nhìn sang thì thấy Miên Miên được mấy cậu bé ăn mặc sạch sẽ vây quanh.

Lâm Lan Lan ngây người, sao Thẩm Miên Miên lại ở đây?

Tuyết Hoa tay xách kìm lửa, lưng đeo gùi nhỏ, thoan thoắt chạy tớ:,"Lan Lan, Lan Lan, cậu đang xem gì vậy?"

Lâm Lan Lan không nói gì.

Tuyết Hoa tò mò nhìn sang thì thấy đám trẻ con cách đó không xa.

Trong mắt cô bé hiện lên sự hâm mộ: "Cậu mới về nhà họ Lâm nên không biết họ, tớ thì biết."

"Họ cũng là trẻ con trong cái ngõ này, không cần nhặt than nhưng vẫn được đi học."

Mùa đông năm ngoái, cô bé nhặt than ở đây thì gặp được một người tốt cho cô tiền mua thuốc lá, số tiền thừa còn lại cô mang đi mua thuốc cứu sống bà nội.

Lâm Lan Lan biết.

Cô ta rơi vào hồi ức, cô ta biết mấy cậu trai kia.

Hoặc là nói, cô ta biết những chàng trai đó sau này sẽ trông như thế nào, họ là người nhà họ Quý.

Trong tương lai người này giỏi giang hơn người kia.

Cậu bé hỏi Miên Miên có muốn pháo hoa không tương lai làm ăn phát đạt, hơn nữa còn lũng đoạn thị trường kinh tế.

Cô ta mơ hồ nhận ra người đằng trước qua đường nét quen thuộc trên khuôn mặt.

Đó hình như là Quý Minh Thanh, cậu ta là em trai của Quý Minh Viễn, khi còn bé tuy như ngựa hoang thoát cương nhưng lớn lên chợt như tỉnh ngộ.

Thoáng cái có thể so với Quý Minh Viễn, thậm chí còn ưu tú hơn cả Quý Minh Viễn.

Một người khác tên là Quý Minh Hiệp, giữa thập niên tám mươi cậu ta xuôi Nam làm bất động sản.

Những người này...

Trong tương lai đều là đại lão cát cứ một phương.

Mà bây giờ...

Lại nhất tề vây quanh Miên Miên dỗ dành nó, hỏi nó có chơi không, ăn không.

Lâm Lan Lan khó chịu muốn chết.

Rõ ràng những ngày tốt đẹp này nên là của cô ta.

Người thân thiết với nhà họ Quý là cô ta, người trở thành con gái nuôi của nhà họ Quý cũng là cô ta mới đúng.

Sao lại thành Thẩm Miên Miên?

Còn cô ta bị người nhà họ Lâm gửi về nguyên quán, ba mẹ ruột nghèo rớt mồng tơi. Họ sống trong một khoảng sân rộng bằng bàn tay nhưng lại sống chung với mười mấy người.

Hơn nữa, cô ta có tận bảy anh chị em, cô ta còn là đứa con mới được nhặt về.

Căn bản không được ai thích.

Quần áo xinh đẹp cô ta mang về từ nhà họ Lâm đều bị mẹ tịch thu, cắt nát, nói là vải tốt có thể làm cho mỗi người trong nhà một cái quần cộc.

Lâm Lan Lan đương nhiên không muốn, nhưng cô ta không phản kháng.

Cái nhà kia ai cũng lạnh lùng, sống trước đã, còn lại chỉ là thứ yếu.

Sống trước rồi mới tính đến tình cảm, tình thân.

Lâm Lan Lan không chấp nhận được, nhưng cô ta không thể không chấp nhận, cô ta mới về mấy tháng, mẹ cô ta đã giao nhiệm vụ rồi.

Mỗi ngày ra ngoài nhặt đủ năm cân than, đó là lõi than thừa của nhà giàu thải ra.

Người khác không cần, họ lại có thể nhặt về dùng tiếp, tiết kiệm tiền mua than đốt.

Đây là điều mà những gia đình nghèo thường làm.

Cha mẹ Lâm Lan Lan không cảm thấy có gì sai trái, nhưng Lâm Lan Lan lại không chấp nhận được.

Đã qua hai kiếp nhưng cô ta chưa từng trải qua cuộc sống nghèo khổ như vậy.

Nhưng không nhặt không được, lần đầu tiên cô ta không nhặt được, lúc về thì bị ba treo lên đánh một trận.

Hai ngày liền không có cơm ăn.

Sau đó Tuyết Hoa thấy cô ta đáng thương nên bẻ chút bánh ngô của mình cho cô ta, bấy giờ Lâm Lan Lan mới cầm cự, không đến mức c.h.ế.t đói.

Tuyết Hoa tốt bụng, bắt đầu từ hôm đó cô bé sẽ dẫn Lâm Lan Lan đi khắp hang cùng ngõ hẻm để nhặt than.

Tuyết Hoa thấy Lâm Lan Lan im lặng thì kéo cô ta một cái:,"Đi thôi, ngõ nhỏ này toàn là người có tiền, than họ đổ ra xịn lắm đấy."

"Nhặt về nhân lúc còn nóng, buổi tối chúng ta còn được đốt than đi ngủ, ấm lắm nha."

Lâm Lan Lan bất động, cô ta chỉ ngơ ngác nhìn Thẩm Miên Miên ăn mặc xinh đẹp rực rỡ, được người ta chiều chuộng cách đó không xa.

Tuyết Hoa thấy lạ: "Quen cô bé đó à?"

Lâm Lan Lan lắc đầu, thấy Miên Miên sắp nhìn qua, cô ta nhanh chóng quay đầu lại.

"Không quen."

Sao cô ta quen được!

Cô ta muốn để kẻ đáng thương Thẩm Miên Miên của kiếp trước nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi nghèo khổ này của cô ta đâu.

"Biết mà."

Tuyết Hoa đeo giỏ nhỏ, cười hì hì nói: "Nếu quen thì đỡ rồi, nhờ họ giữ than lại cho chúng ta."

Nghe vậy, Lâm Lan Lan nhất thời nổ tung: "Ai thèm!"

Cô ta quay người bỏ đi.

Kết quả, Tuyết Hoa lại đuổi theo: "Đừng giận, phía trước có một gia đình đang đổ than kìa, chúng ta đi thôi."

Lâm Lan Lan vẫn đi thẳng.

"Không cần thật hả?"

"Cậu không sợ về bố cậu đánh cậu sao?"

Lần này, Lâm Lan Lan dừng bước, chần chờ lưỡng lự, rốt cuộc vẫn đi theo Tuyết Hoa.

Nhà họ Quý.

Thẩm Mỹ Vân nướng xong một chậu than lửa rồi gọi Quý Trường Tranh: "Than đá dùng hết đổ đâu vậy?"

Phòng mỗi người đều có một chậu than, đốt hết phải tự đi đổ rồi thêm than vào.

Chuyện này bình thường đều do đồng chí Trương đảm nhiệm, nhưng Quý Trường Tranh không gọi dì ấy, một chậu than bé tí thôi mà, anh trực tiếp bưng lên: "Đưa anh, để anh mang đi đổ."

Thẩm Mỹ Vân hơi tò mò, cô đi theo: "Em đi với anh."

Lập tức nhảy xuống mang giày bông đuổi theo, ngoài trời hơi lạnh, cô vừa ra ngoài đã bị gió lạnh thổi trận, vô thức rùng mình một cái.

Quý Trường Tranh: "Em về đi, anh sẽ về ngay."

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Em ra ngoài đi dạo." Chủ yếu vẫn do tò mò.

Đốt xong một chậu than đá rồi đổ ngoài cửa, tự nhiên sẽ có người đến nhặt.

Thẩm Mỹ Vân không hiểu nhưng Quý Trường Tranh thì biết, anh dẫn Thẩm Mỹ Vân ra cửa sau.

Thẩm Mỹ Vân thấy anh đổ ở cửa sau, cô bất ngờ: "Đổ ở đây à?"

Quý Trường Tranh gật đầu, còn chưa giải thích thì cách đó không xa có một đứa bé vui mừng nói: "A, có người đổ than, Lan Lan, chúng ta nhanh đi nhặt đi."

Người nói câu này không phải người ngoài, chính là Tuyết Hoa.

Cô bé nhỏ con, lưng đeo một cái gùi nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì rét, da nút nẻ nhưng có vẻ cô không thèm để ý.

Một đôi mắt to sáng bừng tập trung vào lõi than mới đổ.

Nếu không phải vì đang kéo Lâm Lan Lan, sợ là một giây sau cô bé đã chạy vồ đến rồi.

Thật ra Lâm Lan Lan rất không thích đi nhặt than, cô ta không hiểu một thứ bẩn thỉu như vậy, đi tranh làm gì?

Nhưng nghĩ đến cảnh bị ba mẹ đánh đập tàn nhẫn.

Cô ta rén.

Đôi cha mẹ ruột này của cô ta không có lương tâm, họ sẽ không yêu thương cô ta, không bằng cả Lâm Chung Quốc ham mê vụ lợi.

Lúc Lâm Lan Lan đang suy nghĩ lung tung, Tuyết Hoa đã chạy tới đống than đá kia, tro than vừa đổ còn mang theo tia lửa, nóng đến bỏng tay.

Nhưng Tuyết Hoa không quan tâm, cô bé thậm chí còn hơ bàn tay nhỏ bé của mình lên tro than sắp nguội lạnh, trên mặt lộ rõ vẻ thỏa mãn.

Buổi sáng ra ngoài nhặt hạt than, chạng vạng cũng phải đi nhặt.

Chạy tới chạy lui một ngày, toàn thân đều đông cứng, cho tay vào tro than thì sẽ ấm lên tức khắc, dần có tri giác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-632.html.]

Lúc này cô bé mới cầm kìm lửa nhỏ và bắt đầu đào. Khi đào tới hạt than còn chưa cháy hết, mắt chợt sáng ngời.

Kẹp lên bỏ vào sọt nhỏ của mình, còn không quên chia cho Lâm Lan Lan một cái.

Thẩm Mỹ Vân định vào nhà ngay khi Quý Trường Tranh đổ tro than xong.

Nhưng tiếng hô của Tuyết Hoa lại thu hút sự chú ý của Thẩm Mỹ Vân.

Cô thuận thế nhìn sang thì thấy Tuyết Hoa bé tí lưng đeo gùi, da mặt nứt nẻ cóng bừng, cô nhìn xuống thấy da tay cũng thế, móng tay đen thui.

Vấn đề là mười ngón tay của cô bé đều sưng đỏ lên, dính đầy bồ hóng, trông thảm cực.

Thẩm Mỹ Vân cũng làm mẹ, Miên Miên nhà cô cũng trạc tuổi cô bé trước mặt. Cô không đành lòng nhìn cảnh tượng này.

Vì thế, động tác xoay người cũng dừng lại theo.

"Cô bé, con mấy tuổi rồi?" Thẩm Mỹ Vân hỏi.

Tuyết Hoa tò mò ngẩng đầu lên, cô bé chưa từng gặp dì nào xinh đẹp như vậy.

Không khỏi ngây người.

"Dì, dì đẹp quá."

Cô như cô gái xinh đẹp trên hộp kem mà lúc trước Tuyết Hoa nhặt được.

Thẩm Mỹ Vân bất ngờ: "Nhóc con này miệng ngọt ghê."

"Dì hỏi con mấy tuổi rồi?"

Cô ngồi xổm xuống.

Tuyết Hoa bẻ đầu ngón tay: "Hết năm nay con sáu tuổi."

Thẩm Mỹ Vân sửng sốt, con bé này còn nhỏ hơn Miên Miên nhà cô mấy tháng.

"Con nhỏ như vậy sao lại ra ngoài nhặt than? Người lớn trong nhà đâu?"

Tuyết Hoa mở to đôi mắt trong suốt sạch sẽ, nói một cách hùng hồn: "Bà nội con không cử động được."

"Con là trụ cột trong nhà, con đương nhiên phải đi nhặt rồi."

Ôi!

Nghe thế, Thẩm Mỹ Vân thở dài, quay đầu nhìn cô bé đứng cạnh Tuyết Hoa.

"Bé này cũng vậy à?"

Lâm Lan Lan cúi đầu, mái tóc bẩn thỉu che khuất nửa bên mặt, còn đội một cái mũ quá khổ nên Thẩm Mỹ Vân không nhận ra.

Tuy cô không nhận ra nhưng Lâm Lan Lan lại nghe ra.

Là giọng nói của mẹ Thẩm Miên Miên.

Từ lúc nghe ra giọng của đối phương, cô ta đã gục đầu xuống, cô ta cũng không biết tại sao mình lại muốn tránh đối phương.

Lâm Lan Lan không muốn Thẩm Mỹ Vân nhận ra mình.

Cũng như không muốn để Thẩm Miên Miên nhìn thấy mình.

Tuyết Hoa thấy Lâm Lan Lan im lặng thì chủ động trả lời thay cô ta: "Không đâu, bạn ấy có ba mẹ, nhưng ba mẹ bạn ấy không thích bạn ấy."

"Nên bạn ấy mới đi nhặt than với con."

Con cái lưu lạc bên ngoài về dù sao cũng phải do mình tự tay nuôi nâng, ba mẹ đương nhiên không đặt quá nhiều tâm huyết vào nó rồi.

Tất nhiên, đối với những bậc cha mẹ nghèo, họ không có nhiều tình cảm với những đứa con mình nuôi dưỡng, dù có cũng không giỏi thể hiện.

Họ cứ sống tê liệt, lo lắng và cáu kỉnh cho qua ngày.

Ngày nào cũng tính mai ăn gì, mốt ăn gì.

Đối với họ mà nói, những mối quan hệ, tình cảm gia đình là một điều vô cùng xa xỉ.

Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, liền thở dài nói: "Quý Trường Tranh, anh đứng đây chờ em, em vào nhà một lát."

Quý Trường Tranh ừ một tiếng, anh biết Thẩm Mỹ Vân muốn làm gì.

Hơn nữa, anh cũng nhận ra đứa bé trước mặt là ai.

Nó là Lâm Lan Lan.

Trước đây Quý Trường Tranh là lính trinh sát, năng lực nhìn người của anh giỏi khỏi bàn.

"Nếu cảm thấy xấu hổ, hiện tại có thể lựa chọn rời đi."

Anh đột nhiên nói câu này với Lâm Lan Lan.

Máu toàn thân Lâm Lan Lan đông cứng lại, cô ta vô thức nhìn qua thì đối diện với một đôi mắt sâu thẳm và lạnh lùng.

Lúc này, cô ta thậm chí không dám nói chuyện.

Cả người cứng đơ như khúc gỗ.

Tuyết Hoa bên cạnh không hiểu, cô bé tò mò nhìn cái này rồi nhìn cái kia.

"Chú, chú biết Lan Lan không?"

Cái tên Lan Lan này vừa ra, Quý Trường Tranh lập tức liếc qua khiến da đầu Lâm Lan Lan tê rần.

"Trước khi vợ tôi đi ra, cô có thể lựa chọn rời đi ngay bây giờ."

Ai cũng biết Thẩm Mỹ Vân vào làm gì.

Vào lấy đồ.

Thế nên Tuyết Hoa không đi, nhặt than ròng rã hai năm, thỉnh thoảng cô bé cũng gặp được vài người tốt bụng.

Đồ họ cho đủ cho cô bé và bà nội ăn một bữa cơm.

Tiếc là không nhiều, dù sao bây giờ nhà nào cũng không giàu có.

Tuyết Hoa hiểu, Lâm Lan Lan cũng hiểu, cô ta muốn chạy, nhưng chân lại như mọc rễ nảy mầm, bị đóng đinh tại chỗ.

Đứng yên.

Không biết qua bao lâu.

Thẩm Mỹ Vân đi ra, còn Quý Trường Tranh quay lại với dáng vẻ ban đầu, anh cười nhìn Thẩm Mỹ Vân: "Anh biết em đi lấy đồ mà."

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, đưa màn thầu ra: "Mỗi đứa một cái."

Mặt khác, cô còn cho họ hai thanh kẹo: "Chúc mừng năm mới, các bạn nhỏ."

Tuyết Hoa ngây người: "Chúc mừng năm mới."

Hình như đây là lần đầu tiên cô bé thấy có người chúc mừng năm mới mình.

Thấy Thẩm Mỹ Vân đưa đồ cho mình, Tuyết Hoa chần chừ, cuối cùng vẫn nhận lấy: "Cảm ơn dì."

Màn thầu trắng nè, không lẫn chút ngũ cốc trộn nào, rất lâu rất lâu rồi cô bé chưa được ăn.

Chỉ cần nhìn chiếc màn thầu trắng nõn là cô bé có thể tưởng tượng ra khi cắn vào sẽ mềm và ngọt nhường nào.

Tuyết Hoa không ngừng nuốt nước miếng, đè xuống ý nghĩ chộp lấy cắn một miếng.

Cô bé muốn mang về ăn với bà nội.

Thấy bạn thân Lâm Lan Lan không nhúc nhích, Tuyết Hoa hơi buồn bực, cô bé giơ tay chọc Lâm Lan Lan: "Dì cho, cậu không lấy hả?"

Lâm Lan Lan thầm nghĩ, cô ta còn lâu mới ăn xin.

Thế nhưng bàn tay còn thành thật hơn trái tim, cô ta đã nhận lấy rồi.

Thẩm Mỹ Vân thấy cô ta nhận thì quay đầu nhìn Tuyết Hoa, giọng nói dịu dàng: "Được rồi, trời sắp tối rồi, hai đứa mau về nhà đi."

Tuyết Hoa ừ một tiếng, quay đầu lại nhìn Thẩm Mỹ Vân.

Mãi đến khi Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh vào nhà đóng cửa lại.

Cô bé cầm bánh bao trắng, ngơ ngác nói: "Nếu tớ được làm con gái của cô ấy thì tốt rồi."

Cô bé không có mẹ, nhưng cô có trực giác nếu đối phương làm mẹ cô, cô nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Lâm Lan Lan coi thường: "Mẹ cậu mà biết suy nghĩ này của cậu, nhất định sẽ đánh c.h.ế.t cậu."

Tuyết Hoa cẩn thận nhét màn thầu vào ngực, bao lại, khi về nhà bà nội có thể ăn nóng.

Nghe Lâm Lan Lan nói, cô bé căn bản không thèm để ý."Mẹ tớ c.h.ế.t rồi"

"Tớ chưa gặp bà lần nào."

"Sao bà ấy lại đánh tớ?"

Lâm Lan Lan chán nản, Tuyết Hoa đần quá, nó là đồ ngốc.

Đồ ngốc đang nhìn chằm chằm cái màn thầu trong tay cô ta: "Cậu không cần hả?"

Lâm Lan Lan vô thức giấu màn thầu đi: "Ai nói?!"

Nếu cô ta không muốn, cô ta đã không cúi đầu xin xỏ rồi.

Cô ta vốn đã đi từ sớm!

Tuyết Hoa tiếc hận, cô bé l.i.ế.m liếm môi: "Vừa rồi tớ thấy cậu có vẻ không cần, tưởng cậu không lấy thì cho tớ nhé."

Lâm Lan Lan tức chết: "Cậu nằm mơ đi."

Nói xong cảm giác hơi quá đáng, cô ta suy nghĩ một chút, bẻ chiếc màn thầu làm đôi rồi đưa cho cô bé: "Cho cậu này."

Cô ta phải dỗ dành Tuyết Hoa, nhỡ Tuyết Hoa không dẫn cô ta đi nhặt than thì phải làm sao?

Mắt Tuyết Hoa đột nhiên sáng lên, bày cách cho cô ta: "Đúng vậy, cậu ăn xong rồi hẳn về nhà."

"Cậu mà mang về thì không có phần của cậu đâu."

Lâm Lan Lan gật đầu, bẻ một phần ba cho Tuyết Hoa, mình ăn hai phần ba.

Mùi bột mì quen thuộc vương vấn trong khoang miệng.

Nước mắt cô ta lập tức chảy theo: "Trước kia tớ không thích ăn thứ này."

Tuyết Hoa cẩn thận ăn từng miếng nhỏ, cô bé ngẩng đầu vô thức nói: "Cậu lại nói dối."

Trên đời này sao có thể có người không thích ăn màn thầu trắng chứ.

Chắc chắn là kẻ ngốc.

"Tớ không nói dối."

Lâm Lan Lan tranh luận: "Trước kia ở nhà ba mẹ, tớ chỉ ăn bánh kẹo chấm đường trắng và bánh vừng đen thôi."

Mắt Tuyết Hoa sáng lên: "Nếu cuộc sống trước đây của cậu sung sướng như vậy thì giờ cần gì về căn nhà hiện tại?"

Trong khu phức hợp chung mà họ sống có hai hộ gia đình nghèo nhất.

Một là nhà cô bé, ba mẹ cô mất sớm nên cô sống với bà ngoại. Lúc bà còn đi lại được, bà sẽ dán hộp diêm, sau đó sức khỏe của bà yếu dần.

Gánh nặng của cuộc sống đè nặng lên vai cô bé nên nhà cô là nhà nghèo nhất vì cô không có ba mẹ.

Nhưng nhà Lâm Lan Lan thì khác, nhà họ nghèo không ngóc đầu lên nổi chỉ vì quá đông con.

Nghe được câu hỏi của Tuyết Hoa, Lâm Lan Lan lâm vào trầm mặc.

Tại sao cô ta về nhà?

Cô ta không muốn về.

Nhưng Lâm Chung Quốc bắt cô ta về, nghĩ tới đây, mắt cô ta hằn lên vẻ thù hận.

Lâm Lan Lan như vậy rất đáng sợ.

Tuyết Hoa run rẩy, vô thức rời xa cô ta, cô bé nhìn lên trời: "Mặt trời sắp xuống núi, chúng ta mau về đi."

Thật ra trời đã tối mịt.

Lâm Lan Lan nhồm nhoàm ăn hết màn thầu, còn hơi thèm thuồng, thế là bóc thêm một viên kẹo định ăn luôn.

Tuyết Hoa bất ngờ: "Cậu không tiết kiệm kẹo để ăn Tết hả?"

Lâm Lan Lan lắc đầu: "Không đâu."

Nếu cô ta cầm kẹo về thì chắc chắn sẽ không có phần của cô ta.

Đó là sự thật.

Nơi họ ở là khu ổ chuột nghèo nhất Bắc Kinh, ranh giới Sùng Văn rách rưới là thế nhưng cũng chia ba bảy loại, nơi họ ở là nơi kém cỏi nhất.

Tên là Long Tu Câu, so với nơi nhặt than đá lúc trước, con hẻm kia của họ còn không có chỗ đặt chân.

Hai bên ngõ dựng đầy lều tạm, lều vải nỉ, dưới đất chất đầy rau cải trắng, vụn gỗ, củi và lá cải trắng thối không nỡ vứt đi.

Mùa đông ở Bắc Kinh, không phải hộ nào cũng mua được than tổ ong.

Hầu hết người sống ở khu phức hợp hỗn tạp như họ đều không mua nổi.

Từ Tây Thành đến Sùng Văn, hai đứa nhỏ đi khoảng hơn hai tiếng đồng hồ, nói đúng hơn là chạy bộ về.

Nếu đi chậm thì sợ là phải 12 giờ mới về tới nhà.

Loading...