Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 618

Cập nhật lúc: 2024-10-26 15:56:17
Lượt xem: 77

Đối với hiểu lầm tuyệt vời này, Thẩm Mỹ Vân là không có ý định giải thích.

Sau khi thắt khăn quàng cổ cho Quý Trường Tranh xong, Thẩm Mỹ Vân quan sát một lát,"Đẹp"

Ngũ quan của Quý Trường Tranh cực kỳ đẹp trai, đồng phục phối hợp với khăn quàng cổ màu xám đậm, có một loại cảm giác cao cấp rất khác biệt.

Quý Trường Tranh: "Vậy tối nay anh sẽ không cởi ra."

Anh cực kỳ thích.

Thẩm Mỹ Vân cảm thấy Quý Trường Tranh có đôi khi cực kỳ giống một đứa trẻ, cô cũng không ngắt lời để anh đi soi gương.

Cô chỉ cảm thấy Quý Trường Tranh như vậy có chút đáng yêu!

Sáng sớm hôm sau, Quý Trường Tranh đeo khăn quàng cổ ra ngoài đi dạo.

Gặp người liền nói.

"Vợ tôi đan khăn quàng cổ cho tôi, tôi không muốn, cô ấy cứ nhất định phải đan, mọi người thấy thế nào?"

Mọi người: "..." Người này thật sự là được lợi còn khoe mẽ!

Có Quý Trường Tranh làm nền cho chiếc khăn quàng cổ này, Thẩm Mỹ Vân lại dùng hai ngày rưỡi, đan cái của cô và chiếc khăn quàng cổ Miên Miên.

Là hai cái màu đỏ.

Khăn quàng cổ của cô dùng bảy lạng sợi, Miên Miên dùng bốn lạng.

Còn dư lại không ít len.

Thẩm Mỹ Vân lại dùng sợi len kia, đan cho Miên Miên một đôi bao tay, chỉ là bao tay so với khăn quàng cổ phiền phức hơn nhiều.

Thẩm Mỹ Vân đan không đẹp lắm, xiêu xiêu vẹo vẹo, đan không được ngón tay, cuối cùng dứt khoát đan một cái bao tay lộ nửa ngón tay.

Nhưng cũng may ấm áp.

Miên Miên cực kỳ yêu thích.

"Mẹ, đây là món quà tốt nhất con nhận được."

Nếu không nói thế nào, đứa nhỏ Miên Miên này EQ cao.

Một câu nói của cô bé, dỗ đem Thẩm Mỹ Vân mặt mày hớn hở.

"Ừ, sợi len màu đỏ còn lại đang đan cho con một đôi vớ?"

Miên Miên: "Có thể nha, mẹ đan con đều thích."

"Mẹ ơi, mẹ có vất vả quá không?"

Thẩm Mỹ Vân: "Không đâu, mẹ đan cho Miên Miên bất cứ thứ gì cũng sẽ rất vui."

Cái loại tâm trạng này là hoàn toàn khác nhau.

Dùng khoảng một tuần Thẩm Mỹ Vân đan xong bao tay, vớ và khăn quàng cổ.

Mà Miên Miên cũng giống như Quý Trường Tranh, sau khi nhận được bao tay và khăn quàng cổ.

Đầu tiên vội lấy ra đeo lên.

Vừa đeo xong, đã bị sĩ quan hậu cần nhìn thấy.

"Ồ, Miên Miên, cháu đưa bao tay qua cho chú xem nào."

Miên Miên vươn tay qua: "Chú Thôi, sao chú biết mẹ cháu đan bao tay mới cho cháu?"

Đứa nhóc này rất biết cách nói chuyện.

Sĩ quan hậu cần không nhịn được nở nụ cười, sờ sờ đầu cô bé, chợt lấy xuống nhìn một chút.

"Lộ đầu ngón tay rất tốt."

"Mẹ cháu thật khéo tay."

Nói xong, anh ấy đi xem Thẩm Thu Mai: "Lúc trước đưa cho mọi người một đám lông thỏ, có thể làm thành bao tay như này không?"

Lúc các chiến sĩ làm việc cũng sẽ không ảnh hưởng.

Còn có thể giữ ấm.

Thẩm Thu Mai cầm lên nhìn xuống, cô ấy nhịn không được nở nụ cười: "Có thể nha, cái này so với đan một cái bao tay hoàn chỉnh còn đơn giản hơn, anh muốn cái này?"

Sở trưởng gật gật đầu, suy nghĩ một chút nói: "Cũng hơi muốn."

Nếu lúc dã ngoại làm nhiệm vụ, trời đông giá rét đeo một cái bao tay. Nếu ở trong doanh trại, cũng có thể đeo loại lộ nửa ngón này.

Thật sự quá rõ ràng.

Sĩ quan hậu cần vừa dặn dò, các chị dâu bên kia lập tức thay đổi sách lược.

Đảo mắt, đã đến năm mới.

Làn sóng bao tay và bảo vệ đầu gối đầu đã không còn quá hot nữa.

Sáng sớm hôm nay, thừa dịp mọi người ăn cơm, sĩ quan hậu cần cầm ba rương bao tay và bảo vệ đầu gối ra.

Tất cả mọi người tới đây, bao tay lông thỏ đều ở đây, mọi người tới thử một chút.

Vừa lấy cái gương ra.

Mọi người nhịn không được tiến lên thử một chút.

"Cái bao tay này sao chỉ đan được một nửa thế?"

Bao tay chỉ đan vị trí lòng bàn tay, còn chỗ khớp xương ngón tay chỉ đan có một nửa.

"Bao tay gì đây?"

Mọi người sửng sốt.

Sĩ quan hậu cần ở bên cạnh giới thiệu: "Cầm lên thử xem."

"Chỉ nhìn thì có ích gì?"

Vừa nói dứt câu, mọi người lập tức hoàn hồn, có người cầm lên thử một chút, sau khi đeo vào, lòng bàn tay nhanh chóng ấm lên, chỉ là đầu ngón tay lộ ra bên ngoài lại lạnh lẽo.

Bao tay này có chút kỳ diệu nha.

Sĩ quan hậu cần: "Lòng bàn tay có ấm không?"

Tiểu đoàn trưởng Lý gật đầu.

"Vậy cậu đeo găng tay đi làm việc thử, đi lấy xẻng xúc sạch mảnh tuyết này đi."

Mấy ngày nay Mạc Hà bắt đầu có tuyết rơi.

Tuy rằng không lớn, nhưng mặt đất cả ngày đều ướt sũng, rất không thoải mái.

Tiểu đoàn trưởng Lý dựa theo lời sĩ quan hậu cần nói, đeo bao tay làm việc một hồi, rất nhanh anh ấy phát hiện bao tay này không giống với lúc trước.

Đeo chiếc bao tay hở ngón này làm việc, hầu như không ảnh hưởng.

Bọn họ trước kia làm việc không mang bao tay không phải vì không sợ lạnh mà là mang bao tay quá dày thật sự rất bất tiện.

Nói hơi khó nghe, đi tiểu cũng cảm thấy găng tay quá dày, không dễ cởi quần.

Nhưng mà, cái bao tay hở ngón này hoàn toàn không như thế.

Vị trí lòng bàn tay được bao bọc rất ấm áp, mà mười đầu ngón tay lộ ra bên ngoài, rất có lực, cho dù là cầm hay nắm đều không bị ảnh hưởng chút nào.

"Đeo bao tay này rất thích hợp làm việc."

Nghe tiểu đoàn trưởng Lý nói vậy, mọi người nhao nhao cầm lên thử một chút.

Đoàn trưởng Tần tới trước, anh ấy tiện tay chọn đại một đôi bao tay khá lớn, sau khi đeo lên cầm đồ vật thử: "Đúng vậy nha."

"Tôi cảm giác cho dù là lên núi cũng có thể đeo bao tay được."

"Tuần tra cũng đeo được?"

"Là ý tưởng của ai thế, thông minh như vậy, vừa giữ ấm vừa không ảnh hưởng đến công việc."

Sĩ quan hậu cần ho nhẹ một tiếng: "Đây là ý tưởng của đồng chí Thẩm Mỹ Vân, cô ấy đan cho con gái mình một đôi găng tay hở ngón, để cô bé chép bài tập."

"Bị tôi thấy được, sao chép lại."

Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc nhìn nhau.

"Đồng chí Thẩm Mỹ Vân thật giỏi làm đồ vật."

"Tôi cũng cảm thấy cô ấy rất khéo tay."

"Nếu không sao lại nói là sinh viên đại học, đầu óc thông minh nhạy bén."

"Đúng rồi, Quý Trường Tranh, cậu có không?"

Mấy ngày hôm trước Quý Trường Tranh đeo một cái khăn quàng cổ màu xám, lần lượt đắc ý khoe với từng người bọn họ, bọn họ nghe riết mà thuộc lòng.

Quý Trường Tranh thờ ơ lấy bao tay từ trong túi quần ra, quơ quơ trước mặt mọi người.

Một đôi găng tay hở nửa ngón màu xám.

Khụ khụ!

Lúc đầu anh còn cảm thấy có chút kỳ lạ, ngại lấy ra.

Ngàn vạn lần không nghĩ tới...

Thế nhưng trở thành thứ được mọi người theo đuổi.

Lần này, Quý Trường Tranh cũng có thể quang minh chính đại lấy ra.

Vừa lấy ra, lại có người chua lè. *

*Ganh tị, đố kị

"Đồng chí Thẩm Mỹ Vân là vợ của tôi thì tốt rồi, quang minh chính đại mở bếp nhỏ* cho tôi."

*Dành một số điều kiện hoặc đãi ngộ đặc biệt hơn bình thường.

Quý Trường Tranh thổn thức nói: "Ai bảo cô ấy không phải chứ?"

"Mỹ Vân nhà tôi không chỉ là khéo tay, còn vô cùng biết săn sóc người khác, cô ấy không chỉ đan khăn quàng cổ cho tôi, còn đan bao tay cho tôi, đúng rồi..." Anh đắc ý cười, vén ống quần lên: "Còn nói năm nay là năm tuổi của tô, nên đan cho tôi một đôi vớ đỏ."

Cái này...

Hiện trường trong nháy mắt nổ tung?

Mọi người hâm mộ muốn chết.

"Đuổi người này đi, đuổi đi!"

"Đúng vậy, có khăn quàng cổ thì thôi, cậu ấy còn có găng tay, có găng tay thì thôi, cậu ấy còn có tất đỏ năm tuổi nữa chứ."

Cái này thật quá vô lý.

Thời buổi này ai mà không thắt chặt đai lưng sống chứ.

Đừng nói vớ đỏ, ngay cả vớ rách cũng không có mấy đôi, thậm chí rất nhiều người mùa đông không mang vớ.

Vớ đi tới đi lui trên chân mỗi ngày, nhất là với làm từ vải cũ.

Hai ba bữa đã lủng một lỗ, cho nên thà rằng không mang.

Về phần vớ đỏ thì càng không có khả năng.

Tiểu đội trưởng Lý đê tiện cười hề hề, nhịn không được ngồi xổm xuống sờ soạng: "Vớ anh là vớ len?"

Lời này vừa nói ra, mọi người nhất thời theo bản năng mà nhìn lại.

"Không thể nào? Dùng len đan vớ?"

Người ở đây phàm là đã kết hôn, không ai không biết len đắt cỡ nào.

Bà vợ nhà mình đan cho bọn họ một cái áo len, đã phải tiêu tốn ba tháng lương trở lên, hơn nữa một cái áo len ít nhất phải mặc năm năm trở lên.

Cho nên, trong mắt tất cả đàn ông, len bằng đắt, dùng len làm áo len bằng chỉ có thể mặc trên người, còn phải mặc cẩn thận, không thể làm bẩn, làm rách.

Dù sao, một cái áo len phải mặc suốt nhiều năm.

Đan vớ bằng len và mang chúng trên chân.

Vậy thì có chút xa xỉ nha.

Thấy tiểu đoàn trưởng Lý còn sờ sờ, Quý Trường Tranh nhấc chân, thờ ơ thu chân lại: "Đúng vậy, sợi len lông cừu, vợ tôi khoảng thời gian trước không phải đi tới thành phố Cáp sao?"

"Cố ý mua len lông cừu đan đấy."

Đương nhiên, Quý Trường Tranh sẽ không nói, sợi len của đôi vớ đỏ này từ đâu tới, là nguyên liệu làm khăn quàng cổ dư ra của Thẩm Mỹ Vân, miễn cưỡng móc một đôi vớ.

Vốn định để Quý Trường Tranh mang vào dịp Tết.

Kết quả...

Quý Trường Tranh giấu không được, hôm qua vừa đan xong, sáng sớm hôm nay đã đắc ý mang luôn.

"Đúng rồi, vợ mọi người không đan cho mọi người sao?"

"Sĩ quan hậu cần, người yêu của anh và Mỹ Vân nhà tôi đi chung đến thành phố Cáp, tham mưu nữa, vợ nhà anh cũng vậy, nếu như tôi nhớ không lầm, người yêu của đoàn trưởng Tần hình như cũng đi?"

"Tôi nghe của Mỹ Vân nói mấy người bọn họ đều mua len mà?"

Câu hỏi này khiến tất cả mọi người im lặng.

Đoàn trưởng Tần xoay mặt đi, tham mưu Chu lựa chọn ra ngoài hút thuốc.

Mọi chuyện còn chưa xong, sĩ quan hậu cần mắng anh: "Quý Trường Tranh, cậu câm miệng đi."

"Cậu có vớ đỏ thì giỏi lắm à."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-618.html.]

Quý Trường Tranh hất cằm: "Anh có không?"

Sĩ quan hậu cần: "..."

Không muốn để ý đến người này, một lúc lâu mới nghẹn ra một câu.

"Vợ tôi lại đan áo len cho tôi."

Bọn họ cũng có được chưa?!

Anh ấy hít sâu một hơi, không muốn nói chuyện với Quý Trường Tranh. Quay đầu nói với các chiến sĩ trong căn tin.

"Đến đến, mọi người nói chuyện chính, chỗ bao tay hở ngón này trước mắt còn chưa đủ phát cho mỗi người một đôi, cho nên chỉ có thể cho mỗi ngày người nào đi trực nhật thì đến căn tin nhận, dùng xong tự giác bỏ vào trong rương ở căn tin."

"Còn có cái bảo vệ đầu gối này cũng vậy nữa."

Tính đâu ra đấy miễn cưỡng tầm ba trăm đôi, nhưng quân đội không chỉ có ba trăm người.

Mọi người hơi ngoài ý muốn.

"Không phải mỗi người một đôi à?"

"Vậy khi nào thì mỗi người có thể chia một đôi?"

Sao sĩ quan hậu cần biết được.

Anh ấy lắc đầu: "Cái này phải xem tình huống bên phía đồng chí Thẩm Mỹ Vân, bây giờ cô ấy phụ trách trại nuôi thỏ, nhưng nếu tính theo mùa mà nói, đến mùa xuân mấy con thỏ sẽ lại rụng lông, đến lúc có thể làm một lô."

Mùa xuân đến rồi, mọi người cũng không cần dùng tới nữa.

Chỉ có thể nói là làm trước, đợi đến mùa đông năm sau dùng.

Nghe vậy, mọi người ngược lại không hỏi nữa, người sắp trực nhật, mỗi người đi chọn một đôi bao tay và bảo vệ đầu gối, tiện tay đeo lên thử.

Còn cố ý đi lòng vòng trong đại sảnh căn tin, cảm nhận một cách cẩn thận.

"Khỏi phải nói, đeo thêm bao tay lông thỏ và bảo vệ đầu gối thật sự rất ấm áp."

Đeo lên rõ ràng cảm giác được một chỗ da kia chậm rãi nóng hầm hập lên.

"Tất nhiên rồi."

"Đồng chí Thẩm người ta là sinh viên tài cao, cách cô ấy nghĩ ra đương nhiên có hiệu quả."

Nhà máy sản xuất thỏ đã hoạt động được một thời gian.

Thế nhưng hình như cho tới bây giờ cũng chưa từng có người nghĩ tới việc thu gom lông thỏ lại để làm bao tay và bảo vệ đầu gối.

Lời này nói ra, đề tài lặng lẽ lại chuyển sang Quý Trường Tranh.

"Quý Trường Tranh may mắn quá, cưới được đồng chí Thẩm."

"Nếu không thì đồng chí Thẩm hiện tại đang độc thân, tất cả mọi người chúng ta đều có cơ hội theo đuổi công bằng đúng không?"

Quý Trường Tranh cười lạnh: "Bộ coi tôi c.h.ế.t rồi đúng không?"

"Bỏ cái suy nghĩ này đi!"

Anh đã kết hôn, cưới Mỹ Vân về nhà, vậy mà vẫn có người nhớ thương, thật quá đáng.

*****

Thẩm Mỹ Vân phát hiện dù mình đi làm hay trên đường đến căn tin đều có các chiến sĩ chủ động chào hỏi cô.

"Chào chị dâu."

"Chào em dâu."

"Chào đồng chí Thẩm."

"Quản đốc Thẩm."

Thẩm Mỹ Vân: "?"

Thậm chí còn có lính gác, cho dù là dưới tình huống không thể động đậy, vẫn chủ động hướng về cô mỉm cười chào hỏi.

Thẩm Mỹ Vân cảm thấy kỳ lạ, hỏi Quý Trường Tranh: "Sao bọn họ đột nhiên nhiệt tình thế?"

Cô ấy ở trong quân đội cũng không phải ngày một ngày hai.

Sao mọi người đột nhiên lại nhiệt tình dữ vậy?

Quý Trường Tranh đen mặt, nhưng cuối cùng cũng không gạt cô: "Do bọn họ muốn cảm ơn em lúc trước nghĩ ra bao tay hở ngón và bảo vệ đầu gối đó."

Thẩm Mỹ Vân bất ngờ, chợt nở nụ cười: "Bọn họ thật đáng yêu."

Mặt Quý Trường Tranh càng đen, anh cố ý đi tới trước mặt Thẩm Mỹ Vân, cúi đầu cụp mắt: "Còn anh?"

"Cái gì?"

Thẩm Mỹ Vân giả ngu.

"Anh không đáng yêu sao?"

Cái này...

Thẩm Mỹ Vân che miệng cười: "Quý Trường Tranh, sao anh lại đáng yêu như vậy."

Cô quả thực không dám tưởng tượng, một người đàn ông cao lớn như vậy, lại muốn cô khen bộ dáng đáng yêu của anh.

Nghe câu này, Quý Trường Tranh được vỗ về như anh mong muốn.

Tâm trạng anh cũng tốt lên: "Cũng tàm tạm."

Thẩm Mỹ Vân nhìn chung quanh, không có ai tới, len lén hôn mặt anh một cái: "Được rồi, đồng chí Quý, đi làm đi, kiếm nhiều tiền cho vợ tiêu."

Như này còn coi được.

Trong lòng Quý Trường Tranh lập tức nở hoa, anh nhăn nhó nói: "Vậy được rồi."

Dừng một chút, lúc sắp rời đi mới nhanh chóng nói một câu: "Em đan khăn quàng cổ, bao tay và vớ, anh đều rất thích!"

Thẩm Mỹ Vân không nhịn được mỉm cười.

"Chị dâu, sĩ quan hậu cần gọi chị đến trại nuôi heo." Một tiểu chiến sĩ từ xa chạy tới.

Thẩm Mỹ Vân a một tiếng: "Đến đây."

Chờ sau khi cô đến trại nuôi heo, trực tiếp đi vào, thời tiết lạnh, mùi trong trại nuôi heo cũng không quá nồng nặc như mùa hè.

"Sĩ quan hậu cần, anh tìm tôi?"

Sau khi bước vào, cô tháo mũ xuống, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp không gì sánh được.

Sĩ quan hậu cần ngây người, lúc này mới vẫy tay với Thẩm Mỹ Vân: "Không phải sắp đón tiểu niên* sao? Bên căn tin định buổi tối cho mọi người ăn thịt."

*Ngày 23 hoặc 24 tháng Chạp, còn được gọi là "小 年 xiǎo nián" trong tiếng Trung Quốc là ngày bắt đầu của lễ hội mùa xuân. Có 2 hoạt động lớn là cúng Táo quân và dọn dẹp nhà cửa.

"Tôi đã thương lượng với lãnh đạo, định chọn một con heo ở trại nuôi của chúng ta, buổi tối ăn."

Chuyện này đương nhiên phải nói trước với Thẩm Mỹ Vân một tiếng.

Chọn con heo nào cũng là do Thẩm Mỹ Vân quyết định.

Thẩm Mỹ Vân biết sẽ có ngày này thế nhưng ngờ lại tới nhanh như vậy, cô suy tư một chút: "Đại Hà dẫn anh đi xem chưa?"

Lý Đại Hà gật đầu: "Xem rồi, nhìn đám heo con ban đầu trước."

Bây giờ đã không còn gọi là heo con nữa, đã nặng hơn một trăm cân rồi.

Nhất là mùa đông nuôi dễ mập mạp, trong khoảng thời gian này Lý Đại Hà cho cho nhóm heo con số một ăn rất nhiều.

Vỏ bánh bao làm thành cám, cộng thêm cỏ khô hái ở thảo nguyên ngoại ô, trộn lẫn với nhau, cộng thêm thức ăn thừa trong căn tin.

Chỉ qua một tháng ngắn ngủi, đã nuôi số heo con thành mũm mĩm bóng loáng.

Rõ ràng là nặng cỡ một tấn rồi.

Thẩm Mỹ Vân nghe xong, im lặng một lúc: "Vậy chọn một con heo lớn nhất g.i.ế.c đi."

Sớm muộn gì cũng phải giết.

Lời này vừa nói, ánh mắt sĩ quan hậu cần sáng lên, chỉ vào cái chuồng có con heo đang ăn vui vẻ nhất.

"Vậy thì con kia."

Trắng trẻo mập mạp, ngay cả thân thể cũng cao lớn không ít.

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Chỉ có một con này thôi, nhưng..." Cô nhìn về phía sĩ quan hậu cần và Lý Đại Hà: "Hai người có thể xử lý được không?"

Giết heo không phải là chuyện đơn giản.

Sĩ quan hậu cần suy nghĩ một chút, nói về phía Lý Đại Hà: "Đi căn tin gọi sư phụ Hoàng tới, rảnh rỗi là có thể tới."

Giết heo chính là chuyện quan trọng, tất nhiên không thể bỏ qua.

Vừa dứt câu, Lý Đại Hà lập tức nở nụ cười: "Ui, tôi đi ngay đây."

Tuy rằng anh ta không nỡ giết, nhưng có thịt, muốn ăn quá à!

Chỉ chốc lát sau.

Lý Đại Hà dẫn Hoàng Vận Đạt tới, còn có sư phụ Vương và sư phụ Trương của ban bếp núc đi chung.

Không chỉ như thế, phía sau bọn họ còn có một đoàn người đi theo.

Sư đoàn trưởng Trương, Trần Viễn, tham mưu Chu và Quý Trường Tranh, tiểu đoàn trưởng Lý...

Sợ là Thẩm Mỹ Vân cũng có thể gặp riết mà quen mặt.

"Sao lại có nhiều người như vậy?"

Lúc cô đang thấp giọng hỏi.

Thanh âm sư đoàn trưởng Trương hùng hậu truyền tới: "Nghe nói hôm nay trại nuôi heo g.i.ế.c heo? Chúng ta đều đến hóng chuyện."

Giết heo nha.

Cho dù là quân đội quanh năm suốt tháng cũng chỉ có một lần.

Chỉ cần trên tay không có việc quan trọng, hầu hết tất cả mọi người đều tới.

Thẩm Mỹ Vân và sĩ quan hậu liếc nhau, sĩ quan hậu cần chủ động trả lời: "Không phải sắp tới tiểu niên sao? Nghĩ các chiến sĩ nhịn gần một năm rồi, nên thêm ít món cho mọi người."

"Hôm nay g.i.ế.c heo, buổi tối ăn thịt."

Nghe vậy ánh mắt mọi người tới đây đều sáng lên theo.

"Được, được, được."

"Giết con nào?"

Nhóm tham mưu Chu cũng kích động theo.

"Giết mấy con?"

Sĩ quan hậu cần: "Giết con mập nhất kia đi."

"Cậu còn muốn g.i.ế.c mấy con, có thể g.i.ế.c một con đã đủ rồi, con nào ở trại nuôi heo cũng là heo giống, tôi có thể từ trong đám heo giống chọn ra một con, g.i.ế.c cho cậu coi như không tệ rồi."

Cái này...

Tham mưu Chu nhất thời không nói lời nào.

"Đến đi, chúng tôi đến phụ giúp."

Mấy đồng chí nam nhảy vào trong chuồng heo, chuẩn bị lôi con heo béo nhất kia ra.

Chỉ là, người vào quá nhiều, con heo kia lập tức kinh sợ.

Theo bản năng nhảy dựng, trực tiếp né tránh người, nhảy ra chuồng heo, chạy khắp trại.

Mọi người: "..."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Mau bắt lấy nó, đừng để nó chạy!"

Đây chính là khẩu phần ăn của mọi người.

"Đến đây, đến đây."

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người thi thố tài năng, bao vây các góc chặn đường.

"Chết tiệt, ông đây lúc ở trên núi ngay cả lão hổ cũng từng quyết chiến qua, không tin không bắt được con lợn rừng con!"

Con heo này cũng không tính là quá to khoẻ, thế nhưng vô cùng linh hoạt, chạy nhảy khắp nơi, làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy bộ dáng bắt heo của mọi người, dở khóc dở cười.

Ngược lại Quý Trường Tranh lặng lẽ đi tới bên cạnh Thẩm Mỹ Vân, giơ tay vỗ vai cô.

Con người anh xấu xa, cánh tay duỗi dài, giơ tay vỗ bả vai trái Thẩm Mỹ Vân, nhưng anh đứng ở bên phải cô.

Bả vai trái Thẩm Mỹ Vân bị người vỗ vỗ, cô theo bản năng nhìn sang bên trái.

Có điều. .

Chỉ nhìn thấy một khoảng trống.

Nhận ra hơi sai sai, lại nhìn về phía bên phải, quả nhiên...

Quý Trường Tranh đứng bên phải cô, nhướng mày cười với cô: "Không ngờ tới chứ gì?"

Thẩm Mỹ Vân giận dỗi: "Bao lớn rồi, còn giống như trẻ con."

Sóng mắt cô chuyển động mang theo một cỗ phong tình quyến rũ nói không nên lời.

Điều này làm cho Quý Trường Tranh giật mình một lát, bất chợt, ánh mắt anh trầm xuống: "Mỹ Vân..."

Thẩm Mỹ Vân vừa nghe thấy âm thanh này, da đầu liền tê dại, làm người làm hai vợ chồng lâu như vậy, lại sống chung dưới một mái hiên, cô hiểu quá rõ ý nghĩa bên trong âm thanh này của đối phương.

Loading...