Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 63
Cập nhật lúc: 2024-10-22 22:09:30
Lượt xem: 40
Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn nhìn nhau, ánh mắt đầy vui mừng: "Chắc Mỹ Vân về rồi"
Nói rồi nhanh nhẹn đi mở cửa.
Nhưng khi mở cửa ra, nhìn thấy người bên ngoài, nụ cười trên môi Trần Thu Hà nhạt đi mấy phần: "Sao các người lại đến đây."
Người ngoài cửa chính là người nhà họ Thẩm.
Chị Thẩm, anh Thẩm, Thẩm Mỹ Quyên, Thẩm Kiến Minh và một người phụ nữ trung niên lạ mặt, người nọ ăn mặc rất lộng lẫy, áo khoác nhung dê, đi giày cao gót, còn để tóc xoăn kiểu Tây.
Xem ra toàn bộ người nhà họ Thẩm đều đến đây.
Bà ấy vừa dứt lời, anh Thẩm chợt biến sắc, hôm nay bọn họ dẫn khách quý đến đây đấy.
Ai ngờ còn chưa vào cửa đã bị em dâu làm mất mặt.
Đúng là mất hết thân phận trước mặt khách quý mà.
"Em thật là, khách quý đến nhà đã không ra cửa đón tiếp thì thôi lại còn đứng chặn ngoài cửa, thế là thế nào?"
"Khách quý?" Trần Thu Hà chế giễu lại: "Khách quý dẫn cả nhà đến hỏi tội à?"
Nhìn vẻ mặt đối phương thì không giống đến làm khách lắm.
Câu này khiến bác cả Thẩm không biết đáp lại thế nào, chỉ có thể phất tay áo: "Tôi không nói chuyện với đàn bà, gọi Hoài Sơn ra đây."
Mới ồn ào mấy câu mà đã thu hút sự chú ý của người khác, mấy gia đình trong nội viện vốn đã nghỉ ngơi lại lục tục bật đèn, có người còn mở cửa sổ ra nghe ngóng.
Thẩm Hoài Sơn bình tĩnh bảo vệ Trần Thu Hà ra sau lưng, một tay dắt tay Miên Miên bước đến trước mặt bác cả Thẩm: "Anh cả, hôm nay anh đến cứu nhà em khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng sao?"
Hầu như tất cả mọi người đều biết tình hình nhà bọn họ.
Tất nhiên anh Thẩm cũng biết, nhưng ông ta lấy đâu ra năng lực cứu nhà họ Thẩm, năm xưa ông ta còn ghen ghét người em trai này sau khi chia nhà ra ở riêng thì một bước lên trời cơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-63.html.]
Nhưng sau lần xảy ra chuyện này, ông ta lại cảm thấy may mắn vì mình là người bình thường, nếu không đã mang tai họa cho người nhà rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thế nên khi nghe câu hỏi của Thẩm Hoài Sơn, anh Thẩm cảm thấy em trai đang cười nhạo mình.
Vẻ mặt ông ta vô cùng khó coi.
Trái lại, chị Thẩm thầm mắng một câu, chồng mình đúng là một tên phế vật, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì sự hòa thuận, nói giúp:
"Hoài Sơn thật là, chẳng lẽ chú còn không biết năng lực của anh chú sao? Nhưng dù anh chú không có năng lực nhưng vẫn có ý định đó.
Dù sao hai nhà cũng là anh em ruột thịt, đánh gãy xương còn liền gân, bây giờ nhà chú gặp nạn, thân làm anh em tất nhiên phải giúp đỡ một tay."
Câu này nghe rất cao thượng, hàng xóm xung quanh nghe vậy cũng không khỏi khen ngợi một câu.
"Tôi còn tưởng người của nhà chính nhà họ Thẩm không tốt cơ, xem ra người này cũng không tệ lắm."
"Đúng đấy, thời điểm này mà còn đến tận cửa giúp thì ít nhất vẫn còn chân tình."
"Viện trưởng Thẩm, cô Thẩm, nếu bọn họ có lòng đến đây rồi thì hai người cứ để họ vào nhà đi, nói chuyện ngoài cửa chẳng ra thể thống gì cả."
Nghe bọn họ nói vậy, sắc mặt Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà rất khó coi.
Người ngoài không biết thì thôi chứ chẳng lẽ bọn họ lại không biết cả nhà này là loại người gì sao?
Chị cả Thẩm trông mong nhìn vẻ mặt bọn họ, nhịn cười đến mức run cả người, bà ta thích nhất là nhìn vợ chồng chú Ba ngậm bồ hòn làm ngọt.
"Mọi người thật tinh mắt, nếu chú Ba không muốn chúng ta vào nhà thì cứ nói chuyện ngoài cửa đi. Chẳng qua, chú Ba, chú đừng có trách chị nha."
Nghe vậy, Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà thầm có dự cảm không tốt.
Ý bà ta là sao?
Thấy vợ chồng nhà họ Thẩm biến sắc, chị Thẩm lại càng sảng khoái, bà ta đắc ý cất cao giọng: "Có phải hai người đang chờ Mỹ Vân về không?"
"Chị nói cho chú thím biết này, chú thím không chờ được đâu! Với thân phận, tuổi tác của Mỹ Vân, lại còn mang theo một cái của nợ, chị đây xin nói thẳng, bất cứ Văn phòng Giáo dục Thanh niên nào cũng sẽ không nhận nó đâu!"