Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 630
Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:03:30
Lượt xem: 99
Hình như cái gì người đàn ông này cũng biết, kể cả chuyện nhà, chuyện lông gà vỏ tỏi, tâm tư nho nhỏ của phụ nữ cũng nhìn thấu.
Phải xem anh có muốn nói hay không thôi.
Trước đây Quý Trường Tranh luôn mắt nhắm mắt mở, nói chung là không liên quan gì đến anh, không thèm đếm xỉa, một mực bo bo giữ mình.
Nhưng...
Nhưng bây giờ thì khác.
Sau lưng anh là vợ và con gái, anh đương nhiên phải che chở họ ở mọi phương diện.
Bất kể ai đưa ra yêu cầu quá đáng cũng bị anh bãi bỏ.
Vợ chồng son đang thì thầm thì bên ngoài vang lên tiếng hô: "Dọn đồ ăn xong rồi, ra ăn thôi."
Là giọng mẹ Trương, người vừa vào bếp xào bắp cải và khoai tây lát.
Thẩm Mỹ Vân dạ một tiếng rồi kéo Quý Trường Tranh ra ngoài, Miên Miên đi chơi với các anh của cô bé rồi.
Từ sáng sớm đã không thấy bóng dáng.
Lúc hai người họ bước ra, hai bàn lớn đã đầy người.
Vân Mộng Hạ Vũ
Người lớn một bàn, đám nhỏ một bàn, ngồi đầy ắp.
Hai người Thẩm Mỹ Vân vừa đến, bà Quý nói ngay: "Mỹ Vân ngồi ở đây."
Bà ấy cố ý để lại một vị trí ngay cạnh mình.
Thẩm Mỹ Vân ngây người, ba người chị dâu còn đang chình ình ở đó.
"Nhanh lên, năm đầu tiên của con, vị trí này chính là của con."
"Không tin thì hỏi mấy chị dâu của con xem?"
Cố Tuyết Cầm khó chịu trong lòng, chị ta im bặt, cúi đầu đi múc canh ô mai.
Hướng Hồng Anh cười: "Năm đầu tiên chị gả vào cũng ngồi ở đây."
"Hơn nữa còn đòi quà cơ, bảo mẹ mua cho một cây đàn dương cầm."
Ba mẹ đẻ cô ấy làm việc ở phòng giáo dục nên cũng coi như từng trải việc đời, lúc chưa gả đến nhà họ Quý, cô ấy đã muốn một chiếc đàn dương cầm.
Đàn dương cầm rất đắt.
Điều kiện nhà mẹ đẻ cô ấy tuy không tệ nhưng còn chưa đến mức tốn nhiều tiền như vậy để mua một chiếc đàn dương cầm không quá thực dụng.
Sau đó gả đến nhà họ Quý, cô ấy biết dỗ ngọt, dỗ cho mẹ chồng Tô Bội Cầm mặt mày hớn hở, vì thế mẹ chồng vung tay lên, bảo người ta mua cho cô một chiếc đàn dương cầm ở cửa hàng Hoa Kiều.
Năm đó cô ấy được nở mày nở mặt một thời gian.
Thẩm Mỹ Vân nghe xong thì phì cười: "Vậy con không khách sáo nữa, ngồi thôi."
"Ngồi đi, ngồi đi, mọi người đều từng ngồi hết rồi."
Hướng Hồng Anh vui vẻ nói.
Từ Phượng Hà bên cạnh không lên tiếng, điều kiện nhà mẹ đẻ cô ấy kém hơn Hướng Hồng Anh, ở trước mặt mẹ chồng cũng không may mắn bằng chị dâu.
Cô ấy cúi đầu cụp mắt đi theo chị dâu cả, rót canh ô mai cho các nữ đồng chí.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân ngồi xuống, mọi người cười rộ lên.
Cậu hai Quý Quý Trường Chinh cũng ghẹo: "Năm ngoái Trường Tranh còn bị phê bình ở đây này."
"Năm nay chắc không bị nữa đâu nhỉ?"
"Tại sao lại bị phê bình?"
"Đương nhiên là vì Quý Trường Tranh không chịu kết hôn, cả nhà ai cũng thành gia lập nghiệp, con cháu thành đàn hết rồi."
"Chỉ nó còn độc thân, ông bà Quý sốt ruột, cấp trên làm anh trai cũng sốt ruột."
Quý Trường Tranh nghe vậy nhướng mày: "Em kết hôn rồi."
Một câu trúng hồng tâm.
Thẩm Mỹ Vân nhìn một màn này, không khỏi liếc mắt nhìn Quý Trường Tranh.
Ôi ôi, không bàn cái nhìn của Thẩm Mỹ Vân, đôi mắt ẩn tình của Quý Trường Tranh sắp dìm c.h.ế.t người ta rồi.
Mọi người trên bàn bắt đầu ho nhẹ.
"Được rồi được rồi, ăn cơm."
Ông Quý vừa mời, mọi người lập tức động đũa.
Bấy giờ Thẩm Mỹ Vân mới nhận ra giờ chưa phải cơm tất niên mà bàn ăn đã rất thịnh soạn rồi.
Bắt mắt nhất là giò thịt kho màu sắc rực rỡ sáng bóng, cố ý tưới thêm một lớp nước sốt rồi đặt trên đĩa sứ trắng, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta muốn ăn, dùng đũa nhẹ nhàng đ.â.m một cái, giò heo run lên, cực kỳ mềm.
Bên cạnh là một con cá kho tàu nguyên con, điểm nhấn là sự trọn vẹn. Thịt viên Tứ Hỉ, vịt quay Bắc Kinh, lòng chiên sốt mè, đây là những món đặc sản của Bắc Kinh.
Cộng thêm ba món nhà làm, thịt heo xào ớt xanh, bắp cải xào và một đĩa khoai tây thái sợi chua cay.
Ba món sau chủ yếu là để ăn với cơm.
Có lẽ nhìn ra sự bất ngờ của Thẩm Mỹ Vân.
Bà Quý giải thích: "Bữa ăn này vì đón tụi con về nên mới làm thịnh soạn như vậy."
Bữa tiếp theo muốn ngon thì phải đợi tối mai.
Mai là cơm tất niên.
Thẩm Mỹ Vân dạ một tiếng, trước mặt xuất hiện một đôi đũa đang gắp một cục giò mềm nục.
"Món này ngon lắm, em nếm thử xem?"
Là Quý Trường Tranh, anh ăn thử thấy ngon nên muốn gắp cho Thẩm Mỹ Vân một miếng.
Thẩm Mỹ Vân hơi ngại, nhiều người trên bàn như vậy.
Quý Trường Tranh lại vờ như không biết, gắp thêm cho cô một miếng vịt quay chấm tương: "Món này cũng thơm, phải ăn lúc còn nóng."
Da vịt quay giòn tan.
Chỉ ở Bắc Kinh mới ăn được vịt quay Bắc Kinh chính tông như vậy.
Bị cả bàn nhìn chăm chú, Thẩm Mỹ Vân kiên trì nhận lấy, cô không nhịn được đá Quý Trường Tranh dưới gầm bàn.
Ý bảo anh khiêm tốn một chút.
Quý Trường Tranh không chỉ không khiêm tốn mà còn nhìn thẳng vào mắt mọi người: "Vợ con, con gắp thức ăn cho cô ấy, không có vấn đề gì chứ?"
Mọi người á khẩu không trả lời được.
Đương nhiên là không có vấn đề gì.
Mọi người tức khắc cúi đầu và cơm.
Quý Trường Tranh không chỉ chăm sóc vợ mà còn chăm sóc con gái, thỉnh thoảng nhìn sang bàn bọn nhỏ.
Miên Miên đã hòa mình với các anh trai.
Quý Minh Thanh năm nay mười bốn tuổi, Quý Minh Phương nhỏ nhất cũng mười tuổi.
Cả bàn toàn bé trai có một cô bé nũng nịu mềm mại, đám nhóc nhà họ Quý vốn hay giành ăn giờ hiếm khi tỏ vẻ nhã nhặn trước mặt Miên Miên.
"Em gái Miên Miên, em có muốn ăn bánh trôi khoai lang chiên không?"
Bàn ăn của trẻ em không giống người lớn.
Toàn món thích hợp với khẩu vị của bọn nhỏ hơn.
Người hỏi Miên Miên là Quý Minh Phương của vợ chồng cậu ba, đứa nhỏ nhất cũng là đứa thích Miên Miên nhất.
Miên Miên gật đầu, chớp đôi mắt to nhìn Quý Minh Phương: "Được chứ ạ?"
"Đương nhiên!"
Quý Minh Phương không ăn cơm nữa, gắp cho Miên Miên một viên khoai lang.
"Vừa ngọt vừa dẻo, ăn rất ngon."
Miên Miên cắn một miếng nhỏ và nói cám ơn.
Quý Minh Phương sướng rơn, anh trai Quý Minh Viên không nhịn được trợn mắt.
Có một viên khoai lang mà đòi mua chuộc em gái Miên Miên à?
Quý Minh Viên và Quý Minh Phương là hai anh em ruột, con của cậu ba Quý.
Còn Quý Minh Đống và Quý Minh Hiệp là con cậu hai, Quý Minh Đống mười lăm tuổi, Quý Minh Hiệp mười hai.
Họ lập tức tranh nhau gắp thức ăn cho Miên Miên.
"Món này cũng ngon, nhai trong miệng giòn tan."
"Cá cũng ngon."
"Cá có xương, em gái Miên Miên không biết lừa xương, dễ bị hóc, ăn chân gà đi."
Vì thế, dưới sự quan tâm của mọi người, Miên Miên thậm chí không cần động đũa đã có một chén đồ ăn đầy.
Quý Trường Tranh thấy thế thì dời mắt đi.
Được rồi.
Không lo Miên Miên không ăn được.
Con trai nhà họ Quý đều rất hung tàn, gắp chậm thì đừng mơ mà ăn được cái gì.
Bà Quý thu một màn này vào mắt, mặt mày càng hiền lành nhu hòa, bà ấy luôn rất biết ơn Mỹ Vân.
Sự tồn tại của Mỹ Vân đã làm cho thằng nhóc vô pháp vô thiên trước kia quay đầu, biến thành một người bình thường có thất tình lục dục.
Như vậy rất tốt.
Bữa cơm này, ông Quý dường như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu nhìn thoáng qua bạn già của mình, tuy không biết tại sao bà ấy lại vui nhưng ông cũng bất giác cười theo.
Sau khi cả nhà ăn xong, đàn ông giúp thu dọn đồ đạc.
Các nữ đồng chí uống trà cắn hạt dưa ở phòng khách, bọn nhỏ thì chạy ra ngoài chơi.
Thấy Miên Miên muốn ra ngoài, Thẩm Mỹ Vân dặn: "Đi theo các anh nhé con? Đừng để lạc."
Cứ đến Tết là mẹ mìn hay lảng vảng ngoài được.
Quý Minh Phương mạnh dạn nói: "Thím cứ yên tâm đi, dù cháu bị lạc, em gái Miên Miên cũng sẽ không lạc."
Cậu bé mới chín tuổi, nghe giọng điệu còn tưởng mười chín tuổi.
Thẩm Mỹ Vân xoa cái đầu nhỏ của cậu, cứng như đầu hổ, đáng yêu khỏi bàn.
Cô cười cười: "Vậy được, thím giao Miên Miên cho cháu."
"Dạ!"
Sau khi bọn trẻ ra ngoài, các cô gái ngồi tán gẫu.
Hướng Hồng Anh là người của phòng giáo dục, cô ấy đương nhiên rất coi trọng việc giáo dục cho con trẻ: "Mỹ Vân, em có kế hoạch đưa Miên Miên đến Bắc Kinh học tập không?"
Nghe vậy, cả phòng tập trung hẳn lên.
Bà Quý thậm chí còn hơi chờ mong.
Nhưng bà ấy là người thôn minh, trước khi Thẩm Mỹ Vân ra quyết định, bà sẽ không xen vào.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một lát: "Cái này phải xem con bé muốn thế nào."
"Em tôn trọng ý kiến của con."
Cái này...
Hướng Hồng Anh là người ngay thẳng, cô ấy tiếp lời: "Con chắc chắn sẽ không nỡ xa em, nhưng chúng ta là người một nhà, chị phải nói thẳng với em."
"Giáo dục ở Bắc Kinh tốt hơn Mạc Hà, đây là sự thật không thể chối cãi, chuyển con bé về trường sớm, làm một cái hộ khẩu ở Bắc Kinh, đây mới là chuyện quan trọng nhất."
Nói hơi khó nghe.
Nhưng dù là hộ khẩu Bắc Kinh hay được đi học ở Bắc Kinh thì đều là những điều mà người tỉnh khác không dám nghĩ tới.
Xét cho cùng, Bắc Kinh là thủ đô.
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Em biết nền giáo dục ở Bắc Kinh rất tốt, nhưng giờ thật sự không tiện."
"Em và Trường Tranh đều ở Mạc Hà, anh ấy ở trong đội, em đang đi làm, nếu chuyển con bé về đây thì khác nào ở xa tụi em."
Cô cũng thản nhiên nói: "Không phải Miên Miên không muốn tách khỏi em, là em không thể tách khỏi Miên Miên."
Đây cũng là lần đầu tiên nàng bộc lộ tình cảm trước mặt người ngoài.
"Những ngày gian nan nhất của em nhờ có Miên Miên mới vượt qua được, bây giờ đưa con bé đi học xa, con bé không quen, con cũng không quen."
Nói đến nước này rồi.
Đương nhiên là từ chối.
Ở đây toàn là người thông minh, biết điểm dừng.
"Vậy cũng được, con cái ở với mẹ vẫn yên tâm hơn."
Thẩm Mỹ Vân khẽ gật đầu.
Bà Quý hơi thất vọng, nhưng cũng tôn trọng ý kiến của Thẩm Mỹ Vân.
"Đúng rồi, em và Trường Tranh kết hôn lâu như vậy, chưa có động tĩnh gì à?"
Cố Tuyết Cầm vừa hỏi, trong phòng lập tức yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người chợt nhìn vào bụng Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại, như ngồi trên đống lửa.
"Con không sinh được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-630.html.]
Quý Trường Tranh mới từ phòng bếp đi ra, tay còn chưa khô, mu bàn tay anh ôm lấy bả vai Thẩm Mỹ Vân tránh để nước làm ướt quần áo của cô.
Quý Trường Tranh vừa dứt lời, trong phòng yên tĩnh như chết.
Không biết qua bao lâu.
Mọi người kinh ngạc nhìn Quý Trường Tranh.
"Con vừa nói cái gì?"
Quý Trường Tranh bình tĩnh: "Con nói, con không sinh được."
"Về chuyện sinh con, sau này mọi người đừng nhắc tới nữa."
"Đây là lần đầu tiên và con hy vọng đó là lần cuối cùng."
Nghe vậy, mặt Cố Tuyết Cầm nhất thời đủ bảy sắc cầu vòng, hiển nhiên là không ngờ Quý Trường Tranh bị vô sinh?
Hình như cũng có lý?
Thảo nào lúc trước anh không muốn kết hôn.
Thì ra không sinh được con.
Thẩm Mỹ Vân chú ý tới biểu tình trên mặt mọi người, cô nhíu mày: "Quý Trường Tranh."
Sao anh lại nói như vậy.
Rõ ràng anh đang nói dối, nhưng lại với một thái độ rất đường hoàng và chắc nịch.
Quý Trường Tranh vỗ vai cô: "Chuyện anh không sinh được vốn nên nói từ sớm, tránh sau này có người vừa thấy em đã hỏi có với cả chưa có."
Phiền c.h.ế.t được.
Cố Tuyết Cầm cảm giác Quý Trường Tranh đang ám chỉ mình, chị ta chợt thấy không được tự nhiên.
"Em không đến bệnh viện khám à?"
Chỗ này không thiếu bác sĩ giỏi.
Quý Trường Tranh: "Không cần thiết."
"Con đã bàn với Mỹ Vân, có Miên Miên là đủ rồi, không cần phải sinh thêm nữa."
Nhà họ Quý không có gì nhiều, được con cháu là đông.
Riêng cháu trai đã có sáu đứa, và chỉ là tạm thời thôi.
Nói không chừng qua hai năm, anh cả, anh hai, anh ba lại sinh thêm mấy đứa, cũng có khả năng mà?
Cái này...
Mọi người thấy Quý Trường Tranh bốc đồng quá.
Đã kết hôn rồi nhưng vẫn không thích sinh con.
Mấy đứa con dâu đồng loạt nhìn sang bà Quý.
Bà Quý dứt khoát: "Nhìn mẹ làm gì? Mẹ không quan tâm đâu."
Rõ ràng bà ấy đã biết chuyện này từ lâu.
Chuyện này hiển nhiên nàng đã sớm biết.
Nếu không đã không bình tĩnh như vậy.
Mấy đứa con dâu nhà họ Quý nhìn nhau không nói một lời.
Nhưng những lời của Quý Trường Tranh như một cơn bão, gào thét trong lòng mọi người.
Sau khi ăn xong hạt dưa, Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh về phòng mình.
Vừa vào phòng, cô khẽ ôm Quý Trường Tranh, không nói gì, nhưng tựa như đã nói hết tất cả.
Quý Trường Tranh như hiểu được tâm trạng của cô.
Anh thuận thế bế cô lên rồi ngồi cạnh giường, ôm cô vào lòng như một đứa trẻ.
"Mỹ Vân, em không cần phải cảm thấy áy náy, trước khi gặp em, anh chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn."
Một người chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn sao có thể muốn một đứa con chứ?
Anh không có chấp niệm nào về việc nối dõi tông đường.
"Sau khi gặp em, anh cảm thấy hai chúng ta sống với nhau rất hạnh phúc, có con chen ngang phiền lắm."
Đó là sự thật.
Tuy anh không phủ nhận mình thích Miên Miên, một cô con gái mềm mại trắng nõn biết làm nũng thì ai mà không thích?
Nhưng trẻ con mà, có tốt thế nào cũng là vật cản giữa anh và Mỹ Vân.
Quý Trường Tranh đang mơ về một cuộc sống chỉ có mình và Mỹ Vân sau khi nuôi Miên Miên lớn lên rồi gả ra ngoài.
Đây mới là cuộc sống mà anh muốn.
Quý Trường Tranh luôn không che giấu thái độ của mình, anh chỉ thích ở bên Mỹ Vân, một thế giới chỉ có hai người họ.
Thừa một người cũng không được.
Nói là nói vậy, Thẩm Mỹ Vân than nhẹ: "Quý Trường Tranh, anh biết..."
Chưa dứt câu đã bị Quý Trường Tranh cúi đầu cắn môi, giọng điệu lầm bầm mơ hồ: "Đã lâu rồi anh chưa được hôn em."
Từ khi Mỹ Vân dẫn Miên Miên về nhà mẹ đẻ, sau đó một nhà ba người họ lại ngựa không dừng vó chạy tới Bắc Kinh.
Tính ra đã bốn năm ngày rồi.
Anh chưa được thân mật với Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân vốn còn rất nhiều chuyện muốn nói, lại bị nụ hôn này của Quý Trường Tranh làm choáng váng.
Mà Quý Trường Tranh vốn chỉ muốn ngắt lời, nhưng hôn một cái không khí chợt thay đổi.
Mỹ Vân thơm tho mềm mại, ngồi trong vòng tay anh, mặc anh nắn bóp xoa vò.
Không phải quá tuyệt vời à?
Kết quả là nụ hôn nhẹ ban đầu dần biến thành một nụ hôn nồng nàn, không khí trong phòng cũng nóng lên.
Quý gia là căn tứ hợp viện chính thống, gian phòng này của Quý Trường Tranh còn cách xa hai gian bên ngoài, xung quanh không có người ở.
Bọn trẻ lại ra ngoài.
Thiên thời địa lợi quá chứ nhỉ?
Một không gian hiếm hoi dành cho vợ chồng son.
Không biết thế nào, tay Quý Trường Tranh bắt đầu không an phận, lúc Thẩm Mỹ Vân cảm giác người mình lạnh lẽo, áo đã bị vén lên hơn nửa.
Bên dưới chẳng che được nhiều.
Đầu óc Thẩm Mỹ Vân hỗn loạn, bị cái lạnh này làm giật mình, nháy mắt tỉnh táo lại, cô giơ tay đẩy anh xuống: "Quý Trường Tranh."
Đầy vẻ từ chối.
Đôi mắt hoa đào của Quý Trường Tranh mờ sương, lửa đốt hừng hực, hầu kết cuộn lên cuộn xuống, giọng khàn đặc: "Mỹ Vân cho anh."
Khuôn mặt tuấn lãng cực kỳ quyến rũ, đẹp trai như tiên nhân hạ phàm.
Thẩm Mỹ Vân chợt thấy tội lỗi, hình như cô đã kéo một vị thần trên trời cao xuống thế gian.
Thế là cô hời à?
Thẩm Mỹ Vân hoảng hốt.
Quý Trường Tranh nhân cơ hội tiến công, Thẩm Mỹ Vân không giãy giụa nổi.
Không khí trong phòng như lửa thiêu, mê hoặc lòng người.
Những trận sóng nhiệt nối tiếp nhau, trận sau dữ dội hơn trận trước.
Hai người trở nên tập trung, nhưng dần về sau thể lực của Thẩm Mỹ Vân không thể theo kịp Quý Trường Tranh.
Anh vốn khỏe như vâm ấy.
Thẩm Mỹ Vân tê liệt vì kiệt sức, anh vẫn chăm chỉ cày cấy, mồ hôi rơi như mưa.
Thẩm Mỹ Vân không muốn động dù chỉ một ngón tay, cứ nằm đấy để Quý Trường Tranh tự lực cánh sinh.
Nhưng không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
"Mỹ Vân."
Giọng nói của Hướng Hồng Anh.
"Chúng ta ra đánh lá bài đi, còn thiếu một chân, em có chơi không?"
Tiếng đập cửa dồn dập vang lên.
Thẩm Mỹ Vân giật mình...
Cô tỉnh cả người, hai mắt mờ mịt cũng dần dần trở nên tập trung.
"Quý Trường Tranh!"
Cô nhỏ giọng đẩy người bên trên ra.
Thật ra Quý Trường Tranh biết có người tới sớm hơn Thẩm Mỹ Vân, tiếng bước chân đi trong sân rất rõ ràng.
Nhưng anh không quan tâm.
Đó là sự thật.
Anh ung dung dém chăn cho Mỹ Vân rồi đứng lên: "Anh sẽ giải quyết, em ngủ một giấc đi."
Mới làm một trận, Mỹ Vân kiệt sức rồi.
Thẩm Mỹ Vân chần chờ, hai tay nắm lấy chăn, lộ ra một khuôn mặt phù dung kiều diễm ướt át: "Có được không???"
Sòng của người ta thiếu một chân, cô bảo cô không tham dự được vẫn ổn chứ?
Suy cho cùng đây là nhà họ Quý, không phải nhà họ Thẩm.
Quý Trường Tranh đứng lên sửa sang lại quần áo: "Đương nhiên là được."
Thái độ rất hiển nhiên.
"Em ở đây nghỉ ngơi một lát, anh đi xử lý."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng đưa mắt nhìn Quý Trường Tranh mở cửa, cửa vừa mở, Hướng Hồng Anh ở bên ngoài sửng sốt.
"Trường Tranh?"
Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Hồi trên xe lửa Mỹ Vân ngủ không được, giờ mới ngủ rồi, chị đừng gọi cô ấy."
"Em đi đánh bài với mọi người."
"Cái gì?"
Hướng Hồng Anh tưởng mình nghe lầm, đứa em rể không ăn khói lửa nhân gian này của cô ấy sẽ đi đánh bài với họ?
Không đùa chứ?
Quý Trường Tranh nhướng mày: "Không được?"
"Em chỉ đánh một ván thôi, các chị tìm người thay thế em đi, em muốn về với Mỹ Vân."
Đánh một ván đã là nể mặt Mỹ Vân rồi.
"Được được được."
Hướng Hồng Anh b.ắ.n một tràng, có thể tưởng tượng được cô ấy kinh ngạc đến độ nào.
Nghe tiếng bước chân dần đi xa, Thẩm Mỹ Vân khẽ thở ra, cuộn mình trong chăn lăn một vòng.
Nói thật, với tình trạng này, cô khó mà đi gặp ai được.
Người từng trải nhìn qua biết ngay, Quý Trường Tranh đỡ hơn, anh là đàn ông, vẫn còn khỏe lắm, bình thường hay trưng ra một cái mặt lạnh.
Ít ai dám nhìn thẳng vào anh.
Hướng Hồng Anh mới đi gọi họ không phải cũng vậy sao?
Nhìn thoáng qua rồi dời mắt đi ngay, còn không phải vì khí thế của Quý Trường Tranh quá mạnh sao?
*
Trên bàn bài trong phòng khách Quý gia.
Bà Quý là nhà cái, ba con dâu một bàn, con dâu lớn Cố Tuyết Cầm và con dâu thứ ba Từ Phượng Hà đã ngồi vào chỗ.
Còn trống hai chỗ, một là Hướng Hồng Anh, một là Thẩm Mỹ Vân.
Sau khi nghe thấy tiếng bước chân, mấy người trong phòng ngó ra.
Nhưng chỉ thấy Hướng Hồng Anh dẫn Quý Trường Tranh tới.
Mọi người: "?"
"Hồng Anh à, không phải bảo con gọi Mỹ Vân tới sao? Sao con lại gọi Trường Tranh?"
Đám đàn ông đều ở một bàn khác, họ chơi mạt chược kiểu cũ.
Hướng Hồng Anh cũng khó xử, cô ấy đi gọi Mỹ Vân mà.
Nhưng Quý Trường Tranh cứ đòi đi theo, cô ấy có thể làm gì đây?
Hướng Hồng Anh quay đầu nhìn Quý Trường Tranh, Quý Trường Tranh đã xắn gọn lại ống tay áo, áo mũ chỉnh tề, sắc mặt lạnh lùng, im lặng quan sát.
Tư thế này đủ khiến mấy chị dâu hết hồn hết vía.
Đám chị dâu có mặt chỉ nghĩ một điều, khí thế của đứa em rể này càng ngày càng dọa người.
Luôn cảm giác ánh mắt kia như lưỡi lê, như thể muốn xuyên thủng người ta bất cứ lúc nào!
Quý Trường Tranh làm như không để ý lắm, anh sải bước đi tới trước bàn: "Mỹ Vân ngồi xe lửa mệt, con bảo cô ấy nghỉ ngơi, để tôi tới đánh với mọi người một ván."
Nói xong, ngẩng đầu nhìn bà Quý đang cầm cái: "Con đánh một ván rồi đổi lại cho mẹ."