Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 604
Cập nhật lúc: 2024-10-26 15:29:51
Lượt xem: 98
Cũng đâu phải nhà bọn họ không ăn nổi hai con dê.
Dù sao, Mỹ Vân nấu ăn rất ngon, thịt dê kia thơm ngào ngạt, một mình Quý Trường Tranh là có thể ăn hết một chậu.
Sĩ quan hậu cần vác cái má sưng tấy: "Tôi cũng đã ăn đòn rồi, giờ mà lại nhường thịt dê cho cậu, thì tôi oan ức biết mấy"
"Không có chuyện đó đâu!"
Quý Trường Tranh: "Vậy thì thật đáng tiếc."
Sĩ quan hậu cần tức xịt khói lấy ra hai mươi lăm khối tiền từ trong túi tiền.
"Nhìn thấy chưa, tôi ăn một trận đòn mới đổi được đấy."
"Cậu tự nhìn lại cậu mà xem, không bị đánh mà đã lấy được tiền, chẳng thú vị gì cả."
"Cuộc đời như vậy quá ư không thú vị, chẳng có chút khiêu chiến nào."
Quý Trường Tranh: ". . . . . ."
Anh nói thầm trong bụng, sĩ quan hậu cần bị đánh ngu người rồi đây mà.
Sau khi đến nhà hộ gia đình kia, trả tiền xong, sĩ quan hậu cần thấy Quý Trường Tranh vội vã về nhà.
Anh ấy thở dài một hơi: "Cậu có thể nói cho tôi cho biết, sao mà cậu có được địa vị trong nhà như hôm nay vậy?"
Một hơi đòi gần ba mươi khối, thế mà lại không bị đánh.
Không khoa học chút nào.
Quý Trường Tranh nâng nâng mí mắt: "Mỹ Vân nhà tôi chưa bao giờ để ý chút tiền này."
Nói xong, anh còn đung đưa cổ tay: "Mỹ Vân nói, chờ cô ấy tích được chút tiền, đến lúc đó sẽ mua cho tôi một cái đồng hồ Rolex."
"Mà anh có biết Rolex là gì không thế?"
Sĩ quan hậu cần: ". . . . . ."
Không muốn nghe Quý Trường Tranh nói chuyện nữa.
Anh ấy ghen tị quá đi!
"Cậu đi đi!"
Quý Trường Tranh khó được nhướn mày: "Vậy gặp lại sau, tôi phải về nhà xử lý dê đây."
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, sĩ quan hậu cần nuốt một búng máu.
Anh ấy không dám về nhà.
Hu hu hu!
Về nhà là sẽ bị đánh.
Ở một bên khác.
Sau khi Quý Trường Tranh trở về, chuyện thứ nhất anh làm là xách con dê lên, đặt vào cái ao trong sân.
"Mỹ Vân, em có muốn lấy da dê không?"
Thẩm Mỹ Vân đang sàng chọn hạt thông, cô gật gật đầu: "Muốn."
"Em định dùng da dê làm một bộ bao tay cho anh, anh cố gắng lột da dê hoàn chỉnh một chút."
Quý Trường Tranh thường xuyên đi ra ngoài tuần tra, nhất là vào mùa đông, khí trời Mạc Hà rất lạnh.
Nhất định phải có một bộ bao tay bằng da dê.
Quý Trường Tranh nghe xong, càng thêm nhiệt tình.
"Đã rõ, vợ yêu."
Yêu cầu của Thẩm Mỹ Vân anh đều sẽ làm được.
Thừa dịp Quý Trường Tranh đi lột da dê, Thẩm Mỹ Vân cất riêng số hạt thông cuối cùng.
Rồi dặn Miên Miên.
"Miên Miên, mẹ ra ruộng nhổ củ cải, ba đang lột da dê, con đừng sang đó nhé."
Cô sợ mùi m.á.u tanh lúc lột da dê, sẽ làm Miên Miên sợ.
Miên Miên vốn đang ngồi trên giường chơi nghe vậy, không nhịn được mặc giày nhảy xuống.
"Con muốn xem ba lột da dê."
Cô bé chưa xem bao giờ.
"Sẽ làm con sợ đó."
Thẩm Mỹ Vân thấp giọng nói.
Miên Miên nghiêng đầu suy nghĩ: "Con nghĩ là con sẽ không sợ đâu ạ."
Được rồi!
Nếu là vậy, tất nhiên Thẩm Mỹ Vân sẽ không cản cô bé nữa, ngoài trời đang có một trận tuyết lớn, cô đội một chiếc mũ cho Miên Miên.
Sau khi trang bị chỉnh tề, lúc này mới dẫn cô bé đi ra ngoài.
Bên ngoài, Quý Trường Tranh đã bắt đầu làm việc, xách nguyên con dê kia, từ chỗ ao nhỏ, sang dưới mái hiên, rồi dùng một cái móc sắt, treo lên.
Con dê bị rạch một đao ở giữa, lột lớp da lông bên ngoài, lộ ra lớp mỡ trắng phèo.
Thẩm Mỹ Vân vốn tưởng cảnh này, sẽ khiến Miên Miên sợ.
Nhưng không có.
Miên Miên tò mò nhìn sang: "Ba đang lột da dê đấy ạ?"
Máu tươi còn chảy trên mặt đất.
Thẩm Mỹ Vân sợ bị hỏng, bèn cầm một cái chậu tráng men đi qua, đặt ở dưới vừa vặn hứng được.
Tiết dê cũng ăn được, dù là xào dưa chua, hay là cho vào lẩu, hương vị cũng đều ngon tuyệt.
Hơn nữa dạo này trời lạnh, ăn tiết dê, cả người cũng sẽ nóng lên.
Thấy Miên Miên không sợ, Thẩm Mỹ Vân bèn để cô bé ở lại xem: "Con ở đây xem, mẹ đi qua ruộng nhổ củ cải."
Tiết trời như này, nấu lẩu thịt dê hầm củ cải, hương vị kia thật là tuyệt cú mèo.
Miên Miên gật gật đầu, đội một chiếc mũ lông xù, ngồi xổm một bên, tò mò nhìn Quý Trường Tranh ở đó lột da dê, cắt thịt dê.
Cô bé như một bạn nhỏ thấy cái gì cũng tò mò.
"Con không sợ à?"
Quý Trường Tranh cầm đao, quay đầu hỏi một câu.
Miên Miên lắc đầu, nuốt nước miếng: "Lẩu thịt dê ăn ngon lắm ạ."
Quý Trường Tranh không nhịn được nở nụ cười, trong lòng nghĩ, đúng là một nhóc ham ăn giống Mỹ Vân, nhóc ham ăn thì không sợ gì cả.
Ở trong mắt bọn họ, chỉ có hai loại là ăn được và không ăn được.
"Vậy con nhìn nhé."
Quý Trường Tranh giơ tay c.h.é.m xuống, dạ dày dê ruột dê bao tử dê lộ ra, rồi nhanh chóng được dọn dẹp xong.
Con dê này rất ngon, thịt mỡ đan xen, sườn dê cũng rất ngay ngắn.
Thẩm Mỹ Vân nhổ hai cây củ cải lớn lại đây, vừa liếc mắt một cái đã nhắm vào sườn dê kia, ánh mắt cô không nhịn được sáng lên: "Sườn dê nướng!"
"Buổi tối phải chuẩn bị ngay."
Sườn dê mang theo thịt mỡ, khi đã nướng chín, thịt mỡ bên trên xèo một tiếng, xì xèo chảy mỡ, mùi vị kia thật sự là quá tuyệt vời.
Quý Trường Tranh thấy cô như vậy, không nhịn được nở nụ cười: "Ừ, đều nghe theo em."
"Còn số nội tạng này em có muốn không?"
Thẩm Mỹ Vân: "Muốn."
"Dạ dày dê, gan dê, tim dê, ruột dê đều là món tốt, phải giữ lại."
"Em dùng được."
Quý Trường Tranh nghe lời này, không nhịn được nở nụ cười: "Dựa theo cách nói của em, vậy cả con dê này đều không có thứ gì đáng để vứt cả."
Thẩm Mỹ Vân chắc nói: "Đó là đương nhiên!"
"Đều đã bỏ tiền mua rồi, không thể lãng phí."
Bây giờ đồng tiền giá trị biết bao nhiêu.
Một con dê này, đã ngốn gần nửa tháng tiền lương của Quý Trường Tranh, nhà người ta muốn ăn thịt, đều mua theo nửa cân.
Nhà bọn họ lại mua theo con, nói thật thì đã rất xa xỉ.
Thấy thịt dê đã xử lý xong, Thẩm Mỹ Vân bắt đầu quy hoạch: "Sườn dê để chúng ta ăn."
"Bốn cái chân dê để một cái cho ba mẹ anh, một cái cho ba mẹ em, xem như quà Tết."
Phải biết rằng, đã tới cuối năm rồi.
Mặc kệ là Bắc Kinh, hay là thành phố Mạc Hà, nơi nào vật tư cũng bị giới hạn mua.
Thịt lại càng kiểm soát nghiêm ngặt hơn.
Ông nội Quý và bà nội Quý còn may, với địa vị của họ, ít nhiều có thể mua được chút thịt.
Nhưng mà, hiện tại địa vị của Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà thấp, muốn mua thịt sợ là không dễ dàng.
Thịt dê lại là thứ đồ hiếm lạ.
Quý Trường Tranh vẫn luôn nghe lời Thẩm Mỹ Vân, đương nhiên anh sẽ không từ chối.
"Em xem rồi sắp xếp là được."
Nam chủ ngoại nữ chủ nội, nhà bọn họ luôn luôn phân công rõ ràng.
Thẩm Mỹ Vân nghe Quý Trường Tranh nói vậy, không nhịn được cười cười: "Ngày nào cũng nghe theo em, anh không có ý kiến gì à?"
Quý Trường Tranh hơi khựng lại: "Có chứ."
"Là cái gì?"
"Đó là hy vọng em có thể nhìn anh nhiều một ít."
Nếu nói Miên Miên là tất cả của Mỹ Vân, vậy thì anh chính là một nửa của Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân nghe lời này, không nhịn được trợn trắng liếc Quý Trường Tranh một cái: "Thế cơ à?"
Cười như không cười, sóng mắt lưu chuyển.
Cô không biết dáng vẻ này của mình xinh đẹp đến nhường nào.
Quý Trường Tranh nhìn tới ngây người: "Mỹ Vân..."
Anh vừa ra tiếng, Thẩm Mỹ Vân đã biết anh có ý gì, cô có chút ngượng ngùng: "Chiều nay em gặp bà dì cả."
Quý Trường Tranh không còn là tên nhóc mới vừa kết hôn, bây giờ anh đã hiểu được gặp bà dì cả nghĩa là gì.
Vậy nên, anh cười cười, mặt mày giãn ra: "Vậy anh mua con dê này rất đúng lúc."
Anh biết, mỗi lần Mỹ Vân gặp dì cả rất dễ đau bụng, vì chuyện này, lúc đó anh còn đi hỏi lão Tần vài thứ.
Lão Tần nói đây là bệnh của phụ nữ, mùa đông phải chăm cho tốt, bổ khí bổ m.á.u và ăn chút đồ bổ có tính nhiệt.
Vừa lúc, thịt dê chính là món đại bổ có tính nhiệt.
Rất thích hợp ăn vào mùa đông.
Cho nên, khi nhìn thấy dê của hộ nhà nông kia chết, Quý Trường Tranh mới nhanh chóng cướp một con vào tay trước tiên.
Thật sự là cướp được một con.
Đầu năm nay thịt đều bị kiểm soát tiêu dùng chặt chẽ, cho dù là người keo kiệt như sĩ quan hậu cần, cũng đi mua một con dê.
Có thể nghĩ được, bình thường muốn ăn thịt khó khăn bao nhiêu.
Nói thật, nếu không phải Quý Trường Tranh nhanh tay, thì có khi không tới lượt anh.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, ánh mắt cô nhìn Quý Trường Tranh, mang theo vài phần ôn nhu, không tự chủ được nâng tay vỗ vai anh: "Cảm ơn anh."
Có Quý Trường Tranh ở đây, hình như anh đã giải quyết hết tất cả những việc cần lo lắng rồi.
Quý Trường Tranh bật cười: "Giữa đôi ta thì cần gì phải nói cảm ơn?"
Anh xử lý xong một con dê rất nhanh, đầu tiên là hai cái chân dê mà Thẩm Mỹ Vân đã nói, anh cắt riêng ra, rồi đặt ở một bên.
Là hai cái chân sau nhiều thịt.
Lại cắt một miếng sườn dê, Thẩm Mỹ Vân định làm sườn dê nướng, cộng thêm củ cải hầm thịt dê.
Thừa dịp Quý Trường Tranh ở bên ngoài dọn dẹp chiến trường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-604.html.]
Thẩm Mỹ Vân cũng bắt đầu chiến trường của mình, sườn dê rửa sạch rồi để ráo nước, thoa gừng sống tiêu bột ớt, lại quét một lớp nước tương và mật ong.
Đợi đến lúc tẩm gia vị xong, thì để bên cạnh ướp.
Bắt đầu chuẩn bị làm sườn dê hầm củ cải, bản thân cô thì chỉ cần ăn ngon, lẩu thanh đạm cũng thích, mà lẩu cay đỏ cũng ưa.
Cho nên từ lúc bắt đầu, cô đã định làm hai loại, dù sao thế giới của người trưởng thành, chính là cái gì cũng có hết.
Sau khi trụng qua sườn dê, thì đặt vào trong nồi inox, dùng lò than hầm.
Nước lẩu cay thì đặt trên bếp củi, chờ bắt nồi ra, ớt đỏ cay nồng trôi nổi bên trên, Thẩm Mỹ Vân bắt lên đổ vào nồi lẩu đồng, rải lên mặt trên cùng ít hành lá và rau thơm tươi giòn cho bắt mắt, sau đó dùng lò than nấu.
Nước sôi ục ục, hơi nước trắng mù mịt bốc lên.
Chỉ nghe mùi thôi cũng khiến người ta hận không thể chảy nước miếng.
Dùng nồi lẩu đồng hầm trên lửa nhỏ.
Chỉ thiếu món sườn dê nướng cuối cùng, thừa dịp khoảng trống lúc nướng sườn dê, Thẩm Mỹ Vân hô một tiếng ra ngoài: "Quý Trường Tranh, anh gọi anh hai sang đây nhé."
Quý Trường Tranh: "Anh biết rồi."
Trong lúc anh đi gọi người.
Thẩm Mỹ Vân lấy sườn dê đã ướp xong ra, chiên sơ trước, sau đó dùng lửa nhỏ nướng.
Sườn chín rất nhanh, sườn dê nướng vừa mới ra lò, bốc khói nghi ngút, chảy mỡ lách tách, được cô bày lên một chiếc bàn sắt vuông vức.
Cô ngắm nghía một lát, cảm thấy thiếu thứ gì đó, bèn đi nhà chính cầm một lọ mè rang, rắc lên sườn dê.
Vừa rắc xong, chỉ có thể nói là đầy đủ sắc hương vị.
Thẩm Mỹ Vân đang lo lắng sườn dê nguội rồi sẽ ăn không ngon nữa, bên ngoài đã truyền tới tiếng động, cô quay đầu nhìn thoáng qua.
Trần Viễn xách theo một con vịt hoang, mới bắt từ thảo nguyên ngoại ô, vịt hoang sống qua mùa đông, đều béo tốt khoẻ mạnh, chỉ nhìn thôi đã thấy nhiều thịt.
Phía sau anh ấy còn có bác sĩ Tần của trạm xá, anh ấy của ngày thường nhìn nhã nhặn, lại mang một cái mắt kính, cởi áo dài trắng ra.
Thẩm Mỹ Vân nhất thời không nhận ra, suy tư một lúc mới gọi: "Bác sĩ Tần."
Bác sĩ Tần gật đầu theo, đưa hai cân thịt heo rừng trong tay sang: "Tôi vừa mới đến nhà, vừa lúc tìm Trần Viễn có chút chuyện, không biết cô có ngại tôi sang ăn cùng không?"
Thẩm Mỹ Vân: "Có gì mà ngại chứ?"
"Vào đi vào đi." Thái độ rất nhiệt tình.
Điều này khiến Quý Trường Tranh hơi hơi nhẹ nhõm, Thẩm Mỹ Vân bảo anh đi gọi Trần Viễn, nhưng không ngờ tới, một đoạn thời gian này bác sĩ Tần trộm học châm cứu với người ta, đang ôm chân Trần Viễn để luyện tay.
Về đầu gối Trần Viễn, mấy năm trước bị đạn b.ắ.n xuyên qua, cho dù đã lấy đạn ra, nhưng vừa gặp trời tuyết lớn, vẫn sẽ đau âm ỉ.
Bác sĩ Tần bèn nghĩ thử dùng châm cứu.
Chẳng qua, bây giờ châm cứu cũng tính là một thứ trong Phá Tứ Cựu, không dám quang minh chính đại dùng.
Chỉ có thể tránh trong phòng nghỉ ngơi sau trạm xá, trộm học.
Nếu Quý Trường Tranh đến gọi Trần Viễn sang ăn cơm, đương nhiên là không thể bỏ qua bác sĩ Tần.
Sau khi bác sĩ Tần và Trần Viễn đều đi vào.
Quý Trường Tranh dừng ở phía sau, đè thấp giọng nói, thấp giọng nói với Thẩm Mỹ Vân: "Cảm ơn vợ."
Thẩm Mỹ Vân sóng mắt lưu chuyển, sẵng giọng: "Cảm ơn cái gì?"
"Nếu muốn cảm ơn em, thì phải vào phòng bếp giúp việc, bê bàn sườn cừu nướng kia lên."
Sườn dê ngay ngay ngắn ngắn, bị cô dựa theo đường xương đầu, cắt thành từng cây, như vậy đem đi nướng sẽ cho ra hương vị rất ngon.
Vân Mộng Hạ Vũ
Quý Trường Tranh: "Được."
Ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng vài phần.
Một bàn sắt lớn sườn dê nướng được bưng lên, ánh mắt của Trần Viễn và bác sĩ Tần, đều thẳng tắp một lát.
Không biết là ai nuốt nước miếng, ực một tiếng.
Thẩm Mỹ Vân dắt Miên Miên sang: "Mọi người ngồi đi, thừa dịp còn nóng mà ăn."
Nghe nói vậy, Trần Viễn cùng bác sĩ Tần tất nhiên sẽ không khách khí, nhưng may mà hai người còn nhớ mình là khách.
Vậy nên tương đối hàm súc.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân chọn cho Miên Miên một miếng sườn dê, loại không cay, lúc này mới động tay.
Sườn dê mới vừa nướng xong, chảy mỡ tí tách, cắn vào miệng, mùi vị thịt dê lập tức nổ bùng giữa môi răng.
Đúng là một chút mùi hôi cũng không có.
"Món sườn dê nướng này ngon thật đấy."
"Không có mùi hôi, chỉ có mùi thơm nức mũi."
Ánh mắt của bác sĩ Tần không nhịn được sáng lên: "Dù là món sườn dê nướng mà tôi ăn ở Tân Cương, cũng không chính tông bằng."
Trần Viễn cũng gật đầu: "Mỹ Vân, em nấu thế nào vậy? Còn mang theo chút vị ngọt?"
Anh ấy nhớ đa số sườn dê nướng đều có mùi hơi hôi.
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Em quét một lớp mật ong lên trên, vị ngọt của mật ong và mùi của nước tương, cùng với gừng sống và tiêu, sau khi thấm đều sẽ át đi mùi hôi của thịt dê."
"Thì ra là thế."
Bác sĩ Tần thở dài một hơi: "Khó trách mỗi ngày Quý Trường Tranh đều khoe khoang với bọn tôi, là cô nấu ăn rất ngon."
"Đúng là danh bất hư truyền."
Bác sĩ Tần rất ít đến nhà bọn họ ăn cơm, trừ đi mấy bữa tiệc mà nói, lần này xem như lần đầu tiên.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy vô thức nhìn về phía Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh nhướng mày, đẩy sườn dê ở chính giữa xuống, đưa cho Thẩm Mỹ Vân: "Anh đâu có nói sai, đúng là em nấu ăn rất ngon mà."
Anh để phần thịt ngon ở giữa cho Thẩm Mỹ Vân, mình thì ăn phần bên viền.
Thấy vậy, Trần Viễn cùng bác sĩ Tần đều sửng sốt.
Trần Viễn còn đỡ, thời gian quen Quý Trường Tranh không tính dài, nhưng bác sĩ Tần đã quen biết Quý Trường Tranh hơn năm năm.
Anh ấy biết Quý Trường Tranh vẫn luôn kén ăn, thích ăn món ngon.
Không phải đồ ngon anh cũng không ăn.
Nhưng mà...
Lần này lại để hết thịt ngon cho Thẩm Mỹ Vân cơ đấy? Còn mình thì chỉ ăn phần viền.
Mà Thẩm Mỹ Vân cũng thói quen, còn đưa miếng sườn dê có mỡ trong tay mình, cho Quý Trường Tranh.
Cô đã cắn một miếng rồi.
Chỉ thấy một Quý Trường Tranh luôn ưa sạch sẽ, không chỉ không từ chối, ngược lại còn mặt không đổi sắc ăn luôn.
Tâm tình của bác sĩ Tần rất phức tạp: "Người kết hôn đúng là khác biệt."
Quý Trường Tranh từ trong ra ngoài, đều như thay đổi thành người khác.
Quý Trường Tranh: "Vậy nên, sao anh không kết hôn đi?"
Bác sĩ Tần và Trần Viễn đều còn độc thân.
Câu hỏi này quả là.
Bác sĩ Tần lé mắt: "Cậu hỏi xem vì sao Trần Viễn không kết hôn?"
Trần Viễn cắm đầu vào ăn.
"Không có thời gian."
Mọi người: ". . . . . ."
Thẩm Mỹ Vân ở giữa ngắt lời: "Lần trước cậu còn nói, để em giới thiệu cho anh một đối tượng, anh thấy thế nào?"
Thật ra cô vẫn chưa tìm được người thích hợp, cho nên cũng không sắp xếp.
Trần Viễn cắn sườn dê, thậm chí cả xương đầu cũng cắn: "Tạm thời không muốn kết hôn"
"Cứ ở vậy trước đi."
Người trong bộ đội, đều sống hôm nay không biết ngày mai, ai biết ngày nào sẽ hy sinh.
Nếu thật sự kết hôn, ngược lại còn liên lụy tới con gái nhà người ta.
Không cần thiết.
Người thông minh nói chuyện biết điểm dừng.
Thẩm Mỹ Vân cũng không nói tiếp chuyện này nữa: "Vậy ăn lẩu thịt dê đi, đây là lẩu cay, có thêm gia vị cay, nếu ăn xong mà dạ dày không thoải mái, thì uống thêm một chén canh thịt dê."
Một cái tổn thương dạ dày, một cái nuôi dạ dày.
Cái này gọi là lấy độc trị độc.
Cô vừa nói vậy, Trần Viễn cũng không khách khí, lấy thêm một miếng sườn dê, là sườn dê cay nồng, hầm mềm mụp thơm phức, lúc mồm to ăn thịt, cực kỳ sảng khoái.
"Thịt dê này mua ở đâu vậy?"
"Có còn không?"
"Anh đi mua về, Mỹ Vân em nấu giúp anh nhé?"
Trần Viễn không xem như thiếu tiền, chức vị của anh ấy ở cấp đoàn, tiền lương cao mà trợ cấp cũng nhiều, hơn nữa không kết hôn, không có gánh nặng gia đình.
Trên cơ bản mỗi tháng đều có thể tiết kiệm không ít tiền. Mua một con dê, ăn cùng đám Mỹ Vân, anh ấy ăn nhiều lắm ăn được một phần ba, còn lại cho Mỹ Vân và Miên Miên ăn.
Đương nhiên, cái này mới là dự tính ban đầu của Trần Viễn, chứ luôn ăn cơm của nhà Mỹ Vân, dù anh ấy là người thân, cũng thấy xấu hổ.
Quý Trường Tranh lắc lắc đầu: "Dê nhà họ không bán, con này là do bị tuyết đè chết, lúc này mới mua được."
Trần Viễn: "Vậy thì thật đáng tiếc."
Ngoài phòng tuyết rơi lả tả, trong phòng than đá trong nồi đồng cháy kêu lách tách, nồi lẩu thịt dê nấu sôi sùng sục, khói trắng mù mịt bốc lên không trung, mang theo mùi thơm tản khắp nơi.
Mùi tê cay hoà với mùi sườn dê, càng nấu càng ngon miệng, đương nhiên, càng nấu bên trong phòng cũng càng thơm.
"Ăn sườn dê thì phải ăn cay."
Quý Trường Tranh cảm thán một câu.
Vừa nói xong, Miên Miên cũng rất muốn ăn, trong bát cô bé cũng có nước lẩu không cay, Thẩm Mỹ Vân múc cho cô bé hai miếng củ cải, ba miếng thịt dê trước.
Vốn cô bé ăn canh thanh đạm cũng rất ngon miệng.
Nhưng nghe Quý Trường Tranh nói vậy, Miên Miên lại không nhịn được nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân.
Không ai hiểu con hơn mẹ.
Thẩm Mỹ Vân lập tức hiểu ngay: "Con muốn ăn à?"
Miên Miên gật gật đầu: "Có được không ạ?"
Bởi vì Miên Miên không ăn quá cay được, nên ban đầu Thẩm Mỹ Vân múc nước lẩu không cay cho cô bé, ngay cả miếng sườn dê của cô bé, cũng không bỏ ớt.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Được."
"Nhưng mà, phải dùng nước trong rửa qua đã."
Vừa nói xong, Quý Trường Tranh đã đứng dậy đi vào phòng bếp, cầm một cái bát sứ to, đương nhiên lúc bưng sang, bên trong đã đựng đầy nước nóng, đặt ở trước mặt Miên Miên.
"Dùng cái này."
Thẩm Mỹ Vân thuận thế gắp một miếng sườn dê bỏ vào, tõm, trên mặt bát sứ to lập tức nổi một lớp dầu đỏ chót.
Cô gắp miếng sườn dê lên, đưa cho Miên Miên.
"Con nếm thử xem? Có còn cay không?"
Miên Miên cắn một ngụm, ánh mắt sáng lên, tiếp theo, như là một con chuột hamster nhỏ, miệng cũng nhấm nháp theo.
"Ăn ngon lắm ạ."
"Cay cay nhưng mà ngon."
Hu hu hu, cay tới nỗi chảy nước mắt, nhưng vẫn không nhịn được mà ăn ăn ăn.
Tới lúc sau, thậm chí không cần nhúng nước, trực tiếp bắt đầu ôm gặm, sườn dê mới ra khỏi nồi lẩu cay, vừa tê vừa cay vừa nóng.
Cắn một ngụm thịt dê, phần viền còn xoắn lại.
Hương vị thật sự rất ngon.
Ngay cả Miên Miên cũng ăn cật lực như vậy, càng đừng nói tới những người khác.
Chỉ mình Thẩm Mỹ Vân đã không dừng được, một hơi ăn năm miếng sườn dê, thấy ngán, lại nếm một miếng củ cải được hầm mềm rục.
Vậy mới gọi là giải ngán.
Tới cuối cùng mọi người đều đã no, lại múc mỗi người một chén canh thịt dê thanh đạm, uống một ngụm xuống chỉ cảm thấy ngọn núi lửa sắp phun trào trong dạ dày, cũng dập tắt theo.
"Thoải mái..."