Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 611
Cập nhật lúc: 2024-10-26 15:30:03
Lượt xem: 87
Thẩm Mỹ Vân xem như là người quen của công xã, dù sao thì cũng coi như xuất thân từ công xã của bọn họ.
Trần Thu Hà nghe được, lập tức thu dọn sách vở, Kiều Lệ Hoa nói với bà ấy: "Dì Trần, dì may đi đi, đồ đạc để cháu trông cho."
Trần Thu Hà ừm một tiếng.
Điện thoại tới, bà ấy không kìm được hỏi: "Mỹ Vân, sao vậy?"
Thẩm Mỹ Vân nói ngắn gọn mọi việc một lượt.
"Con nói là, con có biên chế sao? Hơn nữa lại còn được làm quản đốc?"
Giọng nói của Trần Thu Hà lập tức nâng cao lên mấy phần.
Cao đến mức các cộng sự và người quen ở quanh đó cũng không nhịn được mà phải thò đầu nhìn qua.
Bên kia, Thẩm Mỹ Vân vẫn chưa biết, cô gật đầu: "Vâng, vừa mới quyết định."
"Mẹ, bây giờ mẹ không cần phải lo lắng nữa, bây giờ con có biên chế rồi, sau này là có công việc ổn định rồi."
Trước đây, Trần Thu Hà bắt cô nộp hồ sơ vào trường đại học nông nghiệp, muốn cô sau khi tốt nghiệp vào làm việc ở cục lương thực.
Nhà nhã thì không nói, hơn nữa còn là một công việc ổn định.
Trần Thu Hà nghe xong thì vui mừng khôn xiết: "Được, được, được?"
Có thể tưởng tượng được tâm trạng của bà ấy phấn khích như thế nào.
Gia đình bọn họ từ trên cao rơi xuống tận đáy, phải về vùng nông thôn.
Mỹ Vân từ thanh niên tri thức mang theo con gái, không có đội sản xuất nào thu nhận, đi tới vị trí như ngày hôm nay.
Sự nghiệp thăng tiến, hôn nhân mỹ mãn.
Đây là chuyện mà Trần Thu Hà có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Điều này khiến Trần Thu Hà không kìm được mắt đỏ hoe, khóc khiến cho mọi người ở xung quanh giật mình.
"Đồng chí Trần, sao vậy?"
Là cộng sự Vương.
Trần Thu Hà lau nước mắt: "Đây là tôi vui mừng quá, Mỹ Vân nhà tôi ở doanh trại đã được thăng chức lên làm quản đốc, có biên chế, có công việc ổn định rồi, tôi đây là vui mừng quá thôi."
Câu nói này khiến mọi người lập tức ngỡ ngàng.
"Thanh niên tri thức Thẩm, lên làm quản đốc?"
"Quản đốc gì vậy?"
Trần Thu Hà trước giờ luôn khiêm tốn, hiếm khi có giọng điệu kiêu ngạo: "Doanh trại nói con bé nuôi lợn giỏi, có công lao, vì một trang trại nuôi lợn mà đặc biệt thăng chức cho con bé lên là quản đốc."
Lúc này, chủ nhiệm Lưu ở công xã cũng không nhịn được mà đi tới: "Tôi đã nói là thanh niên tri thức Thẩm có tương lai rộng mở, không ngờ lại là thật!"
Chủ nhiệm Lưu vốn đang ở trong phòng, không hề nghe thấy điện thoại, nhưng sau khi đi ra, lại nghe thấy câu nói mà Trần Thu Hà nói kia.
Nói là Thẩm Mỹ Vân có biên chế, thăng chức lên làm quản đốc.
Nói thật thì chủ nhiệm Lưu quả thật không ngờ lại nhanh như vậy.
Mặc dù trước đó ông ấy đã biết Thẩm Mỹ Vân rất có năng lực, tương lai nhất định sẽ ở rất cao, nhưng mới được có bao lâu đâu chứ?
Từ khi rời khỏi công xã đến nay còn chưa được một năm.
Cho dù là đi tàu hỏa cũng không nhanh như vậy.
Nghe thấy chủ nhiệm Lưu nói vậy, Trần Thu Hà mỉm cười, bà ấy rất khiêm tốn: "Mỹ Vân có thể có ngày hôm nay là nhờ có sự bồi dưỡng khi đó của chủ nhiệm."
Đây là lời nói thật.
Thời gian Mỹ Vân ở nông thôn làm thanh niên tri thức, bí thư chi bộ già là quý nhân đầu tiên của cô, vậy thì chủ nhiệm Lưu chính là người thứ hai.
Còn khoa trưởng Lý là người thứ ba.
Thiếu một trong ba người thì Thẩm Mỹ Vân sẽ không đạt được độ cao như ngày hôm nay.
Nghe câu nói này khiến cho người ta thấy thoải mái, chủ nhiệm Lưu cũng không ngoại lệ: "Chúng ta đều là khách qua đường trong cuộc đời của thanh niên tri thức Thẩm, cô ấy có thể có độ cao như ngày hôm nay, chủ yếu vẫn là dựa vào năng lực của bản thân cô ấy."
Người mà ông ấy giúp trên đời này không ít, nhưng người dựng sào thấy bóng giống như Thẩm Mỹ Vân thì mới là người đầu tiên.
"Được rồi, buổi học hôm nay cũng học xong rồi đúng không? Đồng chí Trần, cô cũng về sớm đi, báo tin tốt này cho người trong nhà."
Thẩm Mỹ Vân bước ra từ công xã Thắng Lợi, chủ nhiệm Lưu cũng cảm thấy tự hào.
Trần Thu Hà ôi một tiếng, đi tới chỗ Kiều Lệ Hoa, Kiều Lệ Hoa thu dọn giáo án: "Tiết học bồi dưỡng hôm nay đã học xong rồi."
"Dì Trần, dì may về đi."
Sau khi Trần Thu Hà tạm biệt mọi người, mặt mày hớn hở từ công xã về tới đội sản xuất, vừa về tới đội sản xuất, các xã viên bình thường toàn trốn ở trong nhà, lúc này đang nghỉ ngơi ở dưới gốc cây hòe.
Tuyết rơi hơn nửa tháng trời, cuối cùng cũng dừng lại, tuyết rơi ở dưới gốc cây hòe được quét sạch sẽ.
Các xã viên xắn tay áo lên ở đó tán gẫu, cũng có người cầm sọt khâu đế giày.
Tuyết cứ rơi mãi, không ra được khỏi cửa, các gia đình cơ bản là đều bị nhốt ở trong nhà hơn nửa tháng, lúc ngày tuyết bỗng ngừng rơi.
Đây không phải là cơ hội tốt để ra ngoài sao.
Hiếm khi được ra ngoài hóng gió, đang lúc nói chuyện hăng sau thì thấy Trần Thu Hà mặt mày hớn hở trở về.
"Đồng chí Trần, nhặt được tiền à?"
"Sao mà vui vậy?"
Trần Thu Hà cười tít mắt nói: "Đúng vậy, nhặt được số tiền lớn."
Bà ấy không nói chi tiết, vội về nhà báo tin mừng này cho Thẩm Hoài Sơn và Trần Hà Đường biết, bà ấy vội vàng tạm biệt mọi người.
"Chú thím, để nói sau đi."
Sải bước đi nhanh thoăn thoắt.
Nhìn nhịp bước nhanh như vậy, thật sự là giống như nhặt được số tiền lớn.
Bà ấy vừa đi.
Các xã viên nhìn nhau: "Đồng chí Trần nhặt được số tiền lớn thật à?"
Ngoài nhặt được số tiền lớn ra, bọn họ thật sự là không nghĩ ra được gì nữa.
Nói xong, mọi người lập tức thấy hứng thú.
Bà cụ Hồ suy nghĩ rõ ràng, bà ấy yên lặng ngồi khâu đế giày: "Mấy người đấy, đừng tò mò nữa, không tới ba ngày tin tức này nhất định sẽ truyền ra ngoài."
Đây là lời nói thật.
Đại đội Tiến Lên không giấu nổi tin tức.
Nghe thấy bà cụ Hồ nói như vậy, mọi người lập tức gật đầu: "Đúng thật."
"Bà Hồ, đừng nói là ba ngày, tôi nghi là không tới một ngày là có thể biết."
"Đại đội của chúng ta, vẫn muốn giấu giếm tin tức sao? Vậy thì cũng quá coi thường chiếc loa lớn như tôi rồi."
Câu nói này khiến mọi người không nhịn được mà bật cười.
"Đúng vậy, nếu như trong một ngày, thông tin không truyền ra thì chiếc loa lớn của cậu không đủ tiêu chuẩn rồi."
Bà Hồ cười: "Nhưng tôi đoán tin tốt của đồng chú Trần, chẳng qua là có hai chuyện."
"Cái gì?"
Mọi người lập tức tò mò nhìn qua.
Bà Hồ: "Thứ nhất là đồng chí Trần và bác sĩ Thẩm có thể được về vị trí cũ."
Bọn họ đều biết là hai người này tới Bắc Kinh tới, trước đây ở Bắc Kinh cũng coi như là người tài giỏi.
Bây giờ chỉ là lâm vào hoàn cảnh khó khăn nên mới tới nơi hẻo lánh này.
Đây không phải là phương hoàng gặp nạn sao?
Mọi người nghe thấy câu này, lập tức lắc đầu.
"Chắc chắn không phải, nếu như phải thì thông tin đó nhất định sẽ truyền ra."
"Hơn nữa cũng sẽ có lãnh đạo lớn của công xã tới."
Có người nhanh trí, lập tức loại trừ chuyện này.
"Vậy thì là chuyện thứ hai rồi."
Bà cụ Hồ bình tĩnh.
Mọi người lập tức tò mò: "Chuyện thứ hai là gì?"
Bà cụ Hồ nhận chiếc giỏ lại, bỏ toàn bộ sợi bông và đế giày dán giấy báo vào trong: "Chuyện thứ hai, làm cha mẹ quan tâm đến cái gì nhất?"
"Đương nhiên là quan tâm đến con cái."
Có người bỗng nhiên hiểu ra: "Bà Hồ, bà là nói đến thanh niên tri thức Thẩm à."
"Thanh niên tri thức Thanh chắc chắn là gặp chuyện gì tốt, nếu không thì mẹ cô ấy là đồng chí Hà cũng không vui mừng như vậy."
Còn là chuyện tốt gì, mọi người vẫn muốn hỏi.
Nhưng bà cụ Hồ lại xua tay, bê cái sọt nhỏ, xách ghế, bước đi loạng choạng: "Cái này thì tôi cũng không biết."
"Việc này mọi người phải đi hỏi đồng chí Trần."
"Thôi, tôi phải về nhà nấu cơm rồi."
Ra ngoài đi dạo một chút là đã tốt lắm rồi, xem như là đi hóng gió.
Bà ấy vừa đi, xem như là đã khơi dậy sự tò mò của mọi người.
Các xã viên cảm thấy bứt rứt khó chịu: "Thanh niên tri thức Thẩm, rốt cuộc là gặp chuyện gì tốt nhỉ?"
Chuyện này này mọi người làm sao biết được?
"Chẳng lẽ là mang thai?"
Câu nói này khiến mọi người không khỏi quay sang nhìn nhau: "Chưa biết chừng là như vậy."
Nhưng mà mang thai có đến mức phải vui mừng vậy không?
Ở đó cũng chưa có ai từng mang thai, mọi người đều trải qua cuộc sống bình thường, liên tưởng đến tâm trạng trước đó của đồng chí Trần, đó không giống như là mang thai.
Cần Trần Thu Hà đang được mọi người quan tâm.
Chưa bao giờ nhanh như thế này, chạy một mạch từ dưới chân núi về nhà, bình thường phải mất nửa tiếng đồng hồ, nhưng hôm nay thì chỉ khoảng hơn 10 phút.
Lúc bà ấy về đến nhà.
Thẩm Hoài Sơn và Trần Hà Đường đều ở nhà, sắp tới cuối năm rồi, lại thêm tuyết rơi lớn, Thẩm Hoài Sơn không đi khám bệnh, mấy ngày nay đều ở nhà nghỉ ngơi.
Nhưng Trần Hà Đường khó khăn lắm mới có dịp bận rộn, đối với người đi săn mà nói, mùa đông là thời điểm tốt nhất để thấy được thu hoạch.
Chiều ngày hôm trước Trần Hà Đường đặt bẫy, buổi sáng thì đi nhặt con mồi về.
Sắp tới cuối năm rồi, trong nhà phải dự trữ nhiều đồ một chút, như vậy mới có thể có một năm mới đủ đầy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-611.html.]
Nhưng sau khi nhặt về nhà, không phải là Trần Hà Đường thịt mà là Thẩm Hoài Sơn, vừa dội nước nóng đang nhổ lông, trước khi nhổ lông còn giữ lại những chiếc lông đẹp nhất ở phần đuôi của con chim trĩ.
Vừa được một nhúm, Thẩm Hoài Sơn cố ý tránh chỗ bẩn, đặt trên bệ cửa sổ, và nói với Trần Hà Đường: "Nhúm lông chim này đẹp, để làm cầu lông cho Mỹ Vân và Miên Miên, hai đứa trẻ đều thích chơi."
Lông gà ngũ sắc, dưới sự chiếu rọi của ánh nắng mặt trời và tuyết trắng, như thể là phát sáng óng ánh vậy.
Tóm lại trong mắt của Thẩm Hoài Sơn, cho dù Thẩm Mỹ Vân có lớn đến đâu cũng vẫn là một đứa trẻ.
Trần Hà Đường đang chẻ củi, mùa đông ở Mạc Hà dài, ngày nào cũng phải đốt giường sưởi, đối với những gia đình như bọn họ, củi lửa cho dù là bất cứ lúc nào cũng không chê nhiều.
Rõ ràng là trời rất nhanh, nhưng mồ hôi túa ra đầm đìa.
Ông ta nghe câu nói của Thẩm Hoài Sơn, không nhịn được mà bật cười, trông có hơi đáng sợ, nhưng Thẩm Hoài Sơn lại hiểu rất rõ đối phương, từ nụ cười trên mặt đối phương thấy được mấy phần mộc mạc.
"Hai đứa nhất định là sẽ thích."
Trần Hà Đường nói như vậy.
Chẻ củi là việc nặng nhọc, vì thế ông ta mới đổi cho Thẩm Hoài Sơn, đôi bàn tay của Thẩm Hoài Sơn còn phải làm phẫu thuật.
Lúc ở nhà, dù là Trần Hà Đường hay là Trần Thu Hà, cả hai người đều bảo vệ đôi bàn tay của Thẩm Hoài Sơn.
Đang nói câu này thì Trần Thu Hà vui vẻ bước vào.
Thẩm Hoài Sơn và Trần Hà Đường nhìn còn thấy bất ngờ: "Có chuyện gì tốt sao?"
Thẩm Hoài Sơn rửa tay, đứng dậy thấp giọng hỏi.
Ông ấy rất ít khi nhìn thấy vợ mình có tâm trạng tốt như thế này.
Trần Thu Hà tươi cười đi tới: "Vừa rồi Mỹ Vân gọi điện cho tôi, nói là con bé ở trong quân đội, lãnh đạo cho con bé biên chế, hơn nữa còn thành lập riêng trang trại chăn nuôi, để cho con bé làm quản đốc."
Thẩm Hoài Sơn vừa nghe thấy vậy cũng kinh ngạc theo: "Thật sao?"
"Tất nhiên là thật, tôi có thể lấy chuyện như thế này ra để lừa ông hay sao?"
Thẩm Hoài Sơn đi đi lại lại, bàn tay nắm chặt: "Tôi đã nói là, Mỹ Vân của chúng ta tương lai chắc chắn sẽ không tệ, được rồi, Thu Hà bà không cần phải lo nữa."
Biên chế.
Khi đó ông ấy và Thu Hà bắt Thẩm Mỹ Vân đăng ký thi vào trường đại học nông nghiệp, không phải là vì biên chế sao?
Chỉ đáng tiếc là sau đó trường đại học dừng không dạy nữa, Mỹ Vân không thể tốt nghiệp, kế hoạch bọn họ vạch ra khi đó cũng không thể đi tiếp.
Nhưng bây giờ.
Mỹ Vân không chỉ có biên chế mà còn làm vị trí quản đốc.
Nói thật lòng, Thẩm Hoài Sơn thật sự rất vui, đến mức viền mắt ông ấy đỏ hoe. nắm lấy tay Trần Thu Hà: "Bà xem, vượt qua được rồi, vượt qua được hết rồi."
Khi đó, lúc gia đình khó khăn nhất, điều bọn họ muốn là để Mỹ Vân gả bừa cho một người.
Nhưng Mỹ Vân không đồng ý, quyết tâm tới vùng nông thôn của thành phố Mạc Hà.
Ai mà có thể ngờ được chứ.
Có thể có được vị trí như ngày hôm nay.
Cho dù là ở Bắc Kinh cũng không dễ dàng có công việc biên chế
Trần Thu Hà hiểu được tâm trạng của chồng mình, bà ấy cũng như vậy, khách hoàn toàn so với sự vui tươi ở bên ngoài, hai hàng nước mắt của bà ấy mang theo sự đau lòng không nói lên lời.
"Vượt qua rồi, cuối cùng cũng xem như là vượt qua rồi."
"Cuộc sống sau này của Mỹ Vân nhà chúng ta sẽ không tệ đâu."
Suy nghĩ của Trần Thu Hà không giống những người khác, mọi người luôn cảm thấy con gái nuôi lớn rồi, gả cho người chồng tốt là có cuộc sống tốt.
Trong suy nghĩ của Trần Thu Hà thì không phải như vậy.
Lòng người sẽ thay đổi, nhưng bản lĩnh của bản thân sẽ không thay đổi, bà ấy luôn hy vọng Thẩm Mỹ Vân có thể có sự nghiệp của riêng mình.
Chỉ là, đường đời loạn lạc.
Trước đó bà ấy đã không ôm hy vọng nữa rồi, nhưng bây giờ không thể ngờ là tình thế lại xoay chuyển.
Thẩm Hoài Sơn ừm một tiếng: "Lát nữa xách một túi đường trắng, tới nhà của bí thư chi bộ già."
Bí thư chi bộ già là quý nhân đầu tiên của Mỹ Vân.
Lúc này, Trần Thu Hà đã hiểu rồi.
Bà ấy lau nước mắt, tới tủ ngăn kéo tìm đồ: "Tôi đi ngay đây."
Khi đó trước khi Mỹ Vân trở về quân đội, để lại rất nhiều thứ ở nhà, chủ yếu là mì và gạo, ngoài ra còn có đường trắng, sữa bột, mạch nha, dầu gạo.
Những thứ này là để bọn họ bồi bổ cơ thể.
Sợ cuộc sống quá tệ, xương cốt không chịu được, Thẩm Mỹ Vân đổi cách, để lại đồ tốt cho bọn họ, để bọn họ bí mật bồi bổ cơ thể.
Rất nhanh Trần Thu Hà xách ra một túi đường trắng, gọi Thẩm Hoài Sơn đi cùng.
"Lão Thẩm, ông đi cùng với tôi."
Thẩm Hoài Sơn ừm một tiếng, vớt con chim trĩ đã làm sạch ở trong chậu ra, treo dưới mái hiên cho róc nước.
Sau đó liền nói với Trần Hà Đường: "Đại Ca, bọn em đi một lát rồi về."
Trần Hà Đường trước giờ rất ít nói, ông ta gật đầu, nhưng có thể thấy được sự dịu dàng trong đôi mắt, tâm trạng của ông ấy cũng vui theo.
"Mỹ Vân rất tốt.
"Thật không dễ dàng."
Nói xong, Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu hà đều trầm mặc, bọn họ đều biết Thẩm Mỹ Vân không dễ dàng gì.
Một cô gái từng chút một đi tới vị trí như ngày hôm nay.
Sao có thể dễ dàng được chứ?
Nhưng Trần Thu Hà không muốn nhắc tới, Thẩm Hoài Sơn cũng hiểu ý không nhắc tới.
Lúc này, Trần Hà Đường nhắc tới.
Mắt của Trần Thu Hà lại đỏ hoe: "Làm gì có gì dễ dàng? Nhưng có thể nắm bắt được vận mệnh của mình, không cần như bèo tấm, trôi đi theo gió, thế này đã là may mắn lắm rồi."
"Mỹ Vân không dễ dàng, sau này con bé về nhà, chúng ta phải bồi bổ nhiều cho con bé, để an ủi, vỗ về nó."
Nhưng ở bên ngoài, cô là một người trưởng thành, là một người mẹ, cô phải chiến đấu để tạo ra một vùng trời đất.
Để bảo vệ mình, bảo vệ con của mình.
Trần Hà Đường có hơi bất ngờ, ông ta cảm thấy mình khả năng là đã lỡ lời rồi, sau khi mắt nhìn thấy em gái và em rể rời đi, mới giơ tay lên đánh nhẹ vào miệng của mình,
"Ai bảo mày nói lung tung."
Đáng tiếc là Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn đã đi rồi.
Xuống núi, hai vợ chồng xách túi đường trắng đi thẳng tới nhà của bí thư chi bộ già, lúc này đã là buổi trưa rồi, ống khói của nhà nào cũng đang bốc khói.
Dưới sự chiếu rọi của tuyết trắng, cảnh đẹp như tranh vẽ.
Chỉ là lúc này không có ai để ý.
Sau khi tới nhà của bí thư chi bộ già.
Người nhà bí thư chi bộ già, bà cụ Hồ và con dâu đang nấu cơm, đàn ông trong nhà cũng không rảnh rỗi.
Có người đang buộc chổi ở nhà trên, cũng có người đang bện dây thừng.
Làm những thứ này thành thành phẩm, mang tới hợp tác xã cung - tiêu là có thể đổi lấy muối, 1,5 cân dây thừng đổi được 1 cân muối.
Cơ bản là bện dây thừng vài ngày là trong nhà có đủ muối ăn một tháng.
Đừng coi thường những công việc nhỏ nhặt đổi đồ này, có thể tiết kiệm được không ít tiền. Thật ra, cuộc sống không phải là tiết kiệm ra như thế này sao?
Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn đến đúng lúc này.
Bọn họ vừa tới, A Hổ đang đắp người tuyết ở ngoài sân hét lên một tiếng: "Ơ, ông bà ngoài của Miên Miên?"
Giữa bọn trẻ đều dựa theo cách xưng hô của bản thân.
Cậu ấy vừa hô lên.
Người ở trong nhà cũng đi ra theo, người đầu tiên phản ứng vẫn là bà cụ Hồ, bà ấy thò đầu ra nhìn: "Bác sĩ Thẩm, đồng chí Trần, hai người là tới tìm?"
"Tìm bí thư chi bộ già."
"Ở trên nhà chính, hai người đi lên đi."
Nhà bếp ở nhà bên, hai người vừa đi một cái, bà cụ Hồ liền cảm thán với con dâu: "Con thấy mẹ nói có đúng không, chuyện tốt không tới ba ngày là tất cả mọi người trong đại đội đều biết."
"Không phải là người tới rồi sao."
Con dâu út nói một câu lấy lòng.
"Chi bằng nói thể này, gừng càng già càng cay, mẹ vẫn là lợi hại nhất."
Một câu nói làm cho bà cụ Hồ mặt mày hớn hở.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhà chính.
Bí thư chi bộ già nghe thấy tiếng liền đứng dậy ra đón, theo lý mà nói thì không cần, nhưng ông ấy lúc này không phải là cũng đang tò mò sao?
Đến nỗi mà Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà vừa vào, bí thư chi bộ già đã ra cửa đón, nếp nhăn đầy trên mặt chồng chéo lên nhau.
"Bác sĩ Thẩm, đồng chí Trần, không biết hai người là có chuyện tốt gì vậy?"
Đội sản xuất lớn như vậy, chuyện lớn nhỏ gì cũng không giấu được, trước đó bà cụ Hồ sau khi trở về từ gốc cây hòe già ở cổng đại đội, đã kể một lượt những chuyện xảy ra.
Điều này làm khơi dậy sự tò mò của cả nhà bí thư chi bộ già.
Thẩm Hoài Sơn đưa gói đường ra, sau đó nhìn Trần Thu Hà, lúc này mới nói: "Là tới báo tin vui cho ông, Mỹ Vân nhà tôi đã có biên chế trong doanh trại, hơn nữa còn lên làm quản đốc."
Vừa dứt lời, những người ở đó đều bất ngờ.
Bí thư chi bộ già vui không khép được miệng: "Tôi biết ngay, tôi biết ngay là thanh niên tri thức Thẩm là một người có năng lực mà."
"Tương lai của con bé chắc chắn là có đầy triển vọng."
Làm cha mẹ lúc nào cũng thích nghe những lời nói như thế này.
Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn cũng không ngoại lệ, hai người đều mỉm cười.
Trần Thu Hà tiếp lời: "Mỹ Vân nói là con bé có thể có thành tựu như hôm nay, toàn bộ là nhờ vào sự hỗ trợ của ông khi đó, vì thể đặc biệt nhờ chúng tôi mang đường trắng tới thăm ông."
Đây không phải là lời dặn dò của Thẩm Mỹ Vân.
Chẳng qua là Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn, hai người đang làm đẹp mặt thay cho Thẩm Mỹ Vân.
Người làm cha làm mẹ chính là như vậy, ở bên ngoài lo cho con cái về mọi mặt.
Đương nhiên, việc này thì chỉ bọn họ biết, chứ bí thư chi bộ già không hề biết.
Bí thư chi bộ già nghe thấy câu này, trong lòng cảm thấy dễ chịu, thậm chí hút thuốc là tẩu cũng mang theo sự hào hứng: "Đó là bản thân thanh niên tri thức Thẩm nhà ông bà có tiền đồ, không liên quan gì tới tôi."
"Người mà tôi giúp bao nhiêu năm nay nhiều lắm, nhưng có thể có thành tựu cao như thanh niên tri thức Thẩm thì mới chỉ có một."
Bí thư chi bộ già trong lòng biết rõ, đẩy túi đường lại: "Túi đường trắng này ông mang về đi, tôi không thể nhận."
Đường trắng là của hiếm, quanh năm có thể uống một bát nước đường trắng, đó thật sự là thích đến mức cười tít mắt.